Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tuy rằng giết cái trở tay không kịp, nhưng những người khác phản ứng lại lập tức bắt đầu hành động.
Miêu Húc quay người muốn đuổi theo, nhưng hai người phía sau cũng hóa thành chó rừng, một tên cắn bắp chân anh.
Chuyển động của Miêu Húc bị chặn lại, hung ác không kiên nhẫn đá chân, ném hai con chó rừng xuống.
Những vệ sĩ đi theo họ từ trong bóng tối hiện ra, một nửa ở lại giúp Miêu Húc đối phó với hai con chó rừng, nửa còn lại chạy về phía trước đuổi theo.
Đỗ Nhược Ngu lo lắng đến phát điên, vứt xe đẩy đuổi theo mấy bước, một bóng trắng từ bên cạnh lao ra, cũng lo lắng không kém.
Tình cờ lại là Hàn Dung sau khi biến hình.
Hàn Dung nói với Đỗ Nhược Ngu: "Báo cho Sư tổng, tôi đuổi theo!"
Trợ lý Kiều cũng biến thành một con chó lớn chạy như bay về hướng Chiêu Chiêu rời đi.
Miêu Húc đã thoát khỏi hai con chó rừng với sự giúp đỡ của các vệ sĩ, trầm mặt đi đến chỗ Đỗ Nhược Ngu, nói với anh ta: "Gọi cảnh sát!" Sau đó anh đuổi kịp con chó husky và con chó trắng lớn.
Đỗ Nhược Ngu nhìn một đám người đang đuổi theo, biết mình đi tới đó sẽ gây rắc rối, liền kìm nén lo lắng, lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Chó rừng phía trước có một con sư tử con trong miệng và một con hổ con trên lưng, con sư tử con mới sinh ra thì không sao, nhưng Chiêu Chiêu đã hơn năm tuổi, một con hổ dù nhỏ đến đâu vẫn là một con hổ, giống như một con mèo lớn, đối với chó rừng thì hơi nặng.
Chiêu Chiêu lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, nhóc chỉ có thể nghĩ tới chính là em trai đã bị bắt đi, vô thức hóa thành hổ vồ lấy tên đó, lúc này bị chó rừng mang đi nhóc mới nhận ra nỗi sợ hãi của mình.
Vừa sợ nhóc đã há miệng buông ra, con hổ trượt xuống đất.
Lúc này, mấy con chó rừng từ bên cạnh lao ra bắt lấy hổ con, một nhóm chó rừng mang theo hai con non lao về phía tòa nhà bên cạnh.
Mặc dù có rất nhiều người mua nhà nhưng xung quanh lại không có nhà nào, đường trước nhà cũng ít người đi bộ nhưng vẫn có người chứng kiến tất cả và hét lên sợ hãi rồi bỏ chạy.
Dù là chó rừng chạy phía trước hay người đuổi theo phía sau, họ cũng không quan tâm lắm, hai nhóm người một trước một sau chạy về phía tòa nhà.
Chó rừng dẫn sư tử và hổ con vào công trường đang xây dựng.
Khi Miêu Húc và những người khác đang ở lối vào trung tâm mua sắm thì trời đã tối, mặt trời sắp lặn, ánh sáng đỏ mờ chiếu vào công trường, để lại vệt sáng cuối cùng từ thiên nhiên cho thế giới.
Ban đầu có một nhóm chó rừng gây rối ở bên tòa nhà, hai đội chó rừng tập hợp lại với nhau biến mất tại công trường.
Bản thân công trường tràn ngập mảnh vụn, máy móc, thậm chí có một số công nhân xây dựng, tình hình rất phức tạp, nhất thời không thể xác định được lộ trình của chó rừng.
Miêu Húc, vệ sĩ của anh và hai con chó vượt qua hàng rào bảo vệ rồi đứng ở khoảng dất trống, nhìn khu vực xây dựng, mất phương hướng.
Nơi này còn chưa được xây dựng, khắp nơi đều là đá và cát, nhìn rất nguy hiểm, Miêu Húc lo lắng nói với chú chó husky bên cạnh: "Trong tòa nhà này nhất định có người của Vương Dần Nhất."
Trợ lý Kiều ngẩng cao đầu, trong tình huống này, khuôn mặt nghiêm túc của husky hiếm khi lộ liễu, nói: "Đúng vậy, đây là lãnh thổ của công ty chúng ta."
Miêu Húc gật đầu: "Tìm người phong tỏa khu vực này, tuyệt đối không thể để chó rừng trốn thoát."
Trợ lý Kiều nhận lệnh, nhưng lại do dự không rời đi.
Miêu Húc trừng mắt nhìn hắn: "Đi, nhanh lên."
Trợ lý Kiều lo lắng cho Miêu Húc, nói: "Bà chủ, anh ở đây thì sao?"
Miêu Húc chỉ vào vệ sĩ và con chó trắng lớn bên cạnh rồi nói: "Với họ, tôi có cách giải quyết." Anh bảo chú chó husky nhanh chóng rời đi: "Tôi là cảnh sát và có nhiều kinh nghiệm hơn anh."
Về việc điều động nhân viên trong công ty Vương thị, không ai phù hợp hơn trợ lý Kiều, trợ lý Kiều nhìn Hàn Dung rồi nói: "Giao cho mọi người", sau đó anh quay người chạy về phía bộ phận bán hàng.
Miêu Húc quan sát địa hình nơi này, quay đầu hỏi con chó trắng lớn: "Cô có thể lần theo dấu vết của Chiêu Chiêu và Dương Dương không?"
Con chó trắng như tuyết to lớn này không ai khác chính là Hàn Dung, gió thổi qua, cuốn đi bộ lông dài màu trắng trên người con chó lớn, không có chút tạp chất.
Con chó này có đôi tai nhọn, cái miệng dài, rất xinh đẹp, lúc bình thường Miêu Húc chắc chắn sẽ tán thưởng một phen, nhưng bây giờ lại không có ai có ý nghĩ đó.
Hàn Dung cúi đầu, ngửi đất, nói: "Tôi có thể dẫn đường."
"Đi thôi." Miêu Húc không nói nhiều, dẫn người đi theo Hàn Dung về phía dãy nhà còn chưa bàn giao.
May mắn thay, những ngôi nhà trong khu vực này về cơ bản đã được lợp mái, tường bên ngoài chỉ chưa sơn nên rủi ro giảm đi rất nhiều, mùi chó rừng quá nồng rất quấy nhiễu, hơn nữa lại không có thang máy, nếu đi sai đường sẽ phải lãng phí rất nhiều thời gian, Hàn Dung rất thận trọng, không tiến lên nhanh chóng.
Miêu Húc nhìn tòa nhà đổ nát, không thể tưởng tượng được Chiêu Chiêu lúc này tâm tình như thế nào, hai mắt lo lắng đến đỏ cả mắt, nhưng anh biết giờ phút này anh không thể hoảng sợ, tiếp tục dẫn đầu truy tìm dấu vết chó rừng.
Cùng lúc đó, Chiêu Chiêu được chó rừng dẫn vào một tòa nhà, chó rừng tìm được một căn phòng rồi bỏ lại hổ và sư tử con.
Chiêu Chiêu lăn lộn trên sàn xi măng, nhìn thấy con sư tử nhỏ đang nằm trên mặt đất, cố hết sức bò về phía nó, run rẩy ôm con sư tử nhỏ vào lòng bằng đôi tay run rẩy, ôm thật chặt, nước mắt rơi xuống.
Huhu, sợ quá.
1
Dương Dương chỉ là một đứa bé nửa tuổi, đối với mọi chuyện đều rất không biết gì, chỉ là vừa rồi bị chó rừng ôm trong người nhóc cảm thấy không thoải mái, bản năng cảm thấy bầu không khí không ổn, đang muốn khóc lớn thì được Chiêu Chiêu ôm vào lòng.
Mùi của anh Chiêu Chiêu khiến sư tử nhỏ yên tâm lại, nhóc thành thành thật thật rúc vào giữa móng vuốt hổ, cảm giác trên trán hơi có nước, nhóc ngẩng đầu, vươn đầu lưỡi liếm mặt hổ nhỏ.
Hổ nhỏ cúi đầu, không tiếng động rơi nước mắt, nhưng liều mạng ôm sư tử nhỏ, như thế nào cũng không buông tay.
Chó rừng bên cạnh tạm thời không quan tâm đến hai con hổ con mà đang thảo luận xem nên làm gì.
Một con chó rừng màu đỏ lớn hơn bước vào cửa, khi con chó rừng đỏ nhìn thấy con non, nó quay lại chửi rủa: "Tôi không phải bảo ngươi phá hủy trung tâm mua sắm à, tại sao ngươi lại mang đứa trẻ về?"
Bọn chó rừng nhìn nhau, một tên báo hồ ly với lão đại: "Lúc đó tôi gặp tên cảnh sát họ Miêu ở cổng trung tâm mua sắm.
Không có cách nào chuyển hướng sự chú ý nếu không mang theo bọn trẻ thì không ai có thể chạy trốn."
Chó rừng đỏ tức giận đến mức nhe răng ra.
Tất cả những kẻ ngu ngốc đều biết rằng việc bắt đi hổ và sư tử con sẽ không bao giờ có kết cục tốt.
Nó nhìn về phía con non, thấy hổ con còn được, chỉ là sợ run, nhưng sẽ không phát ra âm thanh.
Đàn con nhìn thấy con chó hung dữ này thì mở miệng, ngao một tiếng khóc mất.
Chiêu Chiêu thấy Dương Dương khóc lại càng hoảng loạn, móc tứ chi vào thân con sư tử nhỏ, co ro trên sàn xi măng bẩn thỉu, không ngừng dùng cằm cọ đầu con sư tử nhỏ.
Con sư tử nhỏ không hiểu điều đó, mùi hôi và cảm giác ở đây khiến nó khó chịu, liều mạng mà ngao ngao ngao.
Chó rừng đỏ đau đầu khi nhìn thấy hai đứa, gay gắt hét lên: "Đừng khóc nữa!"
Lông tơ toàn thân Chiêu Chiêu bùng nổ, thân thể cứng ngắc, Dương Dương cũng không để ý nhiều, tiếp tục khóc thút thít.
Chó rừng đỏ sắp phát điên rồi, nếu hai đứa này thực sự xảy ra chuyện thì mọi người sẽ không có cơ hội sống sót, nó tìm một con chó rừng béo nói chó rừng béo đến an ủi hai đứa.
Chó rừng mập lùn chắc nịch đi tới trước mặt Chiêu Chiêu, cố gắng mỉm cười: "Các con đừng sợ, các chú sẽ không làm hại các con đâu."
Chiêu Chiêu nhìn lớp mỡ run rẩy trên người con chó rừng béo, càng sợ hãi hơn đó hiểu không?
Chó rừng đỏ đi sang một bên, bực bội nói: "Gọi hồ ly trước."
Chó rừng đã liên lạc với Lạc Thành, sau khi biết chuyện đã xảy ra, Lạc Thành đã mắng chó rừng một trận máu chó đầy đầu.
" Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.
Ai bảo chúng bây làm những việc không cần thiết? Tôi bắt đầu hối hận khi hợp tác với mấy người."
Ở đầu bên kia của điện thoại, Lạc Thành có vẻ nóng nảy.
Chó rừng đỏ cũng cảm thấy chọc phải một đống phiền toái, nó hỏi Lạc Thành: "Chúng tôi làm sao bây giờ? Có nên đưa đứa bé về không?"
Những hổ và sư tử sẽ không thả họ đi nếu họ bị đưa trở lại.
Trong khoảng thời gian này bọn chúng quấy rối hổ đều không vượt quá giới hạn, hổ sẽ khó chịu nhưng sẽ không nghiêm túc xử lý chúng vì không cần lãng phí tài nguyên, điều họ đặt cược vào chính là Vương gia sẽ không thể chịu nổi sự quấy rối và tự nguyện từ bỏ mảnh đất râu ria đó.
Ai có thể ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện như thế này, chó rừng đỏ nhìn hai đứa nhóc như củ khoai tây nóng phỏng tay, lúc này Lạc Thành nói: "Đứa nhỏ cũng đã lấy rồi, mấy người trước tiên bảo vệ chúng đi, án binh bất động, chờ tôi tới."
Lạc Thành nói xong liền cúp điện thoại, hồ ly đã nói như vậy, chó rừng đỏ tạm thời đè xuống tính tình, đi vòng quanh phòng.
Chiêu Chiêu ôm lấy Dương Dương co rúm lại, nhóc sợ hãi vô cùng, tất cả những điều này khiến nhóc nhớ tới chuyện mấy năm trước.
Hồi đó cũng vậy, một nhóm kẻ xấu đã bắt nhóc và đối xử rất khắc nghiệt, không cho nhóc ăn gì, thậm chí còn đánh đập nhóc.
Chiêu Chiêu lặng lẽ rơi nước mắt, con sư tử nhỏ trong lòng nhóc mệt mỏi ngậm miệng lại, cử động bất an trong vòng tay anh trai, Chiêu Chiêu bị động tác của con sư tử nhỏ kéo ra khỏi dòng suy nghĩ.
Đúng, bây giờ đã khác trước, bên nhóc vẫn còn có em trai.
Chiêu Chiêu mơ hồ nhớ tới lời Miêu Húc đã nói, gặp phải kẻ xấu thì đừng sợ, sợ hãi sẽ yếu chân, cho dù có cơ hội cũng không thể chạy thoát.
Hơn nữa nhóc lớn hơn Dương Dương năm tuổi, sợ tới mức đứng không vững, làm sao có thể bảo vệ em trai của mình?
Con hổ nhỏ hít một hơi thật sâu, từ từ nhấc cơ thể lên khỏi mặt đất, vẫn ôm Dương Dương trong tay, cố gắng khôi phục tri giác ở tứ chi.
Mấy năm trước cha nhóc không thích nhóc, bây giờ lại rất yêu nhóc, mấy năm trước không có chú Miêu, bây giờ có chú Miêu.
Nhóc tới bảo vệ Dương Dương, chú Miêu cũng sẽ tới bảo vệ nhóc.
Chiêu Chiêu liếm lông Dương Dương, sư tử nhỏ cảm giác được tâm tình của anh trai đã thay đổi, bình tĩnh lại, không động đậy nữa.
*
Miêu Húc theo Hàn Dung bên ngoài tìm kiếm dấu vết của bọn trẻ ở công trường, khóa cửa một căn nhà chuẩn bị tiến vào.
Ai ngờ rằng ở tầng một, một nhóm chó rừng bất ngờ xuất hiện và bao vây họ.
Miêu Húc vừa nhìn thấy nhóm chó rừng này đã biết mình đã đến đúng nơi.
Chó rừng không tính là lớn, nhỏ hơn sói, thậm chí còn không mạnh bằng con chó trắng to lớn bên cạnh Miêu Húc, chưa tính con chó trắng người tôi còn là con gái.
Nhưng chó rừng rất khó đối phó bởi vì có rất nhiều, Miêu Húc rất ngạc nhiên khi ở đây có nhiều chó rừng như vậy, trong khi anh chỉ có một vài vệ sĩ và một cô gái ở đây.
Miêu Húc rất lo lắng cho hai đứa nhóc của mình, sư tử nhỏ mới chỉ có nửa tuổi, vẫn là con của nhà Đỗ Nhược Ngu, chỉ vô tội bị liên lụy, bản thân Chiêu Chiêu còn có bóng ma tâm lý, gần đây cuối cùng cũng vui vẻ mà trưởng thành cao hơn.
Lần này anh phải làm gì nếu nó bị tổn thương lần nữa đây?
Miêu Húc lo lắng khi nghĩ rằng Chiêu Chiêu có thể sẽ không nói được cả đời, dù thế nào đi nữa, anh cũng phải đến với con mình càng sớm càng tốt.
Một nhóm chó rừng đã bao vây đám người Miêu Húc, sủa ầm ĩ, lúc này đám vệ sĩ cũng biến hình, từng con một hóa thành hươu, sừng trên đầu to lớn uy nghiêm, trực tiếp lao tới đám chó rừng.
Miêu Húc không ngờ tới cảnh tượng này, anh sửng sốt trong giây lát, chó rừng và hươu lao vào nhau và bắt đầu đánh nhau.
Hàn Dung nhân cơ hội nói với Miêu Húc: "Miêu Húc, bọn nhỏ nên ở trên lầu.
Chúng tôi sẽ giúp anh thu hút những con chó rừng này.
Anh nhanh chóng đi tìm bọn trẻ, cho dù có gặp một lần cũng được."
Suy nghĩ của Hàn Dung cũng giống như Miêu Húc, dù có cứu được bọn trẻ hay không thì trước tiên phải phái một người lớn đến đó, và Miêu Húc chắc chắn là ứng cử viên sáng giá nhất.
Miêu Húc lo lắng cho sự an toàn của Hàn Dung, cô là con gái, nếu bị thương thì phải làm sao? Anh nói với cô: "Cô cũng đừng ở đây, qua bên kia trốn đi."
Hàn Dung ngẩng đầu, cười với Miêu Húc nói: "Đừng lo lắng cho tôi, tôi dù sao cũng là sói."
Miêu Húc sửng sốt, buột miệng nói: "Cô không phải là Samoyed sao?" Vừa rồi còn đang nở nụ cười đặc trưng của Samoyed.
Cho dù bây giờ rất không thích hợp, Hàn Dung vẫn không khỏi hét lên: "Tôi không phải chó Samoyed! Tôi là Sói Tuyết!"
Con sói tuyết trắng lắc lư thân hình, ấn hai chân xuống đất, nheo mắt cho dài ra, há miệng để lộ răng nanh, cuối cùng cũng mang hình dáng của một con sói.
Cô ngẩng đầu lên huýt một tiếng huýt dài trong trẻo.
Cũng giống như hổ và sư tử thuộc họ mèo đứng đầu chuỗi thức ăn vì kích thước to lớn, sói cũng có uy tín truyền xa không kém trong họ chó.
Con sói tru lên, con chó rừng bên cạnh rõ ràng là đang sợ hãi, động tác trở nên chậm chạp, Miêu Húc nhân cơ hội này lao vào hành lang, leo lên cầu thang và chạy lên lầu.
Lũ chó rừng lúc này mới nhận ra và muốn đuổi theo Miêu Húc nhưng bị một con hươu cao lớn chặn lại.
Miêu Húc muốn đi tìm con, anh nhìn kỹ tòa nhà mới được sửa chữa dưới chân, trên mặt đất vẫn còn rất nhiều bụi xi măng, có thể dễ dàng nhìn thấy dấu chân chó rừng để lại.
Miêu Húc lần theo dấu chân đi lên và cuối cùng tìm được ở trên hơn 20 tầng.
Vừa bước ra khỏi cầu thang, anh đã nhìn thấy chó rừng đang canh giữ sàn nhà.
Chó rừng vừa nhìn thấy Miêu Húc lập tức gầm gừ căng thẳng, Miêu Húc một hơi leo lên hai mươi tầng, thở hổn hển nói với các loài động vật: "Tôi muốn nhìn thấy đứa trẻ."
Những con chó rừng nhìn nhau, một con chó rừng lớn màu đỏ từ phía sau bước ra, Miêu Húc đã từng nhìn thấy nó trước đây, nó là con thủ lĩnh.
"Mặc kệ các người muốn làm gì, tôi trước tiên muốn nhìn thấy con trai." Miêu Húc bình tĩnh nói với chó rừng đỏ.
Con chó rừng đỏ cân nhắc trong đầu rồi từ từ nhường chỗ, để lộ cánh cửa phía sau nó.
Bởi vì là nhà thô sơ, kỳ thực căn bản không có tấm cửa nào, cái gọi là cửa chỉ là một cái khung cửa mà thôi.
Miêu Húc tiến lên vài bước, nhìn thấy hổ con và sư tử con ôm nhau qua khung cửa.
Hai con non rúc vào nhau một cách đáng thương, khiến đôi mắt Miêu Húc nóng lên.
Miêu Húc nhìn đứa bé, đột nhiên có chút giật mình.
Cảnh tượng này...!quen quen, như thể trong quá khứ, anh đã nhìn thấy một con vật nhỏ từ khoảng cách xa như vậy.
1.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...