Ròng rã cả ngày dài, cuối cùng cũng tìm được chỗ trọ… đậu xanh trường của tôi… dám chuyển tôi ra học tuốt ngoài quận 12… Ban đầu cứ tưởng được học ở trung tâm Sài Gòn, ai dè chuyển ra đây, lẻ loi có 2 lớp duy nhất… cứ như con ghẻ không bằng… Nhưng được cái chi phí sinh hoạt ngoài này có vẻ dễ chịu hơn so với trong trung tâm… nhà cửa, đồ ăn đều rẻ hơn nhiều… thôi thì ráng chịu 1 năm, chờ được chuyển về trung tâm rồi quậy luôn cho tôi máu.Lớp học của tôi có khoảng 120 đứa, đa số toàn là người miền Đông, miền Trung, cá biệt có mấy đứa tuốt ngoài Bắc nữa… nói chung hơn 64 tỉnh thành dường như lớp tôi đều chiểm hơn 50 tỉnh rồi… chỉ có người miền Tây như tôi coi bộ là hàng hiếm trong lớp.Nhìn quanh đi quẩn lại chỉ thấy vài em xinh, còn lại đều chẳng đáng lưu ý cho lắm.
Kể cũng lạ cái ngành này của tôi lẽ ra phải đẹp nhiều lắm chứ nhỉ… hay là tôi quen nhìn gái đẹp rồi nên giờ thấy mấy đứa trong lớp, đứa nào cũng bình thường hết… thôi chết, không lẽ chưa gì tôi đã chai sạn với cái đẹp rồi sao ta,)).Nói chung cuộc sống của tôi trên lớp khá lặng lẽ, tôi ngồi 1 góc cuối lớp và chẳng để tâm đến bất cứ việc gì của lớp.
Với tôi học kỳ đầu dường như chỉ là học và mãi cho đến bây giờ rõ ràng tôi chẳng tìm thấy một đứa bạn thân nào hợp để chơi trong hơn trăm đứa lớp tôi, có lẽ quan niệm, cách sống và khoảng cách nào đó làm tôi cảm thấy chẳng hợp với bất cứ đứa nào.
Tính tôi đã vốn bất cần, ít nói, lại hay có những hành động theo dạng tự kỷ cho nên hiển nhiên tôi được xếp vào hàng cá biệt của lớp… cả biệt vì tôi chẳng hay tụ tập bàn tán chuyện của lớp, cũng chẳng chơi bi – a, đánh bài, hay kéo nhau đi nhậu nhẹt, cá độ với tụi con trai trong lớp… niềm vui duy nhất của tôi hợp với tụi đó chỉ là đá bóng và xem đá bóng.Cái vẻ bất cần, pha một chút lãng tử của tôi không thích hợp với tụi con trai… nhưng vô tình lại có gì đó thu hút tụi con gái… và cái duyên với con gái của tôi (đã được xác nhận bởi mấy thằng chí cốt cấp 3) vẫn làm tôi được chú ý và yêu mến của các nàng.
Trong suốt quá trình học tại lớp này cho đến giờ dù trong đầu tôi luôn xác định rõ một điều sẽ không có chuyện tình cảm giữa tôi với bất kỳ đứa nào cùng lớp, đến giờ dù quan hệ có đi đến mức nào với một vài đứa nào đó… nhưng tôi vẫn giữ cái lập trường như vậy, cho nên hoàn toàn tôi đều làm ngơ, chẳng quan tâm đến những mối tình của mấy cặp đôi trong lớp…Nói thì nói vậy… ít nhiều tôi cũng vướng vào một số lời bàn tán hay trêu chọc nào đó của cái lũ sinh viên nổi tiếng nhiều chuyện này, mà cái ngành của tôi chính thầy cô cũng phải phán 1 câu xanh rờn: “Không nhiều chuyện tụi em cũng phải học cách nhiều chuyện… càng nhiều chuyện càng tốt… xem như là một môn học để tụi em làm nghề sau này.”Việc học xem như cũng đi vào quỹ đạo.
Tôi bắt đầu đi tìm việc làm thêm mặc dù người thân tôi ra một quy định rằng cấm tôi đi làm thêm.
Việc của tôi chỉ có học và học, còn tiền bạc để người lớn tính.
Nhưng tôi vẫn dấu gia đình để đi làm thêm vì tôi đã xác định lên đây chủ yếu là bon chen học hỏi với đời chứ không phải để vùi đầu vô “kinh sử”.Chạy dọc theo mấy con đường lớn của Quận 12 cả ngày trời cũng chẳng tìm được chỗ nào để làm… Bỗng tôi phát hiện một quán café hình như mới mở đang đăng bảng tìm nhân viên… Dựng chiếc mạc – tin (mới mua) vô góc quán tôi đi sâu vào, quán này làm theo phong cách của nhật bản, có một chút cổ kính và lạ mắt… (chủ quán là anh trai của diễn viên Hồng Anh).Tôi đoán đúng, 2 ngày nửa quán mới khai trương… Sau một hồi chờ đợi, rồi phỏng vấn, rồi hỏi linh tinh cuối cùng tôi cũng được thằng cha quản lý lùn xủn nhận vào làm vị trí phục vụ… Xem như ngày đầu tìm việc mà có việc làm thì quá ok rồi… Tôi vui vẻ quay về… tất nhiên là ghé qua tiệm net gần nhà trọ đến liên lạc với một người mà đến lúc đó tôi vẫn chưa biết được sau này người đó đã trở thành một phần cuộc đời đầy những ký ức, mà cho dù đến mãi mãi về sau không bao giờ tôi có thể quên được.– Buzz buzz! Cốc cốc… có chủ nhà ở đó không – tôi gõ vội vào bàn phím – 15 phút trôi qua, chẳng thấy ai trả lời tôi gõ tiếp – … không có trên máy hả… vậy out nha… – màn hình hiện lên cái icon lạnh nhạt (lúc đó tôi phải phì cười vì cái icon đó).– Haizz chủ nhà đi vắng òi… bên đó kiếm chi nửa… – dỗi tôi chắc lun rồi vì dù gì cũng cả tháng nay tự nhiên tôi mất tích mà, bận lo vụ học hành… đầu óc đâu mà online với mấy mối quan hệ online này chứ.– Hi… giận nhox hả nữ hoàng?– Ai thèm giận nhà ngươi… sao không đi lun đi pm chi nửa…– Uhm tính đi lun thiệt rồi mà nhớ nữ hoàng xấu xí quá nên…– Grừ grừ… ta xấu hùi nào… đồ nhox con xạo sự.– He he ừ xạo sự mà có người nói chuyện với mình hoài mới ngộ…– Ai thèm… tại nha ngươi buzz hoài bực mình chứ bộ.– Thui đùa chút mà… nghỉ giận đi… lo chuyện học hành nè… thời gian đâu online…– Thiệt không… hay là lo mấy cô hot girl ở trường rồi quên ta =.=– Hot girl nào… có nữ hoàng băng giá ở đây… sao hot nổi mà hot…– Haizz… tin được thằng nhox lãng tử như ngươi ta xấu xí liền…– Tự tin ghê hôn… đẹp sao xin webcam hoài không cho…– Sợ ngươi thấy ta đẹp quá ngươi xỉu sao…– Éc… mắc gì xỉu…– Thì thấy ta đẹp rồi nhà ngươi dê xồm… ta uýnh xỉu…– Dê đâu dê… có thấy chị ra sao đâu mà dê… cho webcam đi rồi tính…– No no… mơ đi cưng.
Đã nói chừng nào lên đây đi rồi gặp thiệt lun.– Thì giờ lên rồi nè…– Lên đâu…– Sài Gòn nè…– Hảaaaaa… lên chi…– Lên kiếm chị chứ chi…– Hix tự nhiên kiếm ta chi…– Kiếm để dê chứ chi…– Ngon ngon… ta uýnh 1 cái là xỉu tại chỗ lun chứ dê…– Con gái gì… tối ngày dọa uýnh…– Chứ sao… không lẽ để ngươi ăn hiếp ta hoài…– Èo… ai ăn hiếp ai biết liền à…Vậy là chat mãi tới khuya… Lần nào cũng vậy… cứ online nói chuyện với chị là hai đứa chat tới khuya.
Đa số câu chuyện toàn là chuyện linh tinh không có vấn đề gì rõ ràng… cãi qua cãi lại, chọc qua chọc lại, rồi giận dỗi, rồi lại làm hòa… mà không biết chán, quên cả time…– Nè nhox…– Gì…– Lên đây thiệt hả…– Uhm thiệt…– Nói thiệt đi… làm gì…– Dê chị…– Hứ… mệt quá nói thiệt đi không out à…– =.= Dê chị là chính… mà học là phụ được chưa…– Hihi lên học hả… hix hix… vậy giờ sao…– Sao la sao… lèm bèm gì đó.– Thì giờ phải gặp nhà ngươi thiệt hả…– Ơ… bộ không thích gặp nhox à…– Hix không biết nửa… chị sợ…– Sợ gì… tưởng dê chị thiệt hả…– Dê thì sợ gì nhox.
Chị chỉ thấy sợ sợ…– … rắc rối, tự nhiên sợ sợ…– Uhn! Thấy sao sao ấy…– Mệt ghê… thì chị không mún gặp nhox cũng ép đâu mà lo…– Không phải mà… hix hix thiệt khó nghĩ quá… nhức đầu ghê…– Vậy thui out nghĩ đi khuya rồi…– Uhm… chắc ngủ…– Vậy về nha… chị ngủ đi…– Uhm nhox về cẩn thận đó.
Có gì chị nt cho…– Biết số không mà nhắn…– Hì hì… thì không…– Èo… ai bỉu xin số hoài không cho…– Thì giờ cho nè…– Ờ… số nhox nè: 01xxxxx…– Uhn… bít rồi… về đi…– Ngủ ngon nha chị xấu xí…– Đáng ghét… ta đi ăn bánh kem!Tôi chạy xe lang thang khắp nơi… vòng vòng qua công viên Quang Trung, rồi chạy dọc theo mấy con đường ven công viên ngắm nhìn xe cộ qua lại.
Nghĩ tới chị là lại thấy một cảm giác gì đó bình yên, vui vui.
Chị lúc nào cũng bí ẩn và khó hiểu… lúc thì như con nít nhưng có lúc… chị nói chuyện y như một nữ hoàng thực sự vậy… Tôi quen chị cũng nhờ blog… những trang blog của tuổi mới lớn… ngu ngơ… trong sáng tối (tùy lúc =)) )Tự nhiên tôi nhớ lại lúc tôi tìm thấy blog chị… chỉ có mỗi cái avatar của một cô gái ngồi quay lưng lại, xung quanh là mấy chầu hoa cúc dại… nhó bé và mỏng manh.
Cái avatar chẳng ăn nhập gì với cái nick blog chị hết Nữ Hoàng Cô Đơn… tôi đọc entry của chị… tôi phát hiện trong đó có nhiều tâm sự… có nhiều điều bí ẩn… không biết tự nhiên tôi nghĩ chị la nữ hoàng thực sự ấy chứ, mà nữ hoàng thì sẽ đẹp lắm… (khờ thiệt)… Rồi tôi pm cho chị… một câu ngố ơi là ngố….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...