Ngày Hôm Qua… Đã Từng…


Đêm đó tôi không thể ngủ yên được, không phải lần đầu tôi nằm ngủ kế con gái nhưng mà nằm giữa không quen, lại bị đụng chạm vào người chị, tôi sợ xoay trở mình mà lỡ đụng vào người chị thì bị không nên.

Dù gì nam nữ thụ thụ bất nên thân.

Nhưng mà cái cảm giác nằm kế một thân hình sexy như thế này thì không tránh khỏi cảm giác rạo rực trong người, lâu lâu chị xoay người lại chạm vào tôi, làn da mát lạnh khiến tôi cứ y như có luồng điện chạy vụt qua người vậy.Nhắm mắt ngủ được chút lại giật mình thức, và cứ y như mỗi lần thức giấc là lại thấy chị Lan càng nằm sát tôi hơn.

Lại phải xích qua thằng bạn, cái phòng thì nhỏ xích hoài cũng không được nên cuối cùng tôi đành nằm 1 kiểu, tay chân đều không dám cử động (kiểu này mà tới sáng chắc thành nhân tượng luôn quá).

Vậy là tôi cố gắng đẩy đẩy chị ra ngoài, vô tình chị thức, mỉm cười rồi tự lăn ra… nhưng ngủ được một chút là đâu lại vào đấy… cứ như vậy tới sáng @@ mất ngủ trầm trọng.Sáng dậy, thằng Duy thì chạy ngay ra quán phụ dọn quán, còn tôi thì bà chủ nói chỉ ra phụ vào buối trưa và chiều tối ngay giờ đông khách thôi, còn mấy lúc khác thì dư người làm rồi để mấy đứa làm ăn lương nó làm.

Còn tôi vì đêm qua mất ngủ nên giờ nằm hoài hông mở mắt dậy nổi.

Tự nhiên có cảm giác hơi lạ lạ, mở mắt ra thì thấy chị Lan nằm quay mặt về phía tôi chăm chú nhìn.

Tôi giật mình hỏi.– Bộ bộ mặt em dính gì hả sao nhìn em dzữ vậy.– Uhm… nhìn bộ mặt mất ngủ của em kìa, ngố quá ông tướng (bà làm tui mất ngủ chứ ai nửa:– W)– Ừ ừ tại lạ chỗ em ngủ không được.– Vậy em ngủ thêm chút đi.

Để chị thay đồ chạy ra chợ mua đồ ăn sáng cho.– Thôi thôi chị để em đi.


Ai làm dzậy bao giờ…– Thôi đi ông tướng biết đường không đòi đi.

Nằm ngủ đi, chị mua xíu à đừng có ngại.

Em ăn gì…– Dạ dạ gì cũng được chị…Chị lan cười vui vẻ khép cửa phòng đi.

Tôi nằm thờ phào vì.

Mệt óc thiệt, cả đêm bị áp chế tinh thần dzữ quá.

Mệt nên tôi ngủ lúc nào không hay.

Được một chút thì chị Lan đánh thức tôi dậy để ăn sáng.– Chị không đi làm hả chị.– Uhm chị học may… lâu lâu ra tiệm thôi còn lại ở nhà tập may.

Còn em chừng nào vô học.– Dạ mùng 5 vào nhận lớp.– Ủa còn hai mấy ngày sao em lên sớm vậy.– Dạ em lên sớm để tìm chỗ trọ rồi tìm việc làm.– Chà lo xa quá hen.

Chưa gì tìm việc làm rồi.– Ừhm em làm để học hỏi kinh nghiệm à.– Vậy hả.


Giỏi quá ta.

Thôi em ở đây luôn với 2 chị em chị đi cho tiện.

Kiếm đâu xa nữa.– Dạ em cũng không biết.

Tại chưa biết trường chuyển em học ở cơ sở nào nửa chị.– Vậy sao… ừ sao cũng được tưởng em chê chỗ chị ở chớ.– Dạ không có đâu chị.

Sao em dám chê được.– Hì hì chọc em đó.

Vậy em ở đây với tụi chị chừng nào biết học ở đầu rồi tính hen.– Dạ chắc phải vậy thui chị (bữa đó tôi đúng ngoan, 1 đầu câu luôn dạ dạ)– Ừhm thui em xuống dắt xe chở chị ra ngoài tiệm rồi lấy xe muốn đi đâu thì đi, khi nào chị gọi em ra rước chị nha…– Hả… bộ chị không sợ em chạy xe luôn hả.– Haha thách ông tướng lun đó.

Dám chạy không… thui dắt xe ra đi, nhớ giữ chìa khóa cẩn thận nha em, mà đi luôn là chị hết vô nhà đó.Vậy là tôi chạy xe chở chị ra tiệm may ngoài chợ An Đông.

Tới nới chưa gì mấy bà trong tiệm đã cười ha hả chọc:– Ê ê con Lan có trai mới kìa tụi mày…– Đâu đâu…– Trời ơi baby quá…– Lan ơi mày dụ con nít người ta hả…– Còn ông Toàn đâu…– Chết chết kỳ nào tau đốt nhà mày… haha…(mấy bà này đúng nhiều chuyện).– … Haha, ừ bồ mới tau đó… đứa nào kua tau giết (ơ tui thành bồ bà hồi nào dzậy).Rồi chị Lan quay qua kiu tôi về.Đường về cũng dễ, không đến nổi quên đường.


Đang cười khì khì vì không quên đường thì mặt tôi chùn xuống.

Chết lo nhớ đường đi mà quên nhớ nhà K.

Chạy xe qua chạy xe lại vòng vòng mấy cái hẻm, cái nào cũng thấy quen quen mà nhà thì hổng nhớ nhà nào mới là nhà mình.

Điện thoại cho chị Lan thì không dám vì hồi nảy có mạnh miệng vỗ ngực tuyên bố làm gì có chuyện tôi đi lạc được.

Điện thoại cho chị Lan thì coi như dọn đồ về quê với vịt cho rồi.Đổ mồ hôi chạy vòng vòng hơn tiếng đồng hồ (gẩn hết xăng luôn) thì cái khôn tôi mới trở về với chủ.

Tôi điện thoại cho thằng Duy hỏi đường ra ngoài quán sẵn phụ rồi trưa về chung với thằng Duy luôn.

Chứ giờ mà hỏi tôi nhà ở đâu thì chẳng khác nào tự vả vào mồm, về tôi kể cho bà kia nghe thì bả cười cho nhục cái mặt.Phụ quán đến gần hết khách thì trưa, tôi lãnh nhiệm vụ đi đón chị Lan về, tất nhiên trước khi đi tôi cũng chở thằng Duy về để nhìn mặt nhà nửa chớ.

Ra tới tiệm thì lại chào đón 1 tràng chọc ghẹo của mấy người làm chung trong tiệm may.

Chị Lan lên sau lưng ôm tôi cứng ngắc, mắt quay về phía mấy bà trong tiệm cười hì hì… Chắc là trêu mấy bà đó chứ gì… làm tự nhiên được ôm (sướng cả người).Tôi siết ga chạy đi, đường Sài Gòn trưa bon chen, kẹt xe ở mấy cái đèn đỏ muốn nhũn não.

Chị Lan không còn ôm cứng tôi nửa mà ngồi đàng hoàng lại, miệng nói tay chỉ tùm lum thứ cho tôi… mệt thì mệt, bực thì bực nhưng tôi vẫn phải cố dạ dạ thưa thưa trả lời mấy câu hỏi của chị Lan.Về tới nhà, tôi ngủ 1 mạch tới chiều rồi ra phụ quán.


Đang làm thì chị nhắn tin:– “2 Dua ve an com voi chi.

Dung an ngoai quan.

Chi moi nau canh chua cho em an ne: P”.Hỏi ý thằng Duy thì nó kêu về trước ăn với chị Lan, còn thằng Duy ở lại ăn tại quán rồi chở bà chủ đi mua mấy thứ linh tinh nữa.

Về tới nhà chị Lan đã dọn cơm sẵn, tôi chỉ việc rửa tay rồi vào ngồi ăn mà thôi… Cả buổi cơm tôi ăn thì ít mà nhìn lén thì nhiều.

Đầu óc cứ nghĩ mấy thứ đen tối chỉ thiếu điều muốn phạm tội vậy.

Ăn xong lại giành nhau rửa chén và tất nhiên tôi chỉ giả bộ giành cho có thôi chứ tôi chúa lười làm việc nhà mà…Thằng Duy về, lại ăn trái cây, nói chuyện linh tinh và xem tivi, hôm nay cũng thân hơn với chị nên tôi thi thoảng cũng góp vui vài lời.

Tám chán chê thì 2 thằng đi ngủ, còn chị Lan đi ra ngoài với anh Toàn.Đó là những ngày đầu tiên ở Sài Gòn, nhận được sự giúp đỡ của chị Lan và thằng Duy tôi cũng vượt qua được khó khăn ban đầu.

Gần đến ngày nhập học tôi phải chuyển chỗ ở đến gần trường đi học cho tiện.Có lẽ tôi xin được kết thúc phần hồi ức về chị Lan tại đây… vì câu chuyện chính tôi muốn nhớ nhất là nằm ở phía sau…Về phần chị Lan, đó chỉ là một khoảng nhỏ trong quãng đường dài, chẳng có tính yêu, chẳng có gì ngoài cảm giác ham muốn bình thường của con người và xen lẫn là tội lỗi.

Tôi cảm thấy tội lỗi mỗi khi gặp anh Toàn, sau này tôi mới biết chị Lan và anh Toàn thực sự chưa bao giờ vượt quá giới hạn, ngay cả nắm tay hay ôm hôn anh Toàn cũng khó khăn lắm mới chạm được vào người chị Lan.Sống với chị Lan khoảng hơn 10 ngày, khi tôi hết chịu nổi cái ham muốn xấu xa tội lỗi, mà nói chính xác hơn là cảm giác xấu hổ với anh Toàn, tôi quyết định chuyển ra tìm chỗ khác để ở, tránh mặt chị là cách tốt nhất vào lúc đó… dù rằng ngày tôi chuyển đi… tôi biết chị Lan khóc rất nhiều sau lưng tôi.

Chị Lan chẳng đòi hỏi gì ở tôi, tôi biết chị Lan cũng hiểu vì sao tự nhiên tôi lạnh lùng bỏ đi… và vì sự bỏ đi này của tôi mà chị Lan sau này từng nói:– Ngày ấy em đi chị cũng biết vì sao em đi mà, vì chị hiểu cảm giác của em… chị thích em từ lúc em còn học 12 hay ghé qua nhà rủ thằng Duy đi chơi kìa… mà không bao giờ em vào nhà nên đâu có gặp chị… mỗi lần em lại đứng ở ngoài với thằng Duy chị cũng lén nhìn em đó… lúc em đi chị buồn nhiều lắm, giờ vẫn còn buồn, nhưng không khác được đúng không em… chị cũng không thể sống như vậy mãi được, có lỗi với anh Toàn lắm… cảm ơn vì ngày đó em đi dứt khoát như vậy… cảm ơn em….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui