Ngày Hôm Qua… Đã Từng…


Tôi gãi gãi đầu.

Con nhỏ có vẻ xinh xinh giọng bắc tiếp luôn.– M được cô chọn làm lớp phó học tập đó… hihi mai mốt phải làm gương cho cả lớp với bọn này nha…– Đúng rồi đúng rồi nhìn vậy mà học ghê quá ha…Tôi vẫn chưa hiểu, tôi có đăng ký đăng kéo, có giơ tay ứng cử hay có đứa nào đề cử gì tới tôi đâu mà tự nhiên lôi đầu tôi lên làm lớp phó học tập.– Ơ… M… có biết gì đâu mà làm… sao tự nhiên cô chọn M vậy…Mấy đứa cười khúc khích…– Đúng là thờ ơ quá… chức lớp phó học tập nè, văn thể nè, lao động nè, kỹ luật nè là dựa vào cái bản tự khai hôm trước và điểm thi vào trường của tụi mình đó.– Hihi M cao điểm nhất khoa mình lun đó…Sax sữa… có lộn không vậy trời thi tèn tèn vậy cũng cao điểm nhất ta (sao mới biết cái trường này lấy điểm cũng không cao lắm).


Thôi xong… một sự sai lầm lớn nhất trong đời của cô chủ nhiệm… giao trứng cho ác… Tôi mà kể vụ này cho tụi bạn thời cấp 3 chắc tụi nó cười lủng ruột.

Lúc còn học sinh đồng ý là tôi làm lớp trưởng có, lớp phó văn thể mỹ có, bí thư đoàn có bởi vì khả năng cầm đầu bày trò quậy trong mấy dịp lễ lộc nên được bà con tin tưởng… chứ vụ làm lớp phó học tập nào giờ làm gì tới lượt tôi =)) trả bài còn phải mượn tập người khác nói gì là giúp đỡ bạn cùng lớp học tốt… Học chuyên ban A nhưng lại thi ĐH khối C mới ghê, cũng nhờ là sở trường nên điểm cũng khá khá… ai ngờ… đâu bị lọt vô cái tròng của cô chủ nhiệm… hix hix.Tìm cô… giải thích, xin xỏ… cô đều gạt đi… đơn giản vì theo ý các bạn… tôi có vẻ nghiêm chỉnh, ít nói… lẽ ra phải để tôi làm lớp trưởng nhưng mà lớp tôi có rất nhiều thành phần khác nhau, độ tuổi cũng đa dạng 80 – 85 – 83 cũng có cho nên… cô chọn anh Kiệt to cao, học lực khá và nhất là anh sinh năm 85 để làm lớp trưởng… Tuy nhiên nhờ sự kiện này tôi cũng bắt đầu được chú ý nhiều hơn, lớp cũng nhớ ra sự tồn tại của tôi và là một bước ngoặc đưa tôi hòa đồng hơn với hoạt động của lớp… Thôi kệ tới đâu hay tới đó… dù sao… cũng quyết tâm chăm học một lần cho tụi bạn cũ biết mặt mà =))… đến tết họp lớp còn có cái để vỗ ngực “tau là lớp phó học tập” nữa chớ: D…Tan học… bụng đói cồn cào giờ lại lười về nhà vì sợ nóng… Đứng tần ngần suy nghĩ 1 hồi thì có điện thoại.

Là anh Phong…– Em đang ở đâu?– Dạ em mới tan học…– Uhm em qua quán chưa, anh đang lái xe gần tới quán em nè…– Dạ vậy anh ghé quán trước đi em đi bộ từ từ qua…– Ủa xe em đâu…– Dạ tay còn đau chưa chạy xe được…– Trường em ở đường nào…– Dạ số… đường…– Uhm đứng đó đi anh tiện đường ghé chở em qua quán cũng được…– Thôi anh xin em… đứng đó đi…– Sao vậy (ủa mắc gì phải xin tôi ta)– Đây là lệnh em với anh hổng cãi được đâu… vậy nha… chờ chút…Rồi hiểu luôn… nghe câu này là biết ai đang đi chung với anh Phong rồi đó.

Đứng đã… tôi chuyển sang ngồi… rồi lại đứng… công nhận một chút của 2 người này mà cả nửa tiếng rồi chẳng thấy mặt đâu… Cuối cùng xe anh Phong cũng dừng lại… tôi bước lên xe ngồi băng sau.


Chị ngồi khoanh tay trước ngực, mặt hổng thèm nhìn qua tôi.

Tôi cười hỏi anh Phong…– Vụ gì vậy anh…– Hỏi Phương đi em – anh Phong quay lên lái xe đi.Tôi quay qua chị chọt chọt vô vai chị:– Nè sao tự nhiên gặp nhox mà mặt bí xị vậy…– Đang giận.Sax… tới giờ còn giận… bó tay luôn…– Hix giận hoài dzậy…– Im đi… đang giận…Tôi suýt phì cười… cũng may cố ghìm lại được… Thôi đành ngồi im… chút tính sau chứ có anh Phong ở đây cũng khó mà trêu chị được… Xe dừng ở quán… chị với với xuống trước để anh P đậu xe.


Tôi đi trước… chị đi sau, vẫn cái kiểu khoang tay trước ngực mặt bí xị… Lần này… đến lượt chị là trung tâm chú ý của mọi người trong quán… Đơn giản nói thật nếu so với con nhỏ, chị đẹp và cao hơn… con nhỏ bỏ giày cao gót ra cũng chỉ nhỉnh hơn tôi khoảng 1 ngón tay cái, còn chị bỏ giày ra vẫn hơn tôi hơn nửa cái đầu… Giữa trưa… khách cũng đông, chủ yếu là dân văn phòng vào ăn trưa và bàn công việc… Tôi chào ông Kha một tiếng, ổng chẳng thèm trả lời vì giờ ổng đang bận ngắm chị @@ với mấy lão phục vụ khác.(Bao nhiêu phục vụ có máu dê của Sài Gòn chắc gom hết vô cái quán tôi rồi)– Trời nóng lên gác có phòng ngồi cho mát nha chị…Chẳng thèm trả lời chị đi thẳng lên gác… tôi lắc đầu đứng ở chân cầu thang để chờ anh Phong… anh Phong vừa bước vào quán… lập tức cũng được làm sự chú ý vì chiều cao vượt trội và vẻ mặt khá nam tính, anh để mái tóc kiểu hàn, tóc nâu cuộn cuộn như sóng biển vậy, lần này đa số người nhìn là… con gái… thật là giờ tôi mới biết chị em cũng thích trai đẹp lắm chứ.Anh Phong kéo ghế ngồi đối diện chị, còn tôi cũng ngồi xuống kế bên chị… nhìn chị cười cười rồi hỏi anh Phong…– Anh uống gì em gọi lun…– Trời nóng quá chắc uống dừa lạnh cho mát…Tôi mượn cuốn oder của nhỏ phục vụ đứng kế ghi vào 1 dừa tươi, 1 cacao sữa đá đúng món chị thích, còn tôi… sân nhà… trà đá được rồi.

Nhỏ phục vụ vừa quay lưng đi thì ông nội Kha đứng lù lù ngay cầu thang… miệng nói nhỏ thành hình… tôi cũng đoán được là “ai dzậy”… tôi cười lấy tay chọt chọt vô mũi chị nhìn ổng nói nhỏ ” bạn em”… Bổng cái cốp… là chị “cốc” lên đầu tôi vì cái tội dám khi quân phạm thượng.– Hứ làm gì dzạ…Quê quê… tôi quay qua cười trừ…– Thôi hết giận đi… bửa giờ còn giận nửa hả…– Đỡ đau chưa…– Rồi… khỏe mới đi học đi làm được nè…– Xí… cho chết… sao không chết lun đi…– Hehe chết rồi lấy ai dê chị…Vừa nói tôi vừa làm mặt dê với chị…– Ghét… đi vòng vòng chơi đây…Rồi chị đứng dậy đi xuống cầu thang… nhìn theo cửa kính, chị tung tăng đi vòng vòng khắp quán để xem xét… chắc là tò mò đi coi quán của tôi làm ra sao đây mà… lúc đi chơi tôi có khoe tùm lum về quán… Còn tôi với anh Phong… uống một ly trà… anh Phong mỉm cười vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa theo hướng chị…– Phương đẹp quá ha M.– Dạ… em cũng không ngờ được làm em của người đẹp vậy nửa đó…– Ừ… anh chơi với Phương từ nhỏ nhìn quen mà còn thấy đẹp nửa là em.– Vậy anh… với chị ấy… có phải là…– À… không… anh chỉ đơn giản là bạn thôi… anh…Câu chuyện bị ngắt giữa chừng bởi anh phục vụ mang nước lên… Phục vụ đi rồi… anh Phong uống một ngụm dừa tiếp lời luôn…– M… em cảm thấy thế nào khi gặp Phương…– Dạ… em cũng không biết nữa… nhưng em vui… chị ấy coi vậy mà… dễ thương… chịu giỡn quá… lần nào gặp chị… em cũng thấy thoải mái lắm.– Anh… ít khi nào thấy Phương vui như vậy lắm – anh Phong ngả người ra ghế cười buồn.– Sao vậy anh… bộ có chuyện gì à…– Phương… không như bề ngoài em nghĩ đâu… Phương trải qua nhiều chuyện đau lòng… Phương tội nghiệp lắm em à… Lâu rồi anh mới thấy Phương được vui vẻ như vậy đó… cho nên… anh…– Anh cứ nói đi em đang nghe…– Anh muốn em… hãy tiếp tục bên cạnh Phương như vậy nhé… đừng bao giờ làm Phương phải buồn….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận