Ghi hình chương trình
Tiểu Dư trưng ra vẻ mặt rất là oan ức: "Em chỉ tò mò tí thôi mà, Bảo ca anh dữ dằn quá đó."
Bảo An ha ha cười vài tiếng, không để ý đến cậu nữa mà quay sang nói với Hải Đồ: "Xong xuôi hết rồi thì qua bên Trịnh Thạc chào hỏi vài câu, hôm nay cũng coi như anh ta đỡ lời giúp cậu đó."
"Được ạ." Hải Đồ không phản đối, gật đầu đứng dậy đi ra ngoài.
Trịnh Thạc hiện tại là minh tinh hot nhất của công ty giải trí Tinh Quang, quay xong "Đông cung" thì đã gia nhập vào một đoàn làm phim điện ảnh khác, công ty đặt kỳ vọng rất lớn vào bộ phim này, thậm chí còn hi vọng sang năm có thể đi sâu vào vào trong của Tam kim (1).
(1): Ba giải thưởng lớn về phim ảnh ở Trung Quốc.
Bảo An và Hải Đồ cùng nhau ra khỏi phòng, cậu trợ lý Tiểu Dư đứng bên cạnh chần chừ một lát, cuối cùng cũng đi theo.
Người mở cửa cho Hải Đồ là quản lý của Trịnh Thạc, Vệ Phong Lam.
Vệ Phong Lam có thể coi là một người quản lý lão làng, đã từng nâng đỡ 3 vị Ảnh đế, 2 vị Ảnh hậu, cộng thêm một Tiểu Thiên vương. Bảo An coi anh như thần tượng, còn đem ảnh của anh in ra treo ở trên tường phòng khách, nói là hi vọng sau này có thể được thành công như anh ấy vậy.
"Hải Đồ tới rồi, Trịnh Thạc vừa định qua bên đó tìm cậu đấy." Là một tay già đời trong nghề, đương nhiên Vệ Phong Lam đã đánh hơi được sự biến động trong cổ phần của công ty, trước khi đến đây, anh đã nói qua với Trịnh Thạc để Trịnh Thạc tạo quan hệ tốt với Hải Đồ rồi.
Hải Đồ ngoan ngoãn chào hỏi: "Mới vừa nghe Trịnh ca đang ở đây em đã sang luôn, không quấy rầy đến các anh chứ?"
"Nào có, mau vào chơi." Vệ Phong Lam bước sang bên cạnh một bước, nhường chỗ cho nhóm người Hải Đồ đi vào.
Phòng nghỉ này to hơn phòng nghỉ của Hải Đồ một chút, dù là như vậy, sau khi 3 người đi vào thì không gian cũng hẹp đi không ít.
Lúc này Trịnh Thạc đang tạo hình kiểu tóc, thấy Hải Đồ đến thì lên tiếng chào hỏi.
"Ngày ấy add Wechat xong mà không thấy em liên hệ gì, lúc trước anh còn định giới thiệu em với một vị đạo diễn nữa đấy."
Hải Đồ cười cười, lời nói như vậy đương nhiên cậu sẽ không tin là thật, nhưng cậu vẫn phải cảm ơn Trịnh Thạc, hồi còn ở đoàn làm phim, anh cũng đã từng ra mặt nói giúp cậu vài lần.
Hai người có qua có lại, trong phút chốc quan hệ đã trở nên rất là thân mật.
Bảo An cũng đang nói chuyện cùng Vệ Phong Lam, biểu cảm trên mặt y hệt mấy em fan não tàn được gặp thần tượng.
Chỉ có một người duy nhất bị lúng túng là Tiểu Dư, trợ lý của Trịnh Thạc đang ôm quần áo, không hề có ý định muốn giao tiếp với cậu.
Cậu như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nhìn Bảo An một chút lại nhìn Hải Đồ một chút, lỗ tai còn thời khắc chú ý đến âm thanh bên ngoài.
Sau khi nghe thấy một loạt âm thanh huyên náo ngoài đó, cậu cắn răng, nói với Hải Đồ: "Bảo ca, em đi mua chút đồ uống."
Bảo An đang tán gẫu cùng thần tượng, cũng chẳng đếm xỉa gì đến cậu, phất tay ý bảo cậu cứ đi đi.
Tiểu Dư đi lần này thời gian khá dài, đi đến nửa tiếng đồng hồ mới về, lúc cậu về đã là 8 giờ kém 20, mấy người đã sắp sửa đến trường quay để chuẩn bị.
"Anh còn tưởng cậu đi mua đồ uống mua đến tận trong nhà người khác cơ chứ." Bản An không nhẹ không nặng mà châm chọc cậu ta một chút, nhận lấy đồ uống trên tay Tiểu Dư.
Gần đến lúc quay chương trình rồi, Bảo An không cho Hải Đồ uống quá nhiều nước, cho nên mấy chai nước Tiểu Dư nhọc nhằn khó khăn mua về đều bị Bảo An đưa cho mấy nhân viên công tác của đài truyền hình.
Lúc Hải Đồ và Trịnh Thạc đi đến hậu trường, đạo diễn cùng Trương Viễn Hành và một nữ phụ khác đang ngồi chờ.
So với thái độ hồi còn đang quay phim, hôm nay đạo diễn nhiệt tình hơn nhiều, không chỉ chủ động trao đổi phương thức liên lạc, lại còn nói sau này có cơ hội rất hi vọng sẽ được hợp tác cùng nhau.
Mấy người ở hậu trường đợi một hồi lâu, đúng 8 giờ kém 2 phút, Trịnh Giai Giai mới đẩy cửa đi vào.
Trương Viễn Hành nhìn thấy Trịnh Giai Giai thì hai mắt sáng hết cả lên, quét sạch bộ dáng phờ phạc, đứng lên tiếp đón, hỏi han người ta đến là ân cần.
Trịnh Giai Giai có tình mới, đối với người yêu cũ đã hoàn toàn không cón chút hứng thú, không mặn không nhạt mà đáp lời vài câu, liền lấy lý do là sắp đến giờ ghi hình mà từ chối trò chuyện.
Chương trình bọn họ tham gia tên là "Câu chuyện của chúng tôi." Chương trình này sử dụng phương pháp phỏng vấn là chủ yếu, ở giữa xen lẫn một vài phân đoạn biểu diễn của minh tinh, thường đào lại chuyện quá khứ của mọi người, nổi tiếng nhờ vào việc lấy đi nước mắt của khán giả, hơn nữa lại toàn mời được những người đang hot nhất, cho nên tỉ lệ người xem cũng không tệ.
Đến đúng tám giờ, mọi người tự giác không ai nói chuyện nữa, Hải Đồ nghe thấy âm thanh ở phía trước, một lát sau, đạo diễn ra hiệu cho mọi người tiến vào.
Sáu người đi ra theo 3 đợt, bước ra đầu tiên là một mình đạo diễn, sau đó là cặp nam nữ ngôi sao điện ảnh, cuối cùng là Hải Đồ, Trương Viễn Hành và nữ phụ, tổng cộng 3 người.
"Vốn chỉ cần hai người là đủ rồi, thế nhưng có người cứ phải mặt dày mày dạn chen vào." Trương Viễn Hành nói với Hải Đồ câu này rồi bước lên phái trước.
Hải Đồ như thể không nghe thấy gì, ngược lại nữ phụ ngồi bên cạnh lại tỏ ra lúng túng.
Sau khi nhóm 3 người đi ra ngoài, trường quay vừa an tĩnh được một chút liền vang lên một đợt hò hét cuồng nhiệt.
"Xem ra tất cả mọi người đều cực kì nhiệt tình đó." Nữ MC cười nói một câu, bắt đầu mời bọn họ tự giới thiệu về bản thân mình.
Không biết là vô tình hay cố ý, MC bảo nữ phụ giới thiệu đầu tiên, nữ phụ diễn cũng không ít, nhưng không hiểu sao cô không có cách nào khiến khán giả có ấn tượng về mình được, cho nên sau khi cô giới thiệu tên, trong tường quay chỉ vang lên tiếng vỗ tay có lệ.
Sau đó đến lượt Trương Viễn Hành.
Trước kia Trương Viễn Hành cũng đã đóng qua kha khá vai tổng tài bá đạo, tuy rằng kĩ năng diễn xuất đã chịu không ít lời phê bình, nhưng tối thiểu là cũng có khán giả biết đến, cho nên sau khi gã giới thiệu xong, tiếng vỗ tay cũng lớn hơn một chút, thậm chí ở một khu vực nhỏ còn dăng cả một tấm banner, bên trên đề tên Trương Viễn Hành.
Trương Viễn Hành trông có vẻ cực kì hài lòng, gã hướng về phía khán giả ở cả bốn phía để vẫy tay, lại nói thêm vài câu cảm ơn, rồi mới trả mic cho MC.
"Xem ra các fan ở đằng xa của chúng ta rất phấn khích." MC cầm mic nói xong câu này, sau đó đi tới bên cạnh Hải Đồ: "Cuối cùng là anh chàng này, tôi nghĩ hẳn là mọi người đều biết, lượt xem của bộ phim mạng cậu ấy đóng có thể coi là nhất kỵ tuyệt trần đó..." (Ý nói là tăng với tốc độ cực kì nhanh chóng.)
Lời của MC còn chưa nói hết, dưới đài tiếng vỗ tay đã ngày càng vang dội, cộng thêm một loạt tiếng thét chói tai, vài người được xếp ở cả trên và dưới khu vực khán giả đều đứng lên, tất cả mặc quần áo giống nhau, cầm trên tay một tấm bảng nhỏ, sau khi đứng dậy từ các vị trí khác nhau thì đã xếp thành 5 chữ lớn.
Sau khi mấy chữ kia được xếp hoàn chỉ, trong trường quay vang lên âm thanh cực kì vang dội: "Thỏ thỏ em yêu anh."
Cảm giác được người ta thổ lộ tình cảm không một chút che giấu như vậy rất là vi diệu, nhìn những fan cực kì dày công chuẩn bị bên dưới, trong lòng Hải Đồ khó mà bình tĩnh được.
Cổ họng cậu có chút nghẹn lại, dùng âm thanh có chút giọng mũi mà đáp lời rằng anh cũng rất yêu các em.
Vì vậy bên dưới càng kích động hơn nữa, lúc camera lia đến, đã có mấy em gái nhỏ bật khóc lên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Trương Viễn Hành có phần khó coi, hắn hơi có vẻ hờn giận mà liếc về khu vực fan của mình, ánh nhìn này cũng bị camera "không cận thận" mà quét đến.
MC cầm mic nói tiếp: "Được rồi, trở lại chuyện chính nào, mọi người cũng biết, "Đông cung" sắp sửa lên sóng rồi, chắc hẳn mọi người đều rất tò mò, bộ phim này chủ yếu xoay quanh nội dung gì vậy nhỉ?"
Đạo diễn cầm mic trả lời: "Bộ phim cốt là kể về một cô gái trong một vương triều phong kiến, tại chốn thâm cung giãy giụa cầu sinh, từ một nữ quan nho nhỏ, trở thành Thái tử phi, cuối cùng thành mẫu nghi thiên hạ, chúng tôi muốn nói lên rằng..."
Từ lúc MC kéo mọi người về với chủ đề của trương trình, dưới đài đã yên tĩnh trở lại. Đạo diễn thì nói rất nhiều, đem một bộ phim cung đấu nói thành quá trình một người phụ nữ thời kì phong kiến đã đứng lên đấu tranh, rồi cuối cùng nắm bắt được vận mệnh của mình như thế nào.
Hai MC của chương trình đều có đến chục năm kinh nghiệm dẫn chương trình, rất giỏi dẫn dắt đề tài, từ cuộc trò chuyện có thể gây điểm nhấn vào một vài chi tiết nhỏ, cuối cùng lôi ra được cả một câu chuyện sau đó.
Đến lúc này Hải Đồ vẫn như một bình hoa được trưng bày ở một bên, vì phần diễn của cậu trong bộ phim này không nhiều, nên khó mà hướng câu chuyện về phía cậu được.
Cậu ngồi một chỗ chẳng khác nào người ngoài cuộc, nghe người ta kể chuyện nghe đến say sưa ngon lành khi thì ngạc nhiên khi thì nghi hoặc, biểu cảm trên gương mặt phong phú vô cùng.
Khán đài của trường quay không lớn lắm, hàng ghế khán giả trên cùng đại khái cũng chỉ cách chỗ ngồi của dàn nhân vật khoảng hơn 2 mét. Hải Đồ từ lúc bắt đầu nghe kể chuyện thì cứ ngồi đực mặt ra, thấy fan ở hàng ghế đầu đang nhìn mình, lập tức giơ tay chữ V với họ.
Nhưng fan hâm mộ thấy thế đều cực kì phấn khích, dồn dập bắn tim với cậu.
"Chị nghe nói Hải Đồ trong bộ phim này đóng vai một vị hoàng tử có thân phận rất thê thảm đúng không?" Có lẽ nhìn cậu đang chán chường quá, dẫn chương trình bèn chuyển chủ đề về phía cậu.
Hải Đồ vội vã kéo tâm trí trở về, cầm micro đàng hoàng trịnh trọng mà đọc vanh vách lời thoại đã được chuẩn bị kĩ từ trước: "Đúng ạ, bởi vì Thất hoàng tử từ nhỏ đã không còn mẫu thân, lại bị phụ thân bỏ bê lơ là, bị huynh đệ bắt nạt, ngay cả người hầu cũng xem thường cậu ấy, cho nên khi gặp một người coi trọng cậu ấy, liền liều mạng phấn đấu vì người đó chẳng khác nào thiêu thân lao vào lửa vậy."
Dẫn chương trình theo đà mà hỏi tiếp: "Vậy hiện tại quan niệm của Hải Đồ về tình yêu là như thế nào?"
Cái vấn đề này trong kịch bản không hề xuất hiện, có lẽ người dẫn chương trình thấy cậu đương lúc hot nhất, cho nên đặc biệt đặt ra câu hỏi.
Đúng như dự đoán, sau khi nghe được vấn đề này, khán già dưới đài bắt đầu bấn loạn tưng bừng.
Hải Đồ dừng lại một chút, sau khi sắp xếp ngôn ngữ đâu vào đấy mới trả lời: "Ừm, về chuyện tình cảm, em cảm thấy chúng ta nhất định phải nghiêm túc, hơn nữa phải thẳng thắn với nhau, như vậy mới có thể tránh được hiểu lầm xảy ra."
"Hải Đồ kinh nghiệm đầy mình đó chứ, là do em đúc kết được sau những gì đã trải qua sao?"
Hải Đồ mở mịt nhìn người dẫn chương trình, sau đó gật gật đầu: "Cũng đúng ạ."
"Woww", người dẫn chương trình khoa trương mà kêu một tiếng: "Hải Đồ nhìn có vẻ là một người rất nghiêm túc trong tình yêu đấy."
Sau khi nói xong không hề có ý định nấn ná với chủ đề này nữa, chuyển hướng về Phương Viễn Hành ngồi bên cạnh.
Fan ngồi dưới rất là bất mãn với thái độ này của MC, thành ra nhìn người liên quan là Trương Viễn Hành cũng trở nên không vừa mắt, bọn họ hi vọng MC hỏi tiếp cơ, muốn biết là kinh nghiệm với bạn gái cũ hay bạn gái hiện tại cơ!
Trương Viễn Hành cũng cảm nhận được bầu không khí này, nét càng khó coi hơn một chút, lúc trả lời câu hỏi cũng chẳng có vẻ gì là hào hứng, còn muốn kéo đề tài về đời sống riêng tư của mình, nhưng không hiểu tại sao chẳng ai tiếp lời hắn, khiến cho chủ đề của hắn rơi vào khoảng không.
Chương trình ghi hình đến 10 giờ 40 là kết thúc, sau khi quay chụp xong xuôi thì bên đài truyền hình muốn mời cả đoàn đi ăn bữa cơm.
Hải Đồ khéo léo từ chối: "Thật không tiện, trong nhà có người chờ, em phải về luôn ạ."
"Muộn thế này còn đi máy bay về sao? Xem ra lời Hải Đồ nói trên chương trình đều là thật nhỉ." Nhân viên đài truyền hình lên tiếng trêu ghẹo.
Nhưng cuối cùng cũng không ai làm khó dễ Hải Đồ, để cho cậu đi trước.
Bảo An thuê một chiếc xe ở đây, nên đường đến sân bay là do Tiểu Dư lái xe.
Vừa lên xe Bảo An liền quở trách: "Hôm nay cậu nói chuyện cũng không chú ý một chút, may mà lúc trước anh đã đánh tiếng với bên đài truyện hình rồi, không thì hôm nay chắc chắn là cậu lên đầu đề các trang báo luôn rồi."
"Tiêu đề anh cũng nghĩ xong cho cậu rồi đây, gọi là "Ngôi sao giải trí mới nổi công khai chuyện tình cảm, giả giả thật thật mà tu thành chính qủa."
Hải Đồ nghĩ đến chuyện không bao lâu sau mọi người đều biết đến chuyện cậu và Kỳ Khiêm đang yêu nhau, có chút vui mừng.
"Cậu còn cười!" Bảo An thực sự là tiếc mài sắt không nên kim: "Đến lúc cậu công khai thật, thì anh em ta chỉ còn nước uống gió tây bắc sống qua ngày thôi, cứ nhìn xem đến lúc đấy còn mấy fan ủng hộ cậu."
"Em còn lâu mới uống gió tây bắc!" Hải Đồ phản bác: "Kỳ Khiêm sẽ nuôi em,"
Bảo An giận dữ: "Cậu còn vẻ vang quá nhỉ!"
Hết chương 41.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...