Kỳ Khiêm phát hiện thấy chỗ nào đó sai sai, nên từ chối hùa theo cái trò chơi ấu trĩ này của cậu.
Hắn đẩy cái mặt đang dí sát lại của Hải Đồ ra: “Không nghịch nữa, đi ăn cơm.”
Tâm hồn của diễn tinh bảo bảo còn chưa được thỏa mãn, cực kỳ không vui, cậu thở dài đầy sâu xa: “Anh chột dạ rồi.”
Sau khi nói xong mặt đầy ai oán mà đứng lên.
Kỳ Khiêm bị giọng điệu than thở đó của cậu làm cho lòng mề run hết cả lên, đi sau cậu mà không biết có nên phối hợp hay không.
Hắn thì còn đang xoắn xuýt, vậy mà cái người mới lúc nãy còn bất mãn giờ đã hào hứng nhào đến bên bàn cơm, bắt đầu ca ngợi đầu bếp hết lời.
Đối với Hải Đồ mà nói, tất cả mọi chuyện khi đứng trước bữa cơm, đều có thể gạt lại phía sau.
Tay nghề của bếp trưởng ngày hôm nay vẫn hoàn hảo như trước, ăn uống sung sướng xong, Hải Đồ mới nhớ tới đoạn kịch bản lúc nãy bị gián đoạn, cậu nửa ngồi ở trên ghế chuẩn bị tìm Kỳ Khiêm để diễn tiếp, thế mà chả hiểu sao người kia không hợp tác chút nào, bảo là phải đi làm việc!
Hải Đồ cuộn chân đưa mắt nhìn bóng lưng người kia rời đi, trong lòng tự thương hại chính mình, diễn thành tiết mục bị cả thế giới ruồng bỏ.
Kỳ Khiêm đi được nửa đường thì dừng bước, quay đầu khó hiểu hỏi: “Không ra đây? Giờ phải đi làm bài tập đấy.”
Hải Đồ ngay lập tức lấy lại tinh thần, cậu nhảy từ trên ghế xuống đất: “Tới đây!”
Gần đây Hải Đồ đang học kiến thức trung học, lập chí muốn trở thành một con yêu tinh đã được nhận 9 năm giáo dục đào tạo tiêu chuẩn.
Có điều đầu óc cậu không sáng sủa cho lắm, có cái công thức cũng không hiểu, một cái cân bằng phương trình hai nguyên tố cũng phải đếm đầu ngón tay nửa ngày, cuối cùng kết quả vẫn ra sai.
Một mình Hải Đồ chơi thì không vấn đề gì, nhưng đến lúc học lại thích học trong phòng sách của Kỳ Khiêm, có lần Kỳ Khiêm thực sự không chịu nổi nữa, dạy cậu một bài, thế là từ đó trở đi bị ỷ lại, trở thành gia sư của cậu.
“Bài tập hôm qua anh soạn cho tôi có một câu khó lắm, tôi không làm ra.” Cậu chậm chậm chạy đến bên cạnh Kỳ Khiêm rồi lên án: “Tôi nghi là anh chọn đề cực kì khó rồi!”
“Không hề, tôi chỉ ra đề dựa theo sách giáo khoa, không giải ra là do cậu kém quá thôi!” Lời nói của Kỳ Khiêm không chút lưu tình, hắn đã vô số lần thắc mắc không biết thằng nhóc này từ xó xỉnh nào chui ra mà cứ như chưa từng đi học qua dù chỉ một ngày, kiến thức gốc kém đến khó mà tin nổi.
“Có thật không?” Hải Đồ đi trên bậc thang ở bên phải hắn, bị đả kích đến cả gương mặt nhăn hết lại: “Tôi thấy là mình rất thông minh mà.”
Kỳ Khiêm ừm một tiếng, hỏi: “Ví dụ đi xem nào?”
“Trong vòng 3 tháng tôi đã học được hết 2 ngàn chữ Hán!” Tay trái cậu giơ số 2 trước mặt Kỳ Khiêm, khóe mắt tràn đầy thông điệp muốn được khen ngợi, Kỳ Khiêm không chút nghi ngờ mà cho rằng nếu cậu có một cái đuôi, thì bây giờ chắc chắn là đuôi cũng đang vểnh lên rồi.
“Có thật không? Vậy thì thật là giỏi.” Ở cùng đứa nhỏ là phải biết khích lệ tinh thần cho nó, về vụ này thì Kỳ Khiêm đã rất là thành thạo rồi, hắn vỗ vỗ đầu Hải Đồ, móc trong túi ra một thanh sô cô la: “Đây là thưởng.”
Hải Đồ mặt mày hớn hở mà nhận lấy.
Sau khi giúp Hải Đồ chữa hết bài tập ngày hôm qua, Kỳ Khiêm lại giảng tiếp bài giảng tiếp theo, sau đó soạn bài tập ngày hôm nay cho cậu, rồi hắn mới đi làm việc của mình.
Hơn nửa năm nay Kỳ Khiêm toàn ở trong biệt thự tĩnh dưỡng, không thể quản lý công việc được, tình hình phe phái tranh đoạt trong công ty ngày càng kịch liệt, nếu không nhanh chóng xử lý được thì không biết cuối cùng sẽ thành ra thế nào.
Hắn bên này vừa xử lý tài liệu vừa suy nghĩ đối sách, lúc đang nghĩ đến nhập thần thì bị một tiếng thở dài bên cạnh đánh gãy.
Kỳ Khiêm ngẩng đầu lên, không hề ngạc nhiên khi thấy bộ dạng vò đầu bứt tai của Hải Đồ, hắn cười cười, nhấn xuống cái chuông trên bàn, không đến mấy phút đã có người gõ cửa.
Kỳ Khiêm đi ra mở cửa, nhận sữa bò từ tay người giúp việc, sữa bò mới đun nóng xong, vẫn còn khá nóng tay, mặt trên còn lơ lửng nổi những hạt vụn tròn nhỏ.
Hắn đặt cốc trên bàn Hải Đồ: “Uống hết rồi nghĩ tiếp.”
Hải Đồ ngẩng đầu lên nhìn hắn, đột nhiên thở thật dài, sau đó nằm phục nửa người trên mặt bàn, từ đầu đến chân tỏa ra hơi thở đau thương: “Thật là khó quá mà.”
“Tại sao làm người lại phải tự dằn vặt mình thế này cơ chứ.” Cậu đổi đầu sang bên khác, một tay duỗi ra đến đúng chỗ cốc sữa, kéo nó lại gần mình.
Chờ cốc được kéo qua, cậu mới hơi ngẩng đầu lên, miễn cưỡng nhấp một ngụm sữa bò, chẹp miệng nói: “Không ngọt.”
“Tôi bảo họ cho ít đường hơn.” Kỳ Khiêm dùng một tay kéo người kia dậy: “Co quắp như thế làm cái gì? Ngồi tử tế, bài tập không khó đến vậy, từ từ nghĩ là ra, thật sự không ra thì tôi sẽ dạy cậu.”
Hải Đồ tựa lưng vào ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn hắn: “Tôi không muốn học, làm người thật là khó.”
“Uống xong cốc sữa bò này thì đi chơi đi.” Kỳ Khiêm cũng không hi vọng cậu có tiền đồ lớn lao gì, nhéo mặt cậu một cái coi như an ủi: “Ngày mai tôi cho người lắp một phòng trò chơi ở tầng trên cho cậu, sau này về nhà cứ chơi là được.”
Hải Đồ hỏi đó là cái gì.
“Cậu muốn chơi cái gì là lắp đặt cái đó.”
Cậu suy nghĩ một chút: “Hay là thôi đi, tôi không nghĩ ra muốn chơi cái gì cả.”
Vừa nói vừa cầm lấy bản nháp lúc nãy khổ sở suy nghĩ: “Tôi cũng không tin là tôi không tìm được đáp án.”
Kỳ Khiêm cười cười, gạt đi những suy nghĩ trong lòng về thân phận của Hải Đồ, tiếp tục trở về hoàn thành ý tưởng lúc nãy bị gián đoạn của mình.
Trong phút chốc căn phòng lại trở về vẻ yên tĩnh, chỉ còn tiếng gõ bàn phím máy tính và âm thanh ngòi bút ma sát trên mặt giấy mà thôi.
…
Trong ống kính máy quay, gương mặt Hải Đồ mang vẻ sợ hãi, cẩn thận từng li từng tí một nhặt lên cái tờ giấy bỗng dưng xuất hiện trên mặt đất, chỉ liếc mắt nhìn nó một cái, lập tức vò chặt trong lòng bàn tay, cả người không nhịn được mà run lên, đôi mắt đảo nhìn xung quanh.
Bạn diễn ở bên cạnh thấy bộ dạng cậu như thế, nhíu mày, lộ ra một vẻ mặt tự cho là rất đẹp trai, hỏi: “Cậu bị sao vậy?”
“Cắt, Thịnh Kiến Trạch nhíu cái gì mà nhíu? Giờ là lúc cậu giở trò giả vờ đẹp trai đấy à?” Đạo diễn cầm cái loa rất lớn, cực kỳ điên tiết gào lên.
Thịnh Kiến Trạch sờ sờ lỗ mũi mình, thành thật nhận sai, mấy cô gái trẻ bên cạnh đã bắt đầu cười rộ lên trước cái trò nhíu mày của anh.
Đạo diễn mắng thêm một trận nữa rồi bắt đầu quay lại, tuyên bố lần này mà không qua được thì Thịnh Kiến Trạch đừng hòng xong việc. Lúc này mới đè nén được cái ham muốn chơi trò tỏ ra đẹp trai của anh, ngoan ngoãn phối hợp với Hải Đồ diễn xong nội dung cảnh quay.
“Được, qua.”
Đạo diễn hô một tiếng, ngay lập tức trường quay hỗn độn y như cái chợ vỡ, Hải Đồ bỏ cái mũ xuống, được trợ lý ở bên cạnh nhận lấy, cậu ném tờ giấy trên tay xuống, chuẩn bị cởi phục trang rời đi.
“Người anh em, đừng đi mà.” Thịnh Kiến Trạch bỏ lại mấy cô gái đang tán gẫu cùng anh để đi theo, bàn tay chuẩn bị đáp trên vai Hải Đồ thì bị cậu tránh đi.
Thịnh Kiến Trạch phẫn nộ thu tay về: “Thật xấu xa, đụng cậu một chút thì mang thai được sao?”
Hải Đồ liếc anh một cái: “Cậu quá nặng.”
“Buồn cười, tôi thế này là khỏe mạnh tinh thần tốt đó!” Thịnh Kiến Trạch cong cánh tay lên, tạo một cái dáng tập thể hình cực đẹp: “Chứ ai gầy gò ốm yếu như cậu.”
Câu nói này thành công đắc tội Hải Đồ, cho nên cậu thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn Thịnh Kiến Trạch lấy một cái mà lập tức không buồn quay đầu đi thẳng về phía trước.
“Này này, đừng lạnh lùng vậy chứ.” Thịnh Kiến Trạch cũng bước lên: “Tí nữa đi ra ngoài chơi không?”
“Không đi.” Hải Đồ đẩy cửa phòng nghỉ ra, mấy nhân viên trang điểm ở trong đồng loạt lại gần. Sau một hồi sóng ngầm phun trào, người thắng mang theo nụ cười lại gần chỗ Thịnh Kiến Trạch, nhẹ giọng hỏi anh có muốn chăm sóc da mặt không.
Hải Đồ ngẩng đầu ngơ ngác nhìn một cái, có cảm giác như mình đang xem phim truyền hình về hậu cung vậy.
Thịnh Kiến Trạch có quan hệ cực tốt với các chị em trong đoàn làm phim, không chỉ là nam phụ số 3, anh còn một thân phận khác nữa - là người đầu tư đầu tiên của đoàn làm phim.
Chính là người dũng sĩ đầu tiên tự nguyện bỏ ra 5 triệu cho đạo diễn luyện tập.
Mặc dù sau khi Kỳ Khiêm nhúng tay vào thì quý ngài dũng sĩ từ người đầu tư duy nhất đã biến thành thứ hai, nhưng chuyện đó không hề ảnh hưởng đến tiếng tăm siêu tốt của anh.
Dù sao bây giờ một anh giai tốt mã, vóc người đẹp, nhiều tiền lại rất chu đáo là hiếm hoi cực kì, trong cái giới này ai mà chả có tham vọng, một tài nguyên quý giá như Thịnh Kiến Trạch, kẻ nào bỏ qua là kẻ đó ngu.
Nếu không phải Thịnh Kiến Trạch giữ mình trong sạch đến bất ngờ thì có khi bây giờ trong đoàn làm phim đã có cả tá scandal liên quan đến anh.
Tuy rằng có thể tán gẫu với hầu hết tất cả mọi người trong đoàn làm phim vài ba lần, nhưng người nào tinh tường là có thể nhìn ra anh đặc biệt nhiệt tình với Hải Đồ, bởi vậy hậu quả kéo theo là không ít người cảm thấy Hải Đồ và Thịnh Kiến Trạch có quan hệ cá nhân.
Xét thấy cậu ngày nào cũng có người đưa đón, nhìn qua lại rất là ngoan ngoãn thành ra không ai đặt sự chú ý lên cậu.
Mà cũng vì nguyên nhân này mà sẽ có người tiếp cận cậu, muốn lấy được thông tin về Thịnh Kiến Trạch từ Hải Đồ.
Hải Đồ thì cũng có biết gì đâu, hai người mới quen nhau có 1 tuần, có nói chuyện cũng chỉ trong lúc diễn cùng nhau, nhưng người khác không tin, lại cho rằng cậu không muốn tiết lộ cho mọi người gì cả.
Hải Đồ thấy phiền cực kì, có ý định cách xa Thịnh Kiến Trạch một chút, thế mà cái người kia lại như không hề hay biết, chỉ cần có cơ hội là xán lại chỗ cậu.
Như lúc này đây, anh vẫn líu lo không ngừng nghỉ khuyên bảo Hải Đồ đi chơi cùng mình.
“Không, tôi phải về nhà.”
“Cậu nói xem cậu lớn thế này rồi, nhà cậu có người canh cổng hay sao?” Thịnh Kiến Trạch xì cười một tiếng, hé một bên mắt nhìn về phía Hải Đồ, thấy bộ dáng không hề bị lay động của cậu, liền quay sang hỏi chuyên gia trang điểm: “Chị thấy đúng không, ngài thỏ của chúng ta đúng là học sinh 3 tốt mà.”
Chuyên gia trang điểm cười cười vỗ mặt anh một chút: “Nhắm mắt lại không nước chảy vào bây giờ.”
Thấy người kia ngoan ngoãn làm theo, cô quay sang nói giúp cái người đúng ra là khách ở đây: “Thịnh Kiến Trạch nói cũng đúng đấy, cậu về sớm như vậy cũng không có gì để làm mà.”
Hải Đồ nghĩ thầm cậu có mà, bài tập vật ký Kỳ Khiêm giao hôm qua còn chưa làm xong đâu, tuy nhiên cậu biết cái lý do này mà nói ra kiểu gì cũng thành trò cười, cho nên thẳng thắn hỏi: “Đi chơi cái gì?”
“Đi lái máy bay.” Thấy cậu có phản ứng, Thịnh Kiến Trạch lập tức nhiệt tình: “Không lái được máy bay thật thì chúng ta đến buồng mô phỏng chơi.”
Hải Đồ không có hứng với cái này lắm: “Cậu rủ người khác chơi cũng được mà.”
“Nhưng chúng ta thân nhau.” Thịnh Kiến Trạch bắt đầu nói hươu nói vượn: “Đi chơi với người khác tôi bị ngại.”
Hải Đồ vẫn không hề lung lay, đợi sau khi lau khô mặt rồi, cậu đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài.
“Cậu đi với tôi tôi bảo đảm một tuần sau không làm phiền cậu nữa.” Đến lúc ra tới cửa, Hải Đồ nghe thấy giọng người kia sau lưng mình, mang theo một vẻ nghiến răng nghiến lợi.
Hết chương 23.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...