Sinh nhật Thang Tư Niên qua đi, sắp đến chính là Nguyên Đán.
Theo ngày đông dần đi, khí tức mùa xuân dần dần tràn ngập ra, Thang Tư Niên rất nhanh sẽ kết thúc cuối kỳ rồi nghênh đón kỳ nghỉ đông.
Vốn dĩ những ngày nghỉ này, cô hẳn là cứ ở phòng thí nghiệm, cùng các đàn chị đàn em thay phiên phụ trách làm thí nghiệm.
Nhưng xét thấy cô thực sự là quá bận, không thể làm gì khác hơn là cùng xin lão sư nghỉ, từ chối đi thí nghiệm vào kỳ nghỉ đông này.
Thang Tư Niên sở dĩ bận bịu, là bởi vì cô sắp kết hôn.
Đúng, không sai, chỉ sau nửa năm yêu đương thì Thang Tư Niên liền nhảy vào tỏng hố lửa hôn nhân.
Khi Nguyên Đán đến thì Khương Vọng Thư ngẫu nhiên lên kế hoạch cho năm mới phải có kế hoạch mới, thế là nàng trịnh trọng cùng Thang Tư Niên biểu thị ý nghĩ nàng muốn kết hôn.
Thang Tư Niên đến nay còn nhớ tới lúc Khương Vọng Thư nói tới kết hôn thì oán hận gả đi: "Chị cũng sắp ba mươi tuổi, là ba mươi tuổi! Chị thiết kế áo cưới cho người khác nhiều năm như vậy, nhưng cũng chưa một lần mặc qua."
Thang Tư Niên nghĩ thầm, rõ ràng lúc chị ấy tốt nghiệp đại học đã cùng chị của cô tay trong tay còn mang theo bạn cùng phòng cùng đi chụp ảnh áo cưới, làm sao có thể nói mình chưa mặc qua áo cưới đây.
Nhưng thông minh như Thang Tư Niên, làm sao có khả năng sẽ đem câu nói kia nói ra khỏi miệng đây.
Cô chỉ là giơ tay, cười ôm eo Khương Vọng Thư, hống nàng nói rằng: "Vậy thì gả cho em a, gả cho em thì chị liền có thể mặc áo cưới."
Dù là cầu hôn, Khương Vọng Thư vẫn cảm thấy có chút thật xấu hổ.
Nàng mím môi, hiếm thấy thẹn thùng: "Em nói nha, lấy liền không thể đổi ý."
Thang Tư Niên gật đầu: "Không đổi ý, không đổi ý.
Lại nói, lúc đính hôn không phải đã nói xong rồi sao là sau tết xuân liền kết hôn mà."
Nói tới chỗ này, Khương Vọng Thư giơ tay đánh về vai Thang Tư Niên: "Em hiện đã nhớ mình đã nói ròi a, chị thấy một chút biểu thị em cũng không có, còn tưởng rằng em không muốn đã kết hôn đây.
Năm mới a, em còn muốn chị đợi một năm rồi lại một năm sao?"
Thang Tư Niên cảm thấy nàng quả thực đáng yêu chết rồi, nhịn không được ngửa đầu hôn nàng: "Không dám không dám, không dám để cho chị chờ."
Nếu không cho chờ, vậy thì kết hôn đi.
Ở trong nước không có cách nào đăng kí kết hôn đồng tính, cũng không cần mời tiệc rất nhiều người không thân lắm, nhưng tóm lại kết hôn là một việc lớn, cực kỳ rườm rà.
Bởi vậy vào kỳ nghỉ Thang Tư Niên đã cùng Khương Vọng Thư chạy ra nước ngoài trước tiên lĩnh chứng.
Vừa vặn đi đến nơi của ba mẹ Thang gia đang ở thế là bốn người liền ở nước ngoài gặp mặt.
Lần gặp gỡ này làm Khương Vọng Thư cảm thấy có chút lúng túng.
Đúng là ba mẹ Thang gia thoải mái tự nhiên, đặc biệt là Thang mẹ còn ở trên bàn cơm nắm chặt tay Khương Vọng Thư, nói vốn dĩ đã xem Khương Vọng Thư là con gái của chính mình, hiện tại cũng không có khác gì.
Cùng ba mẹ duyên thiển Khương Vọng Thư vốn đã yêu thích Thang ba Thang mẹ đã tại chỗ khóc không thành tiếng, rất vô dụng bị Thang Tư Niên ôm vào trong lòng khóc.
Lần gặp mặt này làm Khương Vọng Thư cảm thấy mình thực sự là quá mất mặt.
Cho tới mỗi khi nhắc tới, nàng đều hận không thể làm mọi người ở đây đều mất trí nhớ.
Chuyện hai người muốn kết hôn, đã đưa ra lịch trình.
Thêm vào gia trưởng hai bên đều ủng hộ, bản thân cũng là người cực kỳ tự chủ, bởi vậy tất cả quy trình hôn lễ đều giao do các cô tự xử lý.
Cha mẹ hai bên ngoại trừ cho nhà mới cho xe hoa, cùng với một chút trang sức khác ở ngoài, sẽ không có lại nhúng tay việc gì.
Thang Tư Niên khi nhận được tất cả tài sản cùng các loại giấy chứng nhận và thẻ ngân hàng mang danh nghĩa mình thì đột nhiên ý thức được chính mình cởi mở ở trong mắt cha mẹ truyền thống, thành gia có lẽ đúng là cơ sở để lập nghiệp.
Vào đúng lúc này, cô bị xem như khách nhân đối xử, cũng được nhắc nhở sau này là một người người trưởng thành, phải đối với cuộc sống của chính mình sau này có trách nhiệm.
Thang Tư Niên khá xúc động.
Mà làm chị cả Thang Thuấn Hoa, khi biết tất cả phí dụng cùng phí sinh hoạt sau này của Thang Tư Niên ở nơi của ba mẹ thì lại vui mừng hớn hở doạ dẫm Thang Tư Niên dừng lại, chừa cho chị gái sau này không cần lần mò đáy biển.
Sau khi ăn xong còn cùng Thang Tư Niên nói lời ý vị sâu xa kết hôn chính là cơ hội một lần duy nhất phất nhanh trong cuộc đời Thang Tư Niên, sau này muốn cái gì cũng không còn.
Cuối cùng, còn vỗ vai Thang Tư Niên nói rằng: "Sau này em liền sống cuộc sống cùng phú bà đi."
Khương Vọng Thư được gọi là phú bà cười ha ha, ôm Thang Tư Niên hôn gió với chị em tốt của mình: "Cảm ơn chị em tốt giới thiệu tiểu thịt tươi."
Vốn dĩ trong lòng Thang Tư Niên còn có chút cảm khái, sững sờ lại bị các loại hành vi của chị gái vọt tới không còn một mống, chỉ còn dư lại một tia không thể làm gì cùng dở khóc dở cười.
Trừ quy trình sắp sếp hôn lễ khá rườm rà, Thang Tư Niên còn phải cùng Khương Vọng Thư thử áo cưới.
Áo cưới là trước đo Khương Vọng Thư sớm đã thiết kế tốt, chỉ cần Thang Tư Niên thử rồi cần chỉnh sửa.
Hai người liền vội vàng vội vàng như thế liền bận bịu đã đến giao thừa.
Trước giao thừa một ngày, người hai nhà đồng thời ăn bữa cơm, xem như là chính thức gặp mặt kết thân gia.
Khương Như Lan nữ sĩ hết sức cao hứng, thậm chí còn mời ba mẹ Thang gia ba cùng đến ăn cơm tất niên.
Chỉ là đêm trừ tochj vốn là ngày một nhà đoàn tụ, thêm vào Khương gia có nhiều thân thích nên Thang gia ba mẹ tự giác không quấy rối, liền chối từ.
Nhưng vài buổi sáng giao thừa hôm đó, Thang Tư Niên vẫn là bồi Khương Vọng Thư trở lại Khương gia để ăn cơm tất niên.
Người Khương gia nhiều nên để cho các gia đình nhỏ tiện thì cơ bản đều là buổi trưa cùng đến biệt thự, bồi bà nội Khương sớm ăn cơm tất niên, buổi tối lại về gia đình nhỏ của mình liên hoan.
Sau buổi cơm trưa, chị cả cùng anh rể Khương gia đã lục tục rời đi, chỉ còn lại Khương Ngọc Thấu cùng chị hai Khương gia, cùng với Thang Tư Niên cùng Khương Vọng Thư ở nhà bồi lão nhân gia đón tết.
Trước sáu giờ tối thì Thang Tư Niên cũng đến về nhà ăn cơm tất niên, nhưng dù sao đây là năm thứ nhất cô cùng Khương Vọng Thư bồi bà nội Thang Tư Niên vẫn là ở lại bồi lão nhân gia chơi hai vòng mạt chược.
Đánh xong hai vòng mạt chược cũng đã năm giờ.
Khương Như Lan thấy Thang Tư Niên muốn đi, vội vã cản người: "Giờ cũng đã sắp ăn cơm tối, con trước ăn cơm nước xong lại trở về mà."
Khương Vọng Thư khuyên nhủ: "Bà nội, bà có con còn chưa đủ sao.
Lại nói ba mẹ em ấy cũng đợi em ấy một ngày để về nhà ăn cơm tối, lúc này bà hãy để em ấy về nhà ăn cơm đi."
Thấy người trong cuộc đều nói như vậy, Khương Như Lan đúng là không nói gì nữa, chỉ là để dì làm trong nhà, bỏ một đống đồ tết nhét vào tỏng xe để Thang Tư Niên mang về.
Thang Tư Niên quả thực bất đắc dĩ nói thẳng được rồi được rồi.
Nhưng Khương Như Lan lại nói đều là tâm ý kêu cô mang về nhà cho ba mẹ vâng vâng.
Thang Tư Niên không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Khương Vọng Thư một bên hướng về nàng cầu viện.
Khương Vọng Thư lại chỉ mím môi cười bày ra vẻ mặt xem trò vui.
Thang Tư Niên một bộ dáng bị đánh bại nghĩ thầm ngày mai đến chúc tết sẽ phải mang đồ về nhiều hơn.
Chờ Thang Tư Niên đi thì rồi thì cốp sau đã đều bị nhét đầy.
Lúc gần đi Khương Như Lan còn kéo tay Thang Tư Niên lưu luyến không rời nói; "Ngày mai mùng một, ba mẹ con còn có chị gái con phải lại đây chơi a."
Thang Tư Niên không thể làm gì khác hơn là luôn mãi bảo đảm, nói mình nhất định sẽ đến, Khương Như Lan lúc này mới buông tay để cho cô về nhà.
Lúc buông tay Thang Tư Niên ra, Khương Như Lan còn tiện tay nhét bao tiền lì xì cho Thang Tư Niên.
Thang Tư Niên có chút thật xấu hổ muốn từ chối.
Lão nhân gia lại nói: "Đều là cháu của bà, Vọng Thư cũng có mà con cũng cầm đi."
Thang Tư Niên nhìn Khương Vọng Thư một chút, nhưng nhìn thấy Khương Vọng Thư hướng về cô nháy mắt mấy cái.
Thế là Thang Tư Niên tiếp nhận tiền lì xì, vô cùng ngoan ngoãn nói tiếng cám ơn: "Cảm ơn bà nội."
Khương Ngọc Thấu ở một bên nhìn các cô một hồi lâu, thấy như này cũng ho nhẹ một tiếng, đưa một bao lì xì tới trước mặt Thang Tư Niên, lạnh nhạt nói: "Tiền mừng tuổi, nhận đi."
Không nhiều lời, nhưng ý tứ truyền tới đùng chỗ.
Thang Tư Niên ngẩng đầu, liếc nhìn mẹ vợ từ trước đến giờ luôn lạnh nhạt với mình có chút thụ sủng kinh nhược.
Cô vươn hai tay ra, một mực cung kính đỡ lấy tiền lì xì của Khương Ngọc Thấu: "Cảm ơn dì, chúc dì năm mới vui vẻ."
Khương Ngọc Thấu nở nụ cười, hơi hơi nhu hòa một chút: "Con cũng vậy, học tập thật tốt."
Chị hai Khương Tịnh Thực thấy mọi người đều cho tiền lì xì, cô cũng không tiện không cho, cũng là cho Thang Tư Niên một bao.
Khương Vọng Thư thấy Thang Tư Niên nhận được đống tiền lì xì, lúc này mới thúc giục cô về nhà.
Nàng bồi Thang Tư Niên cùng đến bãi đậu xe, Thang Tư Niên giang hai tay hướng về nàng muốn một cái ôm ấp.
Khương Vọng Thư cười híp mắt nhào vào trong lòng cô, giơ tay mạnh mẽ xoa xoa tóc của cô rồi nhón chân lên hôn cô một cái, mới hài lòng thả người: "Về đến nhà gọi điện thoại cho em, giao thừa vui vẻ nha, Tư Niên."
Thang Tư Niên ôm nàng, trong lòng có chút không nỡ.
Cô ngửi hương vị dễ nghe của cô gái trong ngực rồi nhẹ nhàng nói: "Giao thừa vui vẻ, vậy tiền mừng tuổi của em đâu?"
Cô cúi đầu, hai mắt sáng lấp lánh nhìn cô gái trong ngực lộ ra khát cầu: "Tết đến thế nào chị cũng phải cho em tiền lì xì đi.
Cả bà nội, dì, cùng chị hai đều cho, không có lý dì chị không cho chứ?"
Khương Vọng Thư nói thầm: "Em lớn như vậy, còn muốn nhận tiền lì xì a?"
Thang Tư Niên ôm nàng làm nũng: "Năm rồi chị cũng cho mà, làm sao năm nay thành vợ sắp cưới em liền không có phúc lợi này nữa?"
Cô rất ít sẽ có lúc ấu trĩ như thế, Khương Vọng Thư liền yêu thích bộ dáng dính dính này của cô, liền vội vàng gật đầu nói: "Nhanh nhanh cho, cho em một phúc lợi lớn.
Quay về liền cho em một bao đỏ thẫm thấy như thế nào!"
Thang Tư Niên lại không quá tình nguyện: "Chỉ là cho tiền lì xì sao? Lẽ nào năm mới em không có phúc lợi khác?"
Khương Vọng Thư hỏi cô: "Vậy em muốn cái gì? Muốn chị tặng quà cho em?"
Thang Tư Niên nói ra ý đồ của mình: "Muốn một buổi tối của chị."
Khương Vọng Thư đánh trên vài nàng một cái, sẵng giọng: "Em đáng chết, làm sao lại nói chuyện càng ngày càng lưu manh! Tốt xấu là tết đến a, có thể có chút hình tượng đoan chính hay không."
Thang Tư Niên bật cười: "Chị chị đang suy nghĩ gì a.
Em lại không phải ý đó.
Em chỉ muốn nói đêm nay chị có rảnh rỗi hay không, bồi em một buổi tối a."
"Đến cùng là ai chơi lưu manh a, rõ ràng là chị suy nghĩ đen tối.hay là nói chị muốn em làm như vậy?"
Khương Vọng Thư ở trên vai cô nhéo một cái, sắc mặt khẽ biến thành đỏ: "Em kém hơn sao, nếu không phải do em bình thường là loại bại hoại nhã nhặn thì chị sẽ hiểu lầm sao? Lại nói, em nói một buổi tối, rất dễ dàng khiến người ta hiểu lầm."
Thang Tư Niên cười ôm nàng: "Được được được, trách em tráchêm." Cô cúi đầu, rất chăm chú mà nhìn Khương Vọng Thư, dò hỏi: "Vậy đêm nay chị có rảnh không?"
Khương Vọng Thư suy nghĩ một chút: "Sau dạ tiệc xuân sẽ rảnh rỗi, nhưng khi đó đã 12 giờ rồi, chị có thể ra ngoài nhưng em xác định em không ngủ a?"
Thang Tư Niên gật đầu: "Có thể, miễn là chị rảnh rỗi đến lúc đó em đến tìm chị, có thể chứ?"
Khương Vọng Thư cân nhắc một hồi, đáp một tiếng được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...