Một ngày u ám tiếp tục đến, Nhật Phương đã hai ngày nay đã không hề ra khỏi nhà, đôi mắt xinh đẹp ủ rũ đáng thương. Cái cảm giác mà bị người khác phản bội, thật sự nó quá đau, đau đến nổi cô không thở được.
Cũng đã hai ngày nay, tâm tư Xuân Trường rối loạn vô cùng, anh vẫn ngồi im trong bàn làm việc, giọt nước mắt cứ đọng lại trên khuôn mặt của anh.
Cuộc tình này đã kết thúc rồi sao ? Kết thúc trong sự tiếc nuối của hai người, hai người đã yêu nhau nhiều như vậy tại sao lại kết thúc ? Tất cả là do anh, là do anh không biết phân biệt tình cảm của mình để bây giờ xa nhau rồi lại tiếc nuối.
Phú Gia đứng trước của cô nhấn chuông, lâu lâu lại gõ cửa, hai ngày nay không thấy cô, tâm tư anh rối bời.
Đôi mắt to tròn đã bị sưng hốc, cô bất đắc dĩ lắm mới ra mở cửa. Mái tóc dài tới vai đã bị xõa tung, che đi khuôn mặt xinh đẹp.
- Nhật Phương, em có chuyện gì sao ?
Nhìn cô, tâm trạng anh lại cực kỳ lo lắng, nhìn bộ dạng thất thần của cô, tâm tư anh lại càng lo âu.
Cô không trả lời, chỉ quay người rồi đi vào trong nhà, anh vội vàng đóng cửa, đi sau cô, cô ngồi vào chiếc ghế sofa, ủ rũ như bình thường.
- Em khóc sao ?
Anh vuốt mái tóc mượt, đôi mắt đã rung động xót xa khi nhìn thấy cô. Anh còn đang mặc nguyên bộ đồ vest, đến cả xấp tài liệu anh còn chưa kịp cất.
- Phương à, em nói cho anh biết đi thật ra em có chuyện gì ?
Nhìn cô như thế này anh thật sự không sống nổi mất.
- Em chia tay rồi.
Một giọt nước mắt long lanh nóng hổi vội rớt lên mu bàn tay đang vuốt mặt cô. Anh giật mình nhìn cô, anh biết cô có người yêu, anh còn biết cô yêu người kia rất nhiều nhưng anh không biết người yêu cô là ai ? Là người nào mà có thể cô thống khổ đến như thế ? Nhưng vài phần, anh cũng không muốn biết. Anh sợ không bình tĩnh mà đấm cho anh ta vài cái.
Anh im lặng nhìn cô, cô ngày càng khóc càng to, lúc này cô quá cô đơn, cần một người bên cạnh để sẻ chia.
- Nói đi, khóc đi. Nếu em cần anh sẵn sàng ngồi đây, sẵn sàng bên cạnh em.
Cô gục mặt vào người Phú Gia, nấc nghẹn liên hồi.
- Nếu ngày hôm ấy, em không yêu anh ấy thì có vẻ kết quả sẽ khác ?
- Tình yêu mà, sao mà biết trước được chứ. Nếu như thế, trên thế giới này chắc chắn sẽ không có người đau khổ.
- Nếu ngày hôm ấy, em không gặp anh ấy, thì có vẻ hôm nay sẽ khác ? Nếu ngày hôm ấy, em không đi theo anh ấy thì có vẻ hôm nay sẽ khác.
- Phương ...
- Anh ấy là người yêu đầu tiên của em, là người em yêu rất nhiều, anh ấy vội đến quan tâm em, cho em cảm thấy cuộc sống này thực rất thoải mái rồi anh ấy từ bỏ.
Anh im lặng, chỉ nghe những lời cô nói đau đến tận tâm can.
- Em biết, em với anh ấy không hề có cùng một sở thích, em và anh ấy có hai cuộc sống không hề liên quan tới nhau, nhưng vì anh ấy em đã thay đổi rất nhiều.
Cô bật ra, nhìn anh bằng ánh mắt đầm đìa lệ.
- Anh có biết cái cảm giác bị phản bội nó thống khổ đến cỡ nào không ? Đau, đau tới mức nó làm em nghẹn ngào.
Anh nhìn cô thật lâu, hít một hơi dài rồi nói.
- Nếu ngày hôm ấy, anh giữ em lại thì hôm nay sẽ khác.
Nghe câu nói ấy, tâm tư cô bất chợt khó hiểu.
- Nếu cái ngày tổng kết cuối năm học, anh đi tới em và giữ em nói rằng anh thích em, thì có vẻ hôm nay em và anh sẽ có một cái kết cục khác.
Nhật Phương không khóc ra tiếng nữa, chỉ im lặng nhìn anh, đôi mắt vẫn lệ ướt tràn mi.
- Anh biết em thích anh, em thích anh từ khi em mới vào trường, thực ra nhìn bộ dạng ngây ngốc của em, nhìn nụ cười tươi của em anh thật sự rất vui.
Đúng, cô thích anh từ khi cô mới bước chân vào trường, Diên Vỹ Phú Gia - một anh chàng đặc biệt, được bao nữ sinh ái mộ. Trong đó, cô là đầu danh sách. Cô ấn tượng đầu tiên là ngoại hình anh ta quá xuất sắc, đi đến đâu đều là trung tâm chú ý, thứ hai cô quá ấn tượng với tên của anh ta, Diên Vỹ Phú Gia.
- Anh biết sao ?
- Đúng, tất nhiên anh biết, em hay đi theo anh lên sân thượng, hay những món quà em tặng cho anh, hay những cái '' vô tình '' gặp mặt nhau.
Cô không nói nữa, vẫn im lặng, nước mắt vẫn rơi nhưng không nhiều.
- Anh thấy em hay cười, nụ cười em rất xinh, em có răng khểnh. Thú thật mỗi lần em cười, anh đều thấy bản thân mình thật ấm áp.
Anh lấy hết dũng khi để nói ra, anh tưởng bí mật này anh sẽ mãi giấu, nhưng nhìn cô như thế, anh quá đau lòng.
- Nhật Phương có nghĩa là đóa hoa của mặt trời, mặt trời thì lúc nào cũng tỏa sáng, em biết mỗi khi em khóc, anh rất đau lòng.
Thì ra tâm tư hai người này thật giống nhau - nếu như ngày hôm ấy, cô cứ mặt dày theo đuổi anh, mà anh dũng cảm nói giữ cô lại thì hôm nay sẽ khác.
- Đừng khóc, một khi em chấp nhận buông tay thì em phải mạnh mẽ, em phải cố gắng để đối phương thấy em vẫn sống tốt khi không có anh ta.
***
Giọng nói Nhật Phương vẫn lảng vảng bên tai anh, thật ra nó đang phát từ laptop. Vừa nãy, anh nhớ cô đến mức mà đi vào căn phòng mà cô từng ở, nhìn đồ vật vẫn không thay đổi, vẫn có những cái khung ảnh để ngay bàn, vẫn là theo sự sắp xếp của cô, vẫn bình thường không thay đổi. Anh vô tình thấy cô một quyển album cô để ngay giá treo sách, thì ra cô rất hay coi quyển album này, kèm theo có một chiếc túi nhỏ xinh xắn ở trong để một USB. Cắm vào laptop, coi những cái video mà anh với cô thời còn mặn nồng, nhìn nụ cười anh thật sự muốn giết chính mình. Có một tệp âm thanh, ghi lại những câu nói, nhưng cái câu mà anh thấu tận nhất.
'' ... Xuân Trường, khi anh không còn yêu em nữa thì anh nói cho em biết nhé được không ? Lúc đó em sẽ âm thầm rời xa anh, không phiền anh nữa. Em không ích kỷ nữa, em sẽ hay không thích suy diễn nữa, vì em tin anh, tin anh lần này nữa thôi nhé ... ''
Nó cứ xuất hiện trong đầu anh, là anh, là anh đã làm cô quá đau khổ, là anh đã làm cô tuyệt vọng, là anh đã phản bội cô, anh là người sai.
Xuân Trường vội vàng rời khỏi nhà, anh chạy, chạy rất nhanh, vừa chạy trên mặt anh lại xuất hiện vài giọt nước mắt.
Đứng trước nhà cô, anh chần chừ quyết định bấm chuông hay không ? Anh muốn gặp cô, anh sẽ phát điên lên mà không được gặp cô.
Nghe tiếng cửa, để cô ở đó, Phú Gia đi ra mở cửa.
- Phó chủ tịch.
Xuân Trường sững người khi thấy Phú Gia, và Phú Gia cũng vậy, nhìn bộ dạng anh, Phú Gia cũng đã hiểu, hóa ra người đàn ông mà Nhật Phương đang thống khổ bên trong là vị giám đốc tài hoa này.
- Tại sao Phó chủ tịch lại ở đây ?
Nghe giọng anh, cô hoang mang, cô chần chừ không biết sẽ nên đối diện hay không ? Nhưng đôi chân cứ đi lên, nhìn anh bằng mắt đầy giận dữ.
- Anh về đi, Phú Gia ở đâu là chuyện của anh ấy, không cần anh bận tâm.
- Nhật Phương, anh có chuyện muốn nói với em.
- Tôi không còn gì để nói với anh cả.
Nói ra những lời này, tất nhiên trái tim cô đau như cắt.
- Hai người ở đây đi, anh về trước.
Nhận thấy mình đứng đây là dư thừa, anh quyết định rời phòng. Nhật Phương cảm thấy hoang mang vô cùng, cô sợ đối diện với anh, cô sẽ khóc mất.
- Nhật Phương, anh sẽ không giải thích chuyện hôm bữa, nhưng em nghe anh nói một lần này thôi.
- Được, nói xong mời anh về cho.
Trái tim cô lạnh rồi, bị rạch quá nhiều đường nó dường như trở nên vô cảm.
- Nhật Phương, cho anh nói lời xin lỗi. Là anh ... là anh sai.
Cô cúi đầu, nghe những lời anh nói mà kiềm nén nước mắt.
- Anh đã nói với em, khi anh làm em tổn thương anh sẽ rời xa em để em hạnh phúc bên người mới. Đúng, tình yêu chúng ta nên kết thúc, vỗn dĩ nó đã không có tương lai.
- Anh tưởng lời xin lỗi của anh có thể xóa bỏ được vết tổn thương trong tôi sao ?
- Nhật Phương, anh sẽ rời xa em. Ở bên anh, em sẽ còn tổn thương, nhìn em như thế, anh thật sự đau xót. Tình yêu gần 4 năm của chúng ta, sẽ kết thúc tại đây. Em hạnh phúc.
Nói dứt lời anh quay lưng bước đi, cùng lúc đó giọt nước mắt trên khuôn mặt của hai người cùng rớt. Tình yêu của họ đã kết thúc, bao nhiêu kỷ niệm năm đó đã kết thúc, rất nhanh rất buồn. Họ yêu nhau rất nhiều, yêu nhau rất sâu đậm, họ dường như coi đối phương là tất cả, vậy mà vì một cảm xúc nhất thời mà đánh mất nhau, tiếc nuối trong vô vọng.
Không phải tình yêu nào cũng đẹp, tình đẹp nhất là khi còn dang dở, họ sẽ mãi nhớ về nhau, cái thời từng yêu nhau say đắm, cô và anh sẽ đem cái kỉ niệm ấy chôn cất vào quá khứ, là vết thương sẽ trường tồn mãi theo thời gian. Bây giờ, họ chỉ âm thường chúc nhau hai từ '' hạnh phúc ''.
* Tình yêu của em, anh đã xa rồi,
Bỏ lại em đây, trăm ngày câm lặng.
Anh chỉ nói rằng Anh không ở lại
Vì chẳng thể nào đáp lại tình em
Câu nói ấy em vẫn hằng nghe
Nhưng không thể nào mà em diễn nổi
Một màn kịch rất đỗi yêu thương.
Anh cho em hôn bên sự phô bày,
Hay đã lừa tôi trong sự bội bạc.
Sao em có thể nghi ngờ ai?
Khi nghĩ rằng mình đã chọn gì tốt nhất
Đến tận khi nỗi buồn đau vô tận
Gặm nhấm mình em mới nuối tiếc thôi
Nhưng em vẫn chẳng hề căm giận
Cũng chẳng bao giờ quên nổi được anh
Cũng giống anh thôi
Đi rồi không hẹn ngày quay lại.
Sao tôi có thể rời xa em trong phần đời còn lại
Chuỗi tháng ngày tươi đẹp vẫn cô đơn
Cố lí giải vì sao hoài hối tiếc
Khi chẳng mảy lòng căm giận anh chút nào
Vì em chẳng khi nào quên được
Khi một người một lần tôi từng gặp.... *
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...