Ngày Hôm Ấy

Chiều hôm nay là anh về tới nhà, cô nấu cho anh rất nhiều đồ ăn để sẵn ngay bàn, rồi tranh thủ đi băng bó vết thương cận thận, mang vào một chiếc áo tay dài. Trong khi đợi anh về, cô ngồi xem lại một số tấm hình cô chụp hôm bữa, nhìn chiếc áo cưới, cô luôn ước sẽ được mang một lần với người đàn ông mà mình yêu thương.
Nghe tiếng mở cửa, biết anh đã về, cô chạy ùa ra với trạng thái vui vẻ.
- Anh.
Chữ '' anh '' trong miệng cô phát ra bỗng cứng lại, anh một tay xách đồ, một tay ôm eo Thanh Vy, nhìn cảnh thân mật như thế, tâm tình phụ nữ tất nhiên sẽ khó chịu.
- Thanh Vy bị trật chân rồi, em đỡ cô ấy vào dùm anh.
- Vâng. Sao đi thế nào mà lại thế này ?
Cô đi tới đỡ Thanh Vy, tâm tình có chút loạn lạc.
- Dạ em không cận thận, làm anh Trường không đi chơi được phải chăm sóc cho em suốt. Em cảm giác thật có lỗi.
Thì ra hai ngày anh bận không gọi điện cho cô được vì bận chăm sóc cho Thanh Vy sao ? Tại sao anh lại thay đổi như thế, trong lòng, cô có cảm giác chua xót được dâng lên.
- Em ở đây để anh đi lấy nước ấm nhé.
- Trường, anh mệt rồi nghỉ đi. Em đi lấy cho.
Nhìn cái cảnh anh ôn nhu chăm sóc Vy, cho dù một đứa ngốc nó cũng biết khó chịu,
- Chị, lát em tự đi lấy là được mà.

- Chân em đau, ở đó đi chị đi lấy cho.
Nhật Phương không hề ghen ghét Thanh Vy, nhưng nhìn cảnh hai người ngọt ngào như thế, cô không chịu nổi.
- Nước ấm của em đây.
Cô rất nhanh chóng mang ra một chậu nước ấm.
- Em ngồi đó đi để anh tháo băng ra cho.
- Trường, để em làm.
- Em tay chân hậu đậu. Để anh làm cho yên tâm.
Mặc kệ lời anh nói, cô vẫn ngồi xuống tháo băng ngay chân Thanh Vy ra, khuôn mặt Thanh Vy có chút khó xử. Cô nhẹ nhàng bóp để chân Vy mau lành, cô chưa bao giờ có thói quen bóp chân cho ai như thế này, mà bây giờ vì anh cô phải làm như thế. Lo suy nghĩ, cô vô tình bóp mạnh ngay cái chỗ sưng tấy của Vy.
- A.
Thanh Vy lên tiếng nhưng không to, nhưng cũng đủ để Trường nghe, còn cô giật mình thoát khỏi suy nghĩ sau tiếng la ấy.
- Phương, anh nói để anh làm cho.
Anh đi nhanh tới cô đang ngồi, tay đỡ Phương ngồi dậy để né chỗ cho anh, bàn tay anh dùng lực bình thường, nhưng tay cô đang bị thương, có phần rát tấy, cô đau nhưng không dám nói chỉ sợ anh biết. Nhìn cảnh anh cứ thân mật như vậy, trái tim cô xót xa, anh chưa bao giờ đối như vậy với cô, nhìn anh cô bỗng dưng muốn òa khóc. Cũng đúng thôi, hai người đấy từng là người yêu cũ, tình yêu của họ trao cho nhau rất mặn nồng, sâu sắc. Hành động dường như vô tình của anh mà trở thành lưỡi dao rạch dần trong trái tim yếu ớt của cô.
- Xong rồi. À, anh có điện cho chủ nhà rồi, mai họ sẽ đưa em đi xem phòng nhưng chân em đau vậy thôi để dời lại.
- Không đâu, đồ em cũng không nhiều. Chuyển cũng được mà.
- Vy sắp chuyển nhà à ?
Cô giấu cái sự đau xót vào bên trong, bên ngoài vẫn là một bề ngoài đáng yêu.
- Vâng, em sống ở đây hoài. Phiền anh Trường chị ạ.
- Vậy mai em chuyển lại nhà của em luôn nhé.
- Ừ, sao cũng được. Em ăn cơm tối chưa ?
- Rồi. Em để đồ ăn ở trong, em có việc ra ngoài chút đây, có lẽ tối nay em không về.
- Em đi đâu ?
- Em có tiệc ở nhà Diệp Nghi, không sao đâu, anh đừng lo.

- Vậy em đi cận thận nhé, có gì điện anh.
- Vâng, thôi chị đi nha Vy.
Cô chỉ cầm một chiếc balo rồi đi, cô có cảm giác nếu như ở trong đấy nữa cô không kìm được cảm xúc mà khóc òa lên mất, tại sao anh lại thay đổi như thế ? Là do cô cảm nhận sai hay tình cảm của anh dành cho cô không còn sâu đậm như trước nữa. Cái cảm giác mà nhìn người mình yêu quan tâm chăm sóc cho người khác, cho dù có vị tha đến cỡ nào cũng không thể bỏ qua được. Tại sao cô có cảm giác đau đớn, đau lẫn tinh thần và thể xác ?
Trở về căn nhà cũ, cô quên mất là mình quên mang chìa khóc, tính đi xuống mượn bảo vệ nhưng sức lực cô không chịu nổi nữa, ngồi bệt xuống trước cửa, nước mắt âm thầm rơi.
Cô yêu anh thật lòng, luôn quan tâm chăm sóc anh, điều đó có gì sai sao ? Nước mắt nhạt nhòa trên khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu của cô, chưa bao giờ cô mất niềm tin trong tình yêu như lúc này. Giọt nước mắt cứ thế âm thầm rơi, một giọt nước mắt tượng trưng ột giọt máu đang xót xa trong trái tim bẻ nhỏ ấy.
- Nhật Phương.
Một giọng nói nhẹ nhàng mà vô cùng quen thuộc. Phú Gia bước từ trong thang máy ra, thấy cô đang ngồi bệt trên sàn mà khóc, anh cảm giác vô cùng xót xa lo lắng. Đi tới chỗ cô, lấy bàn tay có phần thô ráp vuốt mái tóc cô, rồi lau nhẹ từng giọt nước mắt.
- Sao vậy ? Ai ăn hiếp cô à ?
Nhật Phương không trả lời mà cứ khóc òa lên, cái cảm giác ghen tuông trong tình yêu quả thật đau xót hơn cô tưởng tượng.
- Thôi nào, nín đi. Rồi nói rõ cho tôi nghe.
Phú Gia cảm thấy sợ nhất là nước mắt phụ nữ, nhìn cô khóc, không biết tại sao trong lòng anh liên hồi dâng lên niềm đau xót. Đỡ cô dậy, anh phát hiện cánh tay được giấu trong cái áo tay dài không mấy mỏng kia bị băng bó.
- Tay sao thế này ?
- Bị thương.
Cô chẳng khác nào một đứa trẻ, một đứa trẻ luôn tin tưởng vào tình yêu, một đứa trẻ cứ cho rằng mọi điều gì rồi sẽ qua nhưng điều này không thể.
Đưa cô vào nhà, đặt cô ngay ghế sofa, rồi đi lấy nhanh hộp cứu thương.

- Để tôi xem vết thương.
- Không, không cần đâu.
- Băng bó như vậy mà không cần sao ? Để tôi xem.
- Đã nói không cần mà.
- Cứ để vết thương rát bỏng thế mà ngồi khóc sao ?
Nhật Phương im lặng, cởi bỏ chiếc áo sơ mi tay dài khoác ở ngoài, cô mang hai lớp, một chiếc áo sơ mi để che vết thương, còn mang một chiếc áo thun trắng.
Tháo bỏ băng, anh nhíu mày nhìn vết thương.
- Sao thành thế này ?
- Bị té.
- Cái tội không cận thận. Sau này đi phải chú ý hơn đấy.
Anh nhẹ nhàng mà chăm sóc vết thương cho cô, nhìn anh cô cảm giác tủi thân, cô cũng có người yêu mà, nhưng mà người yêu cô đang ở nhà quan tâm đến người khác, còn cô phải để một người khác quan tâm.
Cô thật sự mệt mỏi trong tình yêu rồi ! Hoang mang, cô chẳng biết xoay sở thế nào cho tình cảnh sau này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui