Hoài An khoác trên mình bộ viên lĩnh dài màu tiên hồng lộng lẫy, quấn thường màu hồng sẫm và váy đỏ bên dưới, tôn lên nước da trắng như sứ của tiểu thư đất Châu Hoan. Cô lặng lẽ kéo màn nhìn ra ngoài kiệu. Hôm nay tiết xuân sang làm con người ta thấy xốn xang kì lạ. Nghe nói, buổi tiệc yến khai xuân này Công Uẩn cũng sẽ tham gia. Kể từ lúc trở về từ lần trốn thoát đó, cô không gặp lại y, đây là cơ hội tương phùng hiếm có.
-Ngọc à, yến tiệc hôm nay ở đâu thế?
Ngọc chạy lại, nhìn quanh rồi kéo màn xuống.
-Tiểu thư, không được để lộ dung nhan đâu.
Hoài An chỉ mím môi. Hôm nay người trong phủ trang điểm cho cô rất đẹp, y phục cũng tuyệt nhiên được trau chuốt hơn tóc chất cũng rất đẹp, cài trâm ngọc hoa lưu ly quyền quý. Nhìn trong gương đồng, cô cũng thất thần một lúc. Ở thời hiện đại, cô ít khi chăm chút cho bản thân mình.
-Tiểu thư, mời xuống kiệu.
Hoài An ngước mắt nhìn Ngọc đã vén tấm màn thêu, đưa tay dìu cô.
Khung cảnh trước mắt như ào vào đôi mắt trong veo của thiếu nữ. Hoài An sững sờ nhìn những dãy đình phủ mái ngói rực rỡ dưới nắng vàng, lộng lẫy treo đèn lồng đỏ khắp nơi. Gia yến lập xuân, ai nấy đều nô nức vận y phục sặc sỡ khoe sắc. Hoa đào cũng nở rồi, không gian truyền đến hương thơm nhàn nhạt và cánh hoa bay trong nền trời trong veo.
-Quốc sư và tướng quân ở đâu rồi?
Ngọc e dè nhìn cô.
-Mọi người đều ở bên trong ạ.
Hoài An gật đầu khẽ. Lòng cô dấy lên dự cảm kì lạ, giác quan của người chiến sĩ thôi thúc cô rời ngay khỏi những mái ngói sơn son này.
-Tiểu thư, người sao vậy? Chúng ta vào trong thôi, mọi người đều đang đợi.
Khai yến lập xuân. Công Uẩn biên thư gửi cho cô, nói đây chỉ là một gia yến nhỏ. Cô hít một hơi, nhấc váy bước qua thềm cổng, tiến vào khu lầu cao gác tía đang ngập trong tiếng đàn du dương.
Bước vào sân tiệc, Hoài An thẳng người tiến vào. Phía trước mặt cô, nơi vị trí chánh tọa trên thềm cao, một người mặc long bào, đầu đội mão bình thiên đang ngự tọa. Cô ngước mắt nhìn quanh, những dãy bàn dọc lối đi, với những con người quần áo tóc tai lộng lẫy đang nâng chén vàng.
"Quay về đi"
Cô nhắm nghiền mắt. Dường như đó là tiếng nói vọng từ tiềm thức. Là thân xác này đang muốn nói với cô ư? Hoài An toan quay đầu bỏ đi.
-Bệ hạ.
Sư Vạn Hạnh đang ngồi sát long ỷ, vội đứng dậy.
-Quốc sư có điều chi muốn nói?
-À, cũng chẳng là chuyện chi to tát, đây là người cháu gái của sư Khánh Vân, đích nữ của tổng trấn Châu Hoan, xin được tiếp kiến bệ hạ.
Hoài An ngước mắt nhìn sư Vạn Hạnh rồi nhìn vua. Lê Đại Hành, vị vua trông hiền từ và phúc hậu vô vàn, ánh mắt như ngàn tinh tú lấp lánh. Ông là người khiến con người ta trông thấy đều sẽ vô thức cúi chào.
Công Uẩn đứng dậy, càng làm Hoài An cau mày. Y tiến đến chỗ cô, dắt cô về phía chỗ ngồi cạnh sư Vạn Hạnh. Ánh mắt y không nhìn cô lấy một lần.
Hoài An nghiến răng. Nữ nhân Lý Hoài An yêu Công Uẩn như vậy, y lại lừa nàng đến buổi cung yến hôm nay.
-Vậy, Lý tướng quân cũng quen biết tiểu thư sao?
-Bẩm bệ hạ, thần và Hoài An từ nhỏ đã sớm biết nhau, anh em đều rất hòa thuận.
Hoài An bật cười lạnh, cô nhìn sang bên. Cô cười, vì xót xa cho Lý Hoài An. Nữ nhân này trong tiềm thức vẫn yêu y đến hồ đồ. Hôm nay Công Uẩn mặc hoàng bào màu tía, oai phong vạn phần.
Hay cho câu anh em hòa thuận.
Nụ cười chua chát đó, chẳng hiểu sao lại lọt vào mắt một kẻ ngoài cuộc vô tâm.
Chí Trung nâng chén vàng, nhấp một ngụm rượu. Đôi mắt nâu hướng về phía nữ nhân diễm lệ muôn phần, thật khác với vẻ ngoài cố chấp y gặp ở Châu Đằng.
Lúc này sư Vạn Hạnh mới đứng dậy, chắp tay tâu.
-Bệ hạ, đứa cháu gái này của sư Khánh Vân thần cũng xem như cháu ruột mà yêu thương. Nay đã đến tuổi gả đi, cũng mong tìm được nơi tốt để gả vào.
Bàn tay Hoài An siết chặt dưới bàn. Cô vẫn đang suy nghĩ, tìm cách nào để vừa có thể thoát thân, vừa không làm lay chuyển lịch sử Lý Công Uẩn lên ngôi.
-Ồ, thế Quốc sư đã tìm được mối duyên nào cho con bé chưa?
-Bẩm bệ hạ, thần có nhìn sao trời đêm qua mà thấy, tướng số Hoài An hạp với tứ tinh của Nam Phong vương. Nếu có thể gả cho phủ Nam Phong, âu là chuyện tốt cho quốc gia đại sự.
Câu nói này của sư Vạn Hạnh khiến cho không ít kẻ nheo mắt.
Đông Thành vương vốn đã nhận ra Hoài An, đang dửng dưng xem chuyện vui thì nghe được câu này. Tốt cho quốc gia đại sự? Ý Quốc sư là, mai đây Nam Phong vương sẽ là trụ cột của quốc gia, hay nói cách khác là lên ngôi thiên tử.
Nam Phong vương vội lúng túng, y nhìn sang vương phi cũng đang tròn mắt nhìn. Còn chưa kịp lên tiếng, y đã bắt gặp cái chau mày của Lê Đại Hành.
Lê Đại Hành không muốn gây ra thêm bất kì đợt sóng ngầm nào nữa. Các con ông làm gì sau lưng ông, chẳng lẽ ông không biết? Lê Đại Hành nheo mắt nhìn sư Vạn Hạnh và Lý Công Uẩn.
Có vị vua nào mà không có mưu kế của riêng mình? Chốn quan trường hiểm ác, chẳng lẽ vua thì không?
-Nhưng mà, Nam Phong vương cũng đã có chính thê. E rằng làm tiểu thiếp sẽ thiệt thòi cho Lý tiểu thư rồi.
Sư Vạn Hạnh chỉ cười, ông đưa tay toan nói thì Lê Đại Hành đã đặt mạnh chén vàng xuống.
-Chi bằng, gả cho Khai Minh vương vẫn còn chưa yên bề gia thất, ta nói, có hợp tình hợp lí không?
Hoài An lập tức trừng mắt. Khai Minh vương? Tên Lê Chí Trung bạo ngược đó?
Chí Trung cũng bàng hoàng nhìn vua cha, y vội đứng dậy.
-Phụ..
-Lý tướng quân thấy ta làm vậy có phải lẽ không?
Hoài An vội quay sang Công Uẩn. Y đang chau mày sát, đứng dậy mà lòng rối bời không yên.
Quả nhiên một bước đi khôn ngoan đã thay đổi cả thế cuộc rồi. Hoài An bỗng chau mày. Không khí gì đây? Bọn họ nhất định muốn thông qua cô mà thực hiện toan tính, nhưng lại bị một câu của Lê Đại Hành hất tung cả thế cờ rồi.
Lê Đại Hành nhất định không phải là vị vua tầm thường đâu. Ánh mắt sắc sảo kia, nhất định không để cho ai sai khiến!
-Sao thế? Sao lại im lặng? Chẳng lẽ nhất định phải gả cho Nam Phong vương? Chẳng lẽ...
Câu nói bỏ dở của Lê Đại Hành là cả sân tiệc im bặt đi.
Đông Thành vương nhếch mép cười. Phen này chỉ cần ngồi nhìn đám người họ Lý kia tự sinh tự diệt rồi.
Chí Trung lúc này mới cất tiếng tâu. Y chau mày.
-Phụ hoàng, con vẫn chưa muốn yên bề gia thất. Xin người thu hồi thánh ý.
Hoài An ngước mắt nhìn y, tên này, là đang muốn giúp cô sao? Hay giữa họ lại có một âm mưu gì khác?
-Long Đĩnh! Con cũng đã mười tám tuổi, còn chưa muốn lập vương phi hay sao?
Hoài An nghe như sét đánh ngang tai. Cô thấy tim mình như ngừng đập vậy.
Long Đĩnh...Lê Long Đĩnh?
Vị vua bạo tàn, hoang dâm và đần độn? Vị vua bị oán trách nhiều nhất trong lịch sử Việt Nam? Người đã đẩy nhà Lê đến bờ vực thẳm. Nhưng nhìn tên Lê Chí Trung đó cũng đâu đến nỗi tệ hại như vậy? Lẽ nào hắn còn ẩn tình gì khác so với những dòng lịch sử kia?
Hoài An ngỡ ngàng xâu chuỗi lại những mảnh kí ức rời rạc về môn Sử. Vậy là sau này, Công Uẩn sẽ cướp ngôi từ tay Lê Long Đĩnh sao?
Cô sẽ phải gả cho hắn sao?
-Phụ hoàng!
Lê Đại Hành ngước mắt về phía Công Uẩn đang cúi mặt, cả sư Vạn Hạnh cũng trầm ngâm. Ông nhếch mày.
-Vậy truyền ý ta, chọn ngày lành tháng tốt, gả Lý tiểu thư làm chính thê của Khai Minh vương.
-Tôi không đồng ý!
Hoài An đứng phắt dậy. Cô trừng mắt nhìn vua, cô không chấp nhận bị vùi dập bởi xã hội phong kiến cổ hủ này!
Công Uẩn vội chạy đến chỗ cô, nắm lấy cánh tay cô kéo lại.
-Xin bệ hạ tha lỗi, Hoài An tính tình còn thơ dại..
-Tướng quân không cần phải nói, ta hiểu.
Lê Đại Hành vẫn nhìn Hoài An bằng ánh mắt hiền lành, nhưng sao cô lại thấy thâm sâu vô cùng.
-Tiểu thư chẳng lẽ thấy Khai Minh vương không đủ xuất sắc hay sao?
-Không phải tôi thấy Khai Minh vương không xuất sắc, mà là...
Chí Trung bước ra khỏi bàn tiệc, chắp tay nói lớn.
-Xin bệ hạ thu hồi ý chỉ. Con vốn tính tình ham thích tự do, e là sẽ để Lý tiểu thư chịu nhiều thiệt thòi.
-Vậy thì ta muốn con nhân cơ hội này yên bề gia thất, khai chi tán diệp cho dòng họ Lê. Con thấy có đúng không?
-Nhưng mà..
Lê Đại Hành đưa tay về phía y, ánh mắt nghiêm nghị đi. Chí Trung cắn răng không nói nữa.
-Bệ hạ, tôi cũng là con người, cũng có quyền được chọn cuộc sống cho mình.
-Ngươi nói cái gì?
Đôi mày Lê Đại Hành chau sát. Hoài An còn toan nói gì đó, nhưng Công Uẩn đã kéo cô ra sau mình, y chấp tay tâu.
-Xin bệ hạ bớt giận. Thần xin thay mặt Hoài An cảm tạ long ân.
Sư Vạn Hạnh cũng cúi đầu.
-Nếu đã là tâm ý của bệ hạ, thần cũng không dám từ chối. May mà tứ tinh của Hoài An cũng hạp với Khai Minh vương, nhất định sẽ vợ chồng ấm êm hòa thuận.
Hoài An nghiến răng giật tay khỏi Công Uẩn. Cô ngước nhìn Chí Trung đang đứng phía trước mặt vua, ánh mắt y càng tối tăm lạnh lẽo. Bọn người này rốt cuộc là âm mưu đến nhường nào, xảo trá đến nhường nào?
_______
Hoài An đi đi lại lại trong căn phòng khóa kín. Cô tức giận nhìn quanh, căn phòng này đã cất hết những dụng cụ có khả năng cắt đục hay dây nối. Đúng là miệng nói là đưa cô về phủ nghỉ ngơi đợi ngày thành hôn, ai ngờ lại là giam lỏng cô trong căn phòng lộng lẫy, bên ngoài còn có thị vệ đứng canh.
Đáng chết. Hoài An nhìn quanh, cô chỉ thấy một ánh nến leo lắt. Cô nhìn quanh rồi chạy lại lấy ánh nến đó, cho vào vải rèm mà đốt lên.
"Bỏ trốn đi, giúp tôi."
Cô ôm đầu. Dường như Lý Hoài An cũng vô cùng đau khổ. Trước mặt biết bao người bị Lý Công Uẩn gả đi như thế, có lẽ là điều có thể giết chết trái tim một người thiếu nữ phong kiến. Cô xót xa vạn phần.
Hoài An chạy lại chỗ thau nước rửa mặt, túm lấy chiếc khăn thấm nước rồi che lên mặt, cô ra sức quạt khói cho bay đi.
-Có mùi khét! Cháy rồi!
Bên ngoài nháo nhào cả lên. Hoài An liền chạy tới, cô đập cửa thật mạnh, tiếng khóa rơi ra, cánh cửa mở toang.
-Tiểu thư! Không sao chứ?
Gia nô hốt hoảng đỡ lấy cô rồi nhanh chân chạy vào dập lửa. Cô xua tay rồi nhân lúc bọn người hoảng loạn mà chạy đi mất.
Nhưng vừa chạy đến ngang vườn cây cảnh, cô đã sững người nhìn Công Uẩn đứng đó, chắp tay sau lưng, mắt trân trân nhìn một thân cây uốn thành hình rồng.
Cô mím môi. Y đã lừa dối cô, đã lợi dụng lòng tin của cô để phục vụ cho một âm mưu chốn quan trường. Cô toan chạy đi.
-Nàng đứng lại.
Y còn có tư cách bảo cô đứng lại? Hoài An quay phắt người trân trối nhìn y. Công Uẩn bất giác thở dài, gương mặt y cơ man là khổ tâm chồng chất.
-Kế đốt nhà để trốn thoát, cũng không tồi.
Cô cười khinh khỉnh. Đến lúc nào rồi mà y còn có thể dè bỉu cô như thế. Hoài An quay đi. Công Uẩn lao đến túm lấy cánh tay cô.
-Nàng định đi đâu?
-Anh không cần biết!
-Hoài An nàng đừng như vậy, ta có nỗi khổ của riêng ta.
Hoài An giật phăng tay ra, cô tức giận nhìn y, bằng ánh mắt căm phẫn của một Lý Hoài An bị chính tình lang của mình lừa dối.
-Anh lừa tôi, còn nói đến nỗi khổ của mình.
-Hoài An, ta biết nàng nhất định hận ta. Chính ta cũng hận bản thân ta. Nhưng ta làm vậy là vì đại cuộc.
-Gì mà đại cuộc. Chẳng qua anh chỉ muốn làm vua chứ gì?
Công Uẩn tiến tới ôm lấy cô vào lòng. Mặc cho Hoài An đánh y, y vẫn cắn răng ôm lấy cô.
-Nghe ta giải thích một lần thôi, được không?
-Không cần!
-Hoài An!
Công Uẩn ôm chặt lấy cô, giọng y run rẩy mà đau đớn quá. Cô thở hắt ra.
Chẳng lẽ y mang một nỗi đau không thể nói? Rốt cuộc là tại sao?
-Hoài An, chỉ một năm thôi, ta xin nàng, hãy đợi ta một năm thôi.
-Anh tốt nhất nên nói rõ với tôi.
-Nàng chỉ cần làm vợ Khai Minh vương một năm thôi, ta nhất định sẽ đưa nàng ra khỏi đó, rồi chúng ta sẽ mãi mãi được ở bên nhau.
-Những lời này của anh, anh muốn tôi tin anh nữa sao?
Công Uẩn gục trên vai cô, bàn tay y run rẩy.
-Ta phải vì giang sơn, vì nghiệp nhà họ Đinh, họ Lý.
Liên quan gì họ Đinh? Cô không hiểu, cô hoàn toàn không hiểu.
-Quốc sư gả nàng cho Nam Phong vương là để nàng giúp ta.
-Giúp anh? Tôi lấy người khác thì giúp anh cái gì!
Công Uẩn trầm ngâm. Y cúi gằm mặt. Quả thật, y không biết nói thế nào để cô không trách y hèn hạ, bạc tình.
Hoài An biết bẩm sinh mình vô lệ, nhưng trái tim của Lý Hoài An vốn vô cùng mãnh liệt, giống như ngọn đuốc, ngày đêm rực lửa ôm nỗi tương tư hướng về thanh mai trúc mã của mình.
-Nếu có nàng làm dâu Nam Phong phủ, sẽ dễ bề thao túng Nam Phong vương.
Hoài An đã sớm nghĩ ra trong đầu. Hóa ra sự thật lại hệt như thế...Cô thẫn thờ nhìn y, cuối cùng Hoài An cũng hiểu. Công Uẩn vội vàng đưa bàn tay lạnh ngắt về phía cô. Hoài An liền gạt phăng tay y
-Anh như vậy là muốn để tôi làm con tin!
-Không Hoài An, ta nào muốn...
-Anh cứ nói anh không muốn, vậy sao anh không biết đấu tranh? Lý Hoài An tin anh như vậy, anh lại muốn bán nàng ta đi, đổi lấy giang sơn?
-Nàng nghĩ để nàng làm vợ kẻ khác, ta không đau sao? Huống hồ bây giờ nàng lại còn bị gả cho Khai Minh vương, kẻ thù lớn nhất của ta?
Hoài An lần đầu cảm nhậ, ánh mắt y không giả dối. Nhưng biết làm sao bây giờ, cô không thể lấy Lê Long Đĩnh, vị hôn quân bạo tàn đó! Cô không thể lấy kẻ mình không yêu.
-Ta chỉ xin nàng, một năm thôi, có được không? Giúp ta ở bên cạnh hắn, thâu tóm hắn.
-Đợi điều gì chứ?
-Đợi đến ngày ta lấy được giang sơn!
Câu nói của Công Uẩn làm Hoài An sững sờ. Thì ra, từ lâu trong lòng Lý Công Uẩn đã nhen nhóm ý định thoán đoạt giang sơn rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...