Ngày Hoa Lư Ngược Gió

Hoài An nhấc váy tiến về phía điện lớn, cô quyết định rồi, cô không thể ngồi yên đợi người ta sắp đặt, an bài.


Vừa tới cổng đá, cô đã thấy một vị sư vận thường phục đang tiến về phía nội đình, trông nét mặt như đang ngẫm nghĩ điều chi. Cô chẳng nghĩ ngợi gì mà đuổi theo. 

Hoài An cúi người ngấp nghé nhìn qua ô cửa gỗ ở bên hông căn phòng chánh tọa trong dãy nhà hậu đình. Là thư án của sư Vạn Hạnh mà.

Ngồi trên thượng toạ hẳn là Quốc sư Vạn Hạnh. Quốc sư quyền uy được vua Lê hết lòng trọng dụng. 

-Ông đến rồi à.

Vị sư ban nãy ngồi xuống chiếc ghế gỗ trầm bên tay phải. Quốc sư đặt tập kinh Phật xuống, cũng đến chiếc ghế bên cạnh, châm trà mời.

-Ông đường xa tới đây để thăm Công Uẩn sao?

Hoài An nhăn mặt, thăm Công Uẩn? Chẳng lẽ đây là sư trụ trì chùa Cổ Pháp, Lý Khánh Vân?

Công Uẩn đã từng kể cho cô nghe về quá khứ của y, về tuổi thơ mồ côi được sư Lý Khánh Vân cho mang họ Lý, vào ở trong chùa.

-Chuyện đó, ông đã thu xếp ổn thỏa chứ?

Sư Vạn Hạnh vuốt dọc chỏm râu, gật gù.

-Đã nắm được cơ hội ngàn năm có một, yến tiệc khai xuân, ta vừa đẩy được giặc Chiêm Thành, hoàng thượng chắc chắn sẽ đồng ý.

Lý Khánh Vân nhấp một ngụm trà, cố nén tiếng thở dài.

-Chỉ là, từ xưa tới giờ tình cảm của con bé và Công Uẩn rất tốt. Chuyện này e là...

-Vì đại nghiệp, chắc Công Uẩn sẽ hiểu chuyện mà tuân theo.

Hoài An giật mình, con bé mà ông ta nhắc đến, không lẽ là cô?

-Công Uẩn tính tình ngang tàng là vậy, nhưng tất hiểu lẽ phải, ta tin nó cũng sẽ phân biệt đúng sai, mà nghe theo.

Sư Vạn Hạnh nói câu đó càng khiến Hoài An bất an đến cồn cào. Họ nói như vậy là muốn đem cô đi xa khỏi Công Uẩn sao? Bằng cách nào? Hay đúng như Công Uẩn dự đoán, gả cô cho một vị vương gia?

-Nhưng ít ra ta cũng nên báo cho nó một tiếng, bằng không đến lúc đó nó lại làm loạn, hỏng cả đại sự!

Sư Vạn Hạnh trầm ngâm, ông hướng cặp mắt đầy suy nghĩ ra xa, đầu khẽ gật nhẹ.

-Ông nói cũng có lí. Nhưng Công Uẩn cũng chẳng dễ gì để con bé gả cho Lê Long Việt, nói với nó, nó càng làm loạn hơn.

Hoài An sững sờ đến cảm giác tim ngừng đập. Trước giờ Hoài An đều có suy nghĩ lấy ai chứ chưa từng nghĩ một ngày mình bị gả đi theo âm mưu của một ai đó. 

Cô đứng dậy, siết bàn tay mà vòng qua cửa chính đi vào chánh điện, hiên ngang đứng trước mặt hai vị sư.

Lý Khánh Vân trông thấy cô thì bất ngờ.

-Hoài An, con?


-Con không muốn!

Sư Vạn Hạnh ngước mắt nhìn cô, chân mày vẫn giãn ra, điềm tĩnh như mặt hồ.

-Con không muốn cuộc đời mình bị sắp đặt như thế. Yêu ai lấy ai là quyền của con.

Ông quay lưng đi, vẻ mặt như gió như mây, nét mày lại thâm sâu khó đoán.

-Con cứ về phòng trước.

-Quốc sư, xin hãy nghe con nói.

-Lần này con đi không phải vì bản thân con, còn vì thể diện cả cơ đồ sau này.

Lời ông nói là sao? Cả cơ đồ?


Ai cũng nói sư Vạn Hạnh là một nhà tiên tri lỗi lạc của Đại Cồ Việt. Chẳng lẽ, ông đã thấy được ngày Công Uẩn lên ngôi. Nhưng chẳng lẽ trên con đường đế vương đó, buộc phải hi sinh cô ư?

-Con thật sự không hiểu, tại sao người nhất định bắt con đi?

-Người đâu! Đưa tiểu thư về.

Ông chỉ nói mấy câu. Hai thị vệ lao vào toan túm lấy Hoài An. Cô nhanh người tránh khỏi.

-Quốc sư, con đã không còn nhớ những chuyện trước kia nữa, vào cung sẽ không biết gì mà làm hỏng chuyện lớn của người.

-Con chỉ cần ngoan ngoãn im lặng, làm theo lời ta, những chuyện đó con không cần phải lo nữa.

Hoài An bất lực nhìn sư Vạn Hạnh. Muốn cô khoanh tay chịu trói ư? Cô thở hắt xoay người bỏ đi.

-Lần này, con đi là vì cả Đại Cồ Việt ngàn đời.

Hoài An sững sờ. Cô ngoái đầu nhìn ông.

-Những gì con làm sắp tới đây, chính là đang giúp kéo dài thái bình thịnh trị.

-Người nói..

-Đưa tiểu thư về đi.

Sư Vạn Hạnh đứng dậy, ông phất tà áo cà sa rồi đi vào trong.











_____








Hoài An lấy ra một móc câu cô đã tự bẻ bằng thanh sắt cuộn trong vải ướt, phóng nó qua bờ tường, neo lại chắc chắn.

Bọn họ không thể dư không bắt cô phục tùng. Còn Công Uẩn, đợi đến khi trốn được rồi, cô nhất định sẽ tìm cách báo tin cho y. Hoài An bám chắc trên sợi thừng, leo qua bờ tường cao. Bên ngoài kia, cô chớp được một con ngựa khoẻ đang buộc trong chuồng. May là ở trường cô đã từng học qua môn kị binh, biết những chiêu thức cưỡi ngựa này.

Hi vọng thoát đi lần này, cô sẽ không phải rơi vào vòng xoáy tranh tranh đấu đấu sắp tới. Cuộc chiến giành ngai vàng của họ Lý như thế nào, cô thực sự chỉ muốn đứng bên ngoài.




Hoài An phi ngựa ngày đêm, cuối cùng cũng yên tâm mà để con ngựa đi chậm lại rồi. Cô đã không quên dặn Ngọc chuẩn bị cho cô một ít tiền, bảo là cô muốn ra chợ mua sắm. Cuộc đời đã quá quen với những cuộc rượt đuổi, cô đã sớm chuẩn bị đủ những thứ cần trong lần trốn chạy này. 

Đến quán nước ven đường, nghe người dân nói chuyện thì cô mới biết mình vẫn đang ở đạo Đại Hoàng.

Nếu còn ở đạo Đại Hoàng, nghĩa là vẫn nằm trong lòng bàn tay của sư Vạn Hạnh.

Hoài An bèn đánh bạo hỏi ông lão chủ quán.

-Nếu tôi muốn an cư mà sống, vậy thì nên đi đâu?

-Ây dà, cô muốn sống giàu sang thì hãy ở lại đạo Đại Hoàng này, đất kinh kì, dĩ nhiên là làm ăn khấm khá.

-Còn nếu sống yên bình, thì nên đi đâu?

Ông lão trầm ngâm suy nghĩ. Một toán nông dân gần đấy mới nói vọng đến.

-Muốn sống an lành thì đến Châu Đằng ấy.

-Châu Đằng?

Ông lão cũng à lên.

-À, đúng đó, Châu Đằng đất đai màu mỡ, Khai Minh Vương đức độ hiền tài, đúng là nơi đáng sống.

-Phải, Khai Minh Vương miễn thuế cho nhà có nam tử chết trận, còn cắt đất công cho dân cày cấy! Tôi mà không có món nợ còn chưa trả nổi lãi, tôi nguyện theo Khai Minh Vương về Châu Đằng làm ăn sinh sống!


-Khai Minh Vương xứng đáng làm Thái tử, thế mà chẳng hiểu sao bệ hạ mãi không xuống chiếu sắc phong!

-Cổ chí kim lập trưởng không lập thứ, Kình Thiên đại vương mất đã ba năm, thế mà vẫn chưa phong thái tử mới.

Những người khác trong quán cùng nhau gật gù tán dương vị Khai Minh Vương đó, khiến Hoài An sinh ra hiếu kì.

-Vị Khai Minh Vương đó là ai?

-Dĩ nhiên là hoàng tử, con vua rồi, còn ai được phong vương ngoài con vua nữa chứ?

Hoàng tử...Nhờ có Lý Công Uẩn mà Hoài An đã xác định được, đời vua hiện tại là đời Tiền Lê, vua đầu, Lê Đại Hành. Tức, cách thời cô đang sống một ngàn năm.

-Các ngươi nói cái gì thế?

Hoài An giật mình ngước mắt nhìn ra. Một toán thị vệ xông vào, đứng thành hai hàng dọn đường cho một nam nhân bước đến.  

Nam nhân kia ăn mặc quý tộc, chất vải dệt sang trọng vô cùng, tóc vấn cao, có gắn trâm ngọc. Viên lĩnh cổ tròn ngoài màu đỏ thẫm, áo trong bắc chéo màu trắng. Phong thái đĩnh đạc này chắc chắn không phải là người thường. 

Y phất tà áo bước vào trong sân, ngước mắt nhìn quanh rồi dừng lại nơi Hoài An.

-Còn không mau khấu kiến Đông Thành vương?

Binh sĩ ập đến, đẩy Hoài An. Cô nghiến răng trụ vững. Muốn đẩy ngã cảnh sát sao?

Hắn trừng mắt nhìn cô, vung tay lên cao đánh xuống. Hoài An cũng lùi chân vào thế thủ, đưa tay vo thành quyền.

Nhưng đòn của cô tung ra lại không trúng vào hắn. Một cánh tay lao đến, giữ lấy cổ tay cô. Hoài An xoay tay hạ thấp cơ thể, cô vùng người thoát khỏi. Nhưng cánh tay kia vẫn mạnh bạo siết chặt lấy cô, đẩy cô ngã nhào.

Quả thật vẫn là võ cổ truyền thắng, chút võ này của cô quả nhiên không đánh lại người ở đây.

-Cũng biết chút võ nghệ, xem ra là nữ hán tử?

Hoài An ngước mắt nhìn lên, chính là gương mặt nam tử kia, đang giễu cợt nhìn cô.
Cô vùng người thoát khỏi, chau mày nhìn y.

Nam nhân kia phủi áo rồi chắp tay ra sau, đảo mắt nhìn quanh.

-Ta vừa nghe nói, ở đây có kẻ dám thay vua bàn đại sự?

Tất cả người dân đang sợ sệt đều nhất mực quỳ rạp xuống, khấu đầu sát đất. Duy chỉ có Hoài An, cô bất phục nhìn y. Đông Thành vương nhìn thấy thì nhếch mép cười giảo hoạt, đi về phía cô.

-Nữ tử đây, xem ra cái gan cũng không nhỏ nhỉ?

-Dựa vào đâu tôi phải khiếp sợ một người như anh?

Y bật cười lớn, tay túm lấy chiếc cằm bé nhỏ của cô.

-Khẩu khí cũng lớn đấy!

Hoài An hất tay y ra, trừng mắt đối kháng.

-Xem ra Đông Thành vương không sợ chuyện này truyền tới tai bệ hạ? Ở đây còn dám làm càn?

-Đến tai bệ hạ?

Nụ cười y mỗi lúc càng giảo hoạt, ánh mắt Hoài An mỗi lúc càng kiên cường.

-Bệ hạ đang muốn tìm người thay vị trí Thế tử đang bỏ trống, các hoàng tử đều được vua để mắt đến, chẳng lẽ anh muốn chuyện này truyền tới tai bệ hạ?


Kình Thiên đại vương qua đời đột ngột, bỏ lại ngôi vị Thái tử bỏ không, cũng là điều khiến Lê Đại Hành đau đầu, cả triều đình trăn trở. Chuyện này Công Uẩn đã nói cho cô.

Y lập tức hừ lạnh rồi rút gươm kề lên cổ cô, cặp mắt nheo lại.

-Đông Thành vương ta xưa nay không chấp nhặt nữ nhân. Ngươi và đám dân đen này tốt nhất nên biết cái gì nên nói, cái gì không nên!




Toán quân rút hết, người dân cũng sợ sệt lồm cồm bò dậy. Ông chủ quán đến bên chỗ cô lắc đầu.


-Cô gái thật là, không nên đối đầu với Đông Thành vương như thế!

-Phải đó, từ ngày Thái tử yểu mệnh qua đời, có ai dám nói trống không với Đông Thành vương chứ?

Hoài An xoa xoa cổ tay mình khi nãy bị y giữ chặt, chau mày hỏi.

-Hắn ta có quyền thế nào mà mọi người khiếp sợ đến thế?

-Ây dà, cô không biết sao? Thảo nào lại dám đối kháng. Đó là Đông Thành vương, con trai thứ hai của bệ hạ. Thái tử chết rồi, người tiếp theo kế ngôi ắt chẳng phải là Đông Thành vương hay sao?

Hoài An chau mày. Chính vì dân nghĩ như vậy, triều thần nghĩ như vậy, nhưng Lê Đại Hành lại không muốn Đông Thành vương lên ngôi nên mới lưỡng lự chưa xuống chiếu, khiến cho triều đình bấp bênh vô cùng.

Một người cúi người nói nhỏ, mắt láo liên nhìn quanh.

-Nghe nói, chính Đông Thành vương là kẻ đã giết chết Thái tử, nhằm tranh ngôi vua về tay mình!

Hoài An thở dài. Thời đại này, cung đình tranh đấu, xem mạng người nhẹ như không.

-Ây dà, nếu cô đi được thì hãy đi về Châu Đằng đi, ở đây cô khó sống với Đông Thành vương đấy!

Được, nếu vậy cô càng có lí do về Châu Đằng. Lịch sử thời Lê Đại Hành cô không biết. Nhưng Lý Công Uẩn chắc chắn sẽ lên ngôi, chắc chắn triều Lê sẽ sụp đổ. Nếu có thể đứng ngoài những tranh quyền đoạt vị này, tốt nhất vẫn là nên lánh đi...




___________







Hoài An nhảy xuống khỏi chiếc xe bò vẫn đang chậm rãi lăn, cô vẫy tay chào người nông dân đang kéo xe đã tốt bụng cho cô đi nhờ.

-Nơi đây vẫn là vùng tiếp giáp giữa hai đạo, chưa phải Châu Đằng đâu, nguy hiểm đó!

-Không sao đâu ạ! Cảm ơn ông.

Phong cảnh nơi đây hữu tình, thật khiến cô muốn đi thăm thú. Đến đây thì đã là Châu Đằng, miền đất hứa mà biết bao người hướng đến. Cô thầm ngẫm, nếu đã là từ Hoa Lư đi về phía Đông Bắc, chẳng phải sẽ là Thái Bình hay sao? Đúng với cái tên mai này, vùng đất Thái Bình muôn đời êm ả.

Cô xốc lại chiếc túi nhỏ, vừa đi vừa cảm thán vẻ đẹp quê hương. Việt Nam ngày xưa rất đẹp, mọi thứ đều xanh mơn mởn, rất tươi mát. Trên trời xanh mấy trắng, không có khói thải, cũng chẳng có ô nhiễm đâu. Nơi đây có những cánh đồng vàng ươm, đang độ trổ đòng đòng. Những con sông êm đềm bên bồi bên lở. Đẹp như một bài thơ vậy...

Bất chợt, tiếng binh đao sắc lạnh làm Hoài An quay phắt đầu. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận