Mùa Hạ, châu Hoan Đường và Thạch Hà xảy ra binh biến.
Hoài An tựa vào cột gỗ, đưa mắt nhìn Chí Trung đứng trước giá treo giáp vàng. Bóng lưng y cô độc trải dài trong ánh nến lay lắt.
Cô buồn bã đi đến ôm y từ phía sau. Chí Trung dịu dàng nắm chặt bàn tay cô đan trước bụng mình.
-Sao thế?
-Chàng nhất định phải đi sao?
Chí Trung lặng lẽ quay người vuốt tóc cô. Đôi mắt màu nâu đồng tuyệt đẹp trải lên nữ nhân quen thuộc, hương tóc quen thuộc.
-Ta không thể để bọn người đó lại thêu dệt nên những câu chuyện về ta nữa.
Cô cúi gằm mặt, bàn tay níu lấy vạt áo y.
-Nàng sao thế?
Cô lắc đầu khẽ.
Lần này Chí Trung đi nhưng phe phái Công Uẩn lại không hề can ngăn. Cô có linh cảm chẳng lành.
Chí Trung biết Hoài An nghĩ gì, và y cũng có nỗi bất an giống như cô. Họ Lý, thế lực đã không còn cách nào có thể dẹp được nữa. Trong triều, đã không còn một cự tộc nào dám đối đầu với Lý Công Uẩn nữa...
Chí Trung cũng biết được mưu đồ của Công Uẩn. Điều y có thể làm duy nhất bây giờ đó là cứu vãn thanh danh của nhà Lê, của vương triều mà cha y đã đánh đổi tình bằng hữu mà xây nên...
-Ta sẽ không sao đâu.
Y quả quyết nói, ánh mắt kiên cường trải lên cô. Hoài An gượng cười, cô gật đầu khẽ.
Chí Trung cúi xuống hôn cô, nước mắt trôi giữa gương mặt hai người bỏng rát, cũng không còn phân biệt được là nước mắt của ai.
Y đỡ đầu cô xuống gối, bàn tay lướt trên làn da mềm mại trắng ngần.
Bên ngoài trời đổ mưa to, cơn mưa cuối cùng của mùa hạ.
Hoài An vừa đến ngự hoa viên đã gặp sư Vạn Hạnh.
Gương mặt ông không ánh lên một tia cảm xúc.
Cô cúi đầu chào ông.
-Thấy con vẫn ở bên bệ hạ, ta rất bất ngờ.
Cô nhếch mắt nhìn ông.
-Năm đó không phải là Quốc sư mong con phải như vậy sao?
-Năm đó ta vốn nghĩ con và Công Uẩn đã hẹn nhau một năm.
Hoài An nhếch môi cười.
-Đa tạ sắp xếp của Quốc sư.
-Sắp xếp của ta, nhưng là lựa chọn của con.
Cô im bặt đi. Cô vốn không phải họ Lý, huống hồ gì việc yêu thương một người vốn dĩ không liên quan đến cái họ kia mà.
-Tương lai còn dài, phải dựa vào con.
Hoài An bỗng chau mày. Cô thấy lòng mình bỗng dấy lên một nỗi bất an gai người.
-Quốc sư người nói vậy..
-Hoài An!
Hoài An quay phắt sang Công Uẩn đang lao đến. Y đứng trước mặt cô, đẩy cô ra sau lưng mình.
-Quốc sư...
Sư Vạn Hạnh gương mặt vẫn lạnh tanh, ông quay đầu bỏ đi. Được một đoạn, ông ngoái đầu nhìn lại.
-Phải vững tâm, thì mới thành đại nghiệp.
Công Uẩn lặng lẽ cúi đầu. Sư Vạn Hạnh đi mất.
Hoài An không dám nhìn Công Uẩn, nhưng cũng không dám bỏ đi. Cô sợ, giờ đây cô sợ chỉ cần làm Công Uẩn phật ý, sẽ khiến y gây ra nhiều tai ương xuống Chí Trung.
Công Uẩn dẫu sử sách ghi chép là một vị vua đa tình, nhưng sao tình cảm của y dành cho cô vẫn không hề thay đổi, dù cô đã mang lòng yêu kẻ khác.
-Nàng gầy đi rồi.
Hoài An cau mày nghe Công Uẩn cất tiếng, chất giọng chua xót của y. Lý Hoài An xót xa cho đoạn tình cảm đã không thể vãn hồi giữa hai người.
-Nàng ốm sao?
Cô vội lắc đầu, ánh mắt trốn tránh y. Công Uẩn lặng lẽ thở dài.
-Nàng đừng sợ hãi ta như vậy.
Dường như tình yêu của y đối với cô bây giờ quá đỗi ngột ngạt. Cô không biết làm sao để nói với y, rằng y chỉ còn là thiếu niên lang của Lý Hoài An mà thôi.
-Em không biết giữa chúng ta còn gì để nói với nhau nữa.
Từ lúc nào, Công Uẩn đã bước ra khỏi cuộc sống của cô, hình bóng y đã lùi về những ngày trẻ tuổi của Lý Hoài An.
-Những ngày tháng khi xưa, ta nhớ, nàng luôn nói không hết chuyện với ta. Giờ đây đến một chữ cũng tiếc với ta rồi.
Cô quay mặt đi. Những ngày đó giống như bông tuyết ngoài cửa, nắng lên lại biến mất vô hình.
-Vậy sao nàng lại chọn hắn?
Nước mắt Hoài An lặng lẽ lăn xuống má. Cô làm sao có thể giải thích được cho y hiểu, rằng cô đã yêu Chí Trung từ lúc nào không hay biết. Rằng Chí Trung không phải là người xấu, Chí Trung là nam nhân tốt nhất trên đời mà cô từng gặp gỡ.
-Nàng lại chọn kẻ thù của ta? Từ khi hắn sinh ra đã đe dọa đến trường vong của họ Lý, hắn mang mệnh thiên tử, càng lớn càng ngang tàn. Thế gian này chỉ có thể một là ta, một là hắn tồn tại. Vậy mà nàng lại đi chọn hắn?
Y túm lấy vai cô, đau khổ gầm lên. Nỗi uất ức này trong lòng y bao năm qua, cả nỗi nhớ mong cô, cuối cùng cũng được nói thành lời. Hoài An im bặt đi. Cô cảm thấy mình mệt mỏi với tình yêu của Công Uẩn.
-Công Uẩn, chúng ta đã đi quá xa nhau rồi, những ngày tháng đó, không thể vãn hồi nữa.
Công Uẩn toan ôm lấy cô, nhưng bàn tay y lơ lửng giữa không trung.
-Nàng đừng như thế, ta tin, nàng vẫn còn tấm lòng dành cho ta, đâu đó trong tim nàng vẫn còn chỗ cho ta.
Cô cười nhàn nhạt, ngước mắt nhìn y. Lý Công Uẩn mang số mệnh thiên tử, lòng tự tôn dĩ nhiên cao ngời ngợi. Nhưng Lý Hoài An giờ đây, còn được bao nhiêu phần tình yêu đối với y, bao nhiêu phần là thất vọng vô vàn.
-Ta đã bỏ mặc nàng một lần, lừa dối nàng một lần, nhưng đó đều là vì số phận của ta, cả gia tộc, cả mối thù của cha mẹ ta, ta không thể làm khác đi được. Ta xin nàng đừng vì hận ta mà bỏ rơi ta.
Hoài An đẩy Công Uẩn ra.
-Anh đừng như thế nữa. Rồi mai này anh sẽ có thật nhiều những người vợ khác, ở bên săn sóc cho anh.
-Không, Hoài An...
-Hãy coi chúng ta chỉ là một mối tình thời thanh xuân có được không?
Y khuỵu ngã, giây phút cô nói câu nói ấy. Công Uẩn hoàn toàn lạc lối trong cuộc đời mình.
Hoài An quay bước nhanh chân bỏ đi, tà áo màu hoa ban trải dài trên nền đất. Hoài An bỏ đi rồi, cô thật sự muổn vĩnh viễn rời xa y.
Công Uẩn lần đầu tiên cảm thấy cô độc trước trận chiến này. Y có tất cả, có quyền lực, có hậu thuẫn, có huynh đệ bên cạnh đánh đông dẹp bắc. Lê Chí Trung kia mới chính là kẻ trắng tay, nhưng hắn có nàng.
Lúc y chưa có gì, nàng ở bên y. Lúc y sắp đoạt được tất cả, nàng lại chọn rời đi.
Cuộc đời đúng là có những trớ trêu như vậy.
Hoài An nhấc váy lao vào tẩm điện, cô hoảng hốt nhìn Chí Trung ngã gục xuống bên long sàng.
-Chí Trung!
Y cố mở đôi mắt mờ đục nhìn cô, gượng gạo cười.
-Chàng làm sao thế!
Cô vội cởi bỏ giáp vàng nặng nề, kinh hãi nhìn máu phía sau lưng y túa ra ướt sũng.
-Thái y! Mau truyền thái y!
Chí Trung nằm sấp, ngước nhìn Hoài An đang sợ hãi nắm lấy bàn tay y. Phía sau lưng Chí Trung, thái y đang nhẹ nhàng cầm máu rồi băng bó cho vết thương nghiêm trọng.
Hoài An đau lòng, vết thương này đã cắt đến xương rồi, không hề đơn giản. Nhìn hàng chân mày của Chí Trung chau sát, cô càng xót xa.
Viên trưởng quản thái y cau chặt đôi chân mày, kính cẩn cúi đầu.
-Bẩm Chính cung, vết thương của bệ hạ rất nghiêm trọng. Vết chém do đao lớn đã chạm đến tận xương sống, e là thời gian sắp tới, bệ hạ không thể ngồi quá lâu. Về già, sợ là sẽ có di chứng.
Hoài An bàng hoàng nhìn ông, ánh mắt cô nhoèn đi. Ngọc chạy lại đỡ cô, Hoài An ào đến chỗ Chí Trung đang mỉm cười chua chát.
-Vậy là từ nay ta sẽ tàn phế sao?
Viên thái y chẳng nói gì nữa, dập đầu tạ tội.
-Là thần...vô năng, bệ hạ.
Hoài An dịu dàng mỉm cười rồi vuốt ve gương mặt đang cố nén đau đớn của y.
-Chàng chẳng bị sao cả, chỉ là đau một lúc thôi.
Chí Trung gật đầu khẽ.
-Chỉ cần là nàng nói, ta đều tin...
Chính cung hoàng hậu bật khóc, nhưng môi vẫn nở nụ cười.
Chí Trung đưa tay lau nước mắt cho thê tử đã theo mình từ thuở còn làm một Khai Minh vương phiêu bạt khắp chốn.
-Chàng mau nghỉ sớm đi, có thế, vết thương mới mau lành.
Cô lặng lẽ thổi nến rồi nhìn đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi ướt đẫm của y.
Chàng thiếu niên này mới hai mươi ba tuổi, tại sao ông trời lại khắc nghiệt như thế với y. Cả đời này chẳng thể ngồi ngựa tung hoành bốn phương nữa, chẳng phải là một con dao đâm vào trái tim Chí Trung rồi sao?
Y càng như thế, cô càng không thể bỏ rơi y. Họ Lý đoạt quyền thì có làm sao, họ Lê lụn bại thì có hề gì, cô vẫn sẽ đưa Lê Chí Trung đi đến một nơi thật xa, nơi Công Uẩn mãi mãi không tìm thấy được nữa, ở bên nhau, đến hết kiếp này.
Chí Trung nửa nằm nửa ngồi trên long ngai, đưa mắt nhìn xuống bá quan văn võ đang lắc đầu tặc lưỡi.
Y cố gắng ngồi thẳng dậy, vết thương lại đau nhói quật ngã y.
Bãi triều, Lý Công Uẩn đứng lại, nhếch môi cười nhìn y.
-Bệ hạ quả là phúc lớn mạng lớn, lần này lại có thể sống sót trở về.
Chí Trung nghiến răng, nhìn xuống Công Uẩn đang cao ngạo cười.
-Trẫm cũng có chuyện muốn nói với ngươi đây!
-Ta cũng vậy!
Chí Trung lập tức nheo mắt. Y cắn răng cố chống người thẳng dậy.
-Chuyện bệ hạ muốn nói, có phải là về việc vạn binh của tôn thất họ Lê đang đóng ở Ái Châu, có đúng không?
Bàn tay Chí Trung lập tức siết chặt. Khốn khiếp, y trăm lần giấu kĩ, lần này xuất quân cũng lấy cớ đánh châu Hoàn Đông để họp quân. Không ngờ hắn đã phát hiện ra rồi.
-Bệ hạ cũng đã quá xem thường ta rồi. Ta điều quân khiển tướng bao năm, một đạo quân nhỏ như vậy đằng sau lưng ta lén lút tụ họp, chẳng lẽ ta lại để yên?
Chí Trung đập mạnh tay xuống long ngai, chỉ vào Công Uẩn.
-Ngươi đã làm gì?
-Bệ hạ yên tâm, tôn thất nhà Lê ta vẫn giữ toàn mạng, nhưng đám quân phản loạn đó không thể không trừ!
-Ngươi!
-Hôm nay ta muốn cảnh cáo người, bệ hạ. Hãy ngoan ngoãn mà ngồi yên trên long ngai, đợi đến ngày dứt mệnh thiên tử.
-Ngươi dập tắt được ngọn lửa này, mai đây vẫn sẽ có ngọn lửa sau bùng lên lớn hơn!
Công Uẩn bật cười lớn, y khoanh tay đi sát lại long ngai rồi nheo mắt nói. Giọng y bây giờ trầm hẳn đi, âm vang đáng sợ.
-Bệ hạ có biết, Hoài An đã mang thai hay không?
Chí Trung trợn trừng mắt nhìn Công Uẩn, môi y mấp máy không thành câu. Chí Trung hoảng loạn siết chặt lấy mép bàn, cố vực cả thân hình đang đổ rạp xuống.
-Ngươi...nói...
-Năm đó, Nữ y đã bị Cảm Thánh hoàng hậu mua chuộc, nhằm làm cho Hoài An thất sủng.
-Làm sao ngươi biết nàng ấy có thai!
Chí Trung gào lên, vết thương nhói lên đau đớn.
-À...người có biết nô tì luôn đi theo Hoài An không?
Là Ngọc sao...chẳng lẽ?
Công Uẩn nhếch môi cười.
-Không sai, chính là người ta cử đi theo Hoài An, một lòng trung thành với Lý gia. Tất cả mọi chuyện dù là nhỏ nhất cũng báo lại với ta. Bệ hạ, chuyện này, đến Hoài An cũng chưa phát hiện ra đâu.
Chí Trung nghiến răng cố trụ vững nhưng bất lực. Tâm can y gào thét nhìn Công Uẩn khiêu khích giới hạn của y.
-Cho nên, nếu người còn muốn sống để mà được thấy cốt nhục của mình ra đời, tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời ta, ở trên long ngai ấy một thời gian nữa thôi.
-Ngươi dám?
Y gào lên, vang vọng cả thiên điện.
-Bệ hạ, Lý Công Uẩn ta, cái gì mà không dám?
Giết vua, gán tội cho y, rồi gán cả cái danh vua hiếu sát cho y, phải rồi, có việc gì mà Công Uẩn không làm được?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...