Ngày Hoa Lư Ngược Gió

Lê Đại Hành đã bảo Chí Trung lui ra trước, ông có chuyện muốn nói riêng với Hoài An.

Cô lặng lẽ ngước nhìn ông ngồi trên ngai vàng rộng lớn nhưng cô độc. Chẳng phải khi về già, con người ta càng muốn quây quần bên gia đình hay sao? Vậy mà ngoài kia hậu cung tranh đấu nhau, anh em thù ghét nhau. Bằng hữu thì đều chỉ còn là những nắm xương tàn.

Làm vua, chính là đơn độc vậy sao?




-Ba đứa con ta yêu thương nhất là Long Thâu, Long Việt và Long Đĩnh.

Cô bất giác chau mày nhìn ông. Lê Đại Hành gương mặt cả đời chinh chiến, nếp nhăn xô vào nhau đầy mệt mỏi.

-Những hoàng tử khác đều là con của Hoàng đế, duy chỉ có Long Thâu là con của Lê Hoàn.

Lê Long Thâu là con trưởng của Lê Đại Hành, năm đó theo ông đánh đông dẹp bắc, vó ngựa tứ phương. Đến nay lại không còn nữa...

-Ta đã từng hứa với nó, giang sơn này về tay ta rồi, ta nhất định sẽ trao hết cho con, trọn vẹn cho con.

Hoài An cố nén tiếng thở dài. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, làm sao có thể không đau lòng.

-Nhưng Long Việt lại hiền lành, Chí Trung lại mạnh mẽ. Nếu không có cái tên Chí Trung năm đó ta đặt cho nó, nhất định nó sẽ lại là mũi gươm đâm vào chính anh em ruột của nó.

Hóa ra, Lê Đại Hành chưa từng tin Chí Trung.

-Dẫu chúng có ra sao, thì chúng vẫn là con trai ta, vẫn phải gánh cái nghiệp quá lớn của ta. Nhưng xin cô...đừng làm hại đến chúng.

Cô cúi mặt cố nén cơn xúc động đang ứa thành nước mắt. Nhân quả vô thường, Lê Đại Hành muốn không là không sao?

-Ít nhất, cũng đừng làm hại đến Chí Trung.

Lúc này cô không dám ngửa mặt nhìn ông nữa, cũng không có tư cách nhìn ông nữa.

Cô chỉ có thể hứa bảo vệ y, không thể bảo vệ cho nhà Lê đã đi đến lụi tàn.

-Ta sắp phải đến gặp bọn họ rồi.

Giọng nói của Lê Đại Hành bỗng run lên nghẹn ngào, càng khiến Hoài An không kìm lòng mà muốn bật khóc.

-Đinh Tiên Hoàng, Đinh Liễn, Đinh Điền, Nguyễn Bặc, Phạm Hạp, Phạm Cự Lạng, ta sắp phải đến gặp họ rồi.

Giao Châu Thất Hùng lưu danh sử sách, cũng đã đến ngày không còn một ai.

-Bọn họ nhất định rất hận ta, mới để ta cô độc đến nhường này. Tại sao, đến cuối cùng bằng hữu của ta cũng không còn một ai?

Hoài An ngước ánh mắt ngoan cường nhìn ông đầy trách cứ.

Dẫu sao cô vẫn là cảnh sát, cô không chấp nhận được việc giết người khác để cướp đi những gì họ dày công gầy dựng lên.

-Cô điều tra được nguyên nhân cái chết của Đinh Tiên Hoàng nhưng không điều tra được ẩn tình phía sau đó.

Đôi mắt Lê Đại Hành nhoèn đi, bên tai hiện về bao tiếng vọng về của những năm tháng xưa cũ.

-Dương hậu không hề liên quan gì đến việc này. Nàng ấy chưa từng manh tâm giết Đinh Tiên Hoàng.

-Dương hậu đã tẩm Bích độc vào hương xông. Khó tránh khỏi đồng lõa!

Cô kiên quyết nói. Lưới trời lồng lộng, đừng nghĩ một câu nói có thể xóa đi tội danh ông trời đã định sẵn.

-Nàng ấy đến cuối cùng vẫn muốn ta tha cho Đinh đế, đến cuối cùng vẫn muốn cùng Đinh đế quy tiên! Những năm tháng dằn vặt về sau đã chính là sự trừng phạt lớn nhất của nàng ấy rồi...

Dương Vân Nga, mối tình với Đinh Tiên Hoàng...Chẳng lẽ cô đã sai khi kết tội bà ấy. Rằng bà chưa từng manh tâm giết vua giành ngai vàng cho con trai, rồi dựa dẫm vào Lê Đại Hành.

-Quá khứ đó, chỉ có mỗi mình ta có tội mà thôi, không liên quan gì đến những người thân của ta...

Hoài An lặng đi, bao cảm xúc không tên ào ạt tuôn ra từ khóe mắt. Cô có thể lãnh huyết, nhưng không thể vô tình. Trước mặt một người đàn ông cả đời chinh chiến chống ngoại xâm, giữ yên bờ cõi cho muôn dân, và cũng là người đàn ông dùng chút hơi tàn của cuộc đời bảo vệ cho những người ông yêu thương nhất.


-Vì thế, cô đừng làm hại đến họ...

Dẫu cô là cảnh sát, luôn công minh, nhưng đứng trước người đàn ông này, cô cảm thấy cuộc đời mình thật nhỏ bé.













Vừa ra khỏi Thiên An điện, Hoài An đã dáo dác tìm Chí Trung. Cô quay sang viên binh gác cửa, hỏi khẽ.

-Anh có thấy Khai Minh vương đâu không?

-Hồi vương phi, Khai Minh vương đã đến Nam Phong phủ.

Hoài An gật gù. Đi cũng không nói một tiếng.

Bất chợt, cô bắt gặp ánh nhìn miên man của Công Uẩn đang hướng về phía mình.

-Nàng tránh mặt ta sao?


Hoài An im lìm. Cô khôn muốn nhìn y, sợ Lý Hoài An lại đau lòng.

-Nàng phải nói ra chứ, nhỡ nàng hiểu lầm ta chuyện gì rồi sao? Là tên Khai Minh vương đó nói cái gì đúng không?

Hoài An vội quay sang, lắc đầu nhìn y bằng ánh mắt hoang mang khiến Công Uẩn gục đổ.

-Sao nàng lại bênh vực hắn như vậy?

Cô lắc đầu.

-Dù sao anh ấy cũng là chồng của tôi. Dĩ nhiên là phải bảo vệ.

 Hoài An quay đi. Công Uẩn thẫn thờ nắm lấy tay cô, y lặng lẽ cúi đầu, đau lòng nhìn người con gái bé nhỏ trước mặt, đã không còn như xưa. Hoài An chỉ lặng lẽ vuột khỏi tay y.

-Nàng biết Lý Hoài An khác biệt nàng như thế nào không?

Tim Hoài An bỗng hẫng đi một nhịp. Cô vội ngửa mặt nhìn y. Y luôn biết là cô không phải Hoài An của trước đây, nhưng y vẫn yêu cô như sinh mạng.

-Lý Hoài An luôn xem ta là cả cuộc đời.

Tình yêu của những con người thời đại này chẳng phải luôn như vậy sao? Nhất kiến chung tình, yêu là yêu đến chết...

-Nàng...không thể trở thành Lý Hoài An sao?

Cô cúi mặt, đau đến thắt lòng.

-Không thể.

Y cố chấp mỉm cười. Có lẽ điều mà Quốc sư đã luôn dự liệu, chính là sự cố chấp của y.

-Thời hạn một năm qua sắp hết. Nàng dù muốn dù không, ta vẫn sẽ đưa nàng về bên cạnh ta.

Câu nói quả quyết của Công Uẩn làm Hoài An dấy lên sự bất an đến cồn cào. Cô trân trối nhìn y rồi túm lấy cánh tay y giữ lấy.

-Anh định đưa tôi đi bằng cách nào?


Làm gì có chuyện một Tả thân vệ dám cướp vương phi đi chứ? Rốt cuộc Công Uẩn định làm gì Chí Trung? Lòng cô như thiêu đốt, càng làm Công Uẩn tái tê lòng.

-Nàng thực sự lo lắng cho hắn sao? Nàng định xin ta đừng làm hại đến hắn sao?

Hoài An ứa nước mắt nhìn y. Đứng giữa một bên là thiên thu Đại Việt, một bên là trượng phu của mình, cô phải làm gì để được trọn vẹn cả hai.

Y ngửa cổ lên trời rít một hơi thật sâu rồi cúi đầu ôm lấy gương mặt bé nhỏ kia, nhìn cô âu yếm lắm, dẫu là gượng gạo.

-Sắp tới ta sẽ dẫn quân đi xa, nàng nhất định phải tự bảo vệ mình.

-Anh đi đâu?

Y chỉ cười, nụ cười thật đáng sợ, khiến Hoài An ngỡ ngàng nhìn nam nhân từ lúc nào đã thâm hiểm khó đoán.

-Chỉ là không tiện ở lại kinh thành thôi. Thượng nguyên, tuần hoàn nhân quả.

Nói rồi, y quay lưng bỏ đi, chẳng để Hoài An cảm thán lấy một lời.

Cô chau mày nhìn bóng lưng y khuất dạng sau những tán cây rộng lớn.

Thượng nguyên? Tuần hoàn nhân quả?









_______________







Hoài An cúi người bước qua chiếc mành treo, tiến vào phía tiểu đình giữa hồ sen lộng gió.

Những người phụ nữ ngồi bên trong đều nghênh mặt nhìn cô. Hoài An điềm nhiên ngồi xuống một chiếc ghế chuẩn bị sẵn cho mình.

-Khai Minh vương phi cũng thật là thiếu phép tắc, đến muộn thế này cũng không biết xin lỗi?

Cô lẳng lặng cầm tách trà Ngọc vừa rót cho kề lên môi, cô lén quan sát tất thảy một lượt.

-Xin lỗi các vị công chúa, vương phi. Dẫu sao ta cũng chỉ đến một chốc rồi thôi, các nàng không cần để ý đến ta.

Hoài An khiêm tốn ngồi xuống bàn, làm tất cả bọn họ chướng mắt.

-Đúng là vô pháp vô thiên!

Hoài An ngước mắt nhìn người phụ nữ ngồi trên vị trí trung tâm đó, đang phe phẩy cây quạt, gương mặt khó chịu. Nếu cô nhớ không nhầm thì đó là Nam Phong vương phi. May mà cô không gả cho Nam Phong vương, nếu không cả đời này không ngóc đầu dậy được rồi.

Nữ tử khác đang ngồi cắn hạt dưa, ánh nhìn hướng về cô cũng không mấy thiện cảm. Hoài An thở dài. Đám vương phi công chúa tiểu thư này rảnh rỗi lại họp nhau lại, tán dóc, thị phi. 

Vừa lúc ấy, một nữ tử cũng nhấc váy bước vào, kính cẩn hành lễ.

-Quận chúa Như Văn, xin khấu kiến các vị vương phi.

Cô gái này lạ mặt, trước nay Hoài An chưa từng gặp qua, nhưng xem ra giao tình giữa cô ta và đám vương phi này rất tốt.


-Quận chúa đúng là hiểu lễ nghĩa, ai như Khai Minh vương phi kia? Gọi mà nhục nhã thay cho Khai Minh vương!

Cô nhếch môi cười, hướng ánh mắt về phía người vừa nói câu nói đó. Hóa ra là Đông Thành vương phi, vợ của Lê Long Tích. Vợ chồng đồng lòng quá nhỉ?

-Em nào dám so sánh với Khai Minh vương phi.

Hoài An lãnh đạm gật đầu.

-Đúng là...

-Thật tội cho Khai Minh vương, bị bệ hạ ép hôn, lại ép hôn với hạng người như vậy.

Mấy lần bọn họ gọi cô đến đây, không phải là chì chiết thì cũng là mỉa mai, cô cũng không có hơi sức đâu mà đanh đá đáp lại.

-Tội là tội cho Như Văn đây, thanh mai trúc mã từ bé với Long Đĩnh, lại không được bệ hạ ban hôn.

Hoài An ngước nhìn vị công chúa vừa nói, liếc luôn cả Như Văn đang rụt rè kia. Có thật không vậy? Nữ tử gì mà như cọng bún, lúc nào cũng chậm chạp. Hoài An ném lại ánh mắt chán chường.

-Các chị đừng nói vậy, em nào dám cầu chi.

Cô cười hắt, ngồi tựa vào ghế nhìn một loạt những nữ nhân mặt đầy phấn son.

-Khai Minh vương khí chất ngời ngời, phong lưu đĩnh đạc, sao có thể lấy phải hạng người đó? Nghe đâu còn tư thông với Tả thân vệ!

-Ý chị là chồng của Phất Ngân?

-Thật vậy sao?

Lúc này cô mới cau mày, nhếch đôi mắt lạnh về phía nữ nhân vừa thốt ra câu đó.

-Khai Minh vương phi chẳng lẽ không thấy mình tệ hại hay sao?

-Khai Minh vương phi làm vậy, thật giống hồ li tinh. Đã có chồng cón dám quyến rũ nam nhân khác.

Cô ngồi thẳng dậy, hướng mắt về phía trắc thiếp của Đông Thành vương.

-Phu nhân nói vậy, làm ta mới biết cái nhìn hạn hẹp của những tiểu thiếp!

-Cô!

Cô gái đó đứng bật dậy, chỉ tay về phía cô. Đông Thành vương phi nhếch môi mãn nguyện, hai người họ đấu đá nhau như vậy kia mà.

-Vương phi đừng quá đắc thắng, vương gia chưa hưu cô là may lắm rồi!

-Hưu tôi?

Như Văn kia lặng lẽ cười.

Nụ cười đó là sao? Loại phụ nữ này thật quá đáng sợ.

-Phải, chẳng lẽ cô không biết cả thiên hạ đang nói gì sau lưng cô sao? Tấm thân đã nhơ nhuốc, còn không chịu sớm rời bỏ vương gia để người đỡ uất nhục!

Hoài An nhăn mặt đứng dậy, cặp mắt hừng hực lửa giận.

-Cô nói cái gì?

-Còn dám lên mặt?

Như Văn kia lúc này đứng dậy, cầm một tách trà hướng đến tạt mạnh vào mặt Hoài An.
Hoài An ngỡ ngàng trợn mắt nhìn cô ta.

-Còn dám ngông cuồng? Cô xem lại tấm thân nhơ nhuốc của cô xem, đồ dơ bẩn!

Hoài An vung tay tát vào mặt Như Văn, cô ta lăn ra đất, ôm mặt khóc lóc.

Các vị vương phi khác đồng loạt đứng dậy, trừng mắt với Hoài An.

-Ngươi làm cái gì thế hả?

Hoài An vẫn nhìn Như Văn, cười khinh khỉnh.

-Sao thế? Sao không nói nữa vậy? Đừng có nghĩ nói năng hùng hổ như vậy là hay nhé? Cô đã bao giờ đối mặt với sinh tử để bảo vệ người khác chưa?

Như Văn bám vào người hầu đứng dậy, tay vẫn ghì lấy mặt khóc lóc. Hoài An lắc đầu tặc lưỡi.

-Cô định đợi có người đến cứu cô hả? Yên tâm đi, dù có là ai tôi cũng không sợ. Nói thật cho cô biết nhé, Khai Minh vương đó chưa từng nhắc đến cô đâu, một lần cũng không!


Như Văn kia khóc lớn gào lên, chỉ tay về phía Hoài An hung tợn.

-Con tiện tì nhà ngươi nói láo!







-Nàng ấy không nói láo.





Chất giọng lạnh lẽo như băng của Chí Trung làm tất thảy nữ nhân kia rùng mình, khúm núm lui lại một bước. Như Văn kia thì sững sờ thất thần, chỉ có Hoài An là trơ mắt nhìn y.

-Bổn vương mới đến phủ Nam Phong một chốc, nàng đã đến đây làm loạn?

Y đi đến chỗ cô, nhăn mặt nhìn mặt cô ướt sũng.

-Sao thế này?

Chí Trung dịu dàng kéo ống tay áo trong lau nước trên mặt cô, cử chỉ ôn nhu, ánh mắt ấm áp đến tan chảy tất thảy đám nữ nhân hậu cung kia.

Vị công chúa ban nãy đứng ra phía trước, hùng hổ chỉ vào Hoài An.

-Long Đĩnh, anh không được để con hồ ly tinh này lừa!

-Ta còn chưa xử tội công chúa dám buông lời bất kính với vương phi của ta!

Giọng y như sấm vang trời, khiến công chúa kia vội lùi lại sợ hãi. Y nhìn quanh một lượt, mắt dừng lại nơi Như Văn.

-Ta còn tưởng Quận chúa là người hiền dịu nho nhã?

Như Văn liền chạy đến túm lấy tay y, lắc đầu vội.

-Vương gia, Như Văn không biết gì hết, cô ta tát Như Văn, vương gia...

Hoài An quay đi, cô cười lạnh. Lại còn ra vẻ yểu điệu cơ đấy, bộ dạng đanh đá lúc nãy đâu rồi.

-Nàng có tát thật không, Hoài An?

Hắn còn hỏi cô? Hoài An toan chống chế thì bắt gặp ngay ánh mắt gắt như thái dương của hắn, cô lầm lũi cúi mặt.

-Ừ..

-Vương gia người thấy chưa? Là cô ta bắt nạt Như Văn!

Hoài An trừng mắt nhìn nàng ta cố tình ngả vào vòng tay Chí Trung, lại một tay đẩy cô ra. Cô thở hắt rồi khoanh tay lắc đầu. Đúng là diễn không tồi nhỉ?

Chí Trung đẩy Như Văn ra, ánh mắt sắc lạnh vô tình.

-Ta và quận chúa quả thật lớn lên cùng lúc nhưng không có nghĩa là bên nhau. Mong quận chúa sau này cẩn thận lời nói, đừng để vương phi của ta hiểu lầm!

Hoài An gật gù nhìn Như Văn kia đang ấm ức đến chết.

-Nhưng mà, lỗi của nàng ấy dám tát nàng, quả thật là không phải lẽ.

Hoài An quay phắt sang y, hắn lại không cho cô thể diện rồi.

Chí Trung nắm lấy cổ tay cô kéo lại, đối diện Như Văn đang khóc sụt sùi kia.

-Mau xin lỗi Quận chúa Như Văn đi.

Tình thế này lại còn muốn cô xin lỗi? Vậy những lời lẽ khích bác của cô ta thì sao? Cô ta đã xúc phạm cô!

-Hoài An!

-Cô ta cũng có lỗi với tôi, tất cả những người ở đây đều có lỗi với tôi, anh có thể bắt họ xin lỗi tôi được không?

Chí Trung nghiêm mặt nhìn cô, rồi quay sang Như Văn.

-Nếu theo lí lẽ, nàng ấy tát cô một cái, thì cô có thể tát nàng ấy lại một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận