Thời gian đi từ văn phòng đến thang máy rồi một đường xuống bãi đỗ xe, Thịnh Tư Hạ ngày thường tính sơ qua nhiều nhất không vượt quá 5 phút.
Hôm nay bị Phó Diệc Sâm dắt đi, cảm giác về sự trôi đi của thời gian càng trở nên rõ ràng, có thể cảm nhận được từng giây trôi qua là như thế nào.
Trong lúc chờ thang máy đến, Thịnh Tư Hạ cúi đầu nhìn chằm chằm xuống giày mình, đến mức thấy ít vụn bánh quy trên kẽ hở của chiếc thảm.
Sau khi vào thang máy, cô không có nơi nào để nhìn đến, gần như đọc tất cả các quảng cáo trong thang máy.
Đào tạo MBA*, nhà hàng Michelin, quảng cáo làm đẹp...!
[*]: (Master in Business Administration) là bằng Thạc sĩ Quản trị Kinh doanh.
"Buổi tối muốn ăn cái gì?" Phó Diệc Sâm ngoắc ngoắc ngón tay cô.
"CẮT MẮT TỔNG HỢP VỚI GIÁ 3890!"
Trái tim Thịnh Tư Hạ khẽ run lên, liền nhìn xem thứ quảng cáo kia là gì.
Phó Diệc Sâm nghi hoặc, nhìn theo ánh mắt cô nhìn vào quảng cáo kia, lại hỏi cô, "Cái gì kêu cắt mắt tổng hợp?"
Thịnh Tư Hạ cũng rất xấu hổ, đành phải căng não giải thích, "Có lẽ là cắt mắt hai mí và cắt khoé mắt trong."
"Em vốn dĩ đã có mắt hai mí, còn muốn phẫu thuật?" Phó Diệc Sâm tiếp tục thẳng thắn lên tiếng, "Cắt khoé mắt trong là cái gì?"
Cô giữ mắt bằng tay, ngay chỗ khóe mắt nhẹ nhàng túm, làm mẫu cho hắn xem, "Đây, chính là biến thành như vậy, rất nhiều ngôi sao nổi tiếng đều phẫu thuật như vậy."
Phó Diệc Sâm kéo tay cô xuống, "Khó coi, đừng làm điều dại dột, bây giờ em đã rất đẹp."
"Ồ." Thịnh Tư Hạ trả lời cho có lệ.
Cái gì mà cắt mắt hai mí, cắt khoé mắt trong, hiện tại trong đầu cô đều là những lời vừa nãy Phó Diệc Sâm nói.
Vứt đi không được.
Hóa ra, cho dù cô có trấn an tâm lí bản thân, tẩy não lặp đi lặp lại, nhân tâm dục niệm** vẫn chính là như vậy ngoan cường.
[**]: lòng ham muốn của con người.
Cô đã từng đem bí mật này giấu trong hốc cây, tự cho rằng mình một tay che trời, vạn vô nhất thất***.
[***]: không sơ hở, tuyệt đối không có sai lầm.
Nó lại lặng lẽ lớn lên thành một cây đại thụ, cành lá lẫn vào trong mây trốn đi.
Phó Diệc Sâm nói một câu, liền khiến mây tan sương tạnh, mọi bí mật đều trở nên rõ ràng.
May mắn Phó Diệc Sâm không thể đọc được suy nghĩ của cô, mà Thịnh Tư Hạ cũng không còn là thiếu nữ 18 tuổi nhất thời xúc động bốc đồng, cô hiểu được thế nào là kiềm chế, cũng biết cách che giấu.
Bị dắt tay cho đến khi ngồi vào trong xe mới buông ra, cô cũng sẽ không lo lắng đến mức ra mồ hôi.
Tuy rằng mặt cô có chút đỏ, nhưng vào lúc thu đông cô dễ bị đỏ mặt ngay cả ở trong nhà, từ nhỏ đã như vậy, Phó Diệc Sâm cũng biết.
Hôm nay không có tài xế, Phó Diệc Sâm chính là tài xế của cô.
Hắn chuyên chú mà lái xe, Thịnh Tư Hạ giả vờ chơi di động, nhưng thật ra đang bí mật tìm kiếm thông tin Phó Diệc Sâm trên mạng.
Không có bất kì scandal nào, ngay cả một bóng dáng xuất hiện trên tin tức cũng không có.
Chẳng lẽ Phó Diệc Sâm thật sự không có bạn gái.
Hoặc là chủ sở hữu của viên kim cương xanh kia đã từ chối hắn.
Thịnh Tư Hạ nhịn không được mà chửi thầm, cô gái kia đúng là có mắt như mù, hoặc là bị cận thị lẫn loạn thị nặng, sớm muộn gì cũng phải hối hận.
"Phó Diệc Sâm." Cô gọi hắn một tiếng, "Vừa rồi cảm ơn anh giúp tôi giải vây."
Phó Diệc Sâm nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, sắc mặt như bình thường, "Cám ơn cái gì, tôi chỉ nói sự thật."
Thịnh Tư Hạ nắm lấy ghế dựa một cách đầy lo lắng.
Khi còn nhỏ cô có thói quen cắn ngón tay, sau đó sửa bỏ tật xấu không cắn ngón tay nữa, nhưng lúc lo lắng sẽ nắm lấy những đồ vật khác.
Chỉ nói sự thật?
Nó cũng bao gồm cụm từ "bạn gái chính thức" kia sao?
Gần đây Thịnh Tư Hạ cũng vừa phát hiện ra, năng lực biểu đạt của Phó Diệc Sâm có chút vấn đề.
Vốn dĩ là một mối quan hệ trong sáng rõ ràng, qua lời hắn nói lại có vài phần mờ ám.
Rốt cuộc Phó Diệc Sâm lớn lên ở nước ngoài, mặc dù nói tiếng Trung trôi chảy, nhưng thứ hắn tiếp thu là nền giáo dục của phương Tây.
Cho dù là thói quen ngôn ngữ hay phong cách biểu đạt ít nhiều cũng có chút khác biệt so với ở Trung Quốc.
Giống như ngày đó ở tiệm cơm Tây, cô nhìn thấy Clint cùng Tưởng Nhạc Đồng kề vai sát cánh, hành động thân mật cũng sẽ không chút suy nghĩ gì.
Bởi vì tiếp nhận nền văn hóa khác nhau, Phó Diệc Sâm có lẽ đã hiểu lầm ý nghĩa của hai chữ "bạn gái".
Không thể để hắn mang từ đi dùng lung tung trong khi bản thân còn chưa hiểu sát nghĩa.
Làm bạn bè, Thịnh Tư Hạ cảm thấy cần phải giúp hắn sửa lại, tránh bị người khác chê cười.
Cô nhìn Phó Diệc Sâm, nghiêm túc hỏi, "Ngoại trừ tôi, anh còn để người khác làm bạn gái chính thức không?"
"Sẽ không, tôi không có nhàm chán như vậy." Hắn không chỉ trả lời, còn cố tình nhấn mạnh, "Chỉ có em."
"Ừm, vậy là tốt rồi."
Câu trả lời này khiến Thịnh Tư Hạ thoáng yên tâm.
May mắn thay logic sai lầm của hắn chỉ áp dụng lên người cô, không lọt ra bên ngoài gây hiểu lầm.
Phó Diệc Sâm một tay cầm tay lái, một tay khác nắm lấy tay Thịnh Tư Hạ, ngón tay quấn lấy, hắn vô cùng cẩn thận hỏi, "Vậy thì, em có đồng ý không?"
Hắn cầm tay cô như vậy, xoa nhẹ đầu ngón tay, vô duyên vô cớ khiến cô bối rối.
Suy nghĩ bị đánh gãy, giống như con cá rơi vào xoáy nước, Thịnh Tư Hạ chuẩn bị một bụng lời nói, muốn giúp hắn sửa lại logic đó cho đúng nhưng cái gì cũng không nói nên lời.
"Anh nói là...!thì chính là vậy đi." Cô lắp bắp, muốn rút tay về, lại càng bị nắm chặt hơn.
Phó Diệc Sâm nhíu mày.
Hắn không hài lòng với câu trả lời này.
Hắn không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, càng chưa từng tỏ tình với ai trước đây, ban đầu hắn muốn chọn một nơi lãng mạn vào lúc thích hợp sẽ tỏ tình với Thịnh Tư Hạ.
Rốt cuộc sắp tới cô lại nói không có ý định yêu đương, Phó Diệc Sâm không ngại chờ một chút.
Mặc dù thời gian rảnh của hắn không nhiều lắm, nhưng chỉ thuộc về một mình Thịnh Tư Hạ, còn có rất nhiều cơ hội để bọn họ ở chung.
Nhưng đối với trò hề hôm nay, hắn cần phải làm một điều gì đó, tuy rằng nó so với cảnh tượng trong lòng lệch đi rất nhiều so với quỹ đạo.
Còn tốt, Thịnh Tư Hạ không lảng tránh đi.
"Buổi tối muốn ăn cái gì?" Phó Diệc Sâm hơi buông ngón tay ra một chút, để cô nhân cơ hội rút tay về.
Xúc cảm tinh tế lướt qua trên tay hắn.
Thịnh Tư Hạ nghĩ nghĩ, nói, "Muốn ăn cơm nhà, nhưng hiện tại không tiện."
"Tại sao lại không tiện? Em lấy điện thoại tìm nhà hàng nào làm cơm nhà ngon, tôi lái xe đến."
Cô thở dài, bộ dáng trẻ con không nghe lời, "Cơm nhà, chính là phải do đích thân người thân nấu mới có ý nghĩa, nhà hàng làm ăn ngon có ích gì."
"Việc này cũng thở dài?" Hắn duỗi tay nhéo chóp mũi Thịnh Tư Hạ, cười nói, "Tôi nấu cho em ăn."
"Anh nấu?"
Cô nhớ rõ, Phó Diệc Sâm chỉ biết nướng lát bánh mì, nhiều nhất là dùng lò nướng, chiên xào nấu nướng kiểu Trung Quốc hắn không đảm đương nổi.
Lại nói, cô và Phó Diệc Sâm tuy thân thiết, nhưng cuối cùng cũng không thật sự là người nhà của nhau, Phó Diệc Sâm hiểu lầm cái này cũng là điều bình thường.
Quả nhiên cần phải cải thiện tiếng Trung nhiều hơn.
Hiện tại Thịnh Tư Hạ càng thêm chắc chắn với những gì cô vừa nghĩ.
"Tôi có thể học, nhưng nó có thể khó đến mức nào?" Hắn nhìn qua tràn đầy tự tin.
Cô nghĩ thầm, Phó Diệc Sâm chỉ đơn giản sẽ học hỏi theo thực đơn trên mạng, vừa xem vừa làm, lại không ngờ tới hắn trực tiếp mời một đầu bếp Trung Quốc từ một khách sạn để hướng dẫn tại chỗ.
Không ngừng trợn mắt há hốc mồm, Thịnh Tư Hạ nhìn Phó Diệc Sâm đang khiêm tốn học hỏi đầu bếp, cảm thấy có điểm không được tự nhiên.
"Chứng bệnh thay người khác xấu hổ" của cô tái phát.
Loại tật xấu này, chính là dự cảm được khả năng kế tiếp sẽ xảy ra tình huống xấu hổ, trước khi đối phương cảm thấy xấu hổ, nổi một thân da gà, hận không thể lập tức chạy khỏi hiện trường.
Từ nhỏ xem TV đến khi có tình tiết xấu hổ đều sẽ nhịn không được chuyển kênh, hoặc là giảm âm lượng xuống.
Cô cảm thấy Phó Diệc Sâm sẽ thất bại.
Đặc biệt là khi cô nghe hắn nói sẽ học cách làm sủi cảo hấp, cua hoàng đế Alaska, bồ câu non nấu măng...Tất cả đều là những món có độ khó cao.
Cô cảm thấy thất bại là điều vô cùng chắc chắn, như ván đã đóng thuyền.
Sủi cảo và bồ câu non đã làm sai cái gì???
Phó Diệc Sâm đối với hai chữ "cơm nhà" rốt cuộc đã hiểu lầm chỗ nào?
Đây là bữa đại yến Mãn Hán toàn tịch sao?
Đầu bếp phụ trách giúp cắt thịt cá và bồ câu, nhưng Phó Diệc Sâm lại khăng khăng muốn tự mình làm, anh ta đành phải đứng sang một bên, phụ trách chỉ đạo bằng miệng.
Con dao làm bếp sắc bén lóe lên ánh bạc dưới ánh đèn phòng bếp, Thịnh Tư Hạ không thể chịu đựng được nữa, lặng lẽ trở về thư phòng.
Những con vật nhỏ ấy chết quá thảm.
Đạo đức chôn vùi, nhân tính thiếu hụt.
Kế tiếp, Thịnh Tư Hạ bắt đầu cảm thấy đồng cảm với người đầu bếp.
Cô còn đưa ra giả thuyết, chờ lát nữa phát huy kĩ thuật diễn xuất, khéo léo khen ngợi Phó Diệc Sâm, ải này có thể vượt qua.
Sau khi trải qua một trận này, đầu bếp nhẹ thì bị đả kích tinh thần, nặng thì ảnh hưởng đến nghề nghiệp kiếm sống, thật đáng thương.
Thịnh Tư Hạ đem thư phòng trở thành nơi lánh nạn, đọc sách, viết chút luận văn, chơi game, không biết từ lúc nào một tiếng đã trôi qua.
Cô có chút đói bụng.
Mùi thơm của thức ăn thoang thoảng bay đến, không tệ lắm.
Cô nghi ngờ Phó Diệc Sâm gian lận, vì thế nên vừa kéo cửa ra, nhẹ tay nhẹ chân đi đến phòng bếp, nghĩ rằng có thể bắt gian tại trận.
Nhưng người cầm nồi sạn quả thật là Phó Diệc Sâm.
Hắn thấy Thịnh Tư Hạ ra tới, vội vàng xua tay với cô, bảo cô lên phòng chơi, chờ đồ ăn nấu xong, sẽ kêu cô ra ngoài.
"Nhưng tôi đói bụng...." Cô lắc lắc tay trái bị băng bó cho hắn xem, nhìn vừa đáng thương vừa buồn cười.
Cuối cùng, dưới yêu cầu mãnh liệt của cô, Phó Diệc Sâm cũng đồng ý giảm thực đơn xuống còn ba món.
Một giờ sau, Thịnh Tư Hạ rốt cuộc cũng được ăn cơm.
Đầu bếp cũng đã có thể rời đi, cô rõ ràng nhìn thấy anh ta trộm lau mồ hôi.
Vết thương ở tay cô cũng đã sắp lành, hiện tại ăn cơm không cần có người giúp đỡ, đồ ăn được bưng lên, cô liền vội vàng cầm đũa.
Cô thật cẩn thận mà kẹp một miếng thịt bồ câu, thịt chắc và ngon, hòa quyện với măng, tuy là không bằng tay nghề của đầu bếp, nhưng hương vị cũng rất ngon khiến cô có thể ăn ba bát cơm.
"Đây thật sự là lần đầu tiên anh nấu cơm?"
Nếu có thể, cô sẽ nói Phó Diệc Sâm là bị công việc cản trở thiên phú làm đầu bếp.
Phó Diệc Sâm rửa tay sạch sẽ, kéo ghế ra ngồi xuống đối diện, hắn nói, "Trước kia làm vài món đơn giản, phức tạp như vậy là lần đầu tiên tôi thử làm."
Cô nghi hoặc, "Tôi không biết, rốt cuộc anh có bao nhiêu bí mật chưa nói ra."
Khiến cô tưởng rằng mình đã hiểu biết hắn đủ nhiều.
Phó Diệc Sâm buông tay, thản nhiên nói, "Tôi đối với em không có bí mật, cho dù có, cũng là vì tin tức sai sự thật, chúng ta từ từ tiến tới, sớm muộn gì em cũng sẽ biết mọi thứ."
Từ từ tiến tới....!
Lại bắt đầu dùng loạn tiếng Trung.
Trong lòng Thịnh Tư Hạ yên lặng giúp hắn ghi nhớ.
Hắn cầm lấy đôi đũa, đang muốn ăn thử đĩa sủi cảo, Thịnh Tư Hạ vội ngăn lại, "Chờ đã, để tôi chụp một tấm."
"Chụp ảnh?" Phó Diệc Sâm dừng lại.
Hắn nhớ rõ đêm đó cùng đi ăn cơm với cô, trước khi ăn cô cũng sẽ chụp mỗi thứ một tấm.
Thịnh Tư Hạ lấy di động, chỉ có thể thao tác bằng một tay, cố gắng hết sức để ảnh chụp được rõ ràng nhất.
"Phát lên vòng bạn bè, giữ lại làm kỉ niệm."
Sau khi chụp ảnh, cô cúi đầu nhấn vào màn hình, che chắn lại, đăng tấm ảnh ra ngoài.
Thịnh Tư Hạ không phải là người thường xuyên đăng ảnh.
Trước kia mỗi lần chụp ảnh đồ ăn cũng chỉ là vì muốn luyện tập kỹ năng chụp ảnh bằng di động, không phải mỗi tấm đều đăng lên mạng.
Nhưng lúc này thì khác.
Đã thật lâu cô chưa ăn đồ ăn nhà làm.
Trong khoảng thời gian người làm xin nghỉ, dì nhỏ cũng chưa từng nấu cơm, thời gian ở chung với Thịnh Uyển Văn ở Mỹ rất ít, càng không nói đến được ăn món mẹ nấu.
Còn cha cô, càng chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của cô.
Chỉ có thỉnh thoảng ở nhà ngoại, cô mới có chút cảm giác gia đình sum họp.
Phó Diệc Sâm tự làm bữa cơm này, có ý nghĩa rất lớn đối với cô.
Hắn không phải là người thân, lại giống như người trong gia đình bảo bọc cô, giúp đỡ cô, là người cô muốn dựa vào nhất.
Gửi xong ảnh chụp, Thịnh Tư Hạ để điện thoại sang một bên, bắt đầu nghiêm túc dùng bữa.
Phó Diệc Sâm thong thả từ tốn mà ăn, bình tĩnh nhìn vào biểu hiện của Thịnh Tư Hạ.
Khi cô vui vẻ liền không thể che giấu tâm tư của mình, trong mắt đều là ý cười, lúc ăn món mình thích, đôi mắt sẽ sáng lên một chút, vô cùng đáng yêu.
Ban đầu nấu ăn, Phó Diệc Sâm cảm thấy thật phiền toái, đặc biệt là đồ ăn Trung Quốc, cả người đều ám mùi dầu mỡ, vất vả xào vài món, đến khi làm xong cũng mệt đến mức rã rời.
Ngày thường hắn quá bận, căn bản không có thời gian vào bếp, bản thân cũng không đặt nặng vấn đề ăn uống.
Khỏe mạnh, hiệu suất làm việc cao chính là nguyên tắc của hắn.
Một bữa cơm có thể khiến cô vui vẻ như vậy, nhưng Thịnh Tư Hạ lại từ chối món quà sinh nhật hắn đặc biệt chọn.
Hắn không khỏi cảm thấy buồn cười.
Chỉ cần Thịnh Tư Hạ thích, đương nhiên là đáng giá.
Hắn hỏi, "Em vừa rồi đăng, là cái loại này show ân ái bằng vòng bạn bè sao?" Sau đó, hắn mở điện thoại, lại không thấy có gì thay đổi, nhíu mày nói, "Tại sao tôi không nhìn thấy?"
Thịnh Tư Hạ mở chai rượu của hắn, được sản xuất trong nhà máy rượu của Phó gia ở Pháp.
Đồ ăn Trung Quốc không quá thích hợp với rượu vang đỏ, nhưng Phó Diệc Sâm dung túng cho cô làm bậy.
Chỉ là vết thương trên tay chưa lành hẳn, Phó Diệc Sâm chỉ cho cô uống một ít.
Thịnh Tư Hạ hết sức chăm chú mà nhấm nháp hương vị, bỗng nhiên bị giật mình, thiếu chút nữa phun ra một ngụm rượu.
Cô lấy một tờ khăn giấy, lau sạch miệng, không chắc chắn hỏi lại, "Show ân ái?"
"Đúng vậy." Phó Diệc Sâm không quên ý định ban đầu, hỏi tiếp, "Vì sao tôi không nhìn thấy vòng bạn bè của em."
Thịnh Tư Hạ chột dạ mà cúi đầu, nói dối hắn, "Tôi còn chưa đăng, anh tất nhiên sẽ không nhìn thấy."
Gạt người, cô đã sớm đăng lên, chỉ là ở lúc hắn không thấy, liền thiết lập giới hạn không cho hắn xem.
Cũng may Phó Diệc Sâm không quá cố chấp, không truy cứu vấn đề này với cô.
Phó Diệc Sâm đã từng nói qua, khi còn nhỏ trong nhà mời tới một vị giáo sư dạy hắn học tiếng Trung, hiện giờ là người vô cùng nổi tiếng, mỗi buổi học có giá cả ngàn đô.
Thật muốn bắt người tới đánh cho một trận.
Giáo sư rác rưởi này, hủy hoại thanh xuân của người ta, lại còn lấy học phí cao như vậy, còn không bằng cô dạy.
Đúng là một người dám dạy, một người dám học.
Hiện tại không biết lúc nào Phó Diệc Sâm sẽ hiểu lầm tiếng Trung, vị giáo sư này ít nhất phải chịu một nửa trách nhiệm.
Ăn một bữa cơm hắn nấu, không thể không trả tiền, Thịnh Tư Hạ quyết định làm ít chuyện tốt, dành chút thời gian giúp hắn cải thiện tiếng Trung, còn có những từ ngữ dùng trên Internet.
Dù sao cũng là tổng giám đốc, thể diện rất quan trọng, không thể mở miệng ra lại thành trò cười.
Chọn một khóa học 1-1, ít nhiều cũng có thể cải thiện một chút.
Ăn cơm xong, Phó Diệc Sâm thu dọn bát đũa, bỏ vào máy rửa chén.
Trên quần áo hắn dính ít dầu mỡ, với thói quen ở sạch của hắn, chắc hẳn sẽ cảm thấy không mấy dễ chịu.
Muốn ôm Thịnh Tư Hạ, lại không muốn cô bị dính bẩn, chỉ có thể từ bỏ.
Thịnh Tư Hạ cởi giày, nằm trên sofa xem di động.
Trên áo len trắng của cô có những sợi lông vô cùng nhỏ, ánh đèn chiếu vào đỉnh đầu cô, tạo thành một vòng sáng, khiến cô trông có vẻ thật mềm mại.
Khuôn mặt trắng nõn mềm mại, ánh mắt không nhiễm bụi trần, giống như khiến người khác không thể cưỡng lại sự cám dỗ.
Hắn cúi người, cánh tay chống trên sofa, khẽ hôn một cái lên má cô.
Dịu dàng ôn nhu.
Nhất định là máy sưởi được bật quá cao, nếu không, tại sao cô lại cảm thấy trái tim như đang tan chảy?
Đây là nụ hôn của phương Tây sao? Xuất phát từ phép lịch sự, cô hẳn là nên hôn lại.
Mặc dù lần cuối cùng cô hôn hắn, kết quả vô cùng kinh khủng, nhưng lần này chỉ là hôn lên má, trước đó còn là do Phó Diệc Sâm chủ động, vừa uống xong chút ít rượu cũng đủ để cô có thêm dũng khí.
Thịnh Tư Hạ nửa quỳ trên sofa, ngẩng đầu lên, ngượng ngùng chạm khẽ môi vào sườn mặt hắn.
Ánh mắt Phó Diệc Sâm tối sầm lại, giọng khàn khàn, "Hạ Hạ...."
Trước giờ đều gọi đầy đủ tên cô, lần đầu tiên kêu như vậy, thật khiến cô cảm thấy vô cùng thú vị lại thân mật.
Cô đỏ mặt hỏi, "Anh phải đi sao?"
"Vẫn còn sớm, một lát sau rồi đi."
Rõ ràng còn có công việc, Phó Diệc Sâm chỉ nghĩ muốn ở cạnh cô nhiều một chút, khi trở về sẽ tăng ca sau.
Thịnh Tư Hạ đẩy hắn ra, hướng ra ngoài cửa tiễn khách.
"Hẹn gặp lại vào ngày mai, có được không?" Đứng ở cửa, cô suy tư nói, "Tạm ngưng một giờ."
Lần đầu tiên nghe nói hẹn hò còn có quy định về thời gian.
Phó Diệc Sâm có chút buồn cười, nhẹ nhàng nhéo trên chóp mũi của cô.
Như lời hẹn, buổi tối hôm sau hắn đến nhà cô, còn đặc biệt tan tầm sớm mang đồ ăn tối cô thích ăn đến.
Thịnh Tư Hạ lắc đầu, kéo hắn vào thư phòng, chỉ vào bàn ghế trước mặt, mặt đầy nghiêm túc bảo hắn ngồi xuống.
"Chúng ta đi học trước."
Đi học?
Thịnh Tư Hạ đi đến góc tường, đẩy ra một tấm bảng trắng dùng trong văn phòng, cô quay lưng lại, viết một số chữ khá lớn màu đen, "Bạn gái, bạn là con gái"
Trên một dòng khác, cô viết, "Show ân ái, respect, xswl, đại móng heo."
Viết xong, cô đặt bút xuống, từ trên giá sách lấy ra mấy quyển khá dày theo thứ tự đặt lên bàn.
Hắn liếc sơ qua một cái.
Nào là "Từ điển tiếng Trung hiện đại 2019 dành cho học sinh tiểu học", "Từ điển kèm hình ảnh chuyên dụng dành cho học sinh tiểu học", "Từ điển phiên bản mới của từ đồng nghĩa dễ viết sai dành cho học sinh tiểu học"...!
Thịnh Tư Hạ nghiêm mặt nói, "Trong nửa giờ anh hãy viết ra ý nghĩa của những cụm từ trên bảng trắng và đặt câu, có thể tra tư liệu, nhưng không được tìm bạn bè gian lận, sau khi ăn xong tôi sẽ lên kiểm tra."
Phó Diệc Sâm nhìn chằm chằm vào đống từ điển dành cho học sinh, như thấy một đống báo cáo tài chính không tài nào nuốt nổi.
"Cố lên, anh làm được mà!" Thịnh Tư Hạ cố gắng vỗ vỗ vai hắn, nhấc chân rời đi.
"Nói cho rõ ràng." Hắn một tay đem cô ôm vào trong lồng ngực, ngữ khí trầm thấp, "Tốt xấu mà nói, vì sao em liền trở thành thầy dạy tôi?"
____________
Phó tổng: Tôi coi em là bạn gái, em lại coi tôi như học sinh tiểu học???
*Tác giả có lời muốn nói:
BTW (Nhân tiện), trong truyện Phó tổng một tay cầm tay lái, tay kia lại nắm tay Hạ Hạ là sai nha, lái xe không an toàn sẽ bị người giám sát tra tấn, lưu lại nước mắt tới già đó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...