Ngày Hạ Khuynh Tình


Thịnh Tư Hạ lắc đầu, bình tĩnh mà nói, "Hiện tại tôi không có cách nào chọn được."
Cô cúi đầu, đặt chiếc thìa sang một bên không dùng đến, ngược lại dùng chiếc đũa có chút nhọn, khẩu vị nhìn qua rất tệ.

"Vẫn là không chọn được sao?" Tần Duệ nhỏ giọng mà thở dài.

Thật ra cô không muốn vạch trần, nhưng cô vẫn không nhịn được nói, "Anh lấy một bức ảnh giả đến lừa tôi, tất nhiên tôi sẽ không chọn."
Tần Duệ sửng sốt, sau đó không thể khống chế được mà cười rộ lên, nhún vai, "Đều bị em nhìn ra rồi."
Anh ta lật tấm ảnh lên, liếc nhìn qua Thịnh Tư Hạ, đây chỉ là một bức ảnh phong cảnh bình thường, quả nhiên đã làm cô bối rối.

Anh ta hỏi Thịnh Tư Hạ, "Làm sao em biết được?"
"Rất đơn giản, ảnh chụp và sách của tôi mặt trái đều sẽ viết ngày tháng, của anh một chút cũng không có."
Tần Duệ sực tỉnh, "Khó trách trang cuối cùng của quyển truyện tranh kia có ghi ngày tháng." Không chỉ có vậy, mặt trên còn viết mua ở hiệu sách nào, anh ta khích lệ nói, "Chữ em viết rất đẹp, ngày đó ở cục cảnh sát khiến tôi liền chú ý đến."
"Cảm ơn, là anh ấy dạy tôi luyện chữ."
Nói xong, Thịnh Tư Hạ mới phát giác, những lời cô nói rõ ràng đều mang theo cảm giác, ngữ khí có chút thận trọng, phảng phất là muốn cố tình nhắc đến Phó Diệc Sâm, để Tần Duệ biết lúc này cô đang có bao nhiêu bất mãn.

Nhưng cô không hài lòng với điều gì?
Tần Duệ lập tức hướng cô xin lỗi, "Thực xin lỗi, tôi không nên đùa như vậy với em."
Thịnh Tư Hạ lắc đầu, cô không phải là không chịu nổi trò đùa này, cô tức giận không vì điều này.

Giống như không thích người khác lấy Phó Diệc Sâm ra ép cô phải chọn giữ hay bỏ.

Muốn từ bỏ hay không là quyết định của chính cô, nhưng nếu là yêu cầu của người khác, lập tức sẽ khơi dậy sự nổi loạn của cô, càng muốn cô như thế, cô lại càng muối đối nghịch.

Một bữa tối ngon miệng nháy mắt lại chùng xuống, tẻ nhạt.

Thật ra Thịnh Tư Hạ cũng không ăn uống nhiều, một bát cháo, cô ăn chưa đến một nửa.

Lúc thanh toán, cô kiên trì muốn mời khách, Tần Duệ tuy rằng bất đắc dĩ cũng chỉ có thể mặc cô.

Ban đêm, họ tản bộ dọc theo con đường trên phố, ven đường có xe chạy xẹt qua, Tần Duệ đổi vị trí với Thịnh Tư Hạ, để cô đi ở phía trong.

Nhận ra tâm trạng của cô không tốt, Tần Duệ trước giờ luôn biết cách điều khiển bầu không khí giờ phút này cũng không nói nhiều, lẳng lặng cùng cô mãi cho tới lúc đến chỗ đỗ xe.

Thịnh Tư Hạ trao cho anh ta một nụ cười thờ ơ, nói, "Đêm nay cứ như vậy đi, nơi này cách nhà tôi không xa, tôi muốn tự mình về."
Tần Duệ kiên trì, "Vẫn là tôi đưa em về, buổi tối không an toàn."
Cô lắc đầu từ chối, xoay người lại tiến về nơi đông người, nhưng tiến bước chân phía sau nhắc nhở cô, Tần Duệ vẫn luôn theo sau.


Không còn cách nào khác, mặc dù cô muốn tự mình đi về phía trước, vờ như anh ta không có ở đây.

Nhưng Thịnh Tư Hạ bất đắc dĩ phải quay đầu, cũng không nói lời nào, đứng một chỗ dưới ánh đèn đường nhìn anh ta.

Tần Duệ bày ra dáng vẻ đầu hàng, cười nói, "Tôi không đi theo em, tôi chỉ muốn tiêu thực."
Thịnh Tư Hạ vừa giận vừa buồn cười, "Anh chỉ ăn một ít còn cần phải đi để tiêu thực sao?"
"Không còn cách nào, em không ăn, tôi ăn cũng không vô."
Vẻ mặt của anh ta nhìn qua chân thành, nhìn không ra vẻ thiệt tình hay không, vẫn là miệng lưỡi linh hoạt.

Duỗi tay không đánh mặt người tươi cười, Tần Duệ càng như vậy, Thịnh Tư Hạ càng không có biện pháp, cô vốn dĩ không am hiểu phát giận với người khác.

"Một lần nữa cho tôi xin lỗi về bức ảnh, ít nhất đêm nay để tôi đưa em về, bằng không tôi sẽ không tài nào yên tâm."
Nếu lại từ chối, có vẻ quá làm bộ làm tịch.

Ngồi trong xe trên đường về nhà, Thịnh Tư Hạ mặc dù tâm trạng không tốt nhưng vẫn cố gắng duy trì phép lịch sự, Tần Duệ nói cái gì, cô cũng đáp lại, chỉ là thiếu đi sự hoạt bát ngày thường.

Cho đến khi Thịnh Tư Hạ xuống xe, vào nhà, hai người ai nấy cũng không đề cập đến bức ảnh.

Trở lại phòng ngủ, cô còn chưa kịp bỏ túi xách xuống, di động liền vang lên.

Là tin nhắn từ WeChat của Tần Duệ, vẫn như cũ là lời xin lỗi, cùng một biểu tượng cảm xúc dễ thương.

Cô ngồi phịch xuống ghế, ngây người nhìn vào màn hình, khóa điện thoại rồi lại mở khóa, nhìn chằm chằm vào tin nhắn kia, thật sự không biết nên trả lời lại như thế nào.

Cuối cùng, cô vẫn cảm thấy nếu mặc kệ không để ý đến thì có chút thất lễ, trên chiếc bàn trang điểm bên cạnh giường vẫn còn chai nước hoa anh ta gửi tặng vào hôm sinh nhật.

Thịnh Tư Hạ trả lời ngắn gọn: "Đã lên lầu, chuẩn bị đi tắm rửa."
Cô nhớ đến, đây cũng là Diêu Giai Đình dạy mình, nếu gặp phải đối tượng không thích nói chuyện phiếm, xuất phát từ mối quan hệ hữu nghị không thể không trả lời, liền nói bản thân đi tắm rửa, tương đương với việc khéo léo kết thúc đề tài.

Lúc này cô mới kinh ngạc phát hiện, từ khi nào Tần Duệ lại biến thành người cô phải miễn cưỡng bản thân, cố sức duy trì mối quan hệ?
Rõ ràng ban đầu ấn tượng của cô với anh ta không tệ lắm, thậm chí còn nghĩ đến, có lẽ anh ta đáng để mình tiến tới.

Nếu chưa bắt đầu đã không thoải mái hòa hợp mà ở chung, về sau bên nhau khác nào đánh mất chính mình.

Ít nhất, mỗi lần cúp máy Phó Diệc Sâm cô chưa bao giờ nghĩ đến hậu quả.

Trong nhà không có ai, cô tắm rửa xong, khoác áo choàng tắm đi ra, từ tủ lạnh lấy kem Phó Diệc Sâm mua hôm qua, còn thừa một cây, bắt chéo chân, ngồi trên sofa một hơi ăn xong, ở trong phòng có máy sưởi, một chút cũng không thấy lạnh.


Đêm nay không thể ngủ sớm, cô còn có vài việc cần xử lí, lão Chu giao cho cô nhiệm vụ phỏng vấn Phó Diệc Sâm, đến bây giờ một chút manh mối cô đều không có.

Vừa nhớ ra, lúc sớm đã quên hẹn lịch phỏng vấn với Diêu Triển.

Cô trở lại phòng, mở máy tính, đeo tai nghe, phát đoạn phỏng vấn lão Chu vừa gửi cho cô.

Trong căn phòng yên tĩnh trống trải, tai cô tự động lướt qua tiếng của lão Chu, chỉ còn lại giọng nói trầm thấp của Phó Diệc Sâm, vô cùng quen thuộc.

Lần đầu tiên nghe, cô thậm chí còn quên ghi chép lại, cho đến khi đoạn ghi âm kết thúc.

Trái tim tê dại ngứa ngứa, dường như đắm chìm trong cảm giác không nên có này, cả người giống như đang chìm đắm trong dòng suối nước nóng, tâm tình được thả lỏng, không thể kìm được mà nhớ lại đủ loại hình ảnh trong quá khứ.

Thịnh Tư Hạ gỡ tai nghe xuống, đặt nó sang một bên, cuộn chân trên ghế, quàng tay qua hai chân, cằm gác trên đầu gối, từng chút một thổi mảnh gỗ vụn của chân bàn.

Cái bàn này, từ khi cô học cao trung đến vào nhà dì nhỏ vẫn luôn ở đây.

Dùng mấy năm nay, nó cũng đã cũ, dì nhỏ bảo cô đổi một cái bàn mới, tùy ý cô chọn lựa, mọi thứ dì nhỏ sẽ chi trả.

Nhưng Thịnh Tư Hạ thích những thứ đã cũ, dùng lâu sinh ra cảm tình, sao có thể tùy tiện thay thế cái mới chỉ vì chúng đẹp hơn?
Chỉ vì thời gian ở đây của nó đã lâu, ngẫu nhiên sẽ có vết xước đâm vào tay cô, liền phải bị thay thế sao?
Nếu...!
Biết rõ giả thiết này không có ý nghĩa nhưng cô vẫn kìm lòng không được mà suy nghĩ, nếu khi đó, cô có thể kìm nén chính mình, không ở sinh nhật đêm đó làm ra hành động bốc đồng như vậy, có phải hay không cô và Phó Diệc Sâm vẫn thân thiết như trước đây, không sợ vĩnh viễn không thể thân mật?
Cô đang ước mong gì chứ?
Như thể tâm linh tương thông, Thịnh Tư Hạ đang mất hồn mà nghĩ đến Phó Diệc Sâm thì trên màn hình di động liền xuất hiện tin nhắn của hắn: "Vừa xong việc, chuẩn bị ăn cơm tối."
Thịnh Tư Hạ xem một cái, nghĩ thầm, ồ, đi ăn thì đi ăn, liên quan quái gì tới cô.

Liền một cái biểu tượng cảm xúc cũng không gửi cho hắn.

Bên kia rất nhanh đã gửi tin nhắn đến: "Răng có còn đau hay không?"
Ngữ khí dịu dàng không thể lí giải được, Thịnh Tư Hạ nghĩ đến, lúc trước thường ở nhà Phó Diệc Sâm làm bài tập, ngủ quên ở thư phòng của hắn, lúc hắn đánh thức cô, giọng nói như thể khiến tim cô tan chảy trong sắc hồng của nắng chiều.

Cô muốn trả lời "Không còn" nhưng lúc nhắn quá vội nên gõ chỉ có chữ "Còn", liền không cẩn thận gửi đi mất.

Đành phải nhanh chóng thu hồi lại.


Gửi lại một lần nữa: "Không đau".

Tiếp theo, cô không quản di động, tắt âm lượng, để điện thoại trên máy tính để bàn, cô muốn chuyên tâm xử lí công việc, nếu cứ xem di động, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất.

Thịnh Tư Hạ vốn dĩ là người thiếu kiên nhẫn.

Không còn cách nào khác, đành phải tự tạo điều kiện để mình tập trung.

Cô đeo tai nghe lên một lần nữa, lấy bản ghi âm chuyển thành văn bản, một khi cô bắt tay vào làm việc, bất tri bất giác quên mất thời gian đang trôi đi.

Bởi thế nên khi có người yên lặng không chút tiếng động tiến vào, dọa cô sợ đến mức té xuống đất.

Phó Diệc Sâm nắm lấy cánh tay cô, đỡ cô ngồi lên ghế.

Thịnh Tư Hạ cả kinh đến nói năng không rõ, lắp bắp, "Anh, anh vào bằng cách nào?"
"Ấn mật mã vào."
Cô có chút tức giận, "Ý tôi là, ai cho anh đột nhập vào nhà? Việc này quả thực..."
"Tôi như thế nào? Em điện thoại không tiếp, cũng không trả lời tin nhắn WeChat, đèn phòng sáng nhưng gõ cửa không hay, ở dưới lầu gọi em cũng không có phản ứng, tôi còn tưởng rằng em ngất ở trong nhà."
Trong phòng chỉ có một chiếc đèn bàn sáng lên, Phó Diệc Sâm đứng sau ánh đèn, khiến cô không thấy rõ vẻ mặt của hắn.

Nhưng trong ấn tượng, Phó Diệc Sâm nói chuyện trước giờ không nhanh không chậm, rất ít khi nói nhiều mà thở dốc như vậy, ngữ khí còn rất nghiêm túc, Thịnh Tư Hạ chỉ có thể hiểu rằng hắn đang tức giận.

Cô ngơ ngác mà nhìn chằm chằm hắn, ánh đèn nhu hòa trên gương mặt cô khiến Phó Diệc Sâm thấy rõ, cô có một nốt ruồi nhỏ dưới mi mắt trái không dễ phát hiện.

Lúc trước ở chung, hắn chưa bao giờ nghiêm túc mà đánh giá Thịnh Tư Hạ, cô ấy chắc chắn là một cô gái xinh đẹp khả ái, nhưng hắn chỉ chú ý đến cô có cao lên hay không và chữ viết của cô có đẹp hơn chút nào không.

Ngày đó hắn vô tình bước vào triển lãm nhiếp ảnh ở trường cô, nhìn thấy cô trong bức ảnh lớn đó, hắn liếc mắt một cái chú ý tới, trong mắt cô đang cất giấu bí mật gì đó.

Lúc nhìn thấy, Thịnh Tư Hạ không phải chỉ là một bức ảnh bằng phẳng, mỗi lần về sau khi hắn nhớ tới, còn có hình ảnh, âm thanh và một số cảm giác khiến hắn cảm thấy xa lạ.

Hắn chỉ biết cảm xúc này không phải là của trưởng bối đối với vãn bối hay hàng xóm bình thường đối với trẻ con, thậm chí là giữa bạn bè với nhau.

Không thể nào giải thích được, khi nghe Diêu Triển nói đêm nay Thịnh Tư Hạ và Tần Duệ có hẹn, hắn không thể nào khống chế được cảm xúc.

Thịnh Tư Hạ cầm lấy di động thì thấy quả nhiên có vài tin nhắn của hắn, còn có mấy cuộc gọi nhỡ.

Cô theo bản năng mà xin lỗi, sau đó mới nhớ đến, hình ảnh Phó Diệc Sâm một thân tây trang giày da sang trọng lại đứng dưới lầu gọi cô, không khỏi có chút bất ngờ, là điều tuyệt đối chưa từng có trong lịch sử.

Cô nhịn không được cười, cười đến mức nằm bò trên bàn.

Phó Diệc Sâm bất lực, nhẹ nhàng gõ sau gáy cô, "Nhổ răng đến mức hỏng cả não rồi sao?"
"Đau!" Cô oán giận mà trừng mắt liếc hắn một cái.


"Tôi chưa dùng sức."
Từ lúc hắn nhắn tin đến bây giờ, Thịnh Tư Hạ bỗng nhiên nghĩ đến, "Anh ăn cơm chưa?"
"Tôi làm gì có thời gian?" Phó Diệc Sâm có chút bất mãn, vừa nhìn thấy cô, hắn cũng không còn bình tĩnh, đành phải nói, "Được rồi, bây giờ tôi đi ăn cơm, em tiếp tục công việc đi."
Không biết thế nào, chờ cô phản ứng lại đã nắm lấy quần áo hắn.

Phó Diệc Sâm quay đầu lại, ánh mắt như thiêu đốt mà nhìn chằm chằm cô.

Cô rút tay lại, như thể không có việc gì mà sờ tai, "Tôi cũng chưa ăn, nếu anh không ngại ăn cháo, chúng ta cùng đi?"
"Cùng đi?" Hắn nhướng mày.

"Cùng đi ăn cháo." Thịnh Tư Hạ vội vàng nói thêm, một chút cũng không muốn hắn hiểu lầm.

Phó Diệc Sâm còn chưa trả lời, Thịnh Tư Hạ bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói ở cửa lớn, ngay sau đó là dì nhỏ gọi cô, "Hạ Hạ! Mau xuống đây! Dì nhỏ mua món ngon cho con!"
Cô choáng váng, sau đó liền sốt ruột tới mặt đỏ tai hồng, cô có lớn mật cũng không dám ra, nhất thời nghĩ không ra đối sách.

Dì nhỏ trở về lúc nào cũng được tại sao lại đúng lúc Phó Diệc Sâm ở đây, còn có Phó Diệc Sâm, khi nào không tới lại phải đúng lúc này.

Với cô mà nói cũng là tự đào mồ chôn mình, nếu vừa rồi tiếp điện thoại Phó Diệc Sâm cũng sẽ không gặp tình cảnh nguy cấp này.

Thịnh Tư Hạ trong lúc nhất thời cảm xúc lẫn lộn, không chú ý dì nhỏ lại hô hai tiếng, đang đi lên lầu.

"Hạ Hạ, phòng sáng đèn mà sao lại không trả lời? Mặc quần áo kĩ vào, dì nhỏ muốn mở cửa..." Ngay sau đó vang lên hai tiếng đập cửa.

Thấy dì nhỏ chuẩn bị tiến vào, Thịnh Tư Hạ vọt lên một bước khóa trái cửa, mặc kệ bên ngoài nghe thấy sẽ nghĩ gì.

Cô lo lắng mà hướng Phó Diệc Sâm chỉ vào tủ quần áo, dùng khẩu hình miệng nói, "Anh trốn trước vào trong đó!"
Phó Diệc Sâm không thể tưởng tượng nổi nói, "Em cảm thấy tôi trốn vừa?"
Thịnh Tư Hạ sợ dì nhỏ nghe thấy, vội che miệng hắn, ra dấu im lặng.

Cô xem cái tủ quần áo, quả thực có chút nhỏ, muốn Phó Diệc Sâm trốn vào thật sự là làm khó người khác.

Chỉ có thể oán giận ở trong lòng, đến cái tủ quần áo cũng hạn chế như vậy.

Dì nhỏ lại gõ cửa vài cái, đổi giọng, "Thịnh Tư Hạ? Con đang làm gì thế?"
Trong cơn hoảng loạn, Thịnh Tư Hạ như con ruồi không đầu nhìn quanh bốn phía, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên giường của mình.

Chờ lát nữa cô mở cửa, chỉ cần tìm cái cớ không cho dì nhỏ tiến vào, cô đứng ở cửa, nhìn từ góc độ đó, hẳn là không thấy trên giường có cái gì.

Cô nhanh chóng quyết định, chỉ vào giường, nói với Phó Diệc Sâm, "Anh trốn ở trên giường đi, trốn trong ổ chăn, tôi chưa gọi thì anh không cần đi ra."
—————
*Tác giả có lời muốn nói:
Phó Diệc Sâm:??? Trước giờ chưa từng nghe qua yêu cầu kì quái như vậy, tôi phải trốn ở trong đó sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui