Đêm ngủ say đến độ không nằm mơ, chỉ khi thức dậy Thịnh Tư Hạ mới cảm thấy đầu mình choáng váng, có thể là do tối qua uống rượu lại còn ngủ muộn.
Rời giường xuống lầu, trong phòng chỉ có mỗi mình cô, bên ngoài là ánh mặt trời gay gắt.
Thời gian trên điện thoại nói cho cô biết, hiện tại đã gần 10h.
Ở nhà của Phó Diệc Sâm, ngủ trên giường của hắn, ngủ đến mức không gọi tự tỉnh, trong lòng cô không khỏi sinh ra cảm giác xấu hổ.
Sofa gọn gàng như mới, sạch sẽ đến độ không nhìn ra dấu vết, tối hôm qua cô ở giường lớn của Phó Diệc Sâm độc chiếm, không biết có để hắn ở nơi này ngủ tạm một đêm hay không.
Tuy sofa đủ rộng, nhưng với chiều cao của Phó Diệc Sâm, chỉ sợ ngủ không thoải mái.
Trên sofa có một chiếc chăn được xếp ngay ngắn, cô định đem nó lên lầu, định sẽ giúp hắn cất đi.
Phòng ngủ chính thông với phòng vệ sinh và phòng chứa quần áo, bên trong bày các loại quần áo của nam giới, hầu hết là áo sơ mi, tây trang ngay ngắn thành từng hàng một.
Chỉ trong nháy mắt, từ trên cổ tay áo của bộ lễ phục bên ngoài, cô thấy được chiếc khuy măng sét mã não hắn đã dùng trong vũ hội đêm đó.
Là vật chính mình tặng, làm sao có thể quên được?
Ma xui quỷ khiến, cô bước đến, đem hai cái ghim cài áo tháo xuống, bỏ vào trong túi rồi đi ra ngoài, tiện tay đặt tấm chăn lên chiếc ghế thấp trước giường.
Sau khi rửa mặt súc miệng, cô một lần nữa ngồi trở lại trên giường, ngây người nhìn xung quanh.
Căn nhà này thực quá mức thân thuộc, thậm chí cô còn có thể tự tìm thấy bàn chải đánh răng và khăn lông dự phòng, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô tiến vào phòng của Phó Diệc Sâm.
Trong tưởng tượng của cô, cách phối màu đơn giản, không bày biện thứ nào dư thừa, có thể thấy được thời gian mỗi này Phó Diệc Sâm ở đây không nhiều lắm, phòng ngủ đối với hắn chỉ là một nơi để nghỉ ngơi không hơn không kém.
Trong phòng bếp, có một tờ giấy ghi chú dán trên tủ lạnh, phía trên viết: "Trong tủ lạnh có bữa sáng, lấy nó ra rồi hâm nóng trong lò vi sóng một lát, tôi đi làm."
Thật quen thuộc, là chữ của Phó Diệc Sâm.
Thanh mảnh nhưng có lực, không giống như chữ Khải thường thấy, khí thế như muốn giương cung bạt kiếm.
Cô đã từng hỏi qua Phó Diệc Sâm luyện viết chữ như thế nào, hắn chỉ nói bản thân từng luyện qua Khải thư* còn có Hành thư* lẫn Kim văn* trong thời gian dài, hắn đã tự hình thành phong cách của riêng mình, loại nào cũng nhìn giống mà lại như không giống.
[*]: - Khải thư: loại chữ được dùng bút lông chấm mực tàu viết trên giấy và rất gần với hình dáng chữ Hán ngày nay.
- Hành thư: loại chữ được sử dụng phổ biến nhất trong quá trình viết tay.
- Kim văn: loại văn tự được khắc hoặc đúc trên đồ đồng và sử dụng rộng rãi từ thời Tây Chu trở về sau.
Xếp theo thời gian ra đời: Kim văn -> Khải thư -> Hành thư.
Mẹ cô từ trước đến nay đều giáo dục cô theo hình thức nuôi thả, thậm chí cũng sẽ không nghiêm khắc yêu cầu cô làm bài tập về nhà, huống chi là luyện chữ.
Thịnh Tư Hạ là tự nhận thấy bản thân không có tính tự giác lẫn sự kiên trì.
May nhờ có Phó Diệc Sâm làm giáo viên nghiêm khắc, chữ cô cuối cùng cũng có thể xem là đẹp sau ba năm liên tục luyện tập.
Cô vẫn dùng cây bút máy mà Phó Diệc Sâm đưa.
Giữa những dòng chữ đều có bóng dáng của Phó Diệc Sâm, chỉ là chữ hắn không như vậy mà mạnh mẽ hữu lực hơn, mặc dù có nhiều một tí nhưng cũng không ảnh hưởng đến toàn cục mềm mại uyển chuyển.
Cô nhận được cuộc điện thoại từ dì nhỏ, hỏi rằng tại sao tối qua trắng đêm chưa về, rốt cuộc đã đi đâu.
Có lẽ lo lắng cho sự an toàn của cô, dì nhỏ thậm chí còn bảo cô chia sẻ vị trí trên Wechat.
Bất giác, cô không dám nói rằng đó là nhà của Phó Diệc Sâm.
Thịnh Tư Hạ hoảng loạn không biết nên chọn con đường nào, mang túi xách, lao ra khỏi cửa một đường chạy gấp về nhà.
Mở cửa đi vào, cô thở hổn hển đứng trước mặt dì nhỏ đang ở phòng khách ăn bữa sáng nói, "Con...!vừa về đến nhà thì dì liền gọi điện thoại đến."
"Cả đêm không về lại cũng không báo một tiếng." Trên mí mắt dì nhỏ điểm xuyết phấn mắt màu hồng, giận cô liếc mắt một cái, "Tối hôm qua con đi đâu vậy?"
"Ở chỗ của Diêu Giai Đình." Cô nhìn chằm chằm vào bánh quẩy trong tay dì nhỏ, bị mùi thơm hấp dẫn, Thịnh Tư Hạ mới nhớ đến, vừa rồi cô quá nóng vội, thậm chí đã quên mở tủ lạnh ra lấy bữa sáng Phó Diệc Sâm đã chuẩn bị cho cô.
Thật đáng tiếc.
"Vì sao không về nhà ngủ?"
"Đã muộn, con lại uống rượu, sợ không an toàn nên đã ở lại ngủ với cậu ấy." Cô nói, rón ra rón rén đi vào, như là sợ quấy nhiễu đến ai đó, nhìn đông nhìn tây rồi lại nhìn lên phía trên lầu.
Thịnh Uyển Nhu nghi hoặc, "Con đang tìm cái gì?"
Cô lắc đầu, đi đến trước bàn ngồi xuống, cầm lấy bánh quẩy ăn.
Thật tốt, Thịnh Tư Hạ lấy cớ mà thuyết phục dì nhỏ nên bà không hỏi thêm câu nào nữa.
Ăn xong bữa sáng, cô đi tắm một cái, chuyện đầu tiên làm là gọi ngay cho Diêu Giai Đình để thông báo về lời thú tội của cô.
Tỷ lệ rất lớn dì nhỏ sẽ không hoài nghi, nhưng phòng trừ trường hợp xấu nhất, Thịnh Tư Hạ vẫn muốn mọi thứ được an toàn.
Ai biết được lại quen phải một đứa bạn trời đánh.
"Không thành vấn đề, giúp cậu nói dối là sứ mệnh của đứa bạn thân này, nhưng cậu chưa nói tớ biết, tối qua cậu ở nhà của ai? Bạch Nguyệt Quang**? Hay ở trên thiên đường?"
[**]: Nói chung là nam chính đó mn:))
Thịnh Tư Hạ dở khóc dở cười, "Cầu xin cậu, thương xót cho tớ, đầu tớ sắp nổ tung rồi."
"Cậu không nói, tớ sẽ tùy tiện đoán xem? Xét khoảng cách giữa Phó Diệc Sâm với nhà cậu tương đối gần, bỏ gần tìm xa quả thực không phải tính cách của cậu, tớ đánh cược một gói que cay."
Thịnh Tư Hạ không nói lời nào.
Cô còn chưa thử nói dối với Diêu Giai Đình đâu.
Bên kia cười haha, "Tớ đoán đúng rồi! Nhanh lên, tớ muốn nghe chi tiết!"
Không còn cách nào, Thịnh Tư Hạ chỉ có thể đem chuyện tối qua thành thật khai báo.
Nói xong, cô còn phá lệ nhấn mạnh một câu, "Ngày hôm qua tớ ở phòng của anh ấy, còn anh ấy ngủ trên sofa, chúng tớ cái gì cũng không có xảy ra, cậu đừng suy nghĩ bậy."
"Kì lạ, tớ còn chưa hỏi, cậu chột dạ làm cái gì?" Tiếng Diêu Giai Đình cười càng to hơn.
Thịnh Tư Hạ cảm thấy quen phải đứa bạn trời đánh này thật hối hận, buồn bực mà nói, "Diêu Giai Đình, cậu như vậy một chút cũng không đáng yêu."
Diêu Giai Đình cười đủ rồi, rốt cuộc đổi bằng giọng điệu nghiêm túc, "Như thế nào tớ lại cảm thấy, Phó Diệc Sâm đối với cậu có chút ý tứ? Không phải anh ta đang theo đuổi cậu chứ?"
"Làm sao có thể?" Thịnh Tư Hạ lập tức phản bác.
"Tại sao lại không có khả năng?" Diêu Giai Đình cười lạnh một tiếng, "Tặng kim cương, đưa đi ăn khuya, cậu không nhận điện thoại lại đến đây tìm cậu, chưa tính tới việc còn ôm cậu lên giường anh ta ngủ, không phải thích thì là gì? Tớ nhớ rõ Phó tổng nhà cậu không phải là người tùy tiện như vậy?"
Thịnh Tư Hạ cười cười, "Anh ấy chỉ xem tớ như vãn bối."
"Được rồi, tự cậu biết rõ." Diêu Giai Đình bỗng nhiên nhớ đến, "Tớ nhớ sinh nhật cậu sắp đến rồi, cậu tự hỏi chính mình xem muốn dành ngày đó cho ai."
Đề xuất này, ngay cả Thịnh Tư Hạ cũng cảm thấy vô lí.
"Bọn họ ai cũng không có mời tớ."
Tần Duệ không biết sinh nhật của cô, còn người kia luôn bận rộn công việc, như thế nào lại nhớ rõ sinh nhật của cô?
"Thời gian còn lâu, cậu gấp cái gì? Tớ nói cậu biết trước, bổn cô nương ngày đó muốn tăng ca, không thể đi với cậu, quà sẽ được gửi đến nhà cùng ngày." Trong điện thoại truyền đến một tiếng thở dài, "Trân trọng những ngày tháng nhàn rỗi của cậu đi, Thịnh tiểu thư, tớ phải cúp máy đây, có công việc gọi đến."
Bên tai dần yên tĩnh lại.
Thịnh Tư Hạ vốn định ngủ bù, lại ngủ không được, từ trong túi lấy ra hai cái ghim cài áo, nhìn tới nhìn lui không biết nên xử lí thế nào.
Nhất định là cô điên rồi, nếu không tại sao lại làm ra chuyện này.
Lại nghĩ tới, thứ này vốn dĩ là của cô tặng, không tính là trộm, hơn nữa Phó Diệc Sâm căn bản rất ít khi đeo, để ở chỗ hắn, cũng thật là lãng phí tấm lòng.
Cô xoay người xuống giường, xốc ga trải giường lên, từ dưới gầm giường lôi ra một chiếc hòm lưu trữ trong suốt.
Bên trong cô cất giữ những món linh tinh mình không nỡ bỏ đi, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một cái túi màu sắc đựng toàn những mảnh ghép Lego, chiếm hết không gian tầng trên.
Là đền Taj Mahal.
Sau khi dành một tháng để hoàn thành từ chỗ Phó Diệc Sâm, Thịnh Tư Hạ đã đem chúng về nhà, đặt trên bàn sách, mỗi ngày đều nhìn qua.
Sinh nhật 18 tuổi khi ấy, cô chủ động tìm Phó Diệc Sâm nói muốn có quà sinh nhật, "Tôi muốn một cái vương miện, lấp lánh tỏa sáng, giống như một nàng công chúa."
Quả nhiên, hôm đó sinh nhật, cô nhận được quà mà Phó Diệc Sâm tự tay chọn cho cô – một chiếc vương miện Boucheron***, lộng lẫy mà cổ điển, đẹp đến mức khiến cô quên cả hô hấp.
[***]: được gọi là thương hiệu cao cấp quyến rũ nhất nước Pháp, từng được uỷ thác chế tác vương miện và trang sức cho Hoàng gia Anh và một số nước khác.
Nhìn chính mình trong gương, Thịnh Tư Hạ không thể không mê mẩn.
Esther: anh già chịu chi nuôi vợ từ thuở còn thơ:))
Có lẽ là do bộ váy dì nhỏ chọn cho cô quá mức thanh lịch và chững chạc, cũng có thể là do viên kim cương trên vương miện quá mức lấp lánh khiến cô chói mắt, mới có thể làm cô sinh ra ảo giác rằng mình đã trưởng thành.
Nếu không, như thế nào cô lại tự ý rời khỏi tiệc sinh nhật mà lẻn vào nhà Phó Diệc Sâm nhân lúc không ai chú ý.
Thịnh Tư Hạ tìm thấy hắn ở thư phòng.
Hắn nằm trên sofa, đôi mắt nhắm nghiền, chiếc đèn dưới sàn bên cạnh đổ bóng xuống gò má anh tuấn của hắn.
Cô thật sự nghĩ rằng hắn đã ngủ, Thịnh Tư Hạ nhón chân đi thật khẽ, giống như bị ma xui quỷ khiến, cúi xuống hôn lên môi hắn.
Có lẽ cô nên biết ơn sự liều lĩnh đó, để cô có thể biết được thái độ của Phó Diệc Sâm.
Hắn lập tức mở mắt ra, ánh mắt bình tĩnh mà xa cách, thật lâu sau mới nói với cô, "Em nên về nhà."
Cái loại ngữ khí xa lạ này khiến cô như rơi vào hố băng.
Cô không nhớ rõ mình đã ra khỏi nhà Phó Diệc Sâm như thế nào, chỉ nhớ rằng hắn vẫn giữ nguyên phong độ, lịch sự mà tiễn cô xuống lầu, mở cửa cho cô, nói cô không được phép có lần sau.
Có lẽ là một đường chạy vội về nhà mà trong lúc ấy, cảm giác xấu hổ làm đầu cô hỏng mất mới tháo vương miện xuống, giống như đang xả giận mà ném xuống.
Chờ đến hôm sau đi tìm lại như thế nào cũng không thấy.
Buổi tối hôm đó, cô tuyệt vọng trở lại phòng mình, ngày thường quý trọng nhất là Taj Mahal, giờ phút này lại cảm thấy quá mức chướng mắt.
Cô chỉ muốn đem nó gỡ ra, tay run lên, lại làm nó toàn bộ rơi xuống đất.
Âm thanh vang lên, nỗ lực trong một tháng giờ lại bị hủy hoại chỉ trong chớp mắt.
Khi đó, cô thích một bài hát tiếng Quảng Đông, vì thế mà trong đầu đang trống rỗng bỗng vang lên – "xây lên được, thì con người cũng nên chấp nhận, sẽ có ngày sụp đổ."****
[****]: lời hát gốc là "筑得起,人应该接受,都有日倒下." trích từ bài "囍帖街" (Phố Thiệp Mừng) của Tô Vĩnh Khang.
Vì người nghĩ đến câu hát này là nữ chính nên tụi mình sẽ chèn video bài hát của một người nữ hát nhé!
Thịnh Tư Hạ lộ ra một tia cười thoải mái, đem cái ghim cài áo cất vào túi Lego, khóa chiếc rương lại, trở về những ngày tháng không thấy ánh mặt trời.
Nếu không có sự tác động từ bên ngoài, những kí ức phủ lớp bụi mờ này sẽ không bị khơi dậy lại.
Cô không nghĩ mình sẽ hao tâm tốn sức đi phân tích thâm ý trong những hành động gần đây của Phó Diệc Sâm, càng không có ý định để người khác tùy tiện tiến vào cuộc sống của mình.
Cô không nói cho Tần Duệ biết sinh nhật sắp đến, cô cũng không có thời gian gặp mặt anh ta.
Trong ba ngày này, Thịnh Tư Hạ chỉ làm bốn việc: nộp đơn xin việc, tìm phòng ở, ngủ sớm dậy sớm, ăn uống đúng giờ.
Vào đêm sinh nhật, như thường lệ cô nhận được điện thoại từ mẹ, nhắc nhở cô nhớ ký nhận quà tặng, còn có quà của dì nhỏ và một ít bạn bè của bà gửi đến, cô đem tất cả quà tặng cất trong phòng rồi đặt lên giường vô cùng vui vẻ.
Truyện được đăng duy nhất tại vanniemcac1607.
Lúc này Phó Diệc Sâm gọi điện thoại đến.
Hắn rất có kiên nhẫn, tiếng chuông vang lên từng tiếng một, hắn đợi đến từng giây cuối cùng.
Thịnh Tư Hạ đưa điện thoại lên tai, "Phó Diệc Sâm?"
"Là tôi, em đang ở nhà sao?"
"Đúng vậy, có việc gì sao?" Cô mở loa ngoài, đem di động ném ở trên giường, tiếp tục mở quà.
Là một lọ nước hoa mà cô luôn muốn mua, mùi hoa hồng.
Mở thiệp ra, là tên của Tần Duệ.
Chỉ viết một câu: "Bất ngờ đi công tác, gửi em quà trước, chờ tôi trở lại sẽ đón sinh nhật với em.
Sinh nhật vui vẻ."
Trong điện thoại, Phó Diệc Sâm nói, "Tôi ở dưới lầu, em có tiện xuống đây một chuyến không?"
Thịnh Tư Hạ dừng lại, xuống giường đi đến bên cửa sổ, thấy dưới tán cây có một chiếc xe đang đỗ.
Cô đã tắm xong, quá lười để thay quần áo, lớp trang điểm cũng được tẩy trang, chỉ còn một gương mặt sặc sẽ thanh lệ.
Để không quá cẩu thả, cô thu thập lại tài liệu, lấy chai nước hoa Tần Duệ tặng xịt một chút, mặc một chiếc áo khoác bên ngoài váy ngủ liền ra ngoài.
Ngồi trong xe, sự lạnh lẽo trung hòa với nhiệt độ ấm áp trong xe, khiến cô cùng Phó Diệc Sâm ở trong không gian gần gũi riêng tư như vậy ít căng thẳng hơn.
"Sinh nhật tại sao không đi đâu chơi?" Hắn một bên hỏi, một bên giúp Thịnh Tư Hạ điều chỉnh lưng ghế để cô ngồi được thoải mái hơn một chút.
Cô trả lời, "Bạn tôi bận tăng ca, tôi nhận quà tặng là được, không đi cũng không sao cả."
"Đúng là rất thực tế." Phó Diệc Sâm cười, duỗi tay ra ghế sau lấy một hộp quà nhỏ, đặt trên tay cô, "Sinh nhật vui vẻ."
Thì ra hắn vẫn nhớ.
Có lẽ ngoài ý muốn, trong nháy mắt khi hắn tới gần, cô ngửi thấy mùi thơm trên người hắn, trong lòng có chút cảm động.
"Là gì thế?" Cô lắc nhẹ chiếc hộp, cảm nhận giống như là đồ trang sức.
"Tự mình mở ra xem." Phó Diệc Sâm nhìn cô, ánh mắt nhu hòa, "Hay là em muốn tôi giúp em mở ra?"
Thịnh Tư Hạ lắc đầu, đem món quà đặt lại vào tay hắn.
"Không thích sao?" Hắn ngồi thẳng dậy, vẻ mặt như đang tự hỏi chính mình.
"Không phải, tôi muốn một món quà." Thịnh Tư Hạ như đang đối mặt với kẻ địch, biểu hiện cũng thật căng thẳng, "Nhưng mà, tôi có thể tự chọn cho mình có được không?"
Phó Diệc Sâm cười nhẹ nhàng, "Tất nhiên là có thể, em nói đi."
"Cái gì cũng được sao?" Trong mắt cô có chút chờ mong, ngoài ra, còn có một ít sự bối rối trong mắt mà hắn không thấy được.
"Miễn là tôi làm được." Giọng nói hắn trầm thấp, từ trước đến nay luôn khiến cô yên lòng, cũng là sự bảo đảm mạnh mẽ nhất.
Có hắn hứa hẹn chân thành như vậy nhưng Thịnh Tư Hạ vẫn không thể nào yên tâm được.
Song lời nói đã ấp ủ trong lòng, nhất định phải nói.
"Tôi nghĩ, về sau chúng ta không cần gặp lại nhau." Thịnh Tư Hạ nắm chặt lòng bàn tay, cố giữ cho bản thân bình tĩnh.
Cũng không phải vì bị cự tuyệt mà oán hận, chỉ là cô không muốn cùng hắn duy trì cái gọi là tình bạn tốt đẹp này.
Chẳng lẽ muốn cô phải làm như không có việc gì, cùng hắn gặp mặt, nói chuyện vui vẻ, cho đến khi hắn cưới vợ sinh con, sau đó cô trở thành một kẻ giả vờ cười vui vẻ mà chúc phúc để chứng minh cho hắn thấy mình có bao nhiêu sự trưởng thành.
Có gì sai khi cô thừa nhận bản thân thất bại và từ bỏ điều đó?
Cho nên lần đó uống rượu, cô phát hiện từ sâu thẳm trong lòng mình tán đồng với lí lẽ của Tần Duệ.
Từ bỏ các mối quan hệ xã giao không cần thiết là bài tập về nhà bắt buộc phải làm của người lớn.
Cô vốn dĩ biết bản thân đã chịu thua, có điều gì sai trái?
Cho nên, "Cứ coi như chúng ta chưa từng quen biết, gặp lại, cũng không cần chào hỏi...!Chỉ là, tôi sắp dọn đi, có thể sẽ không còn cơ hội gặp lại."
Cô thấy sự kinh ngạc trong mắt Phó Diệc Sâm, tim cô như bị bóp nghẹt, hóa ra không cần đến viết nháp, cô cũng có thể nói trôi chảy xong chúng.
"Món quà sinh nhật này, anh có thể tặng tôi được không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...