Thịnh Tư Hạ không ngờ đến việc Phó Diệc Sâm có bên cạnh, tay cô run lên, vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện.
"Là bạn sao?" Trong không gian thiếu ánh sáng, vẻ mặt của Tần Duệ không được rõ ràng, nhưng giọng điệu vẫn rất tự nhiên.
Có vẻ anh ta không nhận ra người đàn ông vừa rồi xuất hiện chớp nhoáng ấy chính là người mẫu trong bức ảnh.
Thở phào nhẹ nhõm, Thịnh Tư Hạ cảm thấy rằng Tần Duệ đã đúng.
Đây không phải là một lời giải thích vô căn cứ, bức ảnh cô chụp có bao nhiêu điều mơ hồ, ngoại trừ cô thì còn có ai có thể nhận ra?
"Chỉ là một kẻ dở hơi, không cần để ý đến." Người cô nhắc đến chính là Clint ngớ ngẩn kia.
Vì cuộc gọi này, Thịnh Tư Hạ đột nhiên không còn cảm giác hứng thú với việc uống rượu nữa.
Nhưng bọn họ vừa mới đến không lâu, Thịnh Tư Hạ xuất phát từ sự lễ phép, cũng chỉ có thể vui chơi hết mình, ít nhất là để vượt qua đêm nay.
Cô gọi một ly Vodka Martini, màu vàng nhạt, với một quả ô liu xanh, mang chút vị ngọt và chua.
Tần Duệ nhìn một cái, cười nói, "Đó không phải là loại rượu các cô bé thích uống."
"Tôi nhìn giống trẻ con vậy sao?" Cô không nhịn được nhướng mày, có chút tò mò, như thể cô bất mãn với những điều anh ta nói.
Không ngờ rằng Tần Duệ cũng có định kiến về người khác.
"Tôi nói sai rồi, xin lỗi." Anh ta nhìn ra, thoải mái mà cười giải thích, "Thật ra, có đôi khi em rất mạnh mẽ, lần đó ở trên tàu điện ngầm, tôi không nghĩ tới em sẽ bắt hắn ta."
"Không nghĩ tới? Vì sao? Người bình thường đều sẽ làm như vậy."
"Theo một báo cáo nghiên cứu xã hội năm ngoái, hầu hết phụ nữ khi gặp phải những sự cố như vậy phản ứng đầu tiên là nhẫn nhịn, không có đủ can đảm để đứng ra chỉ trích kẻ quấy rối, chứ đừng nói là giống như em mà đuổi theo truy bắt."
Tuy rằng từ "đuổi theo truy bắt" nghe không có gì tốt đẹp, nhưng Thịnh Tư Hạ biết ý tứ trong lời nói của Tần Duệ, thật ra là đang khen ngợi cô.
"Vì sao lại nhẫn nhịn, người làm sai không phải là mình." Nói tới đây, cô bỗng nghĩ đến mối nghi ngờ ngày đó của mình, bất giác cười, "Cho nên hôm ấy trên tàu điện ngầm anh đã sớm nhìn thấy có phải không?"
Tần Duệ sửng sốt, gật đầu.
"Anh xem, gặp phải chuyện như thế, nếu tự mình không hành động, những người ngoài cuộc đứng xem sẽ không quan tâm." Cô dùng ngữ khí đùa giỡn nói, "Luật sư Tần thật sự rất lạnh lùng nha."
Tần Duệ cười, dùng que nhựa lấy một miếng dưa ngọt từ đĩa trái cây đưa đến trước mặt cô.
Cô nhận lấy, cắn một miếng, vị ngọt thanh.
"Trước đây tôi cũng đã từng gặp qua vấn đề này, tôi muốn giúp cô gái đó báo cảnh sát, nhưng cô ấy đã bỏ cuộc, không chịu đi cục cảnh sát tố cáo người đàn ông kia, ngược lại còn nói tôi lo chuyện bao đồng." Anh ta lộ ra một tia cười khổ, "Làm luật sư đã lâu, gặp qua rất nhiều vấn đề không thể nào ngờ đến, em nói đúng, tôi so với trước đây lạnh nhạt hơn rất nhiều, nếu ngày đó không phải do em quá mạnh mẽ, có khả năng tôi sẽ không đứng ra giúp."
Không thể tưởng tượng được Tần Duệ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Thịnh Tư Hạ có chút xấu hổ vì lời nói đùa lúc nãy.
Cô làm theo hành động vừa rồi của Tần Duệ, lấy cho anh ta một miếng đào vàng.
Anh ta nhìn một cái rồi mỉm cười, cúi đầu ăn trái cây trên tay cô.
Thịnh Tư Hạ có chút mờ mịt, cảm giác có chỗ nào không thích hợp, nhưng hiện tại, cô chỉ muốn phá vỡ bầu không khí không thể giải thích này, bất giác cô lại nghĩ đến Phó Diệc Sâm.
"Khi tôi học cao trung cũng gặp phải chuyện như thế này..."
Cô nhớ lại, trong tiết giáo dục thể chất, bởi vì động tác khi nhảy ngựa không đúng, cô ngã xuống đất, phần eo bị thương.
Sau khi sơ cứu tạm thời, dì nhỏ tìm cho cô một nhà vật lí trị liệu y học cổ truyền Trung Quốc có uy tín, mát xa kết hợp với ngải cứu, cách hai ngày lại làm một lần để hồi phục cơ thể.
Một lần nọ, dì nhỏ có việc không thể đi cùng cô.
Cuối cùng, khi người bác sĩ kia giúp cô bôi thuốc mỡ, ngữ khí ái muội, còn khen eo cô rất đẹp.
Ngoại trừ lần đó, không có lần nào vượt ngoài quy tắc.
Nhưng lúc sau khi Thịnh Tư Hạ trở về, không biết như thế nào lại cảm thấy không thoải mái, có chút cảm giác ghê tởm vô hình.
Ở tuổi dậy thì nhạy cảm mong manh nhất, cô bắt đầu kháng cự những bộ quần áo làm nổi bật dáng người của mình, cô nghĩ giấu cơ thể đi không để bị người khác phát hiện mới là an toàn nhất.
Những tâm sự ngày hôm đó, cô không nói cho dì nhỏ biết, gần đây tâm trạng dì nhỏ không tốt, với lại cô cũng khó có thể mở miệng.
Không biết vì sao, cô lại có thể nói cho Phó Diệc Sâm nghe.
Khi cảm thấy nguy hiểm, mọi sinh vật sống đều xuất phát từ bản năng mà tìm kiếm sự bảo vệ từ nơi an toàn nhất.
Hiện tại cô nhớ rõ, khi Phó Diệc Sâm nghe xong, vẻ mặt nghiêm túc, khiến cho cô nghĩ rằng hắn đang tức giận với mình.
Sáng sớm hôm đó, hắn không nói gì, liền đưa cô về nhà.
Đợi đến khi Thịnh Tư Hạ bắt đầu lần trị liệu vật lí tiếp theo thì phát hiện đã có điều gì đó thay đổi.
Không cần phải hỏi, cũng biết ai là người đứng sau.
Tất nhiên, trong lời kể của cô, chỉ có thể gọi Phó Diệc Sâm là "một người bạn".
"Bạn của em, thật không giống với người bình thường." Tần Duệ cười một cái đầy ẩn ý, "Em có rất nhiều bạn."
Đang uống rượu, Thịnh Tư Hạ thiếu chút nữa đã bị sặc.
Tần Duệ đúng lúc mà đưa cho cô một tờ khăn giấy, lau rượu bên khóe môi một tí, cô ngẫm nghĩ, giống như có điều gì đó muốn nhưng lại không nên nói.
"Sau đó thì?"
"Cái gì?"
"Người bạn kia, sau đó không giúp em tìm một người trị liệu khác sao?"
Thật không ngờ đến, Thịnh Tư Hạ nghe anh ta nói, như là bị chọc cười, cô bất đắc dĩ mà lắc đầu, "Có, không chỉ tìm người khác mà còn tìm người thật chuyên nghiệp."
Cuối tuần sau vụ việc kia, Phó Diệc Sâm chủ động gọi cho cô, bảo cô đến gặp anh vào buổi chiều.
Vừa vào cửa, Phó Diệc Sâm đã dẫn cô đến thư phòng, một người phụ nữ mặc trang phục chuyên nghiệp đeo kính đang ngồi ở bàn làm việc.
Hắn tìm cho cô một bác sĩ tâm lí.
Bác sĩ nói chuyện rất chuyên nghiệp, vừa lí trí lại vô cùng tốt bụng.
Cũng nhờ vị bác sĩ đó, Thịnh Tư Hạ mới biết được, hóa ra khi người khác giới cố tình khen ngợi mình xinh đẹp, cũng là một biểu hiện của sự quấy rối, hơn nữa kết hợp với động tác y học cùng ánh mắt mờ ám, tất nhiên sẽ khiến cô cảm thấy khó chịu.
"Đó không phải là lỗi của em, đừng cảm thấy xấu hổ hay tự trách mình.
Cách tốt nhất chính là mạnh mẽ tố cáo vì quyền lợi của bản thân mình, chỉ có cách chống trả, em mới có thể phát hiện kẻ quấy rối có bao nhiêu sự biến thái, xảo trá, không chịu nổi đả kích."
Cô có cái hiểu cái không, nhưng những lời bác sĩ nói quả thật khiến cô cảm thấy thoải mái hơn.
"Tại sao Phó Diệc Sâm lại muốn mời cô đến, những lời này, anh ta không thể tự mình nói với em sao?" Cô nhất thời khờ dại hỏi.
Bác sĩ cân nhắc, nhìn dáng vẻ của cô ấy, có vẻ cô ấy cũng không rõ lắm về mối quan hệ giữa Phó Diệc Sâm và Thịnh Tư Hạ.
Bác sĩ chỉ cẩn trọng mà trả lời, "Phó tiên sinh không phải là người thân của em, hơn nữa em là trẻ vị thành niên, ngài ấy không thích hợp để thảo luận vấn đề nhạy cảm này với em."
Nói trắng ra, chính là tránh sự nghi ngờ.
Hiện tại nghĩ đến, đúng là rất phù hợp với cách làm việc của Phó Diệc Sâm, rất nhiều thứ thật ra có thể dự đoán ngay từ đầu.
Giống như Tần Duệ nói, cô chỉ là đang trong một trò chơi bị bịt mắt.
"Người bạn này của em, nếu tôi đoán không lầm, chính là người đàn ông trong bức ảnh kia?" Tần Duệ sắc sảo mà chỉ ra.
Điều này khiến cô thật khó có thể phủ nhận.
Lúc trước đùa giỡn, nếu đối phương biết cách phối hợp, hai người đều có thể cùng lúc mà giả ngốc, nhưng đối mặt thẳng thắn với một vấn đề như vậy, cô không thể nào mà tiếp tục nói dối.
Thấy Thịnh Tư Hạ gật đầu, Tần Duệ bỗng cười thành tiếng, "Làm sao bây giờ, tôi giống như vừa hỏi điều không nên hỏi, cảm giác giống như tự đào hố chôn chính mình, có thể rút lại lời nói được không?"
Thịnh Tư Hạ cười rộ lên, dưới ánh đèn màu hổ phách, cảm giác đẹp đến mờ ảo.
Nhạc Jazz trong quán dần lặng đi, bài hát kết thúc, cô nghe thấy bản thân hỏi, "Tần Duệ, tôi muốn hỏi một câu, anh có thích tôi không?"
Vẻ mặt của Tần Duệ sững sờ trong giây lát.
Anh ta mau chóng khôi phục vẻ mặt, cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại rất căng thẳng, "Nếu tôi nói có, bây giờ em sẽ từ chối tôi sao?"
"Không biết, có thể là vậy." Thịnh Tư Hạ ăn ngay nói thẳng.
"Vậy hãy xem như tôi nói không, thời gian chưa đủ chín muồi."
Thịnh Tư Hạ cười to, "Anh không muốn bản thân bị mất mát quá nhiều thì đúng hơn!"
Anh ta nói theo quan niệm của mình, "Tôi là luật sư, đương nhiên chỉ muốn giành chiến thắng, liệu có ai muốn mình thổ lộ để rồi bị từ chối?"
Chủ đề tế nhị như thế lại bị khiếu hài hước của anh ta mà trở nên thoải mái hơn, Thịnh Tư Hạ cảm thấy đêm nay không tính là uổng phí.
Đường Hồ Đông buổi đêm yên tĩnh khác với ban ngày ồn ào náo nhiệt.
Chiếc xe thể thao màu bạc chạy dọc theo đường quốc lộ bên hồ, cuối cùng dừng lại trước một căn biệt thự.
"Về sau tự mình lái xe, hoặc là thuê tài xế, đừng làm phiền đến tớ." Phó Diệc Sâm mở khóa xe, lên tiếng tiễn khách vô cùng rõ ràng.
Clint cảm thấy tủi thân, "Cậu không ấm đầu, lại đi cáu kỉnh làm gì, có gan thì cậu đi nổi giận với Hạ Hạ, xem tớ dễ bắt nạt quá đúng không?"
"Đang yên đang lành, tại sao tôi phải nổi giận với cô ấy?"
"Con bé vừa rồi thấy cậu liền cúp điện thoại, giống như không muốn gặp cậu." Clint vuốt cằm, nói đạo lý như thể đang phân tích rõ ràng, "Tớ cảm thấy hai người năm đó đột nhiên cắt đứt quan hệ cũng thật kì lạ, Hạ Hạ giống như là không muốn nhắc đến cậu."
Sắc mặt Phó Diệc Sâm không tốt.
Anh càng nghĩ càng thấy có đạo lí, "Chậc chậc, khó trách BBQ lần trước Hạ Hạ không ăn lại rời đi, là chán ghét cậu? Tên kia vừa rồi cũng không tệ, xem ra Hạ Hạ rất thích."
Phó Diệc Sâm, "..."
"Anh em tốt, hạnh phúc không thể miễn cưỡng được." Ánh mắt anh thâm trầm, vỗ vỗ vào vai Phó Diệc Sâm.
Nói còn chưa đủ, giây tiếp theo, anh đã bị Phó Diệc Sâm mở cửa xe, đuổi ra ngoài không thương tiếc.
Nhấn chân ga, quay đầu xe, chiếc xe thể thao phân khối lớn như tên bắn rời cung lao đi, tiếng động cơ như muốn xé toạc cả bầu trời, át đi tiếng hét ở phía sau.
"Hey!!! That's my car!!!!"
Clint ngồi lạnh băng trên mặt đất, ngơ ngác nhìn chằm chằm chiếc xe mới của mình bị lái đi, nội tâm cảm giác như vợ mình bị người khác cướp đi.
Từ đường Hồ Đông đến đường Ngô Đồng, ban đêm vắng lặng, chỉ mất 20 phút.
Phó Diệc Sâm đỗ xe ở ngã tư đường nhà Thịnh Tư Hạ.
Nhà không sáng đèn, hiển nhiên là không có ai trong đó.
Đã gần 12h, cô ấy còn chưa trở về?
Hắn lấy di động, từ danh bạ điện thoại tìm thấy số của Thịnh Tư Hạ, không chút chần chừ mà gọi đến.
Vang lên 3 tiếng, đã bị cúp máy.
Có lẽ đã sớm đoán được, vẻ mặt Phó Diệc Sâm không thay đổi, đặt lưng xuống ghế dựa tựa vào, trong lòng nghĩ đến việc mà thư kí báo cáo mấy ngày trước Thịnh Tư Hạ ở tàu điện ngầm bị quấy rối.
Không hỏi cô, bởi vì Phó Diệc Sâm có thể đoán được, Thịnh Tư Hạ nhất định sẽ hỏi lại hắn có quan hệ gì với mình.
Nhìn về phía trước, có một chiếc SUV màu đen đang dừng lại, người đàn ông bước xuống xe, vòng đến ghế phụ kéo cửa, Thịnh Tư Hạ xuống xe, hai người đứng ở cửa, không biết đang nói điều gì.
Khuôn mặt trẻ tuổi của người đàn ông, có thể nhận ra, là người xuất hiện ở tàu điện ngầm cùng chuyến với cô, lúc sau lại làm luật sư làm chứng cho cô.
Tần Duệ, là người ngày đó đã liên tục gửi tin nhắn cho Thịnh Tư Hạ.
Đêm nay, lại là người mang cô đi uống rượu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...