Rời khách sạn đi xe mất 20 phút là đến phố Tấn Dương, một nơi tương truyền có nhiều mỹ thực của Vân Thành.
Trong ngôi nhà cũ kỹ hỏng hóc, có những món ăn ngon chỉ người dân địa phương mới biết được.
Đi qua từng con hẻm trên phố, giống như ở trong mê cung đi một vòng, Thịnh Tư Hạ mới dẫn bọn họ đến đích.
BBQ Triệu xxx.
Cửa hàng này mở cửa lúc 4 giờ chiều nhưng chỉ bán đến 8 giờ tối.
Lúc họ đến, ông chủ vừa mở cửa, từ trong ra ngoài cửa hàng đều còn trống rất nhiều chỗ ngồi.
Rời Vân Thành đi nơi khác học đại học, điều Thịnh Tư Hạ nhớ nhất chính là đồ ăn ở đây.
Mỗi năm trở về, cô đều sẽ hẹn gặp bạn bè ăn uống ở đây.
Đó cũng chính là cửa hàng mà tối qua Hứa Nhân Nhân đã gửi hình cho cô.
"Wow, nhìn qua thực không tệ, thơm quá!" Clint thốt lên một tiếng cảm thán.
"Người ta còn chưa bắt đầu nướng, anh đã nghe mùi thơm?" Thịnh Tư Hạ nheo mắt nhìn anh.
Clint tùy tiện đi đến trước một cái bàn ngồi xuống, nói, "Em dẫn anh đi ăn chỗ này, chưa từng nghe qua tên, so sánh một chút, nước Mỹ quả thực là mỹ thực bồn địa*."
[*]: vùng đất ẩm thực.
Thịnh Tư Hạ á khẩu không trả lời được.
Xem ra những từ "nghe qua", "mỹ thực bồn địa" anh ấy học được đều là từ cô gái đã bỏ rơi mình.
Thịnh Tư Hạ có lí do để nghi ngờ rằng Clint ở bên nhau cùng với cô gái kia không làm gì khác, chỉ học tiếng Trung.
Đây là một bàn nhỏ dành cho bốn người, Clint ngồi một bên, Thịnh Tư Hạ không cần suy nghĩ liền định ngồi bên phải anh.
Mà Phó Diệc Sâm ở bên này, vừa vặn kéo ghế cho cô.
Thịnh Tư Hạ nhìn sang chỗ cạnh Clint, nhìn lại Phó Diệc Sâm, chân không biết nên đi về phía nào.
Không khí ngưng đọng một giây.
Cũng may Clint phản ứng rất nhanh, anh tháo balo xuống, thuận tay để lên ghế bên cạnh, nhìn Thịnh Tư Hạ nói, "Xin lỗi, chỗ này đã bị chiếm, mời ngồi phía đối diện."
Cô mím môi một cái, trong lòng không thể nói là nhẹ nhõm, vẫn là đặc biệt xấu hổ, phải ngồi xuống bên đối diện.
Phó Diệc Sâm ngồi ở bên ngoài, sắc mặt như bình thường.
Nhưng hắn một thân tây trang, ăn ở nơi bình dân thế này quả thực không hợp, bọn họ một bàn ba người đã trở thành tâm điểm của cửa hàng BBQ này.
Trong ấn tượng, Phó Diệc Sâm có yêu cầu rất cao về nguyên liệu nấu ăn, lấy thanh đạm tốt cho sức khỏe là chủ yếu, cũng không phải là người theo đuổi món ngon, ngẫu nhiên hợp khẩu vị cũng sẽ không quá thích thú.
Cô nghe Clint nói, trước đây bọn họ đi học ở Anh, Clint bất luận như thế nào cũng không quen ăn đồ ăn Anh quốc, chỉ có Phó Diệc Sâm, có thể ăn mà mặt không biến sắc.
Từ dáng người hiện tại của hắn có thể thấy được, hắn có kỷ luật với bản thân như thế nào.
Thịnh Tư Hạ không muốn vòng vo, hỏi thẳng vấn đề: "Anh có chắc mình muốn ăn BBQ với chúng tôi?"
"Thỉnh thoảng một lần cũng không sao." Hắn nhướn mày, hỏi, "Như thế nào, không chào đón tôi sao?"
Cô đã lường trước việc này, nhưng lại nghĩ đến, hắn nếu đã ngồi xuống, chẳng lẽ lại bảo hắn phải rời đi?
Lúc trước đã qua nhà hắn ăn cơm nhiều như vậy, tốt xấu đều nên chừa lại chút mặt mũi.
Hiện tại cũng không phải cô cũng không còn là trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ.
Nghĩ như vậy, cô đành phải nói: "Đương nhiên là không phải, tôi chỉ là nhớ rõ anh không thích ăn đồ ăn không lành mạnh."
Đại khái là cô nhìn lầm rồi, khi cô nói xong câu này, sắc mặt Phó Diệc Sâm so với vừa rồi tốt hơn một chút.
Hôm nay nhiệt độ thích hợp, gần đến ban đêm trời thổi đến từng đợt gió lạnh.
Ngồi ở trong tiệm, thực khách tốp năm tốp ba đi vào trong.
Vợ chủ quán đưa thực đơn đến cùng một cây viết, Thịnh Tư Hạ phụ trách gọi món.
Chủ quán đã đốt lò nướng bên ngoài cửa hàng, mùi thơm lan tỏa ra theo gió, kích thích vị giác.
Clint ngồi đối diện đã thèm đến muốn khóc.
Suy xét sức ăn của hai người đàn ông, cô gọi nhiều một chút, cho dù Phó Diệc Sâm ăn không hết, đối diện sẽ có tên ngốc bạch ngọc tham ăn đang ngồi, anh ta nhất định có thể chén hết toàn bộ.
Chưa được bao lâu, trong ngoài cửa hàng BBQ khách đã ngồi đầy, thậm chí còn xếp hàng ngoài cửa.
Rượu thơm không sợ hẻm sâu, Thịnh Tư Hạ nghĩ thầm, thật tốt khi bọn họ đến sớm.
Chỉ là khách đến ngày một nhiều, chủ tiệm quán xuyến không xuể, không biết phải đợi đến khi nào mới có thể được phục vụ đồ ăn.
Clint trông ngóng miếng thịt mà than thở nên rủ Thịnh Tư Hạ cùng chơi game, đúng lúc cô cũng cảm thấy nhàm chán.
Cả hai lấy di động ra, chơi một ván xong chắc cũng vừa lúc đồ ăn được dọn lên.
Bọn họ trong game là anh em tốt, thường thức đêm mà chơi game cùng nhau, đều từng vì đối phương phối hợp sai cách mà chửi ầm lên không nương tay, cũng từng trải qua cảm giác thua cuộc mà tức giận đến 3 ngày không để ý đến đối phương.
Thịnh Tư Hạ sớm rút ra kết luận, bạn bè tốt còn như thế, càng không thể cùng người mình thích mà chơi game.
Nhẹ thì mất hình tượng, nặng thì đường ai nấy đi.
Cái gọi là eSports** thì không có tình yêu.
[**]: còn gọi là thể thao điện tử, là hình thức tổ chức cuộc thi chơi điện tử giữa nhiều người chơi, đặc biệt giữa những tuyển thủ chuyên nghiệp.
Hai người bắt đầu chơi cùng lúc, lập đội thành công, lúc này Clint mới nhớ ra bên cạnh anh còn có một người.
Anh nói với Phó Diệc Sâm, "Tớ nhớ cậu không thích chơi cái này? Phó tổng trăm công nghìn việc, so với những người trẻ con như chúng tớ không giống nhau, khẳng định là không có thời gian chơi game.
Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, có thể giúp chúng tớ lấy hai chai bia lại đây không?"
"Trẻ con? Cậu năm nay 30 tuổi, có cần tớ báo với gia đình vượt đại dương bắt cậu trở về không?" Phó Diệc Sâm không chút khách khí mà đáp lại.
Biểu tình của Clint hơi mất tự nhiên, rõ ràng Phó Diệc Sâm đã nói trúng tim đen của anh ấy.
"Phó, tại sao cậu cũng như vậy?" Clint bỏ di động xuống, lộ ra vẻ mặt buồn bã, "Trước đây cô ấy nói tớ là trust fund baby***, đấy còn không phải là một lời mắng chửi hay sao?"
[***]: đứa trẻ sống trong sự bảo bọc của cha mẹ là những người giàu có và chỉ cần lớn lên để thừa kế gia sản, vô lo vô nghĩ.
Cô ấy là ai, rõ ràng không cần phải giải thích.
Phó Diệc Sâm tiếp tục đả kích, "Nói không sai."
Thịnh Tư Hạ không can thiệp, cô nghe thấy chỉ muốn trợn trắng mắt, đối với những phiền não của người giàu, cô thật sự không có cách nào đồng cảm như thể bản thân mình cũng bị.
Cô có một ít hiểu biết về gia đình của Clint, giống với Phó gia, là gia đình old money**** tiêu chuẩn, có hệ thống kế thừa hoàn chỉnh đảm bảo sự thừa kế tài sản của nhiều thế hệ.
Con cháu sau này dù giàu có nhưng ăn không ngồi rồi cũng có thể sống vô lo vô nghĩ.
[****]: một lượng lớn tài sản, của cải thừa kế của những gia đình thượng lưu từ lâu đời.
Loại phiền não này, cô cũng muốn được có nha.
Nhìn tâm trạng sa sút hiện tại của anh ấy, chơi game hiển nhiên là không thích hợp.
Mấy ngày gần đây cô mới miễn cưỡng leo lên cấp cao, không thể bị kéo xuống.
Nhanh chóng vào game, bắt đầu cùng lúc, ai hoàn thành nhiệm vụ trước sẽ là người thắng cuộc.
Clint không thích nghe tiếng nhạc nên không cảm thấy hứng thú, anh đề nghị chơi Gunny nhưng bị Thịnh Tư Hạ từ chối, "Chơi không vui, em sớm đã gỡ cài đặt."
Thời điểm vừa tải xong game Gunny này, cô cũng chơi được vài ngày, nhưng cô chơi game không cảm thấy vui vẻ, ngắm bắn người khác không chuẩn, xác định phương hướng cũng kém.
Lần cuối cùng, cô lái xe mà bị lật chết, cuối cùng tức quá mà gỡ cài đặt.
"Em sao lại không có tinh thần cạnh tranh thế, anh có thể giúp em tập luyện nhiều hơn."
Thịnh Tư Hạ buồn cười nhìn anh, "Chơi game vì muốn giải trí, thua nhiều lần khiến em vẫn luôn khó chịu, vì cái gì em lại muốn chơi tiếp? Chính anh trải qua có cảm thấy không thoải mái hay không?"
Clint bị cô hỏi đến, gãi gãi đầu hơn nửa ngày mới nặn ra một câu, "Để thử thách bản thân? Đúng! Thử thách bản thân!"
"Anh tự đi mà thử thách, em thích những thứ đơn giản." Nói được nửa chừng, Thịnh Tư Hạ dừng lại, cô cảm giác ánh mắt của Phó Diệc Sâm đang nhìn mình chăm chú.
Đột nhiên hoảng loạn, cô vội vàng nói, "Trust fund baby không có lập trường lại đi giáo dục người khác tự thử thách bản thân!"
Đối thủ tiện tay bị một đòn chí mạng, ngã xuống đất không đứng dậy nổi, nhạc nền chúc mừng vang lên, các loại âm thanh thú vị hết đợt này đến đợt khác vang lên.
Có thể thấy rõ, đối phương đang ở thế bất lợi.
"Em muốn uống gì?" Phó Diệc Sâm nói với cô, "Sữa đậu nành được chứ?"
Giọng điệu này, là xem cô như trẻ con.
Có lẽ không biết tốt xấu, nhưng Thịnh Tư Hạ không cần loại quan tâm săn sóc từ trên cao ban xuống.
Hai mắt cô nhìn chằm chằm màn hình, lắc đầu, "Tôi muốn uống bia."
Giọng nói kiên định, thậm chí còn có chút bướng bỉnh.
Phó Diệc Sâm không đáp, đứng dậy đi đến trước tủ lạnh lấy hai chai bia, bảo ông chủ mở nắp chai, đặt lên bàn.
Thịnh Tư Hạ tập trung sự chú ý vào game, mùi thơm của BBQ cũng không quan tâm.
Cô bên này cũng bắt đầu giai đoạn giằng co, trên dưới trái phải tìm kiếm một vòng cũng không nhìn ra được khối vuông cần tiêu diệt.
Bởi vì chăm chú nhìn màn hình nên không thấy được Phó Diệc Sâm đang xích lại gần đây, bả vai hai người sắp đụng vào nhau.
"Màu xanh ở góc dưới bên trái." Hắn lên tiếng nhắc nhở.
Thịnh Tư Hạ theo thói quen hỏi, "Ở đâu?"
Cô không tập trung, căn bản cũng không nhìn đến nó.
Clint không phục, anh lớn tiếng phản đối, "Không được gian lận! Người xem bên ngoài không được phép lên tiếng!"
Phó Diệc Sâm căn bản không để ý đến anh ấy, thấy Thịnh Tư Hạ tìm không ra, hắn nhẹ nhàng đến gần dựa vào một chút, tay phải ấn nhẹ vào màn hình di động, thuận lợi tiêu diệt.
Bởi vì gần sát, Thịnh Tư Hạ ngửi thấy mùi thơm tỏa ra trên người hắn, sạch sẽ mát lạnh như nước.
Mãi nhìn vào màn hình, không biết từ lúc nào Phó Diệc Sâm đã gác tay trái lên phía sau lưng ghế của cô.
Thịnh Tư Hạ cảm nhận được, có một sự thân mật lặng lẽ đang lan tỏa.
Cô không khỏi nghiêng đầu, ánh mắt sâu sắc mà liếc nhìn cánh tay hắn.
Phó Diệc Sâm vốn dĩ chỉ là vô ý, bởi vì ánh mắt của cô mà nhất thời ngộ ra.
Hắn không phải là người hay phạm những lỗi sai nhỏ nhặt.
Cho đến nay, hắn đều chú ý giữ khoảng cách an toàn với cô, hiện tại lại có hành động khiến người khác hiểu lầm.
Thịnh Tư Hạ không nhịn được mà nhìn Phó Diệc Sâm một cách đầy bối rối.
Hắn lại không có ý định rút tay về.
"Hai người đang trao đổi ánh mắt hả?" Tên ngốc bạch đối diện ngơ ngác nhìn hai người bọn họ, "Có bí mật gì không thể nói ra sao?"
Không ai trả lời anh.
Khi trò chơi kết thúc, Clint hoàn toàn thua cuộc, đem lời khiêu chiến hùng hồn tự mình nói ra vừa rồi vứt ở sau đầu, bỏ điện thoại xuống, toàn tâm toàn ý cùng Phó Diệc Sâm nói chuyện phiếm.
"Tớ đang tính mở một công ty game, cần tìm cổ đông vì đang thiếu vốn.
Phó tổng, cậu có muốn mua cổ phiếu không?" Clint nhìn Phó Diệc Sâm chớp chớp mắt.
"Tớ nghe nói cậu đến đây tìm phụ nữ, tớ rất bận, không rảnh chơi cùng với cậu." Phó Diệc Sâm từ chối một cách vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn.
"Đi chơi cái gì? Tớ đang nghiêm túc! Nếu chuyện này không thành công liền phải trở về thừa kế gia nghiệp, cậu nhẫn tâm nhìn tớ thảm như vậy sao?" Clint trợn to hai mắt rồi rũ xuống chớp chớp, thấy Phó Diệc Sâm không có phản ứng lại chuyển qua Thịnh Tư Hạ.
Lời này nghe, sao lại muốn đánh như vậy?
"Em sẽ ủng hộ về mặt tinh thần cho anh." Thịnh Tư Hạ nói.
Clint sốt ruột, "Em sẽ phải hối hận vì hành động của mình."
"Hối hận như thế nào?"
Anh làm lơ Phó Diệc Sâm ngồi đối diện, nói nhỏ với Thịnh Tư Hạ, "Em chỉ cần làm nũng, bảo cậu ấy giúp anh, tên đó sẽ không cự tuyệt em."
Kỳ thực Clint cũng chỉ định nói giỡn, không ai muốn đem chuyện công việc lên bàn cơm bàn luận, anh biết, Thịnh Tư Hạ không phải là người thích đùa giỡn.
Như thế nào lời nói vừa dứt, sắc mặt Thịnh Tư Hạ bất ngờ thay đổi, mắt thường cũng có thể thấy mặt cô như được phủ lên một tầng sương mù.
Chờ nhận thức được mình đã nói sai khác nào như bát nước đổ đi.
Vẻ mặt của Thịnh Tư Hạ nháy mắt thay đổi, giây lát trôi qua đã khôi phục vẻ bình tĩnh như trước, thậm chí còn kèm theo nụ cười thật lòng.
Theo như sự hiểu biết của Clint về phụ nữ, anh biết phụ nữ tức giận có 2 loại.
Một là bộc phát ra cho người khác thấy, loại này có thể giải thích, có thể dỗ dành.
Còn loại kia, nếu cô ấy không nói, cũng không có biểu hiện ra bên ngoài chính là không cho người khác có cơ hội chuộc lỗi.
Ông chủ mang lên một dĩa thịt xiên lên, còn có ớt bột trộn với mùi thì là.
Cuối cùng đồ ăn cũng được dọn lên.
Nhưng Thịnh Tư Hạ đã không còn muốn ăn.
"Tôi nhớ mình còn có chút việc, xin phép đi trước, các anh cứ từ từ ăn." Cô cầm balo lên, cũng không thèm nhìn bọn họ, đứng dậy liền rời đi.
"Wait!" Clint vội vã, gọi với theo vài tiếng, "Tiểu Hạ Hạ."
Khác nào thêm dầu vào lửa.
Càng gọi, Thịnh Tư Hạ càng đi nhanh, sợ thực khách trong tiệm biết được cô chính là vị "tiểu Hạ Hạ" kia.
Cô cảm thấy buồn bực, lại có chút bất lực, một cảm giác đột ngột sinh ra.
Hóa ra cô không bình tĩnh như cô nghĩ.
Như thế nào, nghĩ đến quá khứ bị từ chối, đã bị chọc trúng chỗ đau sao?
Cô thật sự rầu rĩ, vừa rồi vội vàng rời đi, thậm chí còn không kịp nhìn đến biểu hiện của Phó Diệc Sâm.
Nhất định hắn sẽ nghĩ đến điều đó.
"Cậu không định đuổi theo tiễn tiểu Hạ? Không hỏi xem vì sao cô ấy lại rời đi?" Clint bất mãn nhìn chằm chằm Phó Diệc Sâm, "Phó, sự lịch thiệp của cậu đâu?"
Giọng nói Phó Diệc Sâm bình thản, "Cô ấy đã không còn là trẻ con, cô ấy không cần phải giải thích mọi chuyện với người khác.
Còn cậu, cũng không cần gọi cô ấy là tiểu Hạ."
Clint không để bụng, hừ nhẹ một tiếng, "Vì sao? Cậu ghen? Nếu cậu thấy không công bằng có thể kêu cô ấy là tiểu Hạ giống tớ nha!"
"Bị cậu xem như một đứa trẻ, cô ấy sẽ không vui."
Clint ăn một xiên thịt, vô cùng vui vẻ, ăn thập phần bình dân, không hề cầu kì kiểu cách, một dĩa thịt sớm đã vơi hết, anh dừng lại, uống một ngụm bia, phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
"Cậu nhìn mình xem, vừa rồi lúc cô ấy ở đây, tại sao lại không nói nhiều hơn vài câu?"
Phó Diệc Sâm có chút chán ghét nhìn anh, không định sẽ trả lời vấn đề đó.
"Lại nói tiếp, tớ nhớ đã sắp đến sinh nhật mẹ cậu."
"Những chuyện vụn vặt này mà cậu lại nhớ rất rõ."
Vẻ mặt Clint đắc ý, "Không chỉ nhớ rõ, tớ còn sớm gửi quà tặng đến, nghe nói hôm qua cậu giành được viên kim cương xanh, thật đúng lúc, dì ấy có rất nhiều trang sức bằng kim cương."
Dừng lại một chút, Phó Diệc Sâm mới nói, "Tớ đã tặng nó cho người khác."
"Ai? Bạn gái?" Clint bỏ BBQ xuống, lộ ra vẻ mặt tò mò, "Cuối cùng cậu cũng học được cách lãng mạn, cô ấy nhận được quà có phải rất vui vẻ?"
"Không có, cô ấy từ chối."
Anh ấy cảm thấy hứng thú, hỏi thêm một ít, "Từ chối món quà, hay là từ chối cậu?"
"Ăn đi, bớt nói nhảm."
Vẻ mặt Phó Diệc Sâm vẫn bình tĩnh như thường lệ, nhưng chỉ những người thực sự hiểu rõ mới thấy được một tia bối rối vừa lóe lên.
Dường như hắn cũng muốn biết câu trả lời.
________________
Tác giả có lời muốn nói: Phó tổng, đừng gấp gáp, về sau còn bị từ chối rất nhiều lần, trước mắt chỉ là làm nóng người.
Es: toang anh:)).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...