Tiêu Chi Viễn túm lấy cổ áo Chu Cẩm, ép y vào góc nghiêng giữa ghế ngồi và cửa sổ xe.
Chu Cẩm một tay siết chặt vô lăng giữ trọng tâm cơ thể, một tay siết lấy tay Tiêu Chi Viễn muốn thoát ra nhưng không được, còi xe bị đè phải kêu chói tai không dứt.
“Chỉ vì lý do ấy…!”
Một lần nữa đối diện với nắm đấm của Tiêu Chi Viễn, Chu Cẩm vẫn hệt như lần trước, tự biết mình đuối lý nhưng nhất quyết không nhận sai.
Ít nhất sẽ không thừa nhận sai lầm với Tiêu Chi Viễn.
“Lý do đó thì làm sao… cậu nói nghe nhẹ nhàng quá! Cứ làm như cái gì cậu cũng làm được vậy!”
“Đừng tưởng ai cũng giống cái dạng như anh!”
“Ha.” Gương mặt Chu Cẩm vặn vẹo rúm ró lại vì bị ghìm lấy cổ, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười đầy giễu cợt: “Cậu có tư cách gì chỉ trích tôi.
Thế giới của cậu chỉ có yêu đương chứ không có trách nhiệm à!”
“Vậy anh quẳng trách nhiệm của anh với Hành Nhất đi đâu?!”
“Tôi không thể chỉ vì một người mà bỏ cả cha mẹ gia đình.” Chu Cẩm quát, “Tôi lo nghĩ cho cha mẹ tôi!”
“Anh đừng có lấy cha mẹ anh ra làm lá chắn, tên khốn hèn nhát cơ hội…”
Tiêu Chi Viễn dí mạnh anh ta vào cửa xe, đau đớn khó thở làm Chu Cẩm vô thức túm lấy cổ tay hắn.
Cảm nhận được cơn đau từ móng tay cấu sâu vào da thịt, hắn cũng không có ý định buông tay.
“Nếu anh đã nghĩ vậy thì trước đây đừng có đồng ý quen anh ấy! Anh sợ bị từ chối, sợ bị anh ấy coi thường cho nên muốn cho Hành Nhất tự biết khó lùi bước đối diện với khó khăn mà bảo vệ cái bản mặt và hư vinh rách của anh —— ! Cuối cùng tất cả trách nhiệm đều không phải của anh hết, có đúng hay không!”
“Không tới phiên cậu dạy dỗ tôi!”
Chu Cẩm nổi đóa đấm vào cằm Tiêu Chi Viễn.
Trong chớp mắt hắn buông lỏng tay, Chu Cẩm nhân cơ hội bắt được vạt át trước của hắn.
Cả hai gườm gườm nhìn chằm chằm vào nhau như những con sư tử trong trận giao chiến.
Chu Cẩm tức tối muốn nói gì, ánh mắt đột nhiên lia sang bên cạnh, vô thức thả tay ra.
Nhìn theo hướng y, Ngôn Hành Nhất đứng đó như bóng ma đăm đăm vào cửa kính xe.
Còn lâu mới đến thời gian hẹn, mà Chu Cẩm để tránh chạm mặt Ngôn Hành Nhất nên đã đỗ xe cách phòng làm việc một khoảng kha khá.
Chỉ có thể là, Ngôn Hành Nhất theo dõi hắn.
Nhưng bây giờ đã quá muộn để truy cứu vì sao Ngôn Hành Nhất lại xuất hiện ở đây.
Anh quay lại cắm đầu chạy đi.
“Hành Nhất…”
Tiêu Chi Viễn đuổi theo anh không mất mấy sức, anh cũng quay về nhà chứ không đi đâu khác.
Ngôn Hành Nhất chạy không nhanh, chỉ cắm cúi mặt lao về phía trước, hất cả tay Tiêu Chi Viễn ra.
“Hành Nhất! Anh nghe em nói… Em không cố ý gạt anh!”
Ngôn Hành Nhất như mắt điếc ai ngơ, vừa về nhà đã lao thẳng vào bếp.
Lúc Tiêu Chi Viễn ôm chầm lấy anh, anh đã cầm con dao duy nhất trong nhà lăm lăm trên tay.
Tiêu Chi Viễn đã giấu tất cả đồ vật sắc nhọn xong nhà.
Lần nào phải dùng cũng sẽ nhớ giấy kỹ.
Sơ suất rồi.
Không thể bỏ sót một cái nào.
Dáng dấp gầy gò khăng khăng cố chấp chống lại sức lực hắn, ánh mắt lướt qua vai Tiêu Chi Viễn nhìn cửa không chớp lấy một cái, hai tay siết chặt cán dao không chịu buông.
“Anh đi giết nó.”
Ngôn Hành Nhất nói.
“Hành Nhất, Hành Nhất…”
“Giết nó…”
“Không, không được.”
Rõ ràng gầy như thế, vậy mà sức mạnh lúc bùng nổ này cực kỳ đáng sợ.
“Anh nghe em nói, Hành Nhất à.” Khác với trước, giọng hắn dịu dàng như đang thầm thì bên tai, “Là em xấu xa, em để anh ta đến đây.”
“Em không nên gạt anh, em biết anh không muốn nhìn thấy anh ta chút nào.
Hành Nhất, em xin lỗi, là tại em xấu, sau này không làm vậy nữa.”
Tay cầm dao vẫn muốn thoát khỏi ghìm giữ: “… Nó đánh em.”
“Em ra tay trước, em không thiệt gì cả, nên là anh bỏ dao xuống.”
“…”
“Hành Nhất, mình không được làm chuyện này.
Anh không nghe lời em à?”
“Nghe lời nào, Hành Nhất.
Em sẽ nổi giận.”
Sức lực dần buông lỏng.
Nghe thấy hai chữ “nổi giận” ấy, Ngôn Hành Nhất im lìm ngừng kháng cự.
Dao chuyển sang tay Tiêu Chi Viễn —— Bằng cách nắm lấy lưỡi dao.
Trong tình thế cấp bách vừa rồi, hắn không chỉ nắm lấy tay Ngôn Hành Nhất mà còn nắm lấy cả nửa lưỡi dao.
Lần này là tay phải.
Vết thương không lớn, chỉ hơi sâu, phải khâu mất ba mũi.
Hai tuần tiếp theo không thể nào cầm bút, mọi công việc hoàn toàn trì trệ.
Tiêu Chi Viễn dùng tay trái mơn trớn mái tóc Ngôn Hành Nhất, lòng bàn tay còn in hằn vết sẹo cũ.
“Cơ mà hai tuần tới anh phải thay thế tay phải của em đó.”
Hở, định nhờ anh quay tay giúp em hay gì —— Nếu vẫn là Ngôn Hành Nhất của ngày trước, có lẽ anh vừa cười xấu xa vừa nói như vậy.
Còn bây giờ anh chỉ khẽ gật gật đầu, lặng thinh như một con rối.
Trái lại, Từ Lý luôn khôn khéo kiệm lời lại nổi cáu khi nhìn thấy tay hắn.
“Thầy biến tay mình thành cái gì vậy?! Sau này không cầm bút được nữa cũng không sao hết có phải không?! Nếu thầy cứ tỉnh bơ như thế thì đừng có vẽ nữa!!”
Đối diện với chỉ trích của học sinh, Tiêu Chi Viễn không giải thích gì được.
Công việc của hai tuần giao gần hết cho họ gánh, làm rối tung mọi kế hoạch và tiến độ vốn có.
Trên thực tế, Tiêu Chi Viễn đã dồn mọi sức lực cho Ngôn Hành Nhất.
Tương đương với việc các trợ lý vào phòng làm việc này vì ngưỡng mộ tài năng của hắn bị vứt sang một bên không đoái hoài.
Với tư cách là chủ phòng làm việc và một người thầy của hai học sinh, hắn đã hoàn toàn không làm tròn bổn phận.
“Xin lỗi…”
Trừ xin lỗi ra hắn cũng không biết phải nói gì khác.
Lúc Từ Lý nghe thấy hai chữ này, lập tức lộ ra biểu cảm không thể kiềm chế thấy rõ.
“Em không muốn nghe thầy nói những câu thế này!”
“Từ Lý…” “Cao Lăng kéo Từ Lý khỏi cửa, “Thầy ơi, để em đuổi cậu ấy về.”
“Thầy,” Cách Tử vội vàng đôn lời, “Ý của Từ Lý không phải thế đâu, cậu ấy cũng lo lắng cho thầy lắm…”
“Tôi biết.” Tiêu Chi Viễn nhìn tay phải mình, “Là tôi sai.”
Trong một thoáng nào đó hắn đã từng lo lắng, nếu không cầm bút được nữa thì phải làm sao bây giờ.
Nhưng ngay sau đó, một suy nghĩ khiến chính hắn phải sợ hãi kinh ngạc, một ý định trơ tráo vô liêm sỉ dấy lên trong lòng hắn.
Đáng tiếc, bây giờ vẫn chưa thể thực hiện.
Hắn vô cùng tiếc nuối.
Đêm, hắn mơ một giấc mơ.
Ngôn Hành Nhất đang làm biếng viết bản thảo.
Anh rỗi rãi chống cằm nằm dài trên bệ cửa sổ, thảnh thơi ra đấy nhìn Coca nghịch ngợm trong sân, chốc chốc lại quay sang cười với hắn một cái.
Hình như coi mệt rồi, Ngôn Hành Nhất đứng dậy vặn vặn cái lưng mỏi: “Anh ra ngoài đi dạo tí.”
Hắn muốn hỏi “Anh đi đâu vậy”, nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, cơ thể như bị trói chặt lại không cách nào động đậy, trên ngực như có tảng đá lớn đè nghẹn lấy.
Cứ thế trơ mắt nhìn Ngôn Hành Nhất ngày một xa dần, rồi biến mất.
Tiêu Chi Viễn ngột ngạt đến độ không thở nổi, giật mình tỉnh dậy khỏi cơn mơ, trên người rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Hắn hít sâu một hơi tỉnh táo lại hoàn toàn, phát hiện nguyên nhân gây nên ác mộng của mình.
Ngôn Hành Nhất ngồi trên chân Tiêu Chi Viễn.
Anh nhìn chằm chằm hắn, không biết đã ngồi như thế bao lâu rồi.
“Hành Nhất…?”
Hắn đưa tay vuốt ve gò má anh, anh nhẹ nhàng ghé mặt vào lòng bàn tay hắn, sau đó lắm lấy chặt lấy.
Đau đớn ập đến từ vết thương khuất sau băng gạc.
“Đau không?”
Ngôn Hành Nhất nhỏ giọng hỏi.
“Một chút.”
Thế nhưng biểu cảm của Ngôn Hành Nhất không có vẻ gì là quan tâm xem hắn có đau hay không, nhẹ “À” một tiếng coi như thôi —— Hay phải nói, từ tận bên trong anh đã chẳng cách nào biểu lộ được bất kỳ cảm xúc gì.
Buông cả tâm tư lẫn tình cảm.
Có lẽ, Ngôn Hành Nhất của trước kia cả đời này không về được nữa.
“Chi Viễn à —— ” Ngôn Hành Nhất khẽ khàng vỗ về lớp băng gạc trên lòng bàn tay hắn, “Em không giận anh ư?”
Hắn muốn hỏi “Anh nói chuyện nào”, nhưng Ngôn Hành Nhất đã nói tiếp.
“Nếu anh hại em không vẽ tranh được nữa, em có hận anh không?”
Biểu cảm của Ngôn Hành Nhất hiện lên kỳ diệu, như đang cười, lại giống như đang mếu khóc.
Tiêu Chi Viễn cảm thấy run rẩy một cách khó hiểu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...