Ngôn Hành Nhất dần làm việc trở lại.
Nhưng vì sóng gió liên tục ập đến và vì lý do sức khỏe, ngoại truyện của quyển tiểu thuyết nọ không thể hoàn thành đúng kế hoạch, chỉ còn cách xuất bản thành một tập sách riêng tặng kèm thêm bộ truyện.
Để bù đắp cho việc đáng tiếc này, Tiêu Chi Viễn đã vẽ một phần truyện ngắn không kèm trong tập dưới dạng chuỗi tranh minh họa thêm vào cuối sách, đồng thời không lấy cả nhuận bút.
Nội dung đắt của quyển sách không giảm xuống, tạp chí hài lòng đến mức thiếu điều cho Ngôn Hành Nhất để trống quá mấy hạn.
Vì vậy Tiêu Chi Viễn vẫn thức khuya mỗi ngày như trước, chỉ có điều lần này dù xong xuôi có trễ đến mấy cũng nhất định về phòng ngủ.
Thỉnh thoảng ở cùng với Ngôn Hành Nhất một lúc.
Tuy anh rất ít nói, nhưng Tiêu Chi Viễn cảm giác được trạng thái và tâm tình của anh không tệ.
“Khi nào xong thì gọi cho tôi.” Tiêu Chi Viễn nói với Ngôn Hành Nhất đang chuẩn bị xuống xe gặp An Tiểu Nguyên, “Tôi tới đón anh.”
Ngôn Hành Nhất thoạt trông rất phấn khởi, gật đầu đáp: “Ừm.”
Là vui vì được gặp An Tiểu Nguyên, hay vì mình sẽ đến đón? Tiêu Chi Viễn không nhịn được nghĩ, nếu là vế sau thì tốt biết mấy.
Hắn nhìn anh vào quán cà phê nằm ở tầng một tạp chí, lúc ngồi xuống cửa sổ cũng nhìn về phía hắn.
Hắn hạ cửa xe xuống để Ngôn Hành Nhất thấy được mình, mãi đến khi An Tiểu Nguyên thong thả ngồi xuống mới lái đi.
Tiêu Chi Viễn cũng phải đến một buổi hẹn.
Gần bệnh viện mẹ Ngôn Hành Nhất nằm có một phòng trà yên tĩnh, Tiêu Chi Viễn và Phương Tư hẹn gặp nhau tại đây.
“Tôi tới muộn rồi, xin lỗi.”
Lúc hắn ngồi vào chỗ Phương Tư đã rót cho hắn một tách trà.
“Không việc gì, tôi cũng vừa đến thôi.” Phương Tư mỉm cười, “Cậu bận rộn công việc như vậy mà còn hẹn cậu thế này, ngại quá.”
Tiêu Chi Viễn lắc đầu.
Đây là lần thứ hai Phương Tư và hắn gặp mặt.
Đêm nổ ra xung đột với Ngôn Hành Tri, Phương Tư đã gọi điện thoại cho Tiêu Chi Viễn.
“Chào cậu Tiêu, tôi là Phương Tư.
Giờ này đã trễ rồi nhưng cậu có tiện đến gặp tôi không?”
Tuy nói thế, Phương Tư cũng cũng không tỏ ái ngại hay xin lỗi.
Không phải vì cô thiếu lịch sự, mà là vì cảm giác sầu lo và nghi vấn trong lòng đã gấp gáp đến độ lấn lướt mọi thứ râu ria khác.
“Tôi muốn hỏi thẳng cậu, buổi sáng câu cậu nói là có ý gì?”
Vừa làm việc vừa chăm sóc mẹ Ngôn, thoạt trông Phương Tư có phần mệt mỏi.
Tiêu Chi Viễn không hỏi chị câu nào, không có ý định câu lòng tò mò của người khác với chuyện thế này, cũng thẳng thắn đáp gãy gọn:
“Anh ấy từng cố tự sát hai lần.”
Mặc dù nhận được đáp án trong dự liệu, biểu cảm của Phương Tư tỏ rõ cho hắn biết chị không thể tin được.
“Chiều tối trước ngày xuất viện, anh ấy rút kim mang ống truyền dịch vào nhà vệ sinh treo cổ.
Sau khi thất bại thì ra khỏi bệnh viện, nhảy cầu sau khu nội trú.”
Tiêu Chi Viễn cố gắng dùng giọng điệu tỉnh táo cực độ thuật lại sự tình hắn nghe, tận mắt chứng kiến và trải qua hôm ấy.
“Chỉ cần chậm một giây, tôi đã không kéo được —— “
Lần thứ hai hồi tưởng lại đoạn ý ức hôm ấy, Tiêu Chi Viễn không kiểm soát nổi cả cơ thể sợ run lên.
Đúng vậy, chậm một giây nữa, chậm một bước nữa thôi, Ngôn Hành Nhất sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cõi đời này.
Một chút sai lầm là đủ để kết thúc mạng sống của một con người, nhưng người ở lại lại phải đau khổ ân hận cả đời.
Sắc mặt Phương Tư tái nhợt, mãi lâu sau cũng không thốt nên lời.
“Tôi nghĩ… chắc hẳn cậu sẽ không nói dối chuyện này…”
Chị cúi đầu nhìn trân trân tách trà, hai tay giữ lấy thành tách, bật ra một tiếng thở dài, buông tha chất vấn.
“Thật ra tôi đã nhận ra… Nhưng mà, có thể nào tôi cũng không ngờ rằng… sẽ nghiêm trọng đến mức này?”
Hai tay Phương Tư siết chặt tách trà, các đầu ngón tay trắng bệch.
Tuy chị nói không quá liền mạch, nhưng trọng điểm rất rõ ràng.
Tiêu Chi Viễn dần mô phỏng lại một Ngôn Hành Nhất từng chút, từng chút đi vào bước đường sụp đổ.
Anh đổ mọi lỗi lầm lên đôi vai mình, tự phủ nhận bản thân.
“Ở với tôi không được gì tốt đẹp cả.” Ngôn Hành Nhất đã nói lời này với Tiêu Chi Viễn rất nhiều lần.
Anh đã thốt ra câu nói ấy với tâm trạng gì đây? Ngôn Hành Nhất lạc quan, hơi hâm dở xấu xa nọ tại sao phải biến thành một Ngôn Hành Nhất từ bỏ cả khao khát được tồn tại.
“Áp lực của em ấy lớn quá.
Tôi biết rất rõ, vậy mà chỉ chăm chăm lo chuyện của bản thân chứ không để tâm đến em ấy.”
Phương Tư tự trách bản thân.
Tiêu Chi Viễn cũng muốn trách cứ tại sao không ai phát hiện Ngôn Hành Nhất bất thường lắm chứ.
Nhưng hắn cũng rõ ràng, đây không nên là trách nhiệm chị phải gánh chịu.
Còn Ngôn Hành Tri và cha anh ta —— Tiêu Chi Viễn không kẹt sỉ phán đoán suy nghĩ của hai người độc ác nhất —— Chắc với mấy người này Ngôn Hành Nhất âm thầm mà chết mới là tốt nhất, có bị buộc tội chỉ trích nặng nề đến đâu cũng thành vô ích.
“Mấy ngày nay em ấy sao rồi, có khỏe không?”
Tiêu Chi Viễn gật đầu: “Đang bắt đầu nói chuyện lại.”
Hai lần gặp nhau họ đều gạt Ngôn Hành Nhất, sợ anh có áp lực tâm lý lúc đối diện với Phương Tư.
Mà Phương Tư không có đủ thời gian để ở bên cạnh Ngôn Hành Nhất không rời nửa bước như Tiêu Chi Viễn.
Vậy nên mặc bản thân vẫn còn rất nhiều điều khó hiểu về người tên Tiêu Chi Viễn này, bây giờ cũng không còn biện pháp nào tốt hơn ngoài giao anh cho hắn.
“Được vậy thì tốt rồi —— ” Phương Tư như khẽ thở phào một hơi, “Nói trắng ra, mấy người em ấy gọi là người nhà bây giờ xem ra cũng chẳng được ích lợi gì.”
Để cuối cùng, mọi chuyện của Hành Nhất lại đến tay hai “người lạ” chúng ta lo —— Phương Tư giễu cợt.
Tiêu Chi Viễn hiểu ý chị.
“Tôi đã từng nghĩ để Hành Nhất về nhà sẽ tốt hơn, cho rằng đã bao nhiêu năm trôi qua chuyện này phải xí xóa đi rồi mới đúng.
Nhưng tôi sơ xuất bỏ qua căn nguyên không phải do bản thân vấn đề, mà quan điểm mâu thuẫn.
Thế giới quan không thể nào thống nhất thì bao nhiêu thời gian cũng thành vô dụng.”
“Bởi vậy, tôi tự ý quyết định sẽ không để anh ấy về nhà nữa.”
Phương Tư hiểu cách giải quyết cứng rắn của Tiêu Chi Viễn, nhưng chị không đồng ý hay phủ nhận rõ ràng.
Chị mỉm cười, hỏi:
“Tiện dịp này, cậu kể cho tôi biết chuyện giữa cậu và Hành Nhất được không?”
Phương Tư để lộ ánh mắt đầy mong đợi như cô gái mới lớn.
Muốn từ từ tìm hiểu mình để xác nhận có nên giao Ngôn Hành Nhất cho mình không đây sao?
Có lẽ là vì ảnh hưởng của Ngôn Hành Nhất, từ đầu Tiêu Chi Viễn đã có hảo cảm với chị.
Lời lẽ hắn nói với Ngôn Hành Nhất không được đẹp đẽ tử tế gì, nhưng với Phương Tư thấu hiểu và ủng hộ Ngôn Hành Nhất, hắn mong chị sẽ mãi luôn đứng về phía anh.
Điện thoại rung lên, điện thoại của Tiêu Chi Viễn hiện thông báo tin nhắn của Ngôn Hành Nhất: “Nói chuyện xong rồi.”
“Hành Nhất à?” Phương Tư hỏi.
“Ừm,” Tiêu Chi Viễn cầm điện thoại lên, “Xin lỗi, tôi phải đi rồi.”
Phương Tư cười, lắc đầu.
“Cậu Tiêu này —— ” Tiêu Chi Viễn vừa đi được vài bước bị Phương Tư gọi giật lại.
Chị hơi sầu não, biểu cảm như đang nghĩ xem nên lựa lời thế nào: “Tôi biết không nên tùy tiện xen miệng vào việc của hai cậu, nhưng tôi vẫn muốn nói…”
“Lý do Hành Nhất chia tay cậu trước đây, e rằng không như bề ngoài đâu.”
Chuyện cũ của hai người không đến mức vòng vèo quanh co, vài câu là tóm gọn được đủ.
Tiêu Chi Viễn khuyết mất khiếu ăn nói kể chuyện không bao giờ làm lại người có thiên phú như Ngôn Hành Nhất.
Quan trọng hơn hết, có rất nhiều chi tiết hắn không định cho người khác biết, dù là Phương Tư cũng không thể.
Dù vậy cũng không thoát được chủ đề chia tay.
Biết là hắn không nói, mà Phương Tư là một người nhạy bén cũng phát giác ra, cộng thêm tội tình Chu Cẩm trước đây lại cần nói cho rõ ràng.
Chỉ là câu nói “Em không bằng cậu ta” được chính hắn nói ngày hôm nay lại càng tổn thương người khác đến lạ.
“Lý do như thế chắc chắn là em ấy nói dối!” Phương Tư tức tối, nói Tiêu Chi Viễn bị tình yêu che mờ con mắt không nhìn ra đúng sai thật giả.
“Tuy tôi cũng không nói rõ ra được là gì, nhưng có thể là do quá —— ” Phương Tư ngẫm nghĩ, “Quá nhút nhát sợ hãi?”
Đó chỉ là suy đoán thôi, dựa theo những gì tôi biết rõ về Hành Nhất —— Cuối cùng, chị đã nói thêm như vậy.
Tiêu Chi Viễn chưa từng nghĩ qua chuyện này.
Hoặc có lẽ, dù đã nghĩ đến vô số lần nhưng vẫn để bản thân ngộ nhận.
Chính vì thế mà hắn liều mạng cố gắng đến bây giờ chỉ vì muốn có được một câu công nhận của anh mà thôi.
Để rồi sau đó, yêu em thêm một lần.
Bất kể nhìn theo hướng nào đi chăng nữa hắn cũng là kẻ hẹn mọn đến đáng thương.
Nhưng ngay cả thế hắn cũng không muốn buông Ngôn Hành Nhất ra, không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào được ở bên anh.
Ba, bốn giờ chiều, đường sá rất thông thoáng, chưa đầy ba mươi phút đã chạy tới tòa soạn.
Buổi nói chuyện của hắn với Phương Tư tính ra chỉ kéo dài khoảng nửa tiếng.
Phải chờ Ngôn Hành Nhất và An Tiểu Nguyên gặp được nhau rồi hắn mới yên tâm chạy đến chỗ hẹn.
Đang lúc nghĩ có nên gọi điện thoại báo cho anh biết mình tới rồi không, Tiêu Chi Viễn đưa mắt nhìn không gian quán cà phê qua cánh cửa thủy tinh.
Mà ngoài Ngôn Hành Nhất và An Tiểu Nguyên ra, hắn còn bắt gặp một người khác.
Chu Cẩm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...