Chẩn đoán của khoa tâm thần loại bỏ khả năng mắc trầm cảm.
“Các trường hợp trầm cảm nặng đúng thật sẽ có suy nghĩ muốn tự sát, nhưng không phải tất cả ý định tự sát đều do bệnh trầm cảm.”
Lời bác sĩ nói giải tỏa hơn nửa lo lắng trong lòng Tiêu Chi Viễn.
“Tôi đã nói mình sẽ không làm chuyện ngu xuẩn nữa mà.”
Ngôn Hành Nhất lí nhí oán trách.
“Không phải lúc đau đầu bác sĩ cũng đề nghị anh đi khám khoa tâm thần đó à?”
Tiêu Chi Viễn phớt lờ lời phàn nàn nọ, quyết định nghe theo ý kiến của bác sĩ để anh làm một đợt trị liệu tâm lý ngắn hạn.
“… Gần đây không thấy đau.” Ngôn Hành Nhất như không được vui lắm, “Chỉ có một chút chút hôm đó thôi.”
Suýt nữa thì đầu anh đã không bao giờ đau nữa.
Tiêu Chi Viễn nghiêng đầu nhìn gương mặt Ngôn Hành Nhất phản chiếu trên cửa sổ xe: Hơi hờn giận không vừa ý.
Đang hồi phục chầm chậm, bắt đầu có biểu cảm lại rồi, nên xem là đó là dấu hiệu tốt nhỉ.
Từ sau lần xung đột với Ngôn Hành Tri, cảm xúc của Ngôn Hành Nhất lần nữa rơi vào trạng thái suy sụp.
Tiêu Chi Viễn không biết anh sẽ lại nghĩ quẩn trong đầu nữa, không dám rời khỏi anh lấy một giây.
“Ở với tôi không được gì tốt đẹp cả…”
Khi được Tiêu Chi Viễn ôm vào lòng vỗ về vì đau đầu và mất ngủ, Ngôn Hành Nhất đã lặp đi lặp lại câu nói này.
“Anh nghĩ ra lý do này để tôi buông tha cho anh à, không thể nào.”
“Nếu không phải tôi, em sẽ không bị liên lụy…”
Ra là xót mình.
Biết lý do xong, Tiêu Chi Viễn không khỏi bắt đầu thấy vui vẻ, nhưng nghĩ lại, chỉ bởi một câu nói như thế mà đã lấy làm vui vẻ thì mình quả là đáng thương.
Dù vậy, hắn tiếp tục nghĩ, chẳng phải điều này có nghĩa mình vẫn còn hy vọng ư?
“Tôi —— muốn gặp Tiểu Nguyên.”
Ngôn Hành Nhất vừa nói vừa rụt rụt vai về sau.
Trời dần trở lạnh, hết hè lại sang thu.
Tiêu Chi Viễn đóng hết cửa sổ xe vào, vài phút nữa đến nhà rồi.
“Ừm? Khi nào?”
Ngôn Hành Nhất lắc đầu: “Vẫn chưa hẹn, mấy hôm nay lúc nào cũng được.”
“Anh hẹn rồi thì nói cho tôi biết.”
Ngôn Hành Nhất bắt đầu chậm chạp nói chuyện với Tiêu Chi Viễn dạo gần đây cái gì cũng phải báo cáo trước với hắn từng chút một.
Tối nay tôi có thể ngủ muộn không, tôi muốn ra ngoài đi dạo, tôi muốn mua ít đồ ăn hộp cho Coca, tất cả đều đã được thông qua sự đồng ý của Tiêu Chi Viễn trước.
Nếu hắn cố tình nói không được, anh cũng chỉ hơi để lộ biểu cảm buồn rầu chứ không phản bác, anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
“Tôi tự đi được không, tự đi một mình.”
“Tôi đưa anh đi, không thể thương lượng.”
Nghĩ An Tiểu Nguyên sẽ phải lúng túng khó xử ấy ư, hay là vì không muốn Chu Cẩm biết? Tiêu Chi Viễn cảm thấy tức tối một cách khó hiểu, giọng điệu vô thức cứng rắn lên.
Ngôn Hành Nhất không buồn hỏi lại, bầu không khí trong xe chìm vào im lặng.
Tiêu Chi Viễn thầm mắng mình là đồ ngu dốt.
Anh chỉ vừa trị liệu tâm lý xong mà hắn còn nỡ lòng nói những lời làm anh bứt rứt bất an.
Hắn nghĩ ngợi phải làm gì để xoa dịu tâm trạng của Ngôn Hành Nhất đây, nhưng thấy làm sao cũng không ổn, khả năng ăn nói vụng về này làm hắn thấy đau đầu.
Hoàn toàn trái ngược với trước đây, dù mình giận dỗi thế nào anh cũng luôn có cách khiến mình tước vũ khí đầu hàng.
Chỉ cần biết ăn nói bằng một phần mười Ngôn Hành Nhất thì đã tốt rồi.
Thế nhưng, Ngôn Hành Nhất biết nói lẫn hay nói ấy phải làm sao mới quay về?
“… Mấy hôm nay em đều thức đêm làm việc.”
Xe vừa dừng lại, hắn nghe Ngôn Hành Nhất nhỏ giọng hỏi.
“Tôi không muốn em phải quá mệt mỏi, chỉ vậy thôi.”
Suy nghĩ trong nội tâm như bị thấu triệt tất thảy, lòng Tiêu Chi Viễn dâng lên cảm giác tự ghét bỏ bản thân.
Rốt cuộc đã từng ấy năm trôi qua, vậy mà trước mặt Ngôn Hành Nhất mình vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa lớn.
“Ừm.”
Cảm giác bất mãn và hổ thẹn khiến hắn không nói ra được gì đàng hoàng.
Hắn chỉ đành gật đầu qua loa, rút chìa khóa đi vào phòng làm việc.
Tuy không quay lại nhìn, nhưng Tiêu Chi Viễn biết rõ Ngôn Hành Nhất im ắng theo sau chắc hẳn là rất thất vọng.
Một người biết rõ bản thân ăn nói vụng về như hắn đến cả một lời an ủi cũng không thốt ra được.
“Thầy ơi ~”
Lý Cách Tử ngồi ở bàn làm việc vẫy vẫy tay gọi hắn.
“Khách hàng báo bưu kiện tới nơi rồi.”
Trái với sự nhạy cảm và tinh tế trong hội họa của Từ Lý, Lý Cách Tử chuyên về thiết kế áp phích hơn với phong cách táo bạo sống động và vô cùng mạnh mẽ.
Tuy không quá thích hợp với lĩnh vực thương nghiệp nhưng cô có góc nhìn độc đáo hiếm ai có được, luôn gây cho Tiêu Chi Viễn những bất ngờ ngoài sức tưởng tượng.
Chính vì vậy mà gần đây, Tiêu Chi Viễn ngày càng để Lý Cách Tử tham gia nhiều hơn các dự án liên quan đến minh họa ý tưởng.
“Được rồi, tiếp tục làm việc đi.”
Cách Tử gật đầu lia lịa hết sức vui vẻ, đối với Tiêu Chi Viễn cực kỳ keo kiệt lời khen mà nói một chữ “Được” đã có nghĩa là “Làm rất tốt” rồi.
Gần vuông góc với bàn làm việc của Cách Tử là chỗ của Từ Lý.
Cậu xoay ghế lại nhìn Tiêu Chi Viễn đến gần, đưa mắt nhìn vào bản vẽ với hắn.
“Tay thầy… ổn chưa ạ?”
Ánh mắt Từ Lý lo lắng, Tiêu Chi Viễn nắm tay trái lại: “Cậu nhìn đó, không sao.” Còn quấn gạc vậy thôi chứ cũng sắp cắt chỉ, không thấy đau nữa.
Ngay cả vậy, vẻ mặt Từ Lý vẫn đầy âu lo, cứ nhấp nhổm như muốn nói điều gì.
“Thế, thầy cẩn thận.”
Cuối cùng chỉ hạ giọng dặn hắn như vậy.
Xác nhận công việc kế tiếp xong, Tiêu Chi Viễn một mình lên tầng hai cầm màu vẽ cần thiết xuống, Ngôn Hành Nhất ở cửa sau chờ hắn.
Vì chuyển hết việc phòng làm việc về chỗ nên có nhiều thứ phải qua lại phòng làm việc lấy về liên tục.
Hơi phiền phức một chút, nhưng chỉ cần được ở bên cạnh Ngôn Hành Nhất mỗi phút mỗi giây thôi, hắn nghĩ bấy nhiêu không đáng là gì.
Vậy mà Ngôn Hành Nhất lại rất để ý, mỗi lần tạt ngang qua phòng làm việc anh đều lẩn vào một góc xa tít.
Chắc là vì không muốn học sinh phát hiện quan hệ của hai người nên mới muốn làm phức tạp lên như thế.
Tiêu Chi Viễn cũng không truy đến cùng, chuyện giữa Ngôn Hành Nhất và hắn bất kể anh có muốn trốn tránh thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không thay đổi.
Chẳng biết có phải do tâm trạng bị ảnh hưởng hay không, bữa tối Ngôn Hành Nhất không ăn được mấy.
Mà Tiêu Chi Viễn chán nản bản thân tại sao không nói được gì giúp anh vui vẻ hơn một chút, cứ vậy im ắng ăn xong bữa.
“Hôm nay em còn phải thức đêm à?”
Ngôn Hành Nhất xắn tay áo lên chuẩn bị rửa chén, hỏi hắn.
Tay hắn bị thương nên Ngôn Hành Nhất nhận nhiệm vụ rửa chén, còn hắn đứng đó lau khô chén bát anh vừa rửa rồi cất lên tủ.
Thật ra không cần phải chia hai ba phần việc ra làm gì, chỉ là hắn bày vẽ lý do được đứng cùng anh trước bồn rửa một lúc mà thôi.
“Ừm, chắc là hơi muộn.”
Ngôn Hành Nhất rửa sạch cái chén cuối cùng, chậm rãi rửa bọt bám trên tay.
“… Đừng ngủ trên sofa nữa.”
Để đuổi kịp tiến độ, hắn bất đắc dĩ phải thức đến tận khuya, lại sợ đánh thức Ngôn Hành Nhất nên thường sẽ ngủ luôn trên sofa.
Thỉnh thoảng sáng sớm sẽ bị Ngôn Hành Nhất trừng trừng bằng ánh mắt tức giận.
“Sẽ cố gắng.”
Ngôn Hành Nhất gật đầu, không nói gì thêm.
Nói thì nói thế, nhưng ban đêm làm việc nhoáng cái đã đến ba, bốn giờ sáng.
Cho nên hắn vẫn quyết định nằm nằm tạm trên sofa cho xong.
Tiêu Chi Viễn mơ mơ màng màng một lúc rồi ngủ mất.
Lúc trời vừa hửng sáng, hắn tỉnh dậy phát hiện trên người mình đắp kín tấm chăn dày.
Mà ở phía đuôi sofa, Ngôn Hành Nhất mặc bộ đồ ngủ phong phanh tựa trên lưng ghế gà gật thiêm thiếp đi.
“…!”
Hắn giận đến mức nói không nên lời.
Tiếng sột soạt nhấc chăn lên đánh thức Ngôn Hành Nhất, xem ra anh vốn không ngủ, đờ ra bất an nhìn gương mặt đầy giận dữ của hắn.
“Anh ở đây làm gì!?”
Trời lạnh lẽo như thế, ăn mặc thì mỏng dính phong phanh, lỡ bị cảm thì phải làm sao? Nhìn anh thế này chẳng lẽ cả đêm rồi không chợp mắt?
Rõ ràng làm mình lo lắng như vậy, tại sao người này không hiểu? Không thể đối xử đàng hoàng với cơ thể mình được à?
“Anh đứng dậy! Đi về phòng!”
Tiêu Chi Viễn kéo anh khỏi sofa, cơ thể đã lạnh buốt hết cả.
Hắn không nói lần thứ hai, quấn chăn rồi bắt anh đứng lên.
“Tôi không ngủ được…” Giọng anh đầy uể oải.
“Không ngủ được nên sáng sớm anh ra đây ngồi!?”
“Xin lỗi…”
“Nếu anh muốn xin lỗi thì đừng làm chuyện để tôi phải cáu!”
Tiêu Chi Viễn bế bổng cả chăn lẫn người lên, gần như cộc cằn đá văng cửa phòng ngủ ra.
Đặt anh lên giường xong, hắn không thay cả đồ ngủ đã chui thẳng vào chăn, dang tay ôm anh vào lòng ủ ấm cơ thể lạnh ngắt.
Hai tay hắn xoa xoa lưng anh không ngừng nghỉ, Ngôn Hành Nhất chỉ im lặng nhận sự chăm sóc chẳng mấy dịu dàng nọ.
Không bao lâu sau, Ngôn Hành Nhất thiếp đi.
Có lẽ phải ngủ một mình liên tục vài ngày khiến anh cảm thấy bất an chăng.
Tiêu Chi Viễn bắt đầu tự kiểm điểm lại thái độ của bản thân, hẳn là hơi quá đáng rồi đúng không.
Nếu biết trước, dù có trễ mấy hắn cũng nên về phòng với anh mới phải.
Thở một hơi dài trong lòng, Tiêu Chi Viễn vén tóc lòa xòa trên trán anh lên, bàn tay nhẹ vuốt ve gương mặt đang chìm trong giấc ngủ của anh.
Ngôn Hành Nhất ú ớ nói mơ, dịch sát gần hắn một chút.
Quả nhiên, vẫn không thắng nổi anh mà.
Tiêu Chi Viễn vừa nghĩ như thế, vừa khẽ khàng đặt một nụ hôn lên trán anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...