Cổ tay mảnh gầy của Ngôn Hành Nhất khẽ run rẩy trong lòng bàn tay Tiêu Chi Viễn.
Hắn nâng cổ tay anh lên, nhẹ chạm lên môi mình: “Được rồi, anh ngủ đi.”
Ngôn Hành Nhất ngơ ngẩn hồi lâu giữa màn đêm mới bọc mình trong chăn, dường như vừa trút một tiếng thở dài yếu ớt.
Từ ngày không phải đi tiêm, buổi sáng mỗi ngày là giờ Ngôn Hành Nhất lên chăm mẹ.
Cũng vì vậy mà Tiêu Chi Viễn gặp mặt Phương Tư không chỉ một lần.
“Cậu ở đâu cũng phải có em ấy bên cạnh à?”
Thái độ của Tiêu Chi Viễn với Ngôn Hành Nhất làm Phương Tư thấy có phần kém vui.
Dù không mặc định hai người đang yêu đương, nhưng chị chắc chắn mối quan hệ của cả hai trên tình bạn.
Nhưng dù là định nghĩa thế nào, hai người gắn liền với nhau tới mức độ này kể ra cũng thấy hơi quá?
Vậy mà Tiêu Chi Viễn thẳng từng “Ừm” một tiếng không chút do dự, Phương Tư nghẹn họng trân trối.
Mỗi lần đến hắn chỉ ngồi phía xa xa phòng bệnh, nhìn chằm chằm mỗi lần Ngôn Hành Nhất tới lui ra vào.
Trông không giống một cặp tình nhân yêu đương cuồng nhiệt khăng khăng dính lấy nhau, mà giống một đôi vợ chồng đang chiến tranh lạnh giám sát người kia để không đi chệch đường.
Thấy Phương Tư đã bắt đầu thoáng nhíu mày, Tiêu Chi Viễn vẫn không có một lời giải thích, cũng không có ý định để Ngôn Hành Nhất biến mất khỏi tầm mắt mình.
“Em ở đây làm gì?”
Ngôn Hành Tri vừa ra khỏi thang máy đến cạnh Phương Tư, nhìn người đàn ông lạ mặt đang nói chuyện với vợ mình.
Tiêu Chi Viễn lập tức nhận ra anh ta là ai.
Ngôn Hành Tri không hề phát hiện đây là thiếu niên vài năm trước anh ta từng có dịp gặp, nghĩ rằng đây là một người bạn của Phương Tư.
Nhìn không thấu suy nghĩ của chồng, Phương Tư biết nội tình gương mặt mặt lại loáng thoáng vẻ lo lắng.
Xin đừng, làm ơn đừng gây xích mích ở chỗ này.
Phương Tư đang suy nghĩ xem phải trả lời thế nào, Ngôn Hành Nhất đi từ đằng sau đến: “Anh đến rồi.
Vậy bọn em về.”
“Ừm.”
Mẹ đang bệnh, chuyện Ngôn Hành Tri và Phương Tư ly hôn tạm gác sang một bên.
Hai anh em cũng có vẻ hòa hợp, chí ít ngoài mặt là vậy.
Nhưng vừa biết Tiêu Chi Viễn là bạn Ngôn Hành Nhất, đôi mày Ngôn Hành Tri lập tức tỏ thái độ không hài lòng, ánh mắt cũng lạnh đi.
“Ngày mốt mẹ xuất viện rồi, khi nào sang nhà dì?”
“Thu xếp xong thì lúc nào đi cũng được.”
Phương Tư thay Ngôn Hành Tri trả lời.
Ngôn Hành Nhất gật đầu: “Vâng, em biết rồi.
Vậy bọn em đi trước.”
Tiêu Chi Viễn cũng không có ý định gây ấn tượng tốt với người kia, khẽ gật đầu rồi theo Ngôn Hành Nhất ra ngoài.
Hắn cảm thấy ánh mắt không tốt lành gì bám theo ngay sau lưng.
Nghĩ đến việc Ngôn Hành Nhất phải sống dưới ánh mắt như thế của cha và anh trai, Tiêu Chi Viễn thấy rất đau.
Ánh mắt ấy không của người ngoài mà đến từ chính người thân cận nhất, sức tấn công còn bị phóng đại lên vô số kể.
Tiêu Chi Viễn không kiềm chế được đặt tay lên tấm lưng gầy gò của anh.
Ngôn Hành Nhất như hơi giật mình, anh nhìn hắn, hỏi: “Sao vậy?”
“Coi chừng bậc thang.”
“Ừ.”
Ngôn Hành Nhất cúi đầu, chống tay lên chiếc gậy chống thường ngày nằm phía bên kia cẩn thận đi xuống từng bước một.
Tiêu Chi Viễn cứ vậy choàng lấy vai anh đến bãi đỗ xe.
“Ngôn Hành Nhất —— !”
Ánh mắt không thiện cảm kia đuổi theo tới nơi rồi.
“Có chuyện cần nói chuyện riêng với mày.”
Không biết Ngôn Hành Tri muốn nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt căng cứng của anh ta Tiêu Chi Viễn đã đủ hiểu chẳng phải chuyện hay ho vui vẻ.
Hiển nhiên Ngôn Hành Nhất cũng biết, lộ biểu cảm sốt ruột.
“Hành Nhất phải đi tập trị liệu chân ngay bây giờ.
Có gì cần nói thì nói thẳng ở đây luôn được không?” Đại khái nghĩ thấy sẽ làm Ngôn Hành Nhất càng thêm khó xử, thế nhưng Tiêu Chi Viễn nói bằng giọng điệu không có chút áy náy nào: “Xin lỗi, thật sự chúng tôi không có thời gian.”
Ngôn Hành Tri nhìn hắn bằng ánh mặt không hiểu nổi: “Tôi đang nói chuyện với em trai tôi? Cậu có quan hệ gì với nó?!”
Cảm giác Ngôn Hành Nhất đang nhìn mình, Tiêu Chi Viễn siết chặt bờ vai anh hơn xem như câu trả lời.
Ngôn Hành Tri như vừa thấy cảnh tượng hoang đường nào đó, trong đáy mắt lộ rõ vẻ chán ghét.
“Ngôn Hành Nhất, tụi mày có còn liêm sỉ hay không…!”
“Anh, câm miệng.”
Ngôn Hành Nhất nhìn anh trai mình, hơi tiến lên bỏ tay Tiêu Chi Viễn trên vai mình xuống, nắm lấy thật chặt.
“Anh muốn mắng chửi tôi thế nào cũng được, nhưng đừng liên lụy đến người khác.”
Tiêu Chi Viễn thấy tay Ngôn Hành Nhất lạnh ngắt.
Ngôn Hành Tri như không chịu nổi chậc lưỡi: “Tao chửi thế đã là nhẹ lắm rồi! Mẹ còn đang nằm trong bệnh viện mà mày dẫn đàn ông tới đây có biết xấu hổ không? Mày xứng đáng với mẹ mày hả?”
Dù đã chứng kiến một lần, Tiêu Chi Viễn vẫn thấy tức giận khôn xiết thay cả phần Ngôn Hành Nhất trước lời chỉ trích chửi rủa thậm tệ của anh trai ruột.
Đây mà là gọi là người nhà?
Tiêu Chi Viễn không hiểu, hay là chính vì đó người nhà? Thế nên có thể không chút kiêng kị mở miệng tổn thương người khác như vậy?
“Anh thì xứng à?’
Giọng Phương Tư lạnh lẽo vang lên phía sau, chị quay sang nhìn cả hai: “Hai đứa đi nhanh đi, đừng trễ buổi trị liệu.”
Ngôn Hành Tri nhìn vợ mình đang từ từ đến gần, hạ giọng:
“Anh không muốn ầm ĩ với em vì chuyện này, đừng xen vào.”
“Chuyện của người ta anh hăng hái thế nhỉ, vậy sao việc mình không có mà giải quyết cho đàng hoàng?”
“Phương Tư…!” Ngôn Hành Tri nhìn chằm chằm vợ, “Em không thấy mất thế diện hả?”
Phương Tư lãnh đạm: “Ở đây không có gì mất thể diện hơn sự xuất hiện của anh đâu.”
Tiêu Chi Viễn gần như nghe thấy được tiếng tanh tách của lửa giận trong người Ngôn Hành Tri bùng lên ngoài không khí.
“Đi đi, Hành Nhất.
Đừng để ý tới anh ta.”
Ngôn Hành Nhất tỏ vẻ áy náy và bất đắc dĩ với người chị dâu mất công đến tận đây giải vây cho mình.
Anh kéo tay Tiêu Chi Viễn, cất bước.
“Đi đi! Có ngon thì mày khỏi về nữa! Mày mà chết ngoài đường cũng đừng có mà dẫn xác về cái nhà này.”
Tiêu Chi Viễn khựng lại.
Cái gì cơ.
Tôi đã định nhẫn nhịn rồi, đã định không làm mọi người xung quanh khó xử rồi.
Xin lỗi, Hành Nhất, em nhịn không được.
Tiêu Chi Viễn thầm xin lỗi Ngôn Hành Nhất trong lòng, xoay người bước thẳng đến trước mặt Ngôn Hành Tri, dứt khoát kéo cổ áo anh ta lên.
Ngôn Hành Tri thấp bé hơn hắn, gót chân lập tức bị kéo dựng lên quá mặt đất, bị ép mạnh vào thân xe.
Hắn giả điếc làm ngơ trước tiếng kêu “Dừng tay” sợ hãi của Ngôn Hành Nhất, vẫn cứ dồn sức vào tay kiềm hãm sức chống cự của đối phương.
“Vì anh là anh trai của Ngôn Hành Nhất nên tôi mới nhẫn nhịn đến bây giờ.
Tiếc rằng anh lại khiêu khích sức chịu đựng của tôi.”
Có lẽ không ngờ người nọ sẽ sấn sổ tới ra tay với mình, Ngôn Hành Tri vẫn giữ nguyên vẻ mặt đầy khó tin.
“Anh cứ yên tâm đi, Hành Nhất sẽ không về nhà nữa.
Anh ấy có muốn tôi cũng sẽ không thả anh ấy đi —— Tôi không thể nào để anh ấy bị các người ép chết một lần nữa.”
Tiếng Phương Tư hít sâu một hơi vang lên.
“Cái…”
Ngôn Hành Tri ở dưới trợn to mắt nhìn, cùng với Phương Tư quay phắt về phía Ngôn Hành Nhất theo phản xạ.
“Chi Viễn…! Đừng nói nữa, van cầu em…”
Ngôn Hành Nhất né tránh cái nhìn của mọi người, liều mạng nắm lấy vai Tiêu Chi Viễn.
“Anh có gì bất mãn cứ việc nhào vào tôi, anh hay Chu Cẩm tôi cũng rất hân hạnh đánh một trận ra trò.”
Những gì muốn nói đã nói xong xuôi, Tiêu Chi Viễn đẩy Ngôn Hành Tri ra, nhìn anh ta thở hổn hển nhào tới nắm lấy cổ áo mình bằng ánh mắt lạnh nhạt.
Vì sao loại người thế này lại là anh trai của Ngôn Hành Nhất.
Mặc kệ tất cả nghiến ngấu chà đạp tôn nghiêm và vết thương của người khác dưới chân mình, giẫm xong còn muốn nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống.
Là người nhà thì có cái quyền làm vậy?
Bảo vệ bệnh viện tưởng có vụ gây rối y tế là người ngăn cuộc ẩu đả này xảy ra.
Ngôn Hành Tri sửa sang cà vạt bị kéo lệch về một bên, rít từng chữ qua kẽ răng “Mày tự đi mà giải quyết cho đàng hoàng”.
Sau đó quay người đi thẳng như không muốn đối diện với mấy người họ một giây đồng hồ nào nữa.
Phương Tư nhìn chằm chằm Tiêu Chi Viễn, chị nói: “Cậu đưa Ngôn Hành Nhất đi trị liệu đi, trễ quá rồi.”
Thứ cần thiết nhất với anh bây giờ e rằng phải là trị liệu tâm lý mới đúng.
Tiêu Chi Viễn ngồi vào xe, không thắt dây an toàn cũng không khởi động máy.
Đầu Ngôn Hành Nhất lại đau nhức.
Tiêu Chi Viễn ôm chầm lấy anh, ngả đầu anh vào lòng mình.
Ngôn Hành Nhất thì thào “Muốn uống thuốc giảm đau”, dù rất xót nhưng hắn vẫn nhất quyết không đồng ý.
“Chi Viễn, xin lỗi em.”
Lúc anh nói chuyện trên vòm ngực Tiêu Chi Viễn cảm thận được rung động rất khẽ khàng.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của anh.
“Tôi đã nói rồi, tôi không muốn nghe cái này lắm đâu.”
“Nhưng mà tôi, tôi thật sự thấy mình có lỗi với em lắm… Bất kể trước đây hay là vừa nãy…”
Không còn gì khác ư?
“Vậy anh nghe lời tôi.
Chẳng phải tôi đã nói với anh rồi à, trừ chỗ của tôi ra anh không thể đi đâu khác.
Cho dù anh có khóc lóc cầu xin tôi, tôi cũng không để anh về nhà.”
Miệng thì nói lời ngoan độc, thế mà môi lại dịu dàng chạm hờ lên đỉnh đầu anh.
Im lặng đến vài chục giây sau, Ngôn Hành Nhất vùi trong ngực hắn “Ừ” một tiếng thật khẽ, giọng nhuốm nghẹn ngào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...