An Tiểu Nguyên ngáp lên ngáp xuống về nhà, Ngôn Hành Nhất được báo phải ở lại bệnh viện theo dõi ít nhất từ một đến hai ngày.
Dù không quá tình nguyện nhưng đây cũng là dịp nghỉ ngơi hiếm có, vậy nên Ngôn Hành Nhất đàng hoàng nằm trên giường bệnh đã hơn nửa ngày.
Thế nhưng trời còn chưa tối hẳn, một cuộc điện thoại đã ép anh xuất viện sớm.
Điện thoại nhét trong túi áo khoác reo chuông, Ngôn Hành Nhất nằm chán rũ trên giường mò mẫm nửa buổi trời mới tìm thấy điện thoại.
Trên màn hình hiện số của người nhà, điều này khiến anh rất ngạc nhiên.
Bây giờ người trong nhà gọi điện cho anh chỉ có mẹ, có điều đó giờ mẹ có thói quen gọi vào máy bàn ở căn nhà ngoại ô, rất ít khi gọi số máy này.
Mà thường thì, anh có dự cảm xấu.
“Hành Nhất! Anh trai con và Phương Tư muốn ly hôn có phải không?!”
Ở đầu bên kia điện thoại, mẹ đã kích thích đến mức giọng nói lạc đi, run rẩy.
“Mẹ… chuyện này… mẹ nghe ai nói?”
Ngôn Hành Nhất không nghĩ rằng Phương Tư hay anh trai nói với mẹ.
Nhưng nếu mẹ đã hỏi ra câu này, đồng thời hỏi tới mình thì chắc chắn là đã nghe từ miệng ai đó.
Vậy nên anh không biết nên bày ra thái độ gì, càng không biết có nên nói thật ra hay không.
“Con đừng quan tâm đến chuyện mẹ nghe ai nói! Con trả lời cho mẹ, đúng hay không!?”
“Mẹ, mẹ bình tĩnh! Mẹ đã hỏi anh con chưa?”
“Hỏi?! Mẹ hỏi nó cái gì? Hỏi nó đi lang chạ với người nào sao?!”
Đến cả chuyện Trầm Lam cũng biết?
Ngôn Hành Nhất thầm chửi um lên trong lòng, thoắt cái đã biến thành tình trạng xấu nhất.
Mẹ không chờ câu trả lời của anh đã cúp điện thoại, thật ra trong lòng bà đã sớm có đáp án rồi.
Lo mẹ không chịu đựng nổi, Ngôn Hành Nhất vừa gọi điện cho Phương Tư vừa xuống giường đi giày.
Lúc Phương Tư vừa nghe máy, anh đã lê cái thân còn chưa kịp hồi phục phóng khỏi khu nội trú.
Ngôn Hành Nhất ngồi lên taxi, biết được ngọn nguồn câu chuyện từ Phương Tư.
Tiểu Tuyển Minh là người lỡ lời làm lộ chuyện.
Cậu con trai nhỏ không hiểu bố mẹ mình ly dị nghĩa là gì, chỉ đột nhiên thấy mình chuyển khỏi nhà, không tránh thoát mấy câu hỏi vì sao liên tục.
Phương Tư đành nói dối trả lời con trai: “Mẹ muốn đổi sang nhà nhỏ một chút ở với Tuyển Minh, nhưng bố không thích nên bố không tới.”
Mỗi lần đến nhà bà nội, Tuyển Minh được mẹ dặn đi dặn lại: “Con đừng nói cho ông bà nội biết, đây là bí mật nhỏ giữa mẹ và Tuyển Minh nhé.”
Hôm nay Tiểu Tuyển Minh được nghỉ chiều, Phương Tư đưa cậu bé đến nhà bà nội để ngơi tay đi làm.
Tiểu Minh chơi quá trớn, bất cẩn bắn đầy bùn đất lên quần áo mình.
Mẹ Ngôn vừa thay quần áo cho cậu bé vừa lải nhải càu nhàu, bây giờ đã chuyển mùa rồi, đồ hơi mỏng; bữa nào phải kêu Phương Tư mang hai bộ đồ dày qua đây mới được.
Tiểu Tuyên Minh rành mạch đáp: Đồ ấm của con đang ở nhà mới hết rồi nội ơi!
Mẹ Ngôn sửng sốt, hỏi sao con lại có nhà mới? Không nghe nói mấy đứa dọn nhà đi.
Tiểu Tuyển Minh còn đang bận nghịch ngợm, bịt kín miệng lại nói mẹ không cho con nói nội biết, nội đừng méc mẹ là con nói đó!
Tim mẹ Ngôn đánh thịch một cái, nghĩ có gì đó không ổn.
Bà thay quần áo cho cháu mình xong, không gọi điện thoại hỏi ai cũng không bàn bạc với chồng, âm thầm cầm chìa khóa dự phòng con trai cả bỏ lại đây đến nhà Ngôn Hành Tri.
Hai nhà không xa nhau, lái xe thì mất tầm mười phút, đi xe buýt thì qua ba, bốn trạm tầm mười lăm phút là tới.
Chắc lúc này cả hai đang bận công việc, mẹ Ngôn cầm chìa khóa mở cửa, vừa vào nhà đã thấy không đúng.
Đây không phải căn nhà của một đôi vợ chồng đang sinh hoạt với nhau.
Phương Tư thích ngăn nắp sạch sẽ, lúc nào phòng ốc cũng được dọn dẹp tươm tất.
Nhưng nhìn căn nhà bẩn thỉu rối tung lên hết này, rõ ràng nữ chủ nhân của nó đã không ở đây từ rất lâu rồi.
Mẹ Ngôn mở tủ quần áo phòng ngủ, xem cả phòng vệ sinh, nhà bếp và phòng ngủ của Tiểu Tuyển Minh: Đồ dùng của cả hai mẹ con đã biến mất.
Trực giác của một người phụ nữ mách bảo cho bà biết, hai vợ chồng con trai cả xảy ra chuyện lớn.
Càng nghĩ càng loạn cào cào, mẹ Ngôn run lẩy bẩy gọi điện thoại cho Phương Tư.
Bà chưa kịp bấm số điện thoại riêng nhà Ngôn Hành Tri đã reo lên.
Vừa “a lô” một tiếng, bà đã nghe giọng nữ đầu dây bên kia vang lên:
“Sao cô lại về đó rồi? Phương Tư cô đừng tính toán thiệt hơn nữa, muốn ly hôn thì lẹ làng một chút đi, nhây qua nhằng lại là cho ai xem! Tôi gọi Hành Tri không trong giờ làm mà anh ấy không nhận điện thoại của tôi, còn cô gọi thì lại nghe!”
Giọng mẹ Ngôn trẻ trung hơn tuổi nhiều, chỉ a lô một tiếng như thế bên kia cũng không rõ là ai, tự khẳng định đó là giọng Phương Tư.
Mẹ Ngôn không biết cô ta là Trầm Lam, nhưng cuộc điện thoại này đã cho bà biết chuyện gì đang diễn ra.
Bà tức giận đến độ run bần bật, đầu nổ ầm một tiếng sôi sùng sục lên.
“Cô… cô là ai…!”
Trầm Lam đầu bên kia còn đang hùng hổ dọa nạt chửi rủa, vừa nghe thế đã giật nảy mình hiểu ra, dứt khoát cúp luôn điện thoại.
Mẹ Ngôn tức giận hồi lâu, bắt đầu gọi điện thoại cho Phương Tư, Ngôn Hành Tri, rồi Ngôn Hành Nhất.
Ngôn Hành Nhất là người cuối cùng đến nơi, lúc về tới nhà đã thấy cả nhà, gồm cả cha Ngôn, ngồi trong trong phòng khách, không khí ngột ngạt đến mức khó thở.
Vừa thấy anh bước chân vào, Ngôn Hành Tri “hừ” một tiếng quay mặt sang chỗ khác.
“Hành Nhất! Cả con cũng gạt mẹ có phải không? Mấy đứa thông đồng với nhau lừa gạt bà già này.”
Mẹ Ngôn xem chừng đã nổi cáu một trận, nhưng bây giờ vẫn còn chưa hết bực bội, quát anh bằng giọng sắc bén trước giờ chưa từng có.
“Mẹ… mẹ đừng nóng giận, anh chị đều đã trưởng thành cả rồi, đều có chủ kiến riêng… Chuyện này… mẹ cứ để yên đi…”
“Để yên?! Tại sao mẹ phải để yên! Đã ly hôn tới nơi rồi còn để yên!”
Ngôn Hành Nhất nghĩ thầm trong bụng, thế phải quan tâm làm sao đây? Xen vào rồi sẽ thật sự đưa Ngôn Hành Tri chệch đường về lại được ư?
Mẹ Ngôn quay đầu chỉ vào mũi con trai cả.
“Mẹ không quan tâm cô gái đó là ai! Mẹ nói cho con biết Ngôn Hành Tri, cả đời này cô ta cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện bước vào cái nhà này! Con đi mà nói cô ta biết đường cút xa ra.”
“Mẹ… con và cô ấy không có chuyện gì hết…”
“Mày im miệng cho mẹ! Điện thoại đã gọi đến nhà còn bảo không có chuyện gì?!”
Cha Ngôn nhìn không nổi nữa, cau mày cản vợ hò hét to tiếng lại, ông nói: “Được rồi, đừng ầm ĩ nữa.
Hành Tri và cô kia tách nhau ra không phải là xong à?” Nói rồi ông đánh mắt sang Phương Tư, “Con cũng lo mà sắp xếp thời gian chuyển về đi, sống cho đàng hoàng, lằng nhằng làm khổ nhau cái gì.”
Trong lời nói rõ có ý Phương Tư cố tình chuyện bé xé ra to.
“Cha…” Phương Tư ôm một bụng ấm ức, “Con và anh ấy…”
“Cha,” Biết rõ mình mở miệng sẽ nghe nhiếc móc, Ngôn Hành Nhất không nhịn được bất bình thay chị dâu: “Chuyện này không thể trách đến chị dâu được.”
“Mày câm, a dua xen vào làm gì!” Cha Ngôn chẳng thèm nhìn Ngôn Hành Nhất, xua tay, “Đi đi, ở đây không có chuyện phần mày.”
“Đi cái gì mà đi! Hành Nhất con ngồi lại đây!” Giọng điệu mẹ Ngôn cứng rắn khác thường, bà nói với chồng, “Sao ông lại thái độ với Hành Nhất? Hành Nhất không được đi, còn phải dọn về đây.”
Cha Ngôn không được vuốt mặt nể mũi trước mặt mấy đứa con bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Dọn về? Tôi đồng ý chưa?”
“Không khiến ông đồng ý!” Mẹ Ngôn đập bàn đứng dậy, “Tôi để con tôi về nhà thì việc gì đến ông cho phép? Chẳng lẽ tôi không có quyền quyết định ở cái nhà này?!”
Tuyệt nhiên không ngờ vợ mình sẽ nói năng như thế, cha Ngôn ngạc nhiên át cả tức giận, nhưng cơn nổi đóa nhanh chóng cháy phừng lên, ông xanh mặt hạ giọng quát vợ:
“Bà muốn làm cái gì?”
“Tôi làm gì?! Tôi mới phải hỏi ông muốn làm cái gì!”
Không nghĩ đến chuyện vợ chuyển mũi dùi sang chỉ trích mình, cha Ngôn nhìn người vợ chưa từng nổi giận quát to tiếng hơn cả mình: “Tôi đã ở với ông gần bốn mươi năm rồi, cái gì cũng phải nghe ông chiều theo ý ông.
Nhưng còn ông thì sao!? Ông dồn ép một đứa con trai của tôi, bây giờ ông còn muốn ép uổng con dâu tôi!”
“Tôi ép uổng con dâu bao giờ?”
“Ông có hòa nhã vui vẻ với con bé một ngày nào chưa? Ông tự xem lại thái độ của mình với Phương Tư xem, Hành Tri là học theo thói anh mới đối xử với Phương Tư ra thế này!”
“Ý bà là sao!” Cha Ngôn cũng đứng bật dậy, đối diện với vợ.
Mọi chuyện cuối cùng lại thành ra thế này, mặc kệ Ngôn Hành Nhất và anh trai khuyên can thế nào, cha mẹ hoàn toàn không nghe gì vào tai.
“Bà đi nói đỡ cho cái thứ vô liêm sỉ kia mà tôi không giận được…?!”
Vô liêm sỉ, đương nhiên để ám chỉ Ngôn Hành Nhất.
Mà đáp lại câu chỉ trích này, đầu Ngôn Hành Nhất lại bắt đầu nhói lên với đủ loại tạp âm lẫn lộn.
“Được! Được lắm…” Mẹ Ngôn giận đến độ tái mặt, người run lẩy bẩy không ngừng, “Tôi không cãi với ông, thời gian này tôi cũng không sống chẳng nổi trong cái nhà này… đã thành như vậy thì còn ra cái gì? Tôi đi với Hành Nhất, để ông biết cho rõ cái gì là gia – đình – ly – tán! Tôi…!”
Còn chưa dứt câu, chuyện Ngôn Hành Nhất lo nhất đã xảy ra.
Mẹ đột ngột ôm lấy ngực, ngã trượt người, nương theo tiếng kêu sợ hãi của con trai gục trên sofa.
“Mẹ —— !!!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...