Ngày Hạ Có Tiếng Ve Kêu


Phương Tư hít một hơi thật sâu, như thể làm vậy có thể ngăn nước mắt mình chảy ra vậy.
“Đi thôi, về nhà rồi hãy nói.”
Chỗ ở mới của Phương Tư ở rất gần nhà trẻ giữ Tiểu Tuyển Minh, ở khu dân cư chỗ cậu bé lạc mất lần trước.
Khu dân cư không mới nhưng vừa an toàn lại vừa tiện lợi.

Chị tìm một căn hộ nhỏ sạch sẽ, thu vén tươm tất đâu ra đó.

Nhưng Ngôn Hành Nhất không có tâm trạng nhìn những thứ đó, vừa vào đến cửa anh đã hỏi:
“Chuyện này bắt đầu từ khi nào?”
Phương Tư đang tháo giày chợt khựng lại: “… Cũng khá lâu rồi, cô ấy nói.”
“Cô ấy?”
Phương Tư thay giày, bảo Ngôn Hành Nhất ngồi xuống nói chuyện: “Bạn thời đại học của Hành Tri.”
“Cô ta nói cho chị? Thế mà cô ta dám gọi điện cho chị?!”
Như thấy hơi bất ngờ trước sự ngạc nhiên của Ngôn Hành Nhất, Phương Tư cười: “Thì dù không gọi chị cũng đã nhận ra rồi.”
Khi ấy Ngôn Hành Tri bắt đầu nghe điện thoại sau lưng cô, bắt đầu về rất muộn, điện thoại thường xuyên tắt máy.

Phương Tư không đần độn, bất kì người phụ nữ nào cũng sẽ sinh nghi.
Nhưng chị vờ như không biết.
Trong mắt Ngôn Hành Nhất, chị là một người phụ nữ độc lập, mạnh mẽ và có chủ kiến.

Mà anh không biết trong hôn nhân và tình yêu, chị cũng mềm yếu và sợ hãi sự thật như bao người con gái khác, chị sợ phải đối mặt với sự thật chồng mình đã có người khác.

Đồng thời, Phương Tư nghĩ hai người có thể tự giải quyết chuyện này với nhau.

Dẫu sao lừa dối không phải chuyện bất kỳ đôi vợ chồng nào có thể đem ra mà khoe khoang tự hào.
Cuộc hôn nhân của chị xảy ra vấn đề, chị không muốn phải cầu xin sự giúp đỡ từ người khác, cũng không muốn thù hận một ai.
Nhưng chị chua chát phát hiện, chỉ một mình mình không thể giải quyết bất cứ việc gì —— Vì vừa bắt đầu Ngôn Hành Tri đã từ chối giải quyết, càng chưa từng thừa nhận mình phản bội.
Phương Tư nhớ lại thật cẩn thận quãng thời gian mình và Hành Tri ở bên nhau, rốt cuộc nó xuất hiện rạn nứt vào thời điểm nào.

Nghĩ thật nhiều, chị mới phát hiện e rằng duyên vợ chồng của hai người đã sai lầm từ ngay từ khi bắt đầu.
Lúc Ngôn Hành Nhất giới thiệu anh trai với chị đã nói anh mình là người chính trực lương thiện lại rất có chí tiến thủ, thế nhưng cũng là tên đàn ông cứng nhắc không biết uyển chuyển.
Nhưng chính sự “cứng nhắc” ấy đã chạm trúng trái tim Phương Tư.
Anh ấy không lãng mạn, không biết nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng anh can đảm đứng ra đối mặt với tên cướp khi những người đàn ông khác lùi bước.

Hôm sau anh vác hai bàn tay quấn đầy bông băng đến giúp Phương Tư dọn nhà, khâu bao nhiêu mũi nhưng cũng nhất quyết không để chị bưng thêm cái thùng nào.
Vào thời khắc anh bảo vệ Phương Tư trong một nơi an toàn, còn bản thân lao vào nguy hiểm ấy, chị đã quyết định giao cuộc đời mình cho người đàn ông này.
Đó là giây phút ngây thơ thiếu nữ nhất cuộc đời Phương Tư.
Chàng hiệp sĩ chính nghĩa không sợ cái ác trong giấc mộng đã hóa thành Ngôn Hành Tri xuất hiện trước mắt chị.

Dù chàng hiệp sĩ ấy từng nổi giận vì chị đứng về phía Ngôn Hành Nhất, nhưng hình ảnh người đàn ông quả cảm ngay thẳng trong lòng chị ngày ấy vẫn chưa từng phai mờ.
Người rơi vào lưới tình thường dễ dàng phớt lờ khuyết điểm của người mình yêu —— Đó hẳn là cái người tình trong mắt hóa Tây Thi mà người ta vẫn thường hay nhắc đến.
Đương nhiên Ngôn Hành Tri cũng có những điểm chị không yêu, nhưng chị khờ dại cho rằng mình có thể tránh khỏi những xung đột với anh trên những khía cạnh ấy.


Chị có lòng tin mình và anh sẽ trở thành một gia đình đầm ấm mỹ mãn, trở thành người vợ thấu hiểu và ủng hộ chồng mình.
Nhưng chị quên mất, hôn nhân là một hành trình dài đằng đẵng, đó là chuyến hành trình mà hai người cùng đi phải nâng đỡ ủng hộ lẫn nhau.

Chỉ có một người nào có thể đi đến tận cuối con đường.
Rạn nứt giữa hai người lan ra từ từ từng chút một đi vào cuộc sống hôn nhân.

Có đôi khi chỉ là chút chuyện nhỏ nhặt như mua đồ ăn cũng khiến cả hai cãi vã tranh chấp rồi chiến tranh lạnh.

Nhưng bản tính rập khuôn cố chấp Ngôn Hành Tri làm anh ta chưa từng sẵn sàng kiên nhẫn trao đổi với Phương Tư những chuyện nhỏ nhặt này.

Dần dà, Phương Tư cũng từ bỏ.
Vì vậy, cái tên Trầm Lam nọ lần nữa xuất hiện trong cuộc sống của hai người.
Trước khi yêu Phương Tư, Ngôn Hành Tri đã từ từng từ chối Trầm Lam, hơn nữa còn từ chối thẳng thừng không thèm đếm xỉa.

Dù cho cô ta có tiếp tục dây dưa không ngừng Ngôn Hành Tri cũng không bao giờ để Phương Tư bất an vì chuyện này.
Cho nên rất nhiều năm về sau, khi chị nhìn thấy cái tên Trầm Lam này xuất hiện trong điện thoại của Ngôn Hành Tri.

Chị biết, Hành Tri đã dao động rồi.
Mà xuất phát điểm của sự dao động ấy đến từ mối hệ đang dần nguội lạnh của hai người.
Thật ra Ngôn Hành Tri không biết Trầm Lam từng gọi cho Phương Tư, chị cũng không cảm thấy Hành Tri sẽ vô liêm sỉ đến mức ấy.


Cũng chính vì cuộc điện thoại này mà chị đã nghĩ mình vẫn còn yêu Hành Tri, nhất định phải gắng gượng đến cuối cùng vì cuộc hôn nhân này.
Chỉ là kết quả của những nỗ lực, vẫn là hoài phí.
Cho đến ngày Tuyển Minh mất tích, cuối cùng cô đã mất sạch lòng tin vào Ngôn Hành Tri, mất đi cả chút sức lực hao mòn muốn giữ gìn cái nhà này.
“Sở dĩ chị không muốn nói cho em biết, cũng vì để bảo vệ lòng tự trọng buồn cười này của chị thôi —— ” Phương Tư bất lực bật cười, “Trước đây chị từng khẳng định với em “Bọn chị nhất định sẽ hạnh phúc” như thế, kết quả chị đã nuốt lời rồi.”
“Đó không phải là lỗi của chị!” Ngôn Hành Nhất kích động, “Cũng không phải vấn đề của chị!”
“Bây giờ để nói ai đúng ai sai đã không còn ý nghĩa gì, bọn chị đã không thể ở bên nhau nữa.”
“Chị dâu…!”
“Hành Nhất.” Phương Tư ngắt lời anh, nói từng chữ thật rõ ràng, “Chị không thể chấp nhận Hành Tri được nữa rồi.”
Lý do chị thẳng thắn với Ngôn Hành Nhất là vì chị biết rõ dù cậu em trai này không muốn nhìn thấy họ xa nhau, nhưng sau cùng sẽ hiểu cho quyết định của chị, không tạo thành rào cản quá lớn cho chị.
Còn về cha mẹ chồng, trước hết khoan nói đến cha Ngôn, riêng mẹ chồng sẽ tuyệt đối không nhìn con trai ly hôn mà không bận tâm.

Có ép Ngôn Hành Tri quỳ xuống bà cũng sẽ không đồng ý, chắc chắn quá trình sẽ còn lê thê hơn dự tính.

Thế nên dù cảm thấy rất có lỗi với hai ông bà, trước khi gạo nấu thành cơm Phương Tư tuyệt nhiên không định lộ chuyện ra.
Về phần Ngôn Hành Tri, trước giờ chuyện vợ chồng anh không bao giờ để người ngoài nhúng tay vào, tất nhiên sẽ không mở miệng nói với cha mẹ.
Ngôn Hành Nhất nhìn Phương Tư, biết chị đã nói đến nước này thì không cơ hội cứu vãn.

Tuy anh cầu xin chị suy nghĩ thêm một chút thôi, nhưng chính anh cũng tự hiểu làm sao Phương Tư có thể nói ra hai chữ ly hôn mà không suy xét kỹ càng đủ đường?
Anh càng muốn biết vì sao Ngôn Hành Tri phải vụng trộm bên ngoài.

Dù có ly hôn, anh cũng phải bắt anh trai trả lại công bằng cho Phương Tư.
Đã đến giờ Tiểu Tuyển Minh tan học, Ngôn Hành Nhất và Phương Tư tạm biệt nhau, anh nhắn tin cho anh trai: Anh không muốn bung bét ra lớn chuyện thì về nhà ngay, tôi không phải chị dâu, không sợ anh mất mặt đâu.
Ngôn Hành Nhất đợi dưới nhà ba tiếng, cuối cùng Ngôn Hành Tri cũng tới.

“Khi nào anh dẫn chị dâu mới về ra mắt tôi đấy?”
Trước câu mỉa mai không dè chừng của Ngôn Hành Nhất, Ngôn Hành Tri nổi giận ném áo khoác lên sofa: “Chuyện hai người không tới phiên cậu chõ mũi vào!”
“Phải rồi, không tới phiên tôi.

Thế tới phiên ai nhỉ? Cha mẹ tôi hay là tiểu thư Trầm đây?”
“Ngôn Hành Nhất!” Ngôn Hành Tri chưa bao giờ nói lại kiểu khiêu khích của em trai mình, “Anh không biết Phương Tư nói với cậu cái gì.

Anh nói cho cậu biết, anh và Trầm Lam không có gì hết!”
Ngôn Hành Nhất bật cười.
“Ngôn Hành Tri, nếu như anh là đàn ông, đã dám vụng trộm thì phải dám thừa nhận.”
Ngôn Hành Tri nghiến răng, từng bó cơ trên mặt run rẩy không ngừng: “Nói cho cậu biết một lần nữa, không có chuyện đó!”
“Thế anh nghĩ tới cái dạng nào rồi mới gọi là có hả! Hay lên giường rồi mới gọi là phản bội? Lúc con anh mất tích thì anh lêu lổng ăn chơi với ả đàn bà khác, anh nghĩ như thế vẫn là chưa có gì xảy ra có đúng không!?”
Nghe thấy tên Tuyển Minh, Ngôn Hành Tri nhất thời không nói nên lời.

Mà Ngôn Hành Nhất không biết chính xác ngày hôm ấy anh ta có ở với Trầm Lam hay không, nhưng bây giờ thì anh chắc chắn.
“Haha, được quá, Ngôn Hành Tri, mẹ nó anh được thật đấy.”
“Mày có tư cách gì nói đến tao!” Ngôn Hành Tri chỉ vào mũi em trai mình giận dữ quát tháo: “Tao có ngoại tình cũng không ở với đàn ông giống cái loại như mày!”
“Đàn ông thì sao?” Ngôn Hành Nhất phủi sạch tay mình, “Anh làm với phụ nữ thì cao giá hơn tôi nhỉ? Anh chỉ đang phạm một sai lầm mà đa số tên đàn ông nào cũng từng mắc vào? Chỉ là gặp một người phụ nữ khác bảy lần mười lần cũng là không phạm pháp có phải không?!”
“Ngôn Hành Tri, anh có thể biết xấu hổ lấy một chút không hả?”
Những lời ấy rất có tác dụng đổ thêm dầu vào lửa.

Ngôn Hành Tri đến gần em trai, chỉ chỉ vào ngực anh nghiến răng nghiến lợi:
“Tao vô liêm sỉ?! Chẳng phải đều tại mày nên tụi tao mới ra nông nỗi này sao?!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận