Bây giờ, Tiêu Chi Viễn đã quay về.
Trở thành Tiêu Chi Viễn hoàn toàn khác với một Tiêu Chi Viễn trong trí nhớ của Ngôn Hành Nhất, lần nữa xuất hiện trước mặt anh —— ôn hòa lịch thiệp, luôn giữ nụ cười trên môi, sẽ gọi anh với cái tên tác giả Ngôn.
Vì sao.
Vì sao xa cách lâu như thế, lại xuất hiện khi anh đã sắp hoàn toàn quên đi câu chuyện quá khứ ấy?
Ngôn Hành Nhất nhìn bức tranh treo trên tường kia thật lâu.
“Sau này nhóc thành danh rồi đừng có quên từng nhận lời anh đó.
Có nổi tiếng đến độ anh không mời nổi cũng phải vẽ cho anh! Đây là vật làm tin, hiểu chưa? Đừng có mà bịp anh!”
Vì vậy mà Tiêu Chi Viễn trở lại thực hiện lời hứa.
Và quả nhiên đứa nhỏ này đã trở thành một người đàn ông xuất sắc như anh đã từng khẳng định.
Không sai, đó là lý do tôi vứt bỏ em.
Nếu năm ấy tôi và em chưa từng xa nhau, vậy hôm nay sẽ không phải ngày em trở về, mà là ngày em rời khỏi cuộc sống của tôi.
Cho đến tận giờ phút này, Ngôn Hành Nhất vẫn tin chắc là thế.
Rõ ràng chưa từng hối hận vì quyết định năm ấy, cớ sao lúc gặp lại thấy đau khổ khó chịu như vậy? Anh thà rằng Tiêu Chi Viễn khinh thường, chẳng thèm ngó ngàng đến mà đạp nát anh dưới chân chứ không phải nhìn anh hời hợt nói một câu “Thế thôi”.
Một lần nữa, Ngôn Hành Nhất nhìn thấy sự tăm tối đê tiện bên trong con người mình.
Anh muốn Tiêu Chi Viễn nhớ đến mình —— Nhớ được đoạn tình cảm cả hai đã từng đi qua, nhớ được anh đã đừng bỏ rơi hắn.
Anh cần nó để chứng minh giá trị của người tên Ngôn Hành Nhất này trong cuộc đời của Tiêu Chi Viễn.
Dù cho giá trị ấy quá nửa là thương tổn.
“Nếu như đây là trả thù… Vậy em thành công rồi, Chi Viễn.”
Đêm đó, Ngôn Hành Nhất mất ngủ.
Trời đã sáng rồi mà anh chỉ ngủ cạn được hai tiếng, còn bị cuộc điện thoại của An Tiểu Nguyên đánh thức.
“Mẹ nó chứ đã bảo về đến nhà phải gọi điện cho ông rồi! Chờ cả đêm cũng không thấy gọi cuộc nào!”
“A à… quên…” Ngôn Hành Nhất lắc lắc cái đầu mơ màng, chợt nhớ ra hôm qua hôm qua đúng là có được dặn như vậy, “Xin lỗi.”
“May mà đồng chí Tiêu Da Vinci đã gọi điện cho ông rồi, chẳng trông chờ được gì vào cái mặt cậu.”
Ngôn Hành Nhất cười thầm trước cái biệt danh trâu bò An Tiểu Nguyên đặt cho Tiêu Chi Viễn.
“Rồi, nói chuyện chính.” An Tiểu Nguyên đầu bên kia điện thoại hình như đang lật giấy xoành xoạch, “Lạc Đường của cậu đâu, tái bản bìa cứng thể nào cũng phải có mấy chục ngàn chữ ngoại truyện.”
“Mười ngàn, không hơn được nữa.”
“Ba mươi ngàn.”
“Đệt!”
“Không cho đệt, chỉ được phép phục tùng không phản kháng.”
Ngôn Hành Nhất cảm thấy đầu mình bắt đầu nặng trịch đau đớn quá độ.
An Tiểu Nguyên còn chêm vào: “Nói thật này Hành Nhất, đây là cơ hội tốt để cậu được nhìn nhận lại một cách nghiêm túc.”
Nghe được hàm ý trong câu nói vừa rồi, Ngôn Hành Nhất ngẫm nghĩ một lát: “Là nhờ Tiêu Chi Viễn phải không?”
An Tiểu Nguyên không trả lời trực tiếp: “Cậu quan tâm làm gì.
Bây giờ sách ăn liền nhiều đến mức ông đây đớp đến muốn ói rồi.
Cậu coi như vì ông đây đi, cố gắng thêm chút nữa.”
Đừng nhìn bề ngoài An Tiểu Nguyên hay gào gáy ăn tục nói phét với Ngôn Hành Nhất, năm ấy cũng là người hâm mộ Quân Tửu.
Sau khi tổng biên lên chức, chính An Tiểu Nguyên đã chủ động được điều đến tổ này phụ trách tác giả Ngôn Hành Nhất, kết quả ngồi ấm mông chưa được mấy ngày đã bị trình độ nhây bản thảo của anh biến thành kẻ gian ác rồi.
“Vì cậu?” Ngôn Hành Nhất không nhịn được phì cười, “Thế tôi chả làm, ngày nào cũng mắng tôi xối xả như cục cớt cờ hó.”
An Tiểu Nguyên cười ha hả, trong tiếng cười còn lẫn mấy chữ “Cái đụ”.
“Bây giờ là thời đại của văn học tốc độ, loại chậm chạp như cậu không dễ sống nổi đâu.” An Tiểu Nguyên chậm rãi thả nhẹ giọng, “Nhưng tôi không muốn cậu biến thành như mấy tác giả khác, cậu không được phép thay đổi, cũng không nên thay đổi như vậy.”
“Đang khen tôi đấy à?”
“Đương nhiên là khen cậu rồi.
Bởi vậy nên cậu lẹ lẹ cái tay lên.” Nói mềm mỏng cho hết xong, đòn roi của An Tiểu Nguyên lập tức theo sau, “Rồi mốt tới ngày lên thớt lại kêu cha gọi mẹ cho ông, không có tác dụng gì đâu nhớ chưa.”
“Bà mẹ.” Ngôn Hành Nhất chỉ biết đáp lại An Tiểu Nguyên hai chữ đó.
Anh đặt điện thoại xuống, ngồi trên giường rất lâu mới bất đắc dĩ thở dài.
Anh biết, vì mình mà từ đó đến nay An Tiểu Nguyên phải gánh vác áp lực không nhỏ.
Khi “Lạc Đường” đi đến chặng cuối, tạp chí đã được một công ty xuất bản tư nhân lớn mua lại.
Cùng năm đó, nền tảng văn học trực tuyến của công ty ra đời và nhanh chóng phát triển mạnh, đồng thời bồi dưỡng được một đội ngũ tác giả.
Họ cập nhật với tốc độ mau chóng ổn định, có những ý tưởng hết sức mới mẻ độc đáo, thường xuyên dẫn đầu xu hướng mảng văn học mạng và có lượng độc giả trẻ đông đảo.
Mà gần như mỗi năm sẽ đều có một lớp tác giả trẻ với tư duy càng đổi mới táo bạo hơn xuất hiện thay thế và lấn át lớp tác giả trước.
Ngay cả quyển tạp chí mà Ngôn Hành Nhất ra mắt cũng bị các tác giả đi sau vượt người trước chiếm đóng trong chớp mắt.
Họ biết rõ cách để nắm giữ sự chú ý của độc giả, là người đóng góp doanh số tiêu thụ chủ yếu cho tạp chí.
Ngay cả khi đến tám hay chín trên mười bộ bị An Tiểu Nguyên bỡn cợt thứ văn vẻ gì mà không đáng một xu trong âm thầm, thiết lập vô lý đầy sạn, lỗi chính tả thì lắm đến mức tổ hiệu đính muốn đập đầu vào tường —— Thế nhưng vẫn không thể ngăn cản họ liên tục xuất bản những tập sách lẻ, cuốn nào cuốn nấy đề không gặp bất kỳ trở ngại gì mà lên kệ bán chạy.
Ngôn Hành Nhất và An Tiểu Nguyên buộc phải thừa nhận, tác phẩm bán chạy ắt sẽ có giá trị riêng của nó.
Điều khác biệt là có bao nhiêu công nhận mà thôi.
Coi như họ chướng mắt thứ văn chương gọi là thức ăn nhanh này, họ cũng không thể viết được, bất kể là xem thường không muốn viết hay ngay từ đầu đã không muốn viết, thì cuối cùng họ vẫn sẽ chẳng có lấy một lần đánh bại được doanh thu của người ta.
Họ đều không muốn thừa nhận, mình đã sắp bị dòng lũ văn chương cuốn trôi không còn tồn tại.
Ngôn Hành Nhất chưa từng ôm mộng trở thành Tolkien hay George Martin* Trung Quốc, anh tự biết mình không có tài hoa và nghị lực, cũng không xem sáng tác trở thành tín ngưỡng và thứ mình theo đuổi cả đời.
*Là John Ronald Reuel Tolkien và George Raymond Richard Martin: cả hai đều là những nhà văn giả tưởng nổi tiếng của thế giới.
Tolkien được biết đến rộng rãi qua các tác phẩm “The Hobbit” và “The Lord of The Rings”, Martin là “A Song of Ice and Fire” và “Games of Thrones”.
Đó chỉ là cách anh kiếm sống qua ngày.
Và ít nhất có thể mang đến cho anh niềm vui tạm bợ.
Anh không ôm chí lớn —— “Viết những gì tôi thích” là điều duy nhất anh kiên trì đeo đuổi.
Anh dành thời gian cho việc nghiên cứu hơn là sáng tác, luôn xoáy sâu chú tâm vào các chi tiết, ngay cả khi chẳng có ai muốn đọc những tình tiết ấy.
Thế nhưng ngoại trừ hạn nộp, An Tiểu Nguyên chưa bao giờ gây cho anh bất kỳ áp lực gì.
Chủ đề, hướng đi của cốt truyện và cách triển khai kết cục, An Tiểu Nguyên với tư cách biên tập viên phụ trách hầu như cho Ngôn Hành Nhất đến 99% tự do.
Nếu xét trên phương diện này, có lẽ An Tiểu Nguyên không phải một biên tập viên đạt tiêu chuẩn, cũng không cách nào rèn giũa Ngôn Hành Nhất trở thành một tác giả bán chạy.
Cả đời anh chỉ có thể làm một tác giả tầm trung tẻ nhạt, đi cùng là một số lẻ tẻ người hâm mộ trung thành và tư tâm của An Tiểu Nguyên mà lang thang ngoài ánh đèn sân khấu.
Đó là lý do vì sao Ngôn Hành Nhất rất cảm kích An Tiểu Nguyên, người thay anh chịu đựng phần lớn áp lực bên trên đè xuống, bảo vệ anh, để anh viết câu chuyện mình thích theo cách của bản thân.
Nhưng cả anh lẫn An Tiểu Nguyên đều biết rõ, sự bảo vệ này có hạn định, chẳng biết chừng vào một tương lai không đoán trước được anh sẽ bị lượng tiêu thụ sách đào thải.
Anh cần một cơ hội chứng tỏ bản thân, chứng minh tác giả Quân Tửu vẫn còn giá trị tồn tại, chứng minh sự kiên trì của An Tiểu Nguyên không hề sai.
Và Tiêu Chi Viễn là người trao cho anh cơ hội ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...