Phong bước vào nhà thấy Lam đang ngồi ôm gối trên ghế sofa nhắm nghiền mắt. Anh cúi xuống nhìn gương mặt cô khẽ mỉm cười. Chắc là đi làm về rồi qua đây nấu ăn luôn, mệt quá đây. Anh cầm tấm chăn mỏng đắp lên người thì Lam tỉnh dậy. Cô ôm cổ anh mè nheo.
“Anh về từ bao giờ. Em ngủ quên”
“Hôm nay họp cổ đông nên anh về muộn chút. Đợi anh lâu lắm phải không?”
“Không lâu đâu, anh lên thay đồ đi rồi em làm nóng đồ ăn, một chút xíu thôi là xong”
Phong vuốt tóc cô “Chờ anh một chút nhé”
Phong xuống đã đầy một bàn những món ăn Tây: cá hồi sốt măng tây, thịt bò cuộn, pasta hải sản, salad bơ.
“Hôm nay người yêu anh đổi món sao?” Phong ôm cô từ phía sau.
“Em thử làm những món anh thích ăn xem có được không. Em quen làm món Việt, hy vọng là anh ăn được”
Phong nhéo mũi cô “Ngốc, em nấu gì mà chẳng ngon”
Phong rót một ly vang đưa cho cô. “Lâu lắm không uống rồi. Hôm nay ở nhà em uống thoải mái anh phục vụ em hết mình” nói xong còn cười gian tà.
Lam đỏ mặt lườm anh “Anh không rời chủ đề đó được à”
“Nhìn thấy em là anh không nghĩ được gì nữa”
Lam “...”
Ăn xong Phong bỏ bát vào máy rửa bát rồi ôm cô lên phòng. Anh có cảm giác hôm nay cô hơi lạ, nói ít hơn bình thường và nhìn anh nhiều hơn.
“Con mèo của anh hôm nay có tâm sự phải không?”
Lam vùi mặt vào ngực anh, mùi hương quen thuộc khiến cô cảm thấy dễ chịu. Cô làm sao bây giờ, để nói xa anh chắc cô không thể sống nổi. Mà ở bên cạnh lại là gánh nặng cho anh.
“Sao vậy, anh đoán đúng rồi đúng không?”
“Không, không có gì cả. Chỉ là muốn ở cùng anh nhiều hơn”
“Vậy ngày mai em chuyển sang đây ở cùng anh nhé. Từ nay không được nấu nướng gì nữa, anh về rồi mình đi ăn. Em muốn ăn gì anh sẽ ăn cùng em. Không được vào bếp nấu nướng nữa”
Lam yên lặng vân vê vạt áo Phong. Mãi sau cô mới lên tiếng.
“Công ty đang gặp khó khăn phải không anh?”
“Không có vấn đề gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Em đừng lo”
“Nhỏ mà sao anh phải đi vay tiền bạn bè, còn thế chấp cả biệt thự”
“Em không cần lo lắng, anh làm ăn thì có lúc sẽ cần phải làm như vậy”
“Nhưng rồi trả không đúng hạn được thì anh sẽ thế nào”
“Thì đến ăn nhờ ở đậu người yêu nuôi, được không?”
Lam thật thà gật đầu. Phong buồn cười cầm hai má cô lắc lắc.
“Anh đùa thôi, anh phải nuôi em mới đúng chứ sao để em lao tâm khổ tứ được”
“Hay là, em có cái sổ tiết kiệm, chỉ có một chút ít thôi, em đưa cho anh nhé” nói rồi đứng dậy.
Phong kéo cô lại “Em đừng nhọc lòng, phải tin vào anh chứ. Anh sẽ giải quyết được, tạm thời bây giờ hơi vướng mắc một chút thôi, nhưng cuộc họp chiều nay giải quyết xong rồi”
Lam nhìn anh nghi ngờ, có thể dễ dàng vậy sao.
Phong tì cằm trên đỉnh đầu cô, giọng trầm đều.
“Thật ra thì chức tổng giám đốc của anh chỉ là trên danh nghĩa. Anh chỉ có quyền điều hành công ty mà không được quyền quyết định nhiều. Bố anh nắm quyền tất cả tài chính chi tiêu. Mỗi năm anh chỉ được 2% lợi nhuận chứ không có phần trăm cổ phần nào”.
Phong nhìn ánh mắt thương xót đã hồng lên của cô, mỉm cười nhẹ.
“Người yêu không có gì trong tay em sẽ vẫn ở bên cạnh anh chứ?”
Lam mỉm cười vòng tay ôm anh “Em không cần nhiều tiền, chỉ cần bình an bên anh là đủ”
Phong cúi xuống chạm vào đôi môi hồng “Để người phụ nữ của mình chịu khổ thì anh đâu phải đàn ông nữa”
Lam đẩy nhẹ anh ra “Nhưng anh kiếm đâu ra nhà đầu tư để phát triển dự án mới?”
“Anh có một công ty riêng vốn 90% của anh và 10% của bạn ở Singapore. Anh thế chấp công ty đó để lấy vốn đầu tư vào Avenue”
Lam tròn mắt “Nhưng như vậy là mạo hiểm”
“Anh biết, nhưng nếu dự án thành công thì anh sẽ có cổ phần ở Avenue, không còn thân phận chui gầm chạn nữa, anh cũng sẽ có tương lai hơn”
“Chuyện này...ba anh biết không?”
Phong thở dài “Ông ta không biết, mà biết thì cũng sẽ không giúp đỡ gì. Nếu ông ta muốn giúp đỡ anh thì anh đã không đến nước này. Từ nhỏ ông ta đã đẩy anh sang Thụy Sỹ học, sau lại qua Anh. Ông ta làm vậy... để dễ bề bao dưỡng tình nhân bên ngoài, mẹ anh chính vì nhìn thấy ông ta cùng tình nhân nên đã lên cơn đột quỵ rồi... mất. Ngoài anh, ông ta còn một người con khác, nhưng giờ mới chỉ 12 tuổi và... ông ta rất cưng chiều đứa trẻ đó.”
Ánh mắt Phong hiện lên tia ghét bỏ xen lẫn đau thương. Người ngoài nhìn vào anh có một cuộc sống sung túc đầy đủ nhưng không ngờ anh lại thiếu tình thương ba mẹ như vậy. Lam ôm anh thật chặt, anh buồn lòng cô cũng không khá hơn.
“Em không thể đỡ đần anh được kinh tế, nhưng em có thể là chỗ dựa tinh thần cho anh. Từ nay không được dấu em chuyện gì nữa, được không? Xin lỗi anh, vì để anh chống chọi với khó khăn một mình”
Phong nhìn cô người yêu nhỏ mắt đã hồng lên. Cái máy nước của anh rất dễ xúc động.
“Em không cần suy nghĩ. Em không phải là gánh nặng của anh. Tình yêu của em làm con người anh thay đổi, anh biết quan tâm đến người khác hơn, bớt lạnh lùng hơn, khi bắt đầu làm bất cứ việc gì cũng cân nhắc để không hại đến người khác. Như vậy chẳng phải là thay đổi tốt sao? Sao lại nghĩ là gánh nặng. Chưa thấy ai ngốc như em”
Mắt Lam long lanh “Em xin lỗi”
“Từ nay không bao giờ được có ý nghĩ rời xa anh. Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì mình cũng không bao giờ xa nhau”
“Sao anh đoán được?” Tay cô vẽ hình trái tim nguệch ngoạc trên ngực anh.
“Ý nghĩ của em hiện hết lên đây rồi” Phong nặn nặn bên má mềm mềm của cô.
“Đợi một thời gian nữa anh thu xếp ổn công việc rồi mình cưới nhau nhé”
Phong cúi xuống dứt khoát nuốt trọn cánh môi hồng.
Cưới ư? Chưa bao giờ cô nghĩ đến điều này. Một cảm giác ngọt ngào ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.
(Đọc tại Facebook Lam Lam)
***
“Cậu làm gì mà cần số tiền nhiều như vậy?” Triết gặng hỏi.
“Liên tài chính có vấn đề, tôi lại không có chút cổ phiếu nào ở Avenue, tôi muốn nhân cơ hội này sẽ đầu tư 30% cổ phần thiếu hụt đó, không được 30 thì cũng phải được 25”
“Cậu điên à, lấy đâu ra một lúc 400 tỷ, căn biệt tự cậu ở cùng lắm thế chấp được 15 tỷ, mấy căn chung cư thêm được chục tỷ. Cậu đi cướp ngân hàng cũng không được”
“Cậu biết LaGreen không?”
“LaGreen... nghe quen lắm. Có phải công ty của Singapore gần đây trúng gói thầu cung cấp rau quả nhập khẩu cho các khách sạn lớn trong thành phố không?”
“Đúng rồi”
“Thì sao? LaGreen đầu tư vào Avenue hả. Mà không, LaGreen là công ty nông sản sao lại vào bất động sản nghỉ dưỡng làm gì?”
“Công ty đó là của tôi”
Triết nghe không rõ “Hả, cái gì, cái gì hả... cậu... sao cậu làm ăn lớn thế mà không nói với bạn bè hả? Ai... ai biết ngoài tôi chưa?”
“Chưa”
“Trời ơi, Phong ơi Phong thiên tài, thiên tài kinh doanh đây rồi. Bạn tôi ơi, lấy tiền đâu ra mà thành lập vậy?”
“Tích góp từ chơi cổ phiếu và hồi tiền ảo đang sốt. Nghe tôi nói tiếp, LaGreen tôi rót vốn hoàn toàn, thế chấp được khoảng 300 tỷ, nhưng vì là ngoại hối cho nên khi về Việt Nam phải đóng thuế cũng khá nhiều, trừ chi phí pháp lý còn lại 250 tỷ. Tôi còn thiếu 150 tỷ”
Phong nhìn Triết. Triết hiểu cái nhìn đó là gì.
“Cậu nghĩ sao cái công ty thiết bị y tế nhỏ bằng 1/20 LaGreen lại có thể thế chấp được tận 150 tỷ”
“Tôi có nói là cần đến 150 tỷ đâu. Vả lại cậu góp vốn vào thì đương nhiên sẽ có cổ phần AV cơ mà”
Mắt Triết sáng lên nhưng lại thôi “Tôi không ưa cái món kinh doanh, chỉ thích làm bác sĩ”
“Nhưng mà thôi được rồi, tôi thế chấp công ty thiết bị y tế của tôi. Nhưng với một điều kiện”
“Điều kiện gì?”
“Sa thải Hân đi”
“Cô ấy rất xuất sắc. Cậu đừng có công tư lẫn lộn như vậy”
“Tôi không biết, để cô ấy làm với cái thằng kiến trúc sư ngày nào là tôi phát điên lên được” Triết gầm gừ.
“Thôi được rồi. Chiều cậu đi ngân hàng đi, mai tôi cho cô ấy nghỉ việc luôn”
Triết cười như hoa, chỉ cần nghĩ tách được Hân khỏi cái thằng kia có giết người anh cũng làm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...