Tết âm lịch vừa qua, thành thị vẫn được bao trùm trong bầu không khí nhộn nhịp, nhưng do vụ án Lục Vân Phong bị bắt cóc vẫn tiến triển chậm chạp nên toàn bộ hệ thống cảnh sát chẳng ngày nào vui vẻ được cả, Sầm Thiếu Hiên ngày nào cũng nhận được điện thoại của cấp trên gọi xuống hỏi han tiến độ phá án, chịu rất nhiều áp lực.
Căn cứ vào nguyên nhân tử vong của bệnh nhân, ghi nhận nguyên nhân tử vong là suy thận và suy tim cùng lúc khiến mất mạng, thế nhưng sức khỏe của y vốn dĩ đã ổn định từ lâu, hơn nữa trước đó chẳng có chút dấu hiệu xấu nào, hoàn toàn không có khả năng đột nhiên chuyển biến xấu đến mức này, chắc chắn sự tình không đơn giản đến vậy.
Nhưng Sầm Thiếu Hiên vẫn tiếp nhận lời giải thích của bác sĩ, không tiếp tục điều tra.
Tôn Khải rất vui, buổi tối càng thêm nhiệt tình với cậu, khiến cậu khó mà chịu nổi, nhưng cũng chỉ có thể bình tĩnh tiếp thu.
Hành vi của cậu rốt cục khiến đối phương thoả mãn, nên có người gọi điện cho cậu.
Đó vẫn là một dãy số thuộc sim rác, Sầm Thiếu Hiên giật mình, bắt máy.
"Sầm đội, có người muốn nói chuyện với anh." Thanh âm kia lạnh như băng, giống như tiếng máy.
Sầm Thiếu Hiên lập tức nói: "Được."
Một lát sau, tiếng của Lục Vân Phong truyền tới: "Sầm đội trưởng..." Tiếng nói rất yếu, lại rất xa xôi.
Trong lòng Sầm Thiếu Hiên căng thẳng, nhưng không có quên cách xưng hô của Lục Vân Phong, lập tức hồi đáp: "Lục tổng, ngài có ổn không?"
Lục Vân Phong thoải mái mà nở nụ cười: "Hoàn hảo, mấy ngày nay... hình như bị đánh ít lại rồi... có lẽ bọn chúng đánh đến phát chán luôn rồi...
Lời còn chưa dứt lại có tiếng rè rè, dường như có người giật lấy máy, sau đó trong microphone truyền ra tiếng của người hồi nãy, âm lãnh mà nói: "Sầm đội, nên làm thế nào chắc anh cũng biết rõ, tên họ Lục này sống hay chết là tùy thuộc vào anh đó." Nói xong gã lập tức cúp máy.
Sầm Thiếu Hiên nắm chặt điện thoại di động, khống chế tâm tình của mình.
Cậu rất muốn bộc phát, thậm chí muốn bất kể tất cả, chạy tới trước mặt Diêu Chí Như dùng súng uy hiếp y, muốn y phải giao Lục Vân Phong ra. Nhưng cậu biết làm vậy là lỗ mãng, không được tích sự gì, chỉ khiến tình cảnh của Lục Vân Phong càng nguy hiểm hơn mà thôi.
Hiện tại, từ trong điện thoại có thể nghe được, tuy rằng Lục Vân Phong chịu không ít cực khổ, nhưng ít ra còn sống, hơn nữa ý chí chiến đấu rất mạnh, chưa chịu khuất phục. Tiếng cười sang sảng của anh hòa cùng tiếng nói ung dung tràn đầy tín nhiệm và cổ vũ với người mà anh yêu, khiến tâm tình uể oải của Sầm Thiếu Hiên lại tiếp tục đứng lên.
Buổi chiều, Tôn Khải theo thường lệ tới để đốc thúc, Sầm Thiếu Hiên cũng theo phép mà báo cáo tiến triển của vụ án.
Trong phòng hội nghị nhỏ còn có phó đại đội trưởng, cùng với đội trưởng đội điều tra.
Sau khi báo cáo xong, sắc mặt Tôn Khải ủ dột, hắn nghiêm túc nói: "Tiến triển quá chậm. Chính phủ hạn cho chúng ta trong 30 ngày nhất định phải phá được án, hiện tại đã sắp 20 ngày trôi qua rồi, mà các cậu cũng chưa có đột phá gì, sao có thể đúng thời hạn phá án được đây? Đến lúc đó, biển hiệu của đại đội hình cảnh chúng ta bị các cậu dỡ xuống rồi đó."
Hai người kia cúi đầu.
Nhưng Sầm Thiếu Hiên bình tĩnh nói: "Tôn cục, chúng tôi luôn một mực toàn lực điều tra, nhưng hiện nay khó khăn vô vàng. Bọn bắt cóc không gọi điện muốn đòi tiền chuộc, cũng không có động tác nào tiếp theo, khiến chúng tôi khó mà phán đoán được ý đồ của bọn bắt cóc Lục tiên sinh. Bọn chúng dường như cũng là những kẻ chuyên nghiệp. Năng lực phản điều tra khá mạnh, càng tăng thêm độ khó cho chúng tôi. Chẳng qua, chúng tôi nhất định toàn lực ứng phó. Tranh thủ trong thời hạn mà phá được án. Nếu như đến kỳ hạn vẫn chưa thể cứu được Lục tiên sinh, toàn bộ trách nhiệm sẽ tôi gánh chịu, tôi sẽ tự nhận lỗi rồi từ chức."
Phó đại đội trưởng cùng vị đội trưởng nhiều thâm niên kia đều kinh hãi ngẩng đầu, trăm miệng một lời: "Không, Sầm đội, anh không thể từ chức."
Hai người đó lập tức quay sang Tôn Khải, thành khẩn mà nói: "Tôn cục, Sầm đội không thể đi được."
Đội trưởng càng thêm kích động: "Vụ án này là do tôi phụ trách, nếu như trong thời hạn mà không thể phá được án, hẳn là do tôi chịu trách nhiệm. Tôn cục, anh cứ giáng chức mình tôi là được."
Tôn Khải có chút không vui, phất tay với bọn họ: "Được rồi, bây giờ không phải lúc xem coi xử phạt ai. Các cậu cứ toàn lực phá án, đừng để mình phân tâm."
"Rõ." Ba người kia lập tức trả lời.
Tôn Khải liền đứng dậy đi.
Sầm Thiếu Hiên nhìn hai trợ lý đắc lực bên cạnh mình, thoải mái mà cười nói: "Tôn cục nói đúng, bây giờ không phải lúc nói chuyện xử phạt, chúng ta cứ tiếp tục làm việc thôi."
Hai người kia đều là hình cảnh tinh anh nhiều năm lúc này mới bình tĩnh trở lại, vội vã trở lại cương vị của mình.
Sầm Thiếu Hiên đứng ở phía trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời trời u ám, khuôn mặt vô cảm.
Buổi tối, cậu vẫn trở về biệt thự kia.
Tôn Khải không thể lúc nào cũng nói với vợ mình là hắn tăng ca, hơn nữa vợ hắn mới sinh cho hắn một đứa con trai, nên hắn cũng có chút phân tâm, sau hai ngày yêu đương, liền lập tức về nhà. Nhưng Sầm Thiếu Hiên vẫn ở đó, cậu cũng không thể đối mặt với Diệp Oanh, càng không có cách nào đối mặt với mẹ mình.
Tôn Khải đã làm xong cơm tối, đang chờ cậu ở biệt thự.
Sầm Thiếu Hiên cũng giống như trước, không hề nói gì, cởi áo khoác, đi rửa tay, sau đó ngồi xuống bàn.
Tôn Khải dịu dàng gấp cho cậu, cậu cũng sẽ ăn, thỉnh thoảng nói: "Cám ơn."
Cơm nước xong, Sầm Thiếu Hiên cầm chén vào bếp, rửa xong bỏ vào máy sấy. Tôn Khải đi tắm trước rồi xem TV.
Tiết mục hiện tại phần lớn đều nói về mùa xuân đang chào đón tết âm lịch, nào là về nhà lễ mừng năm mới, mua đồ ăn tết, Tôn Khải coi phát chán liền chuyển đến đài phtv.ifeng để xem tin tức, lười biếng ngã người trên giường xem. Sầm Thiếu Hiên rửa bát xong, liền lên lầu. Tôn Khải cười ngoắc tay với cậu, cậu không nói gì, chỉ vào nhà tắm tắm rửa rồi sau đó leo lên giường.
Hai người "Ở chung" như thế cũng hơn nửa tháng rồi, nhưng chưa một lần nào nói nửa câu đến chuyện của Lục Vân Phong. Sầm Thiếu Hiên chờ hắn đưa ra yêu cầu, Tôn Khải cũng chờ cậu mở miệng hỏi. Bình thường hai người chỉ ăn, làm tình, ngủ, đi làm, ngoại trừ khi ở trên giường thân thiết ra, bình thường cũng như đồng nghiệp, quan hệ lạnh nhạt.
Rốt cục Tôn Khải mất sự nhẫn nại.
Hắn đè Sầm Thiếu Hiên, tràn đầy nhiệt tình trút vào người cậu, sau đó mới gục xuống, ghé vào lỗ tai cậu nói: "Thiếu Hiên, em là người thông minh, biết phải làm gì mà phải không?"
Sầm Thiếu Hiên nằm trên giường, một lát mới bình tĩnh nói: "Có phải chỉ cần tôi rời khỏi đội hình cảnh, Lục Vân Phong có thể về không?"
Tôn Khải nghe cậu nói vậy, bỗng nhiên tức giận, thẳng lưng đâm sâu vào trong cậu, cắn răng nói: "Em yêu nó đến vậy sao? Vì nó mà không cần gì cả à?"
Sầm Thiếu Hiên bị hắn đâm mạnh, chỉ có thể hừ một tiếng, qua một hồi lâu mới hờ hững nói: "Trên thế giới này, người với người không phải có chỉ khái niệm tình yêu là đủ, còn có sự tín nhiệm, quan tâm, bảo vệ cùng trách nhiệm. Lục Vân Phong không hề biết tôi, nhưng lại ngay thời điểm tôi gặp khó khăn nhất vươn tay giúp đỡ, khiến tôi có thể đứng lên một lần nữa, chỉ cần ân nghĩa đó thôi cũng đủ để tôi nguyện chết vì anh ấy."
Tôn Khải nghe cậu nói xong, nhất thời nhớ lại ký ức ngày xưa. Toàn bộ khó khăn, chán nản khi bị người khác bức đến đường cùng của Sầm Thiếu Hiên, trong đó cũng có một phần là do hắn gây ra. Hắn vốn định phát hỏa, nhưng cuối cùng đuối lý, trầm mặc một lúc lâu, không khỏi thở dài.
Sầm Thiếu Hiên vẫn nằm dưới thân hắn, không hề nhúc nhích, cũng chẳng thèm nói gì nữa.
Qua một hồi lâu, Tôn Khải nằm xuống người cậu, nhẹ giọng nói: "Thiếu Hiên, chuyện quá khứ, coi như là anh phụ tình cảm của em, anh xin lỗi em, nhưng do em quá cố chấp, không hiểu tình thế, nên cuối cùng thiệt thòi lớn. Trên thế giới này, đâu có ai như em phân rõ trắng đen đến thế? Cho dù là nước tinh khiết thì bên trong cũng chứa vi khuẩn mà. Trong cuộc sống, ai mà chẳng dính trên người bụi bặm, độc tố chứ? Chúng ta chỉ có thể thích ứng mới có thể chịu nổi mà sống thôi. Em cứ làm việc thẳng thắn rõ ràng như thế, nên mới đắc tội không ít người không nên đắc tội, dính vào những chuyện không nên dính, mới bị kết cục như thế. Lúc trước khi anh giúp em rời khỏi đây, kỳ thực cũng vì muốn bảo vệ em mà thôi. Không nghĩ tới em lại trở về, hơn nữa trước sau như một, cũng giống như trước để tâm vào những chuyện không nên, khiến anh lo lắng. Kỳ thực, rời khỏi cảnh đội là điều tốt nhất với em. Trước đây khi em làm ở chỗ Lục Vân Phong, nó có thể cho em tiền lương được bao nhiêu chứ? Quá lắm một năm cũng chỉ một50.000 mà thôi. Nếu em làm ở tập đoàn Chí Thành, Diêu tổng một năm có thể cho em 300.000. Anh thấy vậy rất tốt. Người nhà em có thể sống yên ổn, mà em cũng an toàn."
Sầm Thiếu Hiên bị hắn đè xuống khiến xương ngực rất đau, chờ hắn buông ra mới hít sâu một hơi, cố gắng xua tan cảm giác bị đè nén. chờ hắn nói xong, cậu trầm ngâm, hờ hững nói: "Chỉ cần anh giữ lời, tôi có thể rời khỏi đội. Nhưng tôi sẽ không vào tập đoàn Chí Thành. Tuy rằng tôi thất bại, nhưng cũng có tự tôn, tôi không đi ăn xin người khác, cũng lắm thì quay về tập đoàn Vân Phong, làm công tác lúc trước."
Tôn Khải cầm tay cậu, hôn nhẹ lên đó một chút, dịu dàng nói: "Anh luyến tiếc. Thiếu Hiên, tình cảm của anh em biết rõ mà, anh có thể giúp em thực hiện nguyện vọng của em, nhưng em phải đồng ý với anh, vĩnh viễn ở bên anh, không được rời đi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...