Lam Vân đến quán bar, gặp ông chủ và xin nghỉ luôn. Ông ta rất buồn và tiếc. Lam Vân luôn là một nhân viên cần mẫn và chăm chỉ của ông. Cậu không như những người khác luôn tìm cách “đi khách”, điều này khiến ông rất ngạc nhiên và trân trọng. Tại nơi này, còn được mấy ai? Dù sao, ông cũng hy vọng cậu có một công việc tốt và có cuộc sống hạnh phúc. Ông ta trả lương tính hết tháng cho cậu mặc dù cậu làm mới qua nửa tháng và cho thêm một ít tiền. Cậu không muốn nhận, nhưng ông ấy đã rất nhiệt tình và không cho cậu từ chối.
Sau khi rời quán, cậu lấy xe và nhanh chóng trở về nhà thu xếp đồ đạc để chuẩn bị ngày mai bắt đầu công việc mới. Cậu không vội trả nhà cho chủ vì vẫn còn rất nhiều đồ đạc không thể bán ngay hoặc di chuyển. Cậu tặc lưỡi nhưng lại nhủ thầm “Không sao, mấy nay chăm sóc mẹ và đi làm cũng có ở nhà được bao lâu? Cũng đã như thế gần một năm rồi còn gì”.
“Bíp… bíp… bíp… ”
Tiếng điện thoại báo có tin nhắn. Chắc là địa chỉ mà anh ta gửi cho cậu. Lam Vân chạy đến xem thì đúng là địa chỉ. Tin nhắn đến lúc 23h “Số nhà 123, đường ABC, khu R, thành phố W. Kí tên: Lãnh Bạch Phong”.
– Thì ra anh ta họ Lãnh à! Cái họ này nghe quen quen nhỉ? – Cậu lầm thầm trong miệng.
Bỗng nhiên, cậu nhớ tới biệt thự mà anh ta đã đưa cậu về vào tối hôm qua. Nghĩ đến đây, mặt cậu bỗng dưng đỏ lên. Cậu không phải xấu hổ mà là đang tức giận. Loại bác sĩ vô đạo đức như anh ta thì có thể đem đến cho cậu một công việc đàng hoàng không? Khu R chính là khu nhà giàu có tiếng tại thành phố W. Và nếu cậu nhớ không nhầm thì nhà anh cũng ở khu này. Cậu trăn trở trên giường gỗ cứ làm nó kêu lên “kèn… kẹt…” nhưng lại không thôi lo lắng về công việc ngày mai.
Rồi cậu chợt nghĩ nếu anh ta thật sự muốn hại cậu thì thiếu gì cách, không nhất thiết phải là công việc osin này. Còn nếu anh ta là đang bày trò thì cậu cũng sẵn sàng chơi “mèo vờn chuột” với anh ta. Bản thân cậu, từ nhỏ đến lên không phải cái gì cũng đã trải qua rồi sao? Thêm khó khăn, thêm mưu mô,… thì có xá là bao, trên tất cả cậu đang cần tiền mà không phải “bán thân”. Cậu giữ quyết tâm và lòng tự tin đó và mơ màng ngủ. Tối nay, có lẽ là lần đầu tiên sau gần một năm cậu được ngủ thẳng giấc. Trong mơ, cậu lại thấy mình chạy theo cánh diều. Con điều màu xanh như bầu trời, cứ từ từ vươn lên cao. Chẳng phải người ta thường nói “Con điều chỉ bay cao khi ngược gió” hay sao? Khó khăn chỉ làm người ta càng thêm mạnh mẽ mà thôi.
…
Tám giờ sáng.
Địa chỉ số 123 chính là một biệt thự trang trọng theo phong cách Châu Âu, rất là quen.
Dù cậu không có thói quen quan sát nhà cửa những nơi cậu đi qua. Nhưng riêng biệt thự này thì có phong cách không lẫn với bất kỳ nơi nào khác ở khu R. Và cậu cũng không phải là người dễ quên. Chính là nhà của anh ta.
Cậu chần chừ trước cổng rất lâu để nghĩ “Tại sao anh ta lại muốn thuê cậu? Anh ta có âm mưu gì?…” Hàng hà câu hỏi đang chạy qua trong đầu cậu. Bỗng một tiếng “Cạch!” vang lên, sau đó là cửa cổng mở ra nhưng mời cậu đi vào. Cậu đứng tại chỗ một lúc rồi kiên quyết dẫn xe vào trong. Dù không biết anh ta muốn gì, dù không biết anh ta sẽ làm gì… nhưng công việc này cậu đã nhận, tâm lý cũng đã chuẩn bị, tất cả vì người mẹ thân yêu của cậu. Cậu để tạm xe ở một góc khuất trong vườn rồi đi đến trước chính đang mở ra như chào đón.
Bạch Phong đã ngồi vào bộ sô-fa sang trọng và vắt chéo chân chờ cậu. Vừa thấy cậu vào đã quan sát ngay dáng vẻ của cậu. Vẫn phong cách dân dị, bình thường với áo sơ mi và quần tây, bên ngoài khoác áo ấm nhưng hôm nay lại mang thêm một balo nhỏ ở phía sau. Trông cậu cứ như chàng sinh viên ở quê vừa lên thành phố học. Đôi mắt sáng, thành thật và gương mặt non nớt cứ như thời gian và cuộc sống này chưa đủ lâu, chưa đủ khó khăn để làm cậu thay đổi.
Anh khẽ mỉm cười và chỉ cậu ngồi vào ghế đối diện mình.
– Tôi còn nghĩ khi cậu biết đây là nhà của tôi thì sẽ không bước vào chứ! – Bạch Phong mỉa mai.
Cậu nhẹ giọng trả lời:
– Tôi đã nhận công việc này rồi và tôi sẽ làm. Tôi không nghĩ anh muốn chơi “mèo vờn chuột” với một kẻ chẳng có gì như tôi.
Anh không ngờ là cậu ta lại thẳng thắn đến thế. Nét cười mỉm hiện ở khóe môi, cậu ta cũng khá thông minh khi đoán được ý đồ xấu xa của anh. Nếu đã thế thì anh muốn xem “con chuột” này có thể làm gì khi anh đưa vuốt ra. Lòng hiếu thắng luôn ngự trị trong bất kể thằng đàn ông nào. Khi họ đùa giỡn với một thứ gì đó thì… càng vùng vẫy, càng kích thích.
– Tôi đi thẳng vào vấn đề. Sắp tới tôi sẽ chuyển qua giai đoạn điều trị đặc biệt cho mẹ của cậu. Công việc của tôi sẽ rất bận rộn nên phải có một người có thể lo hết mọi việc trong ngoài ở đây. Từ việc giặt giũ, quét dọn, tưới cây, thanh toán hóa đơn cho đến kiêm bảo vệ, phục vụ, đầu bếp và vài chức danh khác… Làm xong việc cậu cứ thoải mái đến chăm sóc cho mẹ cậu nhưng nhớ trở về đây trước 11h đêm để làm công việc bảo vệ. Ban ngày khu này có bảo vệ thường xuyên kiểm tra nên cậu an tâm là có thể đi bất cứ lúc nào nhưng đêm đến, bọn họ thường không thể kiểm soát hết. Cậu có thể làm không?
Thật ra là anh đang nói dối đấy thôi. Khu R này muốn vào không phải dễ, camera giám sát gắn ở khắp nơi. Từ lúc cậu ta bước vào khu này đã bị hệ thống an ninh ghi nhận rồi. Thông thường nếu là người lạ thì ngay lập tức sẽ có nhân viên chạy đến kiểm tra ngay. Nhưng sáng nay cậu đã không bị như thế vì anh đã báo trước với họ. Cho nên, các việc mà “bảo vệ nhà buổi tối” chẳng là cái đinh gì với khu này cả. Anh chỉ đang vờ vịt cậu thôi.
Lam Vân sau khi nghe sơ qua công việc thì nghĩ bản thân mình có thể lo liệu được. Với biệt thự rộng lớn này nếu dậy sớm thì có thể hoàn thành hết việc và ở bên cạnh mẹ cậu cả ngày. Cậu sẽ thuê y tá từ 11h đêm đến 8h sáng thôi. Như thế chi phí cũng sẽ giảm đi rất nhiều. Cậu gật đầu đồng ý.
Ngay sau đó, Bạch Phong đứng lên ra hiệu cho Lam Vân đi theo mình.
– Tôi sẽ dẫn cậu đến phòng của mình. Còn những nơi khác cậu cứ từ từ mà tìm hiểu. Riêng những phòng tôi khóa cửa thì cậu khỏi vào dọn dẹp. Hôm nay, cậu cứ làm hết công việc mới, ngày mai nếu hoàn thành tốt có thể đến bệnh việc với mẹ cậu.
Lam Vân đi theo Bạch Phong đến trước cửa phòng ở cuối hành lang. Phòng trang trí đơn giản, sạch sẽ nhưng vẫn đầy đủ tiện nghi. Diện tích căn phòng này còn rộng hơn nhà mà mẹ con cậu đang thuê ấy chứ. Cậu thở dài và chạnh lòng, đúng là cuộc sống quá khác xa nhau, người sinh ra thì giàu quá giàu còn người thì nghèo quá nghèo. Nhưng cậu vẫn còn hơn vô số người khi phải sống đầu đường xó chợ.
– Cậu cứ tùy ý trang trí, sắp xếp. Bây giờ, tôi phải đi đến bệnh viện. Tối 8h tôi sẽ về ăn cơm nên cậu nấu vài món cho tôi.
Trước khi bước ra khỏi phòng, anh ta đưa cho cậu một cái thẻ màu vàng óng ánh, không quên dặn dò:
– Cậu dùng card này đi siêu thị mua nguyên liệu cậu cần. Ghi nhớ là tôi không ăn những thứ không rõ nguồn gốc nhé!
Cậu chưa từng thấy qua loại thẻ thanh toán này, cũng ít khi đi siêu thị mà mua nguyên liệu nấu ăn, cơ bản là ở siêu thị, giá cái gì cũng cao hơn ở chợ. Nhưng nếu anh ta đã muốn thế thì cứ làm theo thôi. Cậu để cái card trên bàn nhỏ trong phòng và bỏ balo xuống để sắp xếp. Đồ đạc cậu mang theo không bao nhiêu nên chưa đầy 10ph đã xong. Phòng này có cả toilet bên trong nên rất tiện cho cậu.
Sáng nay, cậu đã gọi cho cô y tá đàn em thời phổ thông của mình và thông báo hôm nay không đến được, nhờ cô ấy chăm sóc mẹ giúp cậu. Cậu thay một bộ quần áo giản dị, gọn nhẹ nhưng vẫn đủ ấm trong những đầu xuân này.
Bắt đầu công việc nào!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...