Ngày Gió Nam Về FULL


Thời Chỉ và Phó Tây Linh hiếm khi thấy có một nụ hôn nhẹ nhàng như vậy, chóp mũi cọ vào nhau, hơi thở hòa vào làm một.

Mơn trớn đôi môi, cẩn thận liếm mút, mập mờ lại vấn vương.
Hai tháng gần đây, bọn họ chỉ làm một lần ở nước ngoài vào vài ngày trước, vậy nên không thể kiềm chế bản thân mà đòi hỏi nhiều hơn.
Để ý đến vết thương của Phó Tây Linh, mà cơn giận của Thời Chỉ vẫn chưa nguôi ngoai, cô tức đến mức đã lấy lại lý trí, hỏi anh: “Cần đến bệnh viện nữa không?”
“Cần.”
“Vậy thì đừng có chọc tôi.”
Cô cứ thế đập tay Phó Tây Linh ra, ngả người về sau né tránh nụ hôn của anh, sau đó liếc nhìn xuống dưới đầy ẩn ý: “Anh thế này thì đi kiểu gì?”
Phó Tây Linh kéo cô quay lại, nghiêng đầu gục vào xương quay xanh của cô, hổn hển mỉm cười: “Để tôi nghỉ một chút.”
Thời Chỉ biết Phó Tây Linh rất kín miệng, đến chỗ bác cả, chắc chắn anh sẽ không nói những chuyện đã xảy ra trong nhà mình.
Đừng nói Phó Tây Phong chỉ biết chửi suông, kể cả anh ta có đến đây lật tung nóc nhà lên, thì vì lo lắng cho sức khỏe của bác cả, anh cũng sẽ tuyệt đối không hé nửa lời.
Thời Chỉ dùng tăm bông chấm một cái vào vết thương của anh, để lau đi vệt máu mới chảy: “Vậy phải giải thích với bác cả thế nào về chuyện vết thương…”
Phó Tây Linh phản ứng rất nhanh: “Bị bạn gái cắn.”
Thời Chỉ quay người trên đùi anh, vứt chiếc tăm bông, rồi cúi người thu dọn hộp thuốc trên bàn trà: “Bơn bớt đi một chút, chỉ hôn có vài phút, chẳng làm gì hết, phần “trách nhiệm” này tôi không…”
Cả động tác và lời nói đều dừng lại, cô quay người nhìn Phó Tây Linh.

Cánh tay anh vẫn đặt trên đùi cô: “Thực ra thì, tôi bị thương ở miệng, chứ không phải bị liệt, nếu không chút phản ứng, thì chắc phải đến phòng bệnh bên cạnh bác cả, nằm cùng ông ấy mất thôi.”
Thời Chỉ đứng dậy, đến tủ lạnh lấy một chai soda lạnh, ném cho Phó Tây Linh: “Vậy anh cứ tiếp tục “nghỉ” đi nhé.”
Có thể nhìn ra tình cảm của Phó Tây Linh và gia đình thực sự rất tốt, khi mẹ anh gọi đến, anh đang chuẩn bị ra ngoài, điện thoại cắm sạc ở sofa, nên đã bật loa ngoài.
Thời Chỉ nghe thấy mẹ Phó Tây Linh hỏi vết thương của anh có nghiêm trọng không, cũng nghe thấy bác dâu anh lo lắng nói: “Tây Linh, có cần đến bệnh viện khám xem sao không con?”
Phó Tây Linh an ủi bọn họ: “Chỉ là vết thương nhẹ thôi, đến bệnh viện không chừng còn bị người ta cười cho nữa kìa.

Còn chẳng bằng vết nhiệt miệng nữa, không cần lo lắng đâu ạ.”
Chiếc áo cardigan của Phó Tây Linh bị dính ít máu, nên trước khi rời đi, anh đã cởi ra thay bộ đồ khác.

Tất cả mọi động tác đều làm trước mặt Thời Chỉ, đồng thời hỏi cô: “Em gặp Phó Thiến rồi à?”
“Ừm.”
“Lần này về định ở lại mấy ngày?”
“Chưa biết, xem tâm trạng ra sao đã.”
Thời Chỉ đã đặt vé máy bay của chuyến sáng mai, cô muốn về thăm Thời Mai trước, còn lại những sắp xếp khác đợi khi nào quay lại mới tính.
Phó Tây Linh ngẫm nghĩ một lúc: “Bên này, tôi không thể rời đi được…”
“Tôi biết, anh cứ bận việc của anh đi, tôi lo việc của tôi, không ai làm phiền ai.”
“Khi nào em về?”
“Ngày mốt.”
Thời Chỉ một mình lên đường, về thăm Thời Mai, hiện tại là cuối năm, không khí ngày Tết ở những thành phố nhỏ càng rộn ràng hơn.

Đến “Trung tâm chăm sóc sức khỏe thần kinh” cũng dán câu đối đỏ.

Thời tiết tương đối đẹp, bác sĩ đưa một số bệnh nhân ra sân tập thể dục, các bệnh nhân duỗi tay duỗi chân theo tiếng nhạc nhưng không đồng đều.

Bỗng có một người đột nhiên bật cười kỳ lạ rồi chạy đi mất, sau đó bị hai y tá bắt quay lại…
Thời Chỉ ngồi trên ghế quan sát rất lâu, đến khi rời đi, cô không ngoái đầu lại, mà giẫm trên đám cỏ khô vàng úa, trong lòng tự nói: Mẹ, bây giờ con sống rất tốt, sau này sẽ càng tốt hơn nữa.
Trước khi lên máy bay quay về, còn chưa làm thủ tục, Phó Tây Linh đã gọi đến hẹn trước với cô.

Không ai dám nói sự thật trước mặt bác cả đang yếu ớt chưa hồi phục.

Cuối cùng, “trách nhiệm” của vết thương trên miệng Phó Tây Linh, đã được đổ lên đầu Thời Chỉ.
Thời Chỉ không thể không ra mặt, sau khi đáp máy bay, ngồi lên xe của Phó Tây Linh, cô đã ôm một bó hoa tươi thật to, đến thăm bác cả của anh.
Cô đã nói trong điện thoại rằng, mình không muốn gặp thêm ai khác trong gia đình anh.

Mà Phó Tây Linh làm việc cũng rất đáng tin cậy, khi đến bệnh viện, quả thực là không còn ai khác có mặt.
Thần sắc của bác cả đã khá hơn hôm trước đôi chút, lát nữa còn có hai mục phải thăm khám, nên chỉ nói chuyện được vài câu với Thời Chỉ.
Ông ấy bị bệnh, giọng điệu vô cùng hiền từ: “Đi học ở nước ngoài rất vất vả phải không? Nếu Tây Linh dám bắt nạt con, thì con cứ mách với bác, để bác xả giận giúp con.”
Thời Chỉ khẽ gật đầu: “Dạ bác!”
Bác sĩ đến giục bác cả đi làm kiểm tra, nên y tá chăm sóc đã đẩy ông ấy đi.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Phó Tây Linh ngồi trên sofa, đưa múi bưởi đã bóc cho Thời Chỉ: “Nếu bác cả biết được con trai ông ấy bị em đá bay ra ngoài, thì sẽ chẳng còn lo lắng đến việc em bị bắt nạt nữa rồi.”
Thời Chỉ nhận lấy múi bưởi, Phó Tây Linh cầm khăn ướt lau tay, rồi như tình cờ nói: “Sao lại tức giận đến vậy? Ra tay tàn nhẫn quá!”
“Anh họ của anh quá ồn ào, như đàn ruồi, đàn ông đàn ang mà càm rà càm ràm, phiền chết đi được.”
Đây là lý do ra tay mà Thời Chỉ nghĩ, cô cho là vậy, nên đương nhiên sẽ nói như thế.

Chỉ có điều, lúc này nghĩ lại vẫn thấy thật phiền, nên lại bổ sung thêm: “Cũng vì là người nhà của anh, nếu không sẽ không chỉ có một cú đá vào bụng như vậy đâu.”
“… Thôi đừng! Tuy đầu óc Phó Tây Phong không được tốt cho lắm, nhưng không thể đẻ nhà bác cả tôi tuyệt hậu được.”
Hình như Phó Tây Linh rất vui vẻ về chuyện Thời Chỉ động tay động chân, nên lúc nào cũng thích nhắc đến việc đó.

Cũng giống như khi ấy, anh rất thích nói đến chiếc vòng ngọc được “làm phép” của Thời Chỉ vậy.
Còn hỏi cô rằng, rõ ràng biết Phó Tây Phong chẳng phải quân tử, lại ra tay với anh ta như vậy, không sợ bị người ta báo thù sao?
Thời Chỉ bóc lớp màng dính trên tép bưởi ra, cô không thèm ngẩng đầu, mà trả lại Phó Tây Linh đúng câu mà anh nói hôm trước: “Anh bị thương ở miệng, chứ không phải bại liệt.”
Nghĩa là: Nếu Phó Tây Phong muốn báo thù, thì Phó Tây Linh anh không ngăn được sao? Phó Tây Linh hiểu, lại càng cười vui vẻ hơn.
Trong phòng bệnh chất đống đủ loại quà cáp thăm hỏi, điều này cũng có phần gây cản trở, sau khi Thời Chỉ bị vấp phải giỏ trái cây, thì Phó Tây Linh lại càng thấy mấy thứ đó vướng mắt hơn.
Anh nói với y tá trưởng, mượn chiếc xe đẩy, đẩy những hộp quà không mấy tác dụng ra, định bỏ lên xe mình, lần tới có thời gian rảnh sẽ đưa đến nhà bác cả.
“Cần tôi giúp không?”
“Không cần, ở đây đợi đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Sau khi Phó Tây Linh xuống cầu thang, Thời Chỉ ngồi một mình trong phòng bệnh ăn bưởi.


Không biết viện phí tại phòng này bao nhiêu tiền, ánh mặt trời chiếu vào, sưởi ấm chiếc sofa, vừa ấm áp lại vừa thoải mái.
Có ai đó gõ cửa, Thời Chỉ đứng dậy, chắc hẳn là có người tới thăm bệnh.

Cô cảm thấy bản thân chỉ cần giống lúc này, giả vờ là bạn gái của Phó Tây Linh, tạo dựng hình ảnh ngoan ngoãn lịch sự. 
Chào đón đối phương vào, cùng lắm là mời nước và nói một, hai câu.

Vì dù sao thì Phó Tây Linh cũng chỉ xuống lầu cất đồ, rất nhanh sẽ quay lại.
Cánh cửa mở ra, người đứng bên ngoài là Thẩm Gia, nụ cười của Thẩm Gia vô cùng lúng túng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Anh… Anh đến thăm bác Phó.”
Người quen cũ, nên chẳng cần phải giả vờ nữa, Thời Chỉ nhường đường: “Ông ấy đi khám rồi, vào trong ngồi đi.”
Sự tin tưởng, sự thiện cảm ban đầu cũng như sự không hài lòng và ghê tởm… Năm tháng trôi qua, nó đã sớm trở thành quá khứ đối với Thời Chỉ.
Đối mặt với người cũ, cô không có bất cứ cảm xúc nào, thậm chí đến cảm giác “oan gia ngõ hẹp” cũng chưa từng nghĩ đến.

Chỉ cảm thấy, nếu người đến là Thẩm Gia, thì sẽ đỡ phiền hơn là người thân khác trong gia đình Phó Tây Linh đến.
Cũng tốt!
Tuy nhiên, người bất bình thường lại là Thẩm Gia, anh ta đặt mấy món đồ mà mình mang đến xuống, nhưng không ngồi: “Thời Chỉ, nghe nói em đã ra nước ngoài.”
“Ừm.”
Thẩm Gia ngẩng dậy, đi đến trước mặt Thời Chỉ: “Nghe nói em đã vào Tập đoàn Hưng Vinh, còn nghe nói em làm việc cùng Phó tổng…”
“Anh nghe nói cũng nhiều quá nhỉ!”
“Anh chỉ muốn hỏi em, hai năm nay em sống có ổn không?”
“Tốt lắm.”
Thời Chỉ đã bóc bưởi, nhưng lại bị Thẩm Gia nhìn chằm chằm đến mất cả khẩu vị, bèn đặt lên bàn, không ăn.

Cô rất khó hiểu về những cảm xúc kéo dài này, liền cau mày, cũng nhìn Thẩm Gia nhưng không lên tiếng.
Bên ngoài truyền đến tiếng cười, Phó Tây Linh đã quay lại, anh mặc chiếc áo len rộng rãi, vết thương màu đỏ sẫm trên môi trông có phần gợi cảm, anh nghiêng người về một bên cửa: “Hi!”
Mỗi lần gặp Phó Tây Linh, sắc mặt của Thẩm Gia đều tương đối khó coi.

Thẩm Gia liếc nhìn Thời Chỉ, rồi lại quay sang nhìn Phó Tây Linh. 
Cuối cùng là đi đến cửa, giọng điệu cứng ngắc, nói: “Gần đây ba tôi không được khỏe, nghe nói bác Phó đổ bệnh, nên bảo tôi tới thăm.

Vì bác Phó đang đi khám, vậy thì hôm khác tôi lại đến.”
“Ừm, để tôi tiễn anh xuống lầu.”
Phép tắc lịch sự của Phó Tây Linh khá hoàn chỉnh, anh đã ra ngoài cùng Thẩm Gia, nhưng ra ngoài chưa đầy hai phút, cái người này lại gọi điện cho cô.

Ban đầu, Thời Chỉ không biết anh định ủ mưu gì, còn tưởng rằng Phó Tây Linh để quên đồ, nên đã lập tức bắt máy.
Phó Tây Linh nói: “Anh quên không hỏi em, để em về thăm mẹ một mình, mẹ có giận anh không?”

Ai là mẹ anh thế?
Thời Chỉ khó chịu: “Anh đang kể chuyện ma cho tôi nghe đấy à?”
Người ở đầu giây bên kia lại vô cùng nghiêm túc, nghe giọng điệu thì có vẻ đang chào tạm biệt Thẩm Gia.
“Cho tôi gửi lời cảm ơn đến chú Thẩm nhé, khoảng thời gian này phải canh chừng bác cả không rời đi được.

Đợi khi nào bác cả nhà tôi xuất viện, tôi chắc chắn sẽ bớt thời gian dẫn bạn gái lên thăm chú Thẩm.”
Chỉ vài phút, Phó Tây Linh đã quay lại, Thời Chỉ hỏi: “Anh rảnh quá hả?”
“Đang giúp em mà.”
“Giúp tôi cái gì?”
“Đức tính của bạn trai cũ em ra sao, em còn không biết hay sao? Là kiểu nhìn rau gắp thịt điển hình đó.

Trước đây, khi hẹn hò cùng em, thì Đào Giai là ánh trăng sáng của anh ta.

Bây giờ, hẹn hò với Đào Giai rồi, em thử quay lại bắt chuyện vài câu với anh ta thử mà xem? Đến cả ma cũng có thể hớp được hồn anh ta luôn rồi kìa.”
Cảm xúc của Thời Chỉ khi nhìn thấy Thẩm Gia là thời gian trôi qua thật nhanh.

Cô nghĩ tới bản thân mình năm xưa, khi chia tay với Thẩm Gia, đã thất vọng đến mức đó mà vẫn có thể tiến về phía trước, nên có chút tự hào về bản thân.
Vì vậy, cô đã lơ đãng đáp lại Phó Tây Linh: “Ồ…”
“Ồ cái gì mà ồ?”
Phó Tây Linh điều chỉnh tư thế ngồi, rồi kéo Thời Chỉ vào lòng: “Tôi chỉ nói đại một câu vậy thôi, em đừng có mà tưởng thật rồi làm thật đó nhé.”
“Tôi điên rồi hay sao?”
“Hứ? Còn bóc cả bưởi cho bạn trai cũ cơ à, tốt bụng thế?”
“Xem ra người bị điên là anh mới đúng, cái đó là tôi bóc cho tôi.”
Múi bưởi đã bị Phó Tây Linh ăn mất, ăn xong vẫn chưa đủ, nhân lúc phòng bệnh không có người, anh còn bám dính lấy cô hôn hít một lúc.
Hôn xong, anh hỏi: “Em đừng vội đi, dù sao thì mồng hai tết mới phải đi làm mà.

Sắp Giao thừa rồi, đón Giao thừa xong rồi đi được không?”
“Chẳng phải Giao thừa anh sẽ không ra ngoài sao?”
Phó Tây Linh hỏi ngược lại: “Sao em biết tôi không ra ngoài được?”
Giống như quay ngược thời gian, đêm Giao thừa năm nay, Thời Chỉ lại ngồi làm luận văn trong nhà Phó Tây Linh.

Nhà anh chẳng có gì thay đổi, chỉ có thêm hàng đèn giả ánh lửa được lắp đặt dưới màn hình máy chiếu.

Làn sương nước nhảy múa và đung đưa nhẹ nhàng như ngọn lửa, trông khá đẹp mắt.
Năm nay, Phó Tây Linh đến muộn hơn năm đó một chút, gần mười hai giờ mới thấy anh xuất hiện.

Trên người anh vẫn nồng nặc mùi rượu như vậy, anh mang sủi cảo và bánh ngọt cho Thời Chỉ. 
Vừa đặt đồ ăn xuống, đã cởi áo khoác, đầu tiên là tháo tai nghe của cô ra, kéo cô đến hôn một nụ hôn thật dài, sau đó mới lấy đồ ăn cho cô ăn.
Bánh ngọt là do bác dâu cả của Phó Tây Linh làm, nghe nói làm rất nhiều, và đều cho Thời Chỉ hết.

Tuy nhiên những loại có nhân cherry anh không lấy, mà nhanh chóng chộp lấy phần không bỏ nhân cherry.
“Bác dâu nói, cảm ơn em vì đã đến thăm bác cả, và “đỡ đạn” cho Phó Tây Phong.


Vốn dĩ muốn mời em đến nhà ăn cơm, nhưng tôi nói em xấu hổ, và từ chối giúp em rồi.”
Thời Chỉ đã ăn cơm, cô nếm sủi cảo, cảm thấy khá ngon, không có sự “chỉ đạo” bậy bạ của Phó Tây Linh, cuối cùng nhân bánh đã bình thường rồi.

Caramel bác dâu anh làm rất ngon, không quá ngọt, cô đã ăn hơn nửa cái.
Phó Tây Linh vội ra ngoài, nên uống cũng vội vàng, anh phải dựa vào Thời Chỉ rất lâu cho tỉnh rượu.

Anh uống hết nửa chai nước, mới nói với cô rằng, Giao thừa năm nay, bên chỗ anh có mấy gia đình cùng tụ tập với nhau.
“Bác cả mới xuất viện, Phó Tây Phong lại chẳng thèm lo lắng, mọi người nghĩ đông người thì nhộn nhịp, muốn để bác cả thay đổi tâm trạng.”
Thẩm Gia cũng ở đó, Diêu Diêu và Thẩm Gia đã cãi nhau một trận, mới đầu người lớn không để ý, nhưng càng cãi càng hăng, còn rơi vỡ cả dụng cụ ăn uống.

Làm ầm ĩ một trận, cuối cùng phụ huynh không còn cách nào khác, đành phải xuống lầu can ngăn.
Phó Tây Linh nói: “Tôi bị đẩy ra để hòa giải, trì hoãn thời gian, nếu không đã đến đây từ sớm rồi.”
Thời Chỉ nghi ngờ: “Thẩm Gia biết cả cãi nhau sao?”
Thẩm Gia là một tên đểu cáng về phương diện tình cảm, thiếu quyết đoán, nhưng không phải kẻ ngốc, đối xử rất ga lăng với phái nữ, với phái nam cũng có thể coi là khá công bằng.
Chỉ duy nhất Phó Tây Linh là anh ta không thân thiện gì cho cam, có thể là do bất cứ chuyện gì cũng không thể đọ lại với Phó Tây Linh.

Sau khi âm thầm cố gắng vẫn chẳng thắng được, nên lại càng tức hơn.
Ít nhất thì trong ấn tượng của Thời Chỉ, Thẩm Gia không phải là kiểu kém cỏi bất tài như Phó Tây Phong, huống hồ lại còn ở trước mặt người lớn…
Phó Tây Linh cũng nói: “Có thể coi là Diêu Diêu đơn phương khiêu khích, dường như cô ta không phải chỉ mới ngứa mắt Thẩm Gia một, hai ngày gần đây, suốt hai năm nay vẫn luôn như vậy.”
Thời Chỉ nghĩ ra, khi cô mới vào thực tập tại Tập đoàn Hưng Vinh, Diêu Diêu đã thường xuyên chạy đến tìm mình nói chuyện.
Diêu Diêu từng nói: “Mấy người bọn tôi, nếu thực sự tính ra thì tình cảm vẫn tốt hơn người ngoài đôi chút.”
Lúc đó, nghe giọng điệu của Diêu Diêu, thì cô ta không tán đồng việc mấy người trong vòng tròn mối quan hệ của họ đắc tội lẫn nhau.
Cũng giống việc biết được lý do tại sao khi đó Diêu Diêu lại luôn đến tìm mình để trò chuyện, Thời Chỉ cũng đã hiểu tại sao Diêu Diêu lại chọc Thẩm Gia.

Cô không thể giải thích, nhưng biết nó đúng như những gì mình nghĩ.
Vì vậy, cô đã nhìn sang Phó Tây Linh: “Yêu ai yêu cả đường đi lối về?”
Thời Chỉ là “đường đi”, còn Thẩm Gia ở một mức độ nào đó cũng là nghĩa ngược lại của “lối về”, còn Phó Tây Linh mới là “ai”.

[1]
Rèm cửa được kéo kín, TV không bật, tất cả mọi sự nhộn nhịp của năm mới đều bị bọn họ loại trừ ở bên ngoài.

Trong nhà vô cùng yên tĩnh, chỉ có anh và cô, kiềm chế ham muốn trong nhiều ngày, sẽ giống như ngọn lửa trong lò hạt nhân, lay động, sản sinh.
Phó Tây Linh “du ngoạn” khắp nơi, lúc này đang cởi móc áo ngực của Thời Chỉ, anh không nghe rõ nội dung cô đang nói, mà thò tay vào trong: “Cái gì cơ?”
“Tôi nói, bây giờ Diêu Diêu vẫn còn thích anh kìa!”
Phó Tây Linh cởi móc áo, hỏi bên tai cô: “Em ghen sao?”
“Không thèm!”
Thời Chỉ không thừa nhận, Phó Tây Linh cũng chẳng bận tâm, anh bế cô đi vào phòng ngủ.

Trong phòng ngủ không bật đèn, ánh sáng mờ tối, anh quỳ trên giường, cởi áo len cao cổ và áo ba lỗ, tiếng pháo hoa bên ngoài cửa sổ bỗng dồn dập, lần lượt từng đợt một.
Phó Tây Linh đè Thời Chỉ xuống, chạm trán vào trán cô.
“Chúc mừng năm mới.”[1] Ý Thời Chỉ là Diêu Diêu thích anh Linh, nên yêu cả Thời Chỉ và ghét cả Thẩm Gia theo anh Linh á:v.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui