Theo Phó Tây Linh, nếu sau này vào một ngày nào đó, bảo anh nhớ lại năm mình hai mươi ba tuổi.
Thì điều khiến anh ấn tượng nhất có lẽ không phải việc bắt đầu một dự án lớn được phụ huynh liên tiếp khen ngợi, hay việc đưa toàn bộ con phố vào địa bàn kinh doanh của mình.
Mà là gặp được Thời Chỉ!
Ngày gặp Thời Chỉ thật sự rất kỳ diệu, Phó Tây Phong từ miền Nam trở về, anh ta uống vài ngụm rượu trắng rồi bắt đầu “lên cơn” trong bữa tiệc gia đình.
Chĩa thẳng ngọn giáo vào Phó Tây Linh, khiến bác cả tức đến run tay, suýt chút nữa đánh rơi ly rượu, may là bác dâu cả ngăn kịp.
Phó Tây Linh lười chẳng thèm để ý đến Phó Tây Phong, nhưng anh không thể “mất não” như anh ta, phải để ý đến sức khỏe của bác cả.
Anh chưa ăn được vài miếng, đã buông đũa, đi ra ngoài, bác dâu cả đuổi theo, vỗ vỗ vai anh, có lẽ muốn nói điều gì đó.
Phó Tây Linh mỉm cười an ủi: “Bạn con đang đợi con ở quán bar.”
Trong quán bar vô cùng sôi động, Phó Tây Linh đang cầm ipad xem mấy bản hợp đồng mà ông nội gửi, bỗng cảm thấy có ai đó đang nhìn mình.
Thời điểm ngước lên, anh trông thấy Thẩm Gia và nhóm bạn của anh ta, biểu cảm của Thẩm Gia trông có vẻ khó xử, vậy mà vẫn đến để chào hỏi anh.
Biểu hiện khi đang trong ngoài bất nhất của con người thật thú vị, tuy nhiên ngày hôm đó, Phó Tây Linh lại cảm thấy hứng thú với bạn gái của Thẩm Gia hơn.
Anh từng gặp cô, cô đã đổi tên, tính cách cũng rất khác.
Sự xuất hiện của “Thời Chỉ” hay “Lâm Manh” đã khiến buổi tối đen đủi ấy trở nên có ý nghĩa hơn.
Sau đó, khi Phó Tây Linh nói chuyện này với Chu Lãng, Chu Lãng đã đẩy gọng kính trên sống mũi, nói khả năng cao anh đã nhầm người, nhận nhầm người rồi.
Phó Tây Linh nhếch khóe miệng: “Tôi nhận nhầm sao?”
Chu Lãng ngẫm nghĩ, rồi tìm ra điểm logic: “Cũng không đúng, trí nhớ của cậu tốt vậy mà.”
Trí nhớ của Phó Tây Linh rất tốt, nếu không sẽ chẳng xung đột với Thẩm Gia, tuy rằng sự “xung đột” này hoàn toàn đến từ phía Thẩm Gia.
Phó Tây Linh và Thẩm Gia là bạn tiểu học, phụ huynh đôi bên có quen biết, lại cảm thấy bọn họ cùng tuổi, hai cậu con trai chắc chắn sẽ chơi được với nhau, nên đã cố ý tìm người sắp xếp để họ học cùng lớp.
Vào ngày đầu tiên khai giảng tiểu học, giáo viên yêu cầu từng bạn giới thiệu về mình.
Thẩm Gia đã tự giới thiệu bản thân bằng ba thứ tiếng, lại gặp phải Phó Tây Linh, người giới thiệu bản thân bằng năm thứ tiếng.
Phó Tây Linh còn làm những cử chỉ vô cùng lịch thiệp nữa, sau khi tan học, Phó Tây Linh hẹn Thẩm Gia đến cửa hàng mua kem, Thẩm Gia ôm bụng tức, khó xử, nói: “Tôi không đi…”
Trong tuần đầu tiên đi học, nhà trường yêu cầu dán áp phích trên tường sau lớp học.
Vào giờ nghỉ trưa, giáo viên nam trẻ tuổi đã vẽ hình bản đồ thế giới lên tấm bảng đen ở tường sau.
Thẩm Gia trầm ngâm cầm cuốn sách Địa lý để giúp giáo viên nhìn tên của các hòn đảo trên Thái Bình Dương.
Khi còn nhỏ, Phó Tây Linh có chút kiêu ngạo, cũng có phần gợi đòn.
Anh ôm trái bóng từ bên ngoài đi vào, tiến lại ngó nghiêng, rồi thuận miệng đọc một loạt tên của các hòn đảo đó mà chẳng cần nhìn sách.
Đây chẳng phải là việc gì khó với Phó Tây Linh, nếu không phải trình độ mỹ thuật của anh khá kém, thì anh có thể vẽ luôn một tấm bản đồ thế giới rồi.
Phó Tây Linh thoải mái, trước giờ chưa biết thế nào là đố kỵ, còn hỏi Thẩm Gia có muốn ăn kem không? Thẩm Gia hít một hơi thật sâu, lỗ mũi cũng phồng cả lên: “Không ăn!”
Tuần thứ hai sau khai giảng, là thời điểm tranh cử chức lớp trưởng, giáo viên đã chọn Thẩm Gia làm lớp trưởng.
Sau khi tan học, lớp trưởng Thẩm tìm Phó Tây Linh, rồi lắc lắc chiếc băng đô lớp trưởng trên cánh tay, có chút đắc ý, hỏi: “Phó Tây Linh, hôm nay giáo viên có tìm cậu không?”
Khoảng thời gian đó, Lão Phó đang tiến hành kiểm tra đầu vào của nhân viên trong công ty, nghe nói nó được cải biên dựa trên bài “trắc nghiệm lý luận Raven”.
Phó Tây Linh đang vùi đầu để làm những câu hỏi lý luận đồ họa đó, nên chẳng nhìn thấy chiếc băng đô trên ống tay áo Thẩm Gia, mà bản thân anh cũng không hề nghĩ nhiều.
Anh đang đánh dấu ABCD, bèn thuận miệng nói: “Có tìm, nói bảo tôi làm lớp trưởng gì gì đó, nhưng tôi đã từ chối.
Ai lại thích cái chức vụ lớp trưởng “ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng” đó chứ? Thẩm Gia, cậu có ăn kem không?”
Lớp trưởng Thẩm hít một hơi thật sâu, lỗ mũi lại nở thật to, cậu ta quyết liệt đáp: “Không ăn!”
Khi lên cấp hai, Thẩm Gia viết về “Cái gì sinh ra cũng có vẻ đẹp lung linh của nó” ở cuối cuốn vở bài tập về nhà.
Cuốn vở bài tập ấy lại bị rơi dưới bàn ăn, người nhà Phó Tây Linh nhặt được và bảo anh trả lại cho Thẩm Gia.
Phó Tây Linh gọi điện cho Thẩm Gia, trong lúc đợi anh ta đến lấy sách, anh đã đọc vài câu, còn hỏi Thẩm Gia: “Cậu viết vẻ đẹp lung linh là vẻ đẹp nào thế? Linh trong Phó Tây Linh sao?”
Thẩm Gia đỏ bừng mặt, anh ta nghẹn họng hồi lâu mới thốt ra được một câu: “Tại sao cậu lại xem vở bài tập của tôi!”
Cấp hai và cấp ba, hai người họ không học chung trường, nhưng vẫn thường xuyên đụng mặt tại các cuộc thi khác nhau.
Tuy nhiên chỉ cần là những cuộc thi có mặt Phó Tây Linh, thì Thẩm Gia đừng nghĩ đến việc giành hạng nhất.
Do đó, mỗi dịp không có mặt người lớn, là Thẩm Gia đều chẳng bao giờ tươi cười với Phó Tây Linh.
Dẫu vậy vẫn coi như có gật đầu để chào hỏi, bằng mặt nhưng chẳng bằng lòng.
Thỉnh thoảng ngồi cùng bàn ăn, cả hai cũng vẫn trò chuyện đôi câu.
Và điều thực sự khiến mối quan hệ của họ xấu đi, chính là Đào Giai.
Đào Giai và Phó Tây Linh học chung giáo viên violin, cô ta được coi là đàn em khóa dưới của Phó Tây Linh, Đào Giai nhỏ hơn Phó Tây Linh và Thẩm Gia hai tuổi.
Khi Phó Tây Linh học năm nhất đại học, không hiểu Đào Giai “ăn nhầm cái gì”, đột nhiên lại bắt đầu theo đuổi anh.
Là kiểu trồng cây si, theo đuổi không chịu bỏ cuộc! Ngày nào cũng tag tên anh trên Weibo, thư tình viết cả đống, và chặn anh bất cứ nơi đâu để đưa thư.
Trong kỳ nghỉ hè năm nhất, Phó Tây Linh được Lão Phó đưa đến nơi khác để kiểm tra khảo sát, ngày quay về là chuyến bay vào nửa đêm.
Hôm sau anh ngủ nướng, đến trưa mới dậy, nhưng khi đội nắng ra ngoài lại thấy Đào Giai đã đợi anh từ rất lâu rồi.
Hốc mắt Đào Giai đỏ bừng: “Phó Tây Linh, tại sao anh không trả lời điện thoại của em?”
“Tắt chuông, không để ý, tìm tôi có việc gì?”
Đào Giai “ồ” một tiếng, rồi lấy ra một lá thư từ chiếc túi đeo chéo của cô ta, lại là một lá thư! Phó Tây Linh có chút khó chịu bèn lùi lại một bước rất lớn.
Đào Giai nghiêm túc nói: “Phó Tây Linh, em thực sự rất thích anh, nhưng bạn của em nói, em làm vậy sẽ bị anh coi thường, vậy nên đây là lần cuối cùng em tỏ tình với anh.
Nếu không chấp nhận, thì anh sẽ đánh mất em đó!”
Đào Giai đã trang điểm, mái tóc cũng uốn xoăn, trông trưởng thành hơn thường ngày đôi chút.
Cô ta mặc chiếc váy màu vàng nhạt, phản ứng đầu tiên của Phó Tây Linh chính là, chiếc váy màu vàng nhạt này thực sự không đẹp chút nào.
Phản ứng thứ hai là nhớ tới tấm thẻ học sinh mà mình nhặt được trong ngày đi khảo sát thực địa.
Phó Tây Linh cảm thấy những tình huống tỏ tình thế này thật nhàm chán, bảo một người đã từ chối mình không biết bao nhiêu lần phải thích mình, cũng thật vô vị.
Thậm chí anh còn phân tâm, nghĩ đến “Lâm Manh”, nếu “Lâm Manh” cool ngầu như vậy mà gặp được người mình thích, thì cô sẽ theo đuổi đối phương bằng cách nào?
Cũng trang điểm? Cũng mặc váy? Cũng viết thư tình cho người ta? Cô có thể làm vậy không?
Sau khi hoàn hồn trở lại, Phó Tây Linh gọi điện cho tài xế của gia đình, bảo tài xế đưa Đào Giai về nhà.
Anh nói: “Xin lỗi, tôi vẫn từ chối! Cô về đi, ngoài trời nóng lắm, đừng để bị say nắng.”
Anh cảm thấy mình rất tốt bụng, nào ngờ tối hôm đó, Thẩm Gia lại tìm đến cửa.
Lúc đó, Phó Tây Linh đang chơi game, thấy mẹ mình dẫn Thẩm Gia vào nhà, anh vô cùng bất ngờ, nhưng vẫn chào hỏi: “Hi, lại đây ăn kem không?”
Sau khi mẹ rời đi, Thẩm Gia đã thu lại nụ cười lịch sự ấy: “Tôi không ăn!”
Thẩm Gia không ăn kem, cũng chẳng ngồi xuống, anh ta đứng trong phòng của Phó Tây Linh, nói những lời gay gắt khó hiểu, bảo anh làm người đừng quá kiêu ngạo.
Con người Phó Tây Linh luôn kiêu ngạo như thế, và trước giờ chưa từng cảm thấy bản thân có vấn đề gì.
Sau đó mới biết, Đào Giai và Thẩm Gia ở cùng khu với nhau, hai người họ quen biết nhau còn trước cả anh.
Đào Giai là nữ thần bé nhỏ mà Thẩm Gia yêu thầm, Phó Tây Linh lại làm nữ thần bé nhỏ của người ta tổn thương, khóc như mưa như gió, khiến Thẩm Gia suýt chút nữa thì chết vì đau lòng.
Tuy nhiên, đây là việc mà anh chẳng thể làm gì được, rất nhiều cô gái thích Phó Tây Linh, vậy nên anh đâu có thể gặp ai cũng cưng nựng dỗ dành.
Gặp ai cũng không thích là lỗi của anh sao?
Sau khi Phó Tây Linh từ chối hết bạn nữ này đến bạn nữ khác, bạn nối khố của anh đã đặt ra ba câu hỏi liên tiếp:
“Phó ơi là Phó, có phải cậu có chút rối loạn cảm xúc không?”
“Từ nhỏ tới lớn, bao nhiêu năm nay, cũng chẳng thấy bất cứ cô gái nào thu hút được sự chú ý của cậu?”
“Cậu nói thật với thằng bạn này của cậu đi, nếu không ổn, thì tôi đến bệnh viện khám cùng cậu?”
Lúc ấy, Phó Tây Linh đã sắp tốt nghiệp đại học, và cũng là lần thứ hai anh nhớ đến “Lâm Manh” – người đánh mất thẻ học sinh.
Đột nhiên anh bật cười, nói với bạn nối khố: “Thực sự có một người…”
Cậu bạn bị anh nhìn đến rùng mình nổi da gà, đến mức tuôn ra cả mấy câu tục tĩu: “Dis mẹ nhà cậu, cậu cười cái gì thế… Tôi đang tưởng là cậu thích tôi đấy!”
Phó Tây Linh không nói nên lời, liếc nhìn cậu bạn đầy chê bôi.
Thời điểm đó, anh cảm thấy yêu đương thật nhàm chán, không bằng dấn thân vào những mánh khóe trong kinh doanh, còn cho rằng bản thân sẽ chẳng thực sự thích một ai đó.
Nhưng nếu có người thu hút sự chú ý của anh, có lẽ sẽ là kiểu tính cách như “Lâm Manh”.
Sau đó, vào đầu mùa Hè năm Phó Tây Linh hai mươi ba tuổi, anh đã gặp “Lâm Manh” được gọi với cái tên “Thời Chỉ”.
Vài năm trước, cô còn cho đối tượng theo đuổi mình ăn cái bạt tai trong con hẻm.
Vậy mà khi gặp lại, cô lại ngoan ngoãn ngồi uống nước ép bên cạnh Thẩm Gia, nhẹ nhàng mím môi mỉm cười với Thẩm Gia và ngoan ngoãn để Thẩm Gia hôn lên trán.
Sau đó nữa, thì Chu Lãng nói Phó Tây Linh nhận nhầm người.
Năm lên sáu, anh đã có thể đọc nhẩm được bản đồ thế giới.
Năm lên bảy, lão Phó dẫn anh đi uống rượu, trên bàn nhậu anh biểu diễn tiết mục là đọc năm trăm số phía sau số Pi.
Vậy nên anh không thể nhớ nhầm, trừ phi trên đời này có hai người có ngoại hình giống hệt nhau.
Khi gặp Thời Chỉ tại quán bar nhỏ, Phó Tây Linh đã chắc chắn cô chính là “Lâm Manh”.
Kiểu ánh mắt đối diện với anh khi cô đứng bên quầy bar ở lầu dưới, như thể đang muốn diệt khẩu anh vậy, vô cùng hung dữ.
Những hình ảnh trong tâm trí anh dần dần trùng khớp, nhưng tại sao cô lại đổi tên? Phó Tây Linh bắt đầu tò mò về cô gái có thể mở bia bằng tay không này, cảm giác vô cùng tò mò.
Chính sự mập mờ không rõ ràng của Thẩm Gia và Đào Giai đã cho Phó Tây Linh có cơ hội tiếp cận Thời Chỉ.
Vô cùng cảm ơn Thẩm Gia!
Trước giờ Phó Tây Linh chưa từng đến tìm Chu Lãng vào sáng sớm, cũng chưa từng đến căng tin của Đại học B để ăn cơm.
Vào ngày bắt được chiếc vòng tay mà Thời Chỉ làm văng ra tại căng tin, ngay cả Chu Lãng cũng cảm thấy có gì đó sai sai ở anh.
Thông thường, khi ai đó nhặt được đồ đều sẽ trả lại cho chủ nhân, nhưng Phó Tây Linh lại giấu nó đi.
Chuyện này là sao? Chu Lãng Chu tận tình khuyên bảo, giáo huấn anh, kể cả chẳng ưa gì Thẩm Gia, nhưng cũng không thể cướp bạn gái của người ta.
“Tôi không ưa Thẩm Gia khi nào thế? Chẳng phải chỉ có cậu ta luôn đơn phương bắt lỗi tôi sao?”
“… Trọng tâm trong câu nói của tôi là cái này hả?”
Phó Tây Linh cầm chiếc vòng ngọc màu trắng, xoay hai vòng trên ngón tay: “Sắp chia tay đến nơi rồi!”
Chu Lãng là người nghiêm túc, nên nhất thời như muốn nổ tung: “Phó Tây Linh, cậu còn muốn dụ dỗ cô ấy ngoại tình nữa sao? Một cô gái đáng yêu, ngoan ngoãn là thế, vậy mà cậu lại định bày cách cho người ta ngoại tình à?”
Không biết có phải do Chu Lãng quá áp lực vì chuyện học hành hay không, mà gần đây khá cáu kỉnh.
Phó Tây Linh chỉ đành nói, thực ra là do Thẩm Gia không trung thực, vẫn còn cất giấu tình đầu ánh trăng sáng trong lòng.
Đối phương mới về nước được vài ngày, mà Thẩm Gia đã hồn bay phách lạc luôn rồi!
“Diễn trò tơ vò vấn vương rồi bị bạn gái phát hiện sao?”
Thời đại học Chu Lãng là bạn cùng phòng với Phó Tây Linh, là một người rất hay lo lắng, đêm hôm sau, Chu Lãng bận xong việc ở phòng thí nghiệm, ra ngoài còn gọi điện cho Phó Tây Linh.
“Tây Linh à, tôi đã suy nghĩ cẩn thận rồi, tôi cảm thấy tốt nhất là cậu bớt tham gia vào chuyện của hai người Thẩm Gia vẫn hơn…”
“Ừm.”
“Chịu nghe lời khuyên là tốt.
Cậu nghĩ mà xem, Thẩm Gia là kiểu hay ghim thù lại háo thắng, cậu chọc vào anh ta làm gì?”
“Ừm… Nhưng không kịp nữa rồi!”
Khi đó, Phó Tây Linh đã thực hiện giao dịch đầu tiên với Thời Chỉ, dùng ID của Đào Giai để đổi lấy một cốc cà phê và sáu con chữ.
Hơn nữa, còn đang chuẩn bị tiếp tục móc nối với Thời Chỉ, muốn cô đồng ý thực hiện lần giao dịch thứ hai với mình.
Huống hồ, Phó Tây Linh đã đến quán bar mất rồi, anh cúp điện thoại, đẩy cửa bước vào quán bar, nói với cô gái lúc nào cũng ngơ ngơ ngác ngác tại quầy: “Gọi bà chủ của các cô giúp tôi, cảm ơn.”
“Ồ… “
Cô gái đột ngột mở to mắt, mang theo dấu hỏi chấm to đùng rời đi, một lúc sau, Phó Tây Linh nghe thấy tiếng bước chân.
Trong tâm trạng vui vẻ, anh khẽ mỉm cười ngoái đầu lại, sau đó trông thấy gương mặt của một người phụ nữ trung niên với nụ cười xán lạn, nịnh nọt… Cuối cùng, nghe nói đó là mợ của Thời Chỉ.
Thời Chỉ biến mất hai ngày, lại còn cho Phó Tây Linh vào danh sách đen.
Đến khi gặp lại cô, là ở bên hồ trong khuôn viên trường đại học B.
Phó Tây Linh cùng cô uống bia, còn giao dịch lần thứ hai với cô, anh đồng ý giúp Thời Chỉ chọc tức Thẩm Gia.
Tinh thần phòng bị của Thời Chỉ rất quyết liệt, cũng vô cùng nhạy cảm, vì vậy Phó Tây Linh cũng đưa ra một điều kiện, bảo cô giúp mình “chặn” Diêu Diêu.
Thực ra Diêu Diêu không hề khó đối phó, và đây chỉ là cái cớ mà thôi.
Chú út từng nói với bác cả của anh rằng: Khi thằng nhóc Tây Linh bàn việc làm ăn, thì có tới tám trăm loại mưu mô.
Anh không bao giờ có thể chịu thiệt thòi.
Hợp tác với Thời Chỉ, Phó Tây Linh đã áp dụng ít nhất bốn trăm loại “mưu mô” lên người cô, thế nhưng vẫn phải chịu thiệt.
Phó Tây Linh biết Thời Chỉ vẫn còn tình cảm vấn vương, nhưng… Vẫn là câu nói đó: “Không kịp nữa rồi.”
Ngày hôm đó ở biệt thự, khi Thời Chỉ thay chiếc váy dự tiệc màu đen, và đi đôi giày cao gót, Phó Tây Linh đứng trên lầu quan sát.
Đột nhiên anh phát hiện, mình có hứng thú với Thời Chỉ, và đã lún sâu đến mức vượt qua mong đợi trước đó của bản thân.
Anh muốn biết tại sao Thời Chỉ lại đổi tên, muốn biết Thời Chỉ sẽ trả đũa người yêu không trung thực thế nào.
Muốn biết tại sao cô lại trân trọng chuỗi vòng tay bằng ngọc đó đến vậy.
Muốn biết cô từng có những trải nghiệm thế nào trong cuộc sống, thích ăn gì, chơi gì, thích loại sách thế nào, thích xem thể loại phim ra sao…
Tuy nhiên, không chỉ có vậy! Đối với Phó Tây Linh, dường như Thời Chỉ vốn sinh ra đã mang trong mình sức hấp dẫn.
Lão Phó nói, làm ăn kinh doanh không nên tạo ra quá nhiều kẻ thù.
Ba của Thẩm Gia còn cạnh tranh, háo thắng hơn, và hẹp hòi hơn, thế nhưng mối quan hệ giữa lão Phó và lão Thẩm bao năm nay vẫn không hề thay đổi.
Vì Thời Chỉ, Phó Tây Linh đã đắc tội với Tiểu Thẩm nhà người ta, mà chẳng hề hối hận.
Trong khoảng thời gian hợp tác, Phó Tây Linh phát hiện ra Thời Chỉ rất siêng năng hiếu học, là học sinh ngoan luôn giành được học bổng.
Ở cô có rất nhiều khía cạnh…
Cô có kế hoạch rõ ràng cho cuộc sống, có tư duy, cũng có khả năng làm việc, miệng thì cứng hơn kim cương, nhưng trái tim lại yếu mềm đôi chút.
Cô có mặt mạnh mẽ và độc lập, trông có vẻ không sợ trời chẳng sợ đất, dám yêu dám hận, tuy nhiên lại có lòng phòng thủ quá quyết liệt, thích ngăn tất cả mọi người ở bên ngoài thế giới của mình.
Phó Tây Linh đưa Thời Chỉ đến khu biệt thự ngoại ô, kéo cô xuống núi giữa màn pháo hoa cùng bầu trời đầy sao, cho cô ngắm ánh đèn trên bể bơi tầng thượng, cùng cô đánh nhau dưới nước.
Cùng cô uống rượu, cùng cô hôn môi, thế nhưng hai từ mà Thời Chỉ nói nhiều nhất với anh là: “Không cần.”
Mặc dù vậy, Phó Tây Linh vẫn vô cùng, vô cùng hứng thú với cô, hứng thú đến độ như đã lu mờ cả sở thích vốn có của bản thân.
Trước đây, Phó Tây Linh không thích màu vàng, vàng nhạt, vàng đậm, vàng lông ngỗng, vàng cam… Tất cả đều không thích.
Nhưng vào buổi sáng sau bữa tiệc bể bơi, Thời Chỉ mặc chiếc váy sơ mi màu vàng nhạt, ngồi trong nhà ăn tại khách sạn, bàn bạc về việc hợp tác cùng anh.
Phó Tây Linh lại cảm thấy chiếc váy màu vàng nhạt này đẹp chết mẹ đi được!
Trước khi gặp lại Thời Chỉ, Phó Tây Linh đã hai lần nhớ đến cô.
Sau khi chủ động chen chân vào cuộc sống của Thời Chỉ, anh cũng đã vì cô mà hai lần mất ngủ.
Lần đầu tiên mất ngủ, là ngày trở về từ quán bar của cậu mợ cô, ba giờ sáng, Phó Tây Linh đã biết được lý do Thời Chỉ đổi tên, cô thật nhẹ nhàng thuật lại: “Ba tôi chết rồi”.
Đánh giá từ tình hình phải ở nhờ tại nhà người thân như hiện tại của Thời Chỉ, có lẽ bên phía mẹ cô… Một là bị bệnh, hai là bỏ rơi cô, ba là cũng đã qua đời.
Không lạc quan chút nào!
Phó Tây Linh rất thương Thời Chỉ, anh nghĩ đến căn phòng đơn sơ nhưng gọn gàng trên lầu quán bar, vì vậy mà suốt đêm chẳng thể chợp mắt.
Lần mất ngủ thứ hai, là khi Thời Chỉ ở nhà anh, khi cô giữ cổ áo “dụ dỗ” anh, lúc đó, khoảng cách giữa họ quá gần, đôi môi cô gần như đã chạm vào khóe môi anh.
Hơi thở ngập tràn men rượu ấm áp, nhẹ nhàng kích động toàn bộ sự tham lam ở anh.
Trong ánh mắt Thời Chỉ là vẻ quyến rũ thoáng qua, cô ngước lên trên, đối diện với ánh mắt anh, cơ thể dính sát vào anh.
Tuy nhiên… Thả thính người ta xong, cô lại rời đi mà chẳng chút do dự.
Đêm đó, Phó Tây Linh đã hút hết ba điếu thuốc, anh bốc hỏa, và lại một đêm không chợp mắt.
Phó Tây Linh đã giao dịch với nhiều doanh nhân và tự coi mình là người giỏi phân tích lòng người, nhưng Thời Chỉ lại có phong cách hành sự độc đáo thuộc về riêng mình.
Cô dám tắm trong phòng của anh, đêm khuya dám uống rượu một mình cùng anh, dám tự tin thoải mái mặc bikini trước mặt anh, dám chỉ mặc chiếc áo choàng tắm hôn anh.
Cô còn dám giữ cổ áo anh, dụ dỗ anh trong chính căn nhà của anh, nhưng lại chẳng dám nợ ân tình của bất cứ ai.
Cô cực kỳ ghét những người mà mình không thích lại đi thích cô.
Sau khi chia tay với Thẩm Gia, những cảm xúc tình cảm vấn vương ở cô đã chết chỉ trong một đêm, và rồi chẳng có bất cứ suy nghĩ nào khác về chuyện yêu đương nữa.
Cô trở thành một cô gái có trái tim kiên cường như thép, ủng hộ những tư tưởng như “bỏ cha giữ con” hay “đàn ông sẽ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của tôi”.
Có lẽ cô cảm thấy yêu đương vướng víu quá phiền phức, sẽ chỉ trì hoãn việc kiếm tiền, chính bản thân Phó Tây Linh cũng từng ở trong trạng thái như vậy, nên anh rất hiểu.
Ở tuổi hai mươi, Phó Tây Linh sống trong ký túc của trường đại học, đối mặt với những câu gặng hỏi của bạn cùng phòng, anh chỉ đáp một cách thiếu kiên nhẫn rằng: Mình cảm thấy thích một ai đó chẳng có gì thú vị, mà yêu đương cũng thật nhàm chán.
Tay nắm tay đi xem phim, nhạt nhẽo.
Ăn uống và liếc mắt đưa tình, chẳng có gì hay ho.
Nhắn tin nói “anh nhớ em”, gọi điện thoại nói “anh muốn gặp em”, vô vị.
Ngày lễ tình nhân cũng chẳng có gì đặc sắc.
Hiện tại, Phó Tây Linh đã hai mươi ba tuổi, đột nhiên anh cảm thấy vào ngày Thất Tịch, đến tìm Thời Chỉ cùng ăn cơm cũng khá thú vị.
Trước khi xuất phát đến tìm Thời Chỉ, Chu Lãng đã gọi cho anh, nói mình không bận việc gì ở phòng thí nghiệm, giáo viên hướng dẫn cũng không gọi, hỏi xem Phó Tây Linh có muốn cùng đi ăn tối với anh ta không?
Phó Tây Linh vô cùng quyết đoán: “Không đi.”
Chu Lãng hỏi anh: “Chẳng lẽ cậu có hẹn rồi sao?”
“Ừm, tôi đi tìm Thời Chỉ.”
Chu Lãng không biết Thời Chỉ đang ở nhờ tại nhà Phó Tây Linh, nhưng anh ta rất không tán thành việc Phó Tây Linh và Thời Chỉ thân thiết với nhau như vậy.
Còn cảm thấy anh và Thời Chỉ thực sự không hợp nhau: “Chẳng phải lúc học đại học cậu từng nói, không thích làm quen với những cô gái ngoan hiền nho nhã sao?”
Phó Tây Linh nghĩ đến bà cô tổ “nho nhã” đang ở nhà, người đã từng không chút thương tiếc đá vào ngực anh ở bể bơi, thì không khỏi bật cười: “Bây giờ thích rồi.”
Còn về bó hoa hồng, quả thực Phó Tây Linh không cố ý, anh cũng rất bực bội.
Nhóm chú út mời đối tác ăn tối tại phòng tiệc của khách sạn, Phó Tây Linh vô cùng biết điều, đến chỗ đậu xe cũng nhường cho nhóm của chú rồi, còn xe của mình thì đậu ở bên kia quảng trường.
Lúc ra lấy xe, Phó Tây Linh nghĩ đến dáng vẻ của Thời Chỉ khi nấu đồ ăn sáng vào hôm trước, nên nhất thời phấn khích.
Đúng lúc gặp cửa tiệm nhỏ đang giới thiệu hoa tươi, cửa tiệm chỉ cách anh vỏn vẹn vài mét.
Chiếc loa phát quảng cáo đang nói không ngừng, có chút ồn ào, ảnh hưởng đến dòng ký ức về buổi sáng ấm áp đó của anh.
Phó Tây Linh chẳng thèm nghĩ, mà tiện tay mua luôn một bó hoa, mà cũng chính bó hồng sai lầm này đã khiến Thời Chỉ nghi ngờ anh cả đêm, đã thế lại còn không dứt lời ra khỏi “Thẩm Gia”.
Phó Tây Linh nhớ rằng, lần đầu tiên Thời Chỉ đến nhà mình, cô đã hỏi anh một câu hỏi: “Có phải anh chưa từng gặp chuyện gì khiến anh cảm thấy thực sự khó chịu phải không?”
Lúc đó, anh đã nói: “Có lẽ là chưa.” Câu này nói ra quá sớm rồi, hiện tại đã có.
Một bó hồng đã “đập” chết toàn bộ mập mờ của buổi tối, đúng là khó chịu!
Nhưng Phó Tây Linh rất ổn định, trong lúc điều chỉnh đàn violin, đột nhiên anh lại nảy ra một suy nghĩ.
Nếu một đời người buộc phải yêu, vậy thì anh muốn hẹn hò với Thời Chỉ.
Tuy nhiên, rõ ràng là Thời Chỉ không nghĩ vậy, cô chỉ muốn mau chóng khai giảng, đồng thời rất vui vẻ khi nói chuyện về công việc hoặc những chủ đề vô cùng nhạt nhẽo với Phó Tây Linh.
Phó Tây Linh nhận ra sự phòng bị của Thời Chỉ, cũng hiểu nó.
Anh thuận theo chủ đề câu chuyện của cô, nói về công ty mà cô đã nộp hồ sơ và cách mà bộ phận nhân sự thường đánh giá xem nhân viên có phù hợp với công việc hay không.
Thời Chỉ thực sự rất thông minh, và hợp với công việc kinh doanh.
Vì vậy anh nói: “Bộ não của con người quả thực không tồn tại dị hình giới tính, nói phụ nữ không thông minh bằng đàn ông là điều vô lý.
Nếu cô và Thẩm Gia cùng được hỗ trợ bởi điều kiện vật chất như nhau, thì cô sẽ còn giỏi hơn cả Thẩm Gia.”
Thời Chỉ hỏi anh: “Tại sao không lấy anh ra để ví dụ?”
Phó Tây Linh trêu chọc: “Kể cả cho cô điều kiện của tôi, thì cô cũng rất khó để vượt qua tôi.”
Sau đó, anh bị một cục giấy vệ sinh cuộn trong khăn ướt ném trúng.
Phó Tây Linh ném cục giấy vào thùng rác cách đó hai mét, rồi cất đàn violin, kết thúc ngày Thất Tịch.
Anh đứng dậy nói lời tạm biệt: “Khả năng cao là ngày mốt tôi sẽ rất bận, không thể đến tiễn cô, vậy nên chúc cô có một học kỳ thật vui vẻ trước nhé!”
Thời Chỉ đáp: “Được.”
Cô ngồi xuống cạnh bàn trà có chút bừa bộn, giúp Phó Tây Linh lấy chìa khóa đang đặt trên sofa, động tác vô cùng thản nhiên ném cho anh.
Ngoài việc muốn yêu cô, muốn hôn cô ra, anh còn rất nhiều suy nghĩ khác với cô nữa, tuy nhiên không phải hôm nay, bởi ngày tháng còn dài!Thiên: Mạnh dạn đoán món mà Thẩm Gia ghét nhất là kem =))) đù mé ông Linh ổng ác thì thôi rồi, con nhà người ta đang tức hộc máu, mà lần éo nào ổng cũng hỏi ăn kem không.
LOL….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...