Về tới nhà đã hơn bốn giờ chiều, Trương Tư Ninh về phòng tắm rửa thay quần áo, thu dọn hành lý. Vệ tiên sinh dẫn theo Tần Chu đến thư phòng bàn bạc ‘đại sự’, đối với chuyện của Sầm gia cô không có hứng thú, dù sao phương châm của cô chính là: ‘Người muốn cứu, tiền phải chi’. Còn cách thức giày vò mấy người đó, với thủ đoạn và năng lực của Vệ tiên sinh, chắc chắn không lỗ vốn.
Nếu lúc này quyền chủ động đã nằm trong tay anh, Trương cô nương cảm thấy bản thân không cần tới tham gia náo nhiệt, hơn nữa chuyện của Vệ Trân Trân, cô là chị dâu mới nhậm chức tốt nhất không nên quản chuyện của em chồng, Vệ tiên sinh quyết định thế nào cô chỉ cần giơ hai tay ủng hộ là được.
Ăn cơm tối xong, Vệ Cẩm Huyên ôm cô vợ nhỏ ngồi ở phòng khách lầu hai xem tivi. Bây giờ anh rất nhàn nhã không phải bận rộn công việc, chưa được hai mươi tuổi đã vào công ty gia tộc, đến giờ, quay đầu nhìn lại, đã gần hai mươi năm, cảm thán thời gian trôi qua quá nhanh đồng thời cũng muốn được nghỉ ngơi đôi chút, nếu không đến lúc anh ‘Đông Sơn tái khởi’ sẽ lại bận tối mắt tối mũi.
Lúc tivi quảng cáo, hai người nói tới chuyện Sầm gia, Vệ tiên sinh không có ý định để Vệ Trân Trân sang Mỹ mà muốn Sầm gia đưa Sầm Giang về nước.
Trương Tư Ninh nghe xong, ách một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh ta bệnh nặng như vậy, chắc là không thích hợp đi một quãng đường dài?” Thật là chơi người ta mà!
Vệ Cẩm Huyên xoa xoa đầu cô: “Anh có chừng mực, yên tâm đi.” Dáng vẻ đã định liệu kỹ mọi việc.
Được rồi, nếu anh đã nói vậy, Trương Tư Ninh cũng không nói thêm gì, anh kiên quyết như vậy, chắc chắn đã tính toán mọi thứ chu đáo hơn cô.
Hai ngày tiếp theo, Trương cô nương và Vệ tiên sinh đều bận rộn công việc của mình.
Trương Tư Ninh loay hoay chuẩn bị phòng cho ông nội, cô thu dọn phòng khách, nhà vệ sinh bên trái tầng dưới cho ông cụ sử dụng, hai ngày nay cô tất bật cho người đổi giấy dán tường, thay rèm, mua thêm đồ dùng, giường, tủ, bàn, xích đu….bận chết đi được!
Còn Vệ tiên sinh thì bận rộn chuyện của em gái Vệ Trân Trân. Hiện tại hầu như ngày nào anh đều phải đến trại an dưỡng một lần, không còn cách nào khác, Vệ Trân Trân náo loạn rất dữ dội, như điên như dại, chỉ cần cho cô ta chút tự do liền la hét ầm ĩ đòi về Mỹ cứu Sầm Giang, xem anh trai Vệ Cẩm Huyên như kẻ thù, hôm nay tiểu Trịnh đến nhà hàng chơi với Hứa Dương, nhìn thấy Trương Tư Ninh đã kể chuyện này cho cô nghe, còn nói hôm qua Vệ tiểu thư đột nhiên bộc phát sức mạnh thần kỳ, lúc đi nhà vệ sinh, đã thoát khỏi ba hộ sĩ, xông ra giơ tay tát Vệ tiên sinh một cái.
Chuyện này Trương Tư Ninh không hề hay biết, ngày hôm qua Vệ Cẩm Huyên về nhà cũng không nói gì. Lúc này Trương cô nương nghe thấy vậy vừa tức giận vừa đau lòng, tiểu Trịnh vừa nói xong, đột nhiên ý thức được thì ra Vệ phu nhân chưa biết chuyện này! Thôi xong, mình gây họa rồi!
Vẻ mặt Tiểu Trịnh như đưa đám thỉnh cầu Trương cô nương trước mặt Vệ tổng đừng bán đứng hắn. Trương Tư Ninh nhìn bộ dạng đáng thương của anh ta, một người đàn ông cao to cường tráng giả vờ đáng thương thảm thiết, đúng là thiêu rụi tam quan mà!
“Vệ tiên sinh bảo anh giữ bí mật sao?” Cô hỏi.
Tiểu Trịnh ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: “Không phải vậy.”
“Vậy thì có sao đâu, tôi sẽ nói là tôi chủ động hỏi anh, tôi là Vệ phu nhân, nếu anh không nói chính là không tôn trọng tôi, nên phải nói ra thôi.”
Tiểu Trịnh cười méo xẹo, trong lòng đau khổ nghĩ, nhất định Vệ tiên sinh sẽ tìm hắn tính sổ!
Buổi tối Trương Tư Ninh về nhà trước, Vệ Cẩm Huyên cũng nối gót theo sau. Hiện tại Vệ tiên sinh tạm thời thất nghiệp, nên mỗi tối sáng hàng ngày hai người sẽ cố gắng ăn cơm với nhau, có khi ăn ở nhà, có khi đến nhà hàng. Bình thường đều đến nhà hàng của Trương Tư Ninh, thỉnh thoảng sẽ đến nhà hàng của Vệ tiên sinh ăn chùa một bữa, dù sao cũng rất thoải mái.
Trên bàn ăn hôm nay, Vệ phu nhân luôn duy trì thái độ ‘im lặng là vàng’ rất hiếm thấy, bất luận Vệ tiên sinh nói gì cũng chỉ uhm, à, dạ, ha ha, sau đó Vệ tiên sinh liền nhận ra có ‘biến’ rồi. Trước kia anh có thói quen lúc ăn cơm không nói chuyện, nhưng bị Trương Tư Ninh lôi kéo mãi, bây giờ bình thường lúc ăn cơm sẽ nói chuyện tán gẫu với cô, đùa giỡn rất thú vị ….
Chuyện này đã trở thành thói quen, đột nhiên hôm nay ăn cơm cô không thèm để ý tới anh, anh còn cảm thấy rất kỳ quặc.
“Tư Ninh, em sao vậy?” Anh dịu dàng hỏi.
Trương Tư Ninh chớp mắt liếc anh một cái, không thèm để ý đến, tiếp tục cúi xuống im lặng ăn cơm.
Vệ tiên sinh rất ngạc nhiên, đây là đang giận sao? Anh tự vấn hôm nay, không, chính xác là gần đây hình như anh không có làm chuyện gì chọc giận cô hết? Anh gắp một miếng sườn xào chua ngọt đặt vào chén cô, hỏi: “Không vui sao?”
Lúc này Trương cô nương mới có phản ứng, cô hứ hứ mấy tiếng, vừa liếc vừa giận dữ trừng mắt thỏ nhìn anh: “Chồng mình bị người ta đánh, có thể vui được sao!” Mặc dù người đánh anh là em gái ruột, nhưng Trương Tư Ninh cũng thấy tức muốn bể phổi.
Vệ Cẩm Huyên ngớ người ra, đến khi kịp phản ứng mới bất đắc dĩ hỏi: “Tiểu Trịnh nói với em sao?” Người biết chuyện này, ngoại trừ bác sĩ và y tá trong trại an dưỡng, thì chỉ có tiểu Trịnh hôm qua đi cùng anh biết.
“Là em chủ động hỏi, anh ta không nói cho em biết mới lạ? Không như người nào đó, về nhà không nói lấy một chữ, hứ.”
Vệ Cẩm Huyên đưa tay gõ lên trán cô, vừa bực mình vừa buồn cười: “Được rồi, đừng kỳ lạ vậy nữa, nói chuyện bình thường nào.” Anh vừa nói vừa gắp thêm một miếng thịt bò cho vào chén cô, kiên nhẫn giải thích: “Anh không nói với em vì sợ em không vui, tính tình của Trân Trân em biết rồi đó, rất thất thường, nó làm loạn mấy ngày nay, anh không phản ứng gì là vì cho dù có giận dữ không muốn quan tâm tới đi nữa, thì nó vẫn là em gái anh, anh cũng không thể đánh lại phải không? Nên nói với em, cũng chỉ khiến em tức giận.”
“Dù vậy thì anh cũng không được giấu em, chúng ta là vợ chồng, anh ở bên ngoài bị uất ức, cho dù em không làm được gì, nhưng ít ra có thể an ủi đùa giỡn giúp anh vui vẻ đúng không? Trên đời có tường nào chắn được gió chứ, có một số việc sớm muộn gì em cũng sẽ biết, bây giờ anh giấu em, sau này lúc em biết được, không phải càng giận hơn sau? Hơn nữa còn giận hơn hiện tại gấp trăm lần!” Chỉ cần nghĩ tới Vệ tiên sinh của cô một người bình thường cao cao tại thượng như vậy, vì không muốn xảy ra mâu thuẫn giữa vợ và em gái, bị uất ức cũng giấu diếm, trong lòng Trương Tư Ninh rất khó chịu.
Cô còn nói thêm: “Em biết anh lo lắng em sẽ có thành kiến sâu hơn với em gái anh, Herman, em cũng không gạt anh, em thật sự không thích Trân Trân, cô ấy có rất nhiều khía cạnh mà em không cách nào thích nghi được, mặc dù rất ít khi gặp gỡ, nhưng em có tai nghe mắt thấy, cô ấy thật sự không làm cho người ta thích được.” Nói tới đây bỗng nhiên thở dài, có chút bất đắc dĩ nhún vai, buông tay: “Nhưng biết làm sao được, em gả cho anh, anh là chồng em, là bạn đồng hành nửa đời còn lại. Làm vợ anh, sẽ phải đồng cam cộng khổ cùng anh, chuyện này cũng giống như hai ngày nữa ông nội em đến đây ở cùng với chúng ta, anh đã đồng ý vô điều kiện. Mặc dù Trân Trân không tốt, nhưng cũng là em gái anh, em sẽ cùng anh chăm sóc cô ấy, có lẽ em vẫn sẽ không thích cô ấy, nhưng chắc chắn sẽ vì cô ấy làm những chuyện nên làm. Đây là vợ chồng, không phải sao ạ?”
“Tư Ninh......”
“Không cần quá cảm động đâu,” Trương cô nương cắt ngang lời anh, đứng dậy khỏi ghế, đi qua véo véo mặt anh: “Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, điều quan trọng trước nhất của vợ chồng là thẳng thắn thành khẩn, Vệ tiên sinh anh phạm quy rồi, nên phải chịu phạt, biết không?”
Vệ Cẩm Huyên rất cảm động, nghe bà xã nói phải chịu phạt, chẳng chút do dự gật đầu đồng ý. Vì thế buổi tối sau khi trở về phòng, vợ yêu nâng chân lên, đưa cho anh cái đồ cắt móng tay nói: “Niệm tình anh mới vi phạm lần đầu, nên chỉ phạt cảnh cáo, cắt móng chân cho em đi.”
Vệ tiên sinh: -_-
Lại hai ngày nữa trôi qua, không biết Vệ Cẩm Huyên đã nói gì với Sầm gia, dù sao bên kia đã đồng ý, năm ngày sau Sầm Giang sẽ đến Bắc Kinh, làm phẫu thuật ghép tủy.
Điều kiện chữa bệnh ở Vũ Lăng không thể nào so sánh được với Bắc Kinh, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của Sầm gia. Có điều nếu Sầm Giang có thể chịu được chặng đường xa xôi xóc nảy như vậy thì tình trạng sức khỏe không đến mức quá tệ.
“Vậy anh đòi Sầm gia bao nhiêu tiền?” Trương Tư Ninh vô cùng hào hứng hỏi. Loại chuyện thế này, nhận tiền là cách đơn giản thuận tiện nhất, những thứ khác, với mối quan hệ cứng nhắc gần như thù hằn giữa hai nhà thì cái gì cũng không thích hợp.
Vệ tiên sinh thuận miệng nói ra một con số, mồm miệng Trương Tư Ninh trực tiếp mở to tròn hình chữ ‘o’, “Nhiều như vậy sao?! Sầm gia cũng thật hào phóng mà.” Kỳ thực cô còn muốn nói, người đàn ông của cô quá phúc hắc.
Vệ Cẩm Huyên cười nhạo: “Số tiền này đối với Sầm gia mà nói hoàn toàn trong phạm vi chấp nhận được, nếu không sao có thể đồng ý bỏ ra số tiền đó, anh làm việc không vượt quá giới hạn, nên dù Sầm gia có đau lòng xót của đi nữa, cũng không đến mức oán hận.” May mắn là, các chỉ số của Trân Trân và Sầm Giang đều rất tương thích, cho dù không phải hiện tại thì vì tương lai sau này Sầm gia cũng chỉ có cách vuốt đuôi anh. Với số tiền này, ít ra cả đời Trân Trân không cần phải lo lắng gì nữa, anh cũng xem như không làm gì có lỗi với nó, không để nó làm chuyện ngu ngốc cứu người không công.
“Tư Ninh, toàn bộ số tiền này anh tính giữ lại cho Trân Trân.” Anh trao đổi với cô.
Trương Tư Ninh không quan tâm: “Sao cũng được ạ, em không có ý kiến đâu.” Số tiền này vốn là do Trân Trân đổi tủy của mình để lấy, về tình về lý đều thuộc về cô ấy, bản thân cô cũng không phải không có tiền, còn không đến mức phải đỏ mắt vì số tiền này.
Năm ngày sau, Vệ tiên sinh dẫn Vệ Trân Trân đi Bắc Kinh, lần đi Bắc Kinh này, anh dẫn theo hai mươi người đi cùng. Vốn dĩ cô cũng muốn đi theo, nhưng ngày hôm sau ông nội sẽ đến Vũ Lăng, cô phải ở lại đón ông nội.
Ông cụ đi cùng với em họ Trương Dương, đợi đến khi đón được người, ngồi vào xe, Trương Tư Ninh mới 囧囧 biết, hai vị này vụng trộm chạy tới đây, lên máy bay mới nhắn tin báo cho người nhà biết mình đi đâu.
“Chị, chuyến này xem như em liều mình giúp người quân tử, ông nội nói muốn tiêu sái lén đi một chuyến, em không nói với ai hết, ngay cả Trương Trình cũng không biết, bây giờ nó biết được, chắc khóc tắt thở rồi.”
Trương Tư Ninh câm nín, phát giận nói: “Chị đã chuẩn bị chu đáo, ông nội có thể đi theo người chị sắp xếp, ai bảo em nhào vô giúp vui hả.”
Nói đến đây, ông cụ Trương đang ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xoay đầu lại, khụ một tiếng, giải thích giúp cháu trai: “Tư Tư à, đây là lần đầu tiên ông đến Vũ Lăng, cái người họ Đặng con sắp xếp ông không quen biết, làm phiền người ta không tốt, nghĩ tới Dương Dương cứ mãi ầm ĩ đòi tới thăm con, ông liền nói với nó, bảo nó đi theo ông, con đừng trách nó.”
Trương Tư Ninh phát hờn, cười mắng: “Ông nội, con không trách nó, con chỉ nói giỡn với nó thôi! Chỉ có điều hai người lén đến đây, trong nhà chắc ầm ĩ ngất trời quá?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...