Ngày Em Đến

Mặc dù tiết đoan ngọ được nghỉ, nhưng Vệ Cẩm Huyên vẫn vô cùng bận rộn, anh và Trương Tư Ninh lăn lộn trên giường một lúc, thấy thời gian không còn sớm đành cam chịu bò dậy đến thư phòng làm việc, lát nữa còn có một cuộc họp trực tuyến từ xa.

Trương Tư Ninh từ trước tới nay không có hứng thú với công việc của anh, tuy đã tính đến chuyện kết hôn, gắn bó mật thiết, nhưng có một số việc cô vẫn muốn phân rõ, không thể nào chỉ vì sắp kết hôn mà khoa tay múa chân can thiệp vào công việc của đối phương, không lý nào như vậy. Hơn nữa, tài sản của Vệ Cẩm Huyên quá lớn, đây cũng là một điểm mẫn cảm, cô lại không thiếu tiền, cần gì vì thứ mình không thiếu lại khiến cả hai khó xử.

Nếu anh có lòng, tự nhiên sẽ nói rõ mọi chuyện với cô, nếu anh vô tâm …..Cô cũng không cần.

Dù sao khi yêu, chỉ cần người đó không ngoại tình, không làm chuyện thật sự có lỗi với cô, mọi thứ khác cô đều có thể bỏ qua. Với anh cô chỉ có một giới hạn duy nhất, chính là không được phép phản bội tình cảm.

Sau khi ăn tối xong, Vệ Cẩm Huyên tiếp tục trở lại thư phòng làm việc, Trương Tư Ninh ngồi ở phòng khách xem tivi, Kim Giai Di gọi điện thoại tới than thở: “Tớ thấy tớ với Lương Bân không có kết quả.”

Trương Tư Ninh biết Kim Giai Di rất cố chấp với tình cảm dành cho Lương Bân, có thể khiến cô nàng thẳng thắn thừa nhận mình và người đàn ông đó không có kết quả cũng không phải chuyện dễ dàng. Vì thế cô có chút tò mò hỏi: “Sao vậy? Bộ nam thần của cậu có chủ rồi hả?”

Kim Giai Di thở dài: “Gần đây, ngày nào cũng có một mỹ nữ đến tìm hắn, cậu không thấy hai người đó thân mật đến mức nào đâu, tim gan của tớ lủng thủng ngàn lỗ đau hết lên rồi.”

Trương Tư Ninh lại khá vui khi nghe tin tức này, cô thật sự cảm thấy Kim Giai Di và Lương Bân không phù hợp, nếu Kim Giai Di cứ tiếp tục cố chấp như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị tổn thương, bây giờ nhân lúc tình cảm vẫn chưa sâu đậm, quay đầu lại vẫn kịp.

“Đã vậy, cậu cố thoát khỏi chuyện tình cảm này luôn đi, đừng buồn nữa, cái cũ không đi sao cái mới tới được, cổ thụ còn nhiều mà, cũng không thua kém gì hắn ta đâu, cậu thử nghĩ xem, hắn là ông chủ, còn ở công ty tình chàng ý thiếp với người khác, đã thấy tận mắt vậy rồi, nên bây giờ cậu từ bỏ cũng có mất mát gì đâu.”

Lần này, Kim Giai Di không phản bác, có lẽ thật sự thất vọng rồi, nếu trước kia nghe ai nói như vậy, thế nào cũng mở miệng bắn trả lại.

“Quên đi, chân trời nào không có cỏ thơm.” Kim Giai Di rầu rĩ thòng một câu như vậy, rồi hỏi thăm: “Bây giờ cậu vẫn đang ở quê hả? Sức khỏe ông nội sao rồi?” Cô nàng biết chuyện Trương Tư Ninh về Phúc Kiến, nên hiển nhiên lúc này tỏ vẻ quan tâm.

Trương Tư Ninh nói: “Rất tốt, phẫu thuật rất thuận lợi.”


“Vậy là tốt rồi, người lớn tuổi sức khỏe đều kém đi.” Kim Giai Di động viên nói.

Kim Giai Di không hiểu rõ hoàn cảnh gia đình Trương Tư Ninh, cũng không biết hiện tại Trương Tư Ninh là đứa trẻ không có mẹ, quan hệ gia đình lại phức tạp, dù sao những việc thế này nếu bản thân đương sự không nói ra thì ai mà có thể đoán được. Mà loại chuyện này, có ai lại chủ động kể cho người khác nghe bao giờ?

“Vậy cậu và bạn trai cậu sao rồi?”

Trương Tư Ninh hé miệng cười: “Bọn tớ sắp kết hôn.”

Kim Giai Di hoàn toàn bị tin tức này gây sốc: “Kết, kết hôn? Không phải các cậu chỉ vừa mới nói chuyện yêu đương thôi sao?”

Trương Tư Ninh cúi đầu nhìn chiếc nhẫn hồng ngọc trên ngón tay áp út, ánh mắt dịu dàng, cô ừ một tiếng: “Mặc dù quen nhau không lâu, nhưng tớ biết, chính là người anh ấy. Tớ rất thích anh ấy, muốn cùng anh ấy gầy dựng gia đình, sống cuộc sống bình yên thanh thản.”

“Tư Tư, năm nay cậu mới có hai mươi bốn tuổi thôi!” Kim Giai Di cảm thấy bạn thân của mình quá bốc đồng rồi, chuyện lớn cả đời sao có thể dễ dàng quyết định như vậy, chỉ mới quen nhau một thời gian ngắn, cô bạn mình có thể hiểu biết người đàn ông kia bao nhiêu chứ!

Trương Tư Ninh cười trong điện thoại: “Giai Giai, tớ không phải là người lấy chuyện hôn nhân của mình ra đùa giỡn, tớ rất yêu anh ấy, trước khi quen biết anh ấy tớ cảm thấy chỉ cần kết hôn trước ba mươi tuổi là tốt rồi, quan hệ nam nữ nhiều khi là vậy đó, sau khi biết anh ấy, tớ không muốn lãng phí thời gian.”

Kim Giai Di cảm thấy bạn thân của mình đã lún sâu vào vũng bùn, hết thuốc chữa rồi. Vốn dĩ cô nàng tính gọi điện thoại đến để giải sầu nào ngờ bây giờ sầu càng sầu hơn.

Từ lúc bắt đầu vào đại học, Trương Tư Ninh và Kim Giai Di đã quen biết nhau, tính đến giờ cũng đã gần tám năm, mặc dù có ba năm ngăn cách không liên lạc, nhưng vẫn luôn là bạn thân của nhau. Vì điều kiện gia đình nên tính cách cô có chút cô độc, rất khó kết giao với người khác, cũng không có bạn bè gì, Kim Giai Di có thể xem như cô bạn gái duy nhất, nên cô cũng mở lòng kể cho cô ấy nghe chuyện tình cảm của mình.

“Giai Giai, đừng lo lắng, anh ấy rất tốt với tớ.”


“Tớ chỉ sợ sau này cậu sẽ hối hận, lẽ ra cậu nên tìm hiểu kỹ thêm mới phải, cậu đúng là kết hôn tốc độ sao xẹt mà.” Cô nàng thiếu điều còn muốn nói luôn ‘biết người biết mặt nhưng không biết lòng’.

Trương Tư Ninh khẽ cười một tiếng: “Chỉ cần anh ấy hết lòng với tớ, tớ sẽ không hối hận, nếu tương lai anh ấy thay lòng đổi dạ, đó cũng do tớ có mắt như mù, tớ chấp nhận, nhưng hiện tại, tớ không muốn làm anh ấy thất vọng.”

“Trương Tư Ninh, cậu đúng là hết đào tạo được rồi!”

“Giảm cân cho tốt, đến lúc đó làm phù dâu cho tớ.”

Kim Giai Di:......-_-

Chuyển đề tài kiểu này, thiệt bạn tốt mà.

Trương Tư Ninh cúp điện thoại, quay lại nhìn người đàn ông đang xoa đầu mình, anh đã bắt đầu vuốt ve tóc cô như vậy từ lúc cô nói ‘có mắt như mù’, không biết trước đó đã nghe lén bao lâu rồi. Dù sao những lời vừa nói với Kim Giai Di khá buồn nôn nên Trương Tư Ninh khó tránh khỏi thẹn thùng, vì thế tức giận trừng mắt thỏ: “Anh làm gì thế, nghe lén em nói chuyện điện thoại!”

Vệ Cẩm Huyên hết sức vô tội: “Anh làm việc xong vừa đi ra thì nghe thấy hình như em đang tán gẫu với bạn, tiện thể nghe luôn.”

Cô bĩu môi: “Còn làm như mình đúng lắm vậy.”

Vệ Cẩm Huyên bật cười: “Ngoan, đừng giận, đúng lúc anh có chuyện muốn nói với em.” Anh trực tiếp chuyển hướng đề tài, không nhắc tới chuyện mình vừa nghe lén nữa, cũng không nói cô biết, khi nghe thấy những lời đó anh rất cảm động.

Có những chuyện, anh nghĩ nói một lần hai lần ba lần là đủ rồi, lặp đi lặp lại nhiều hơn nữa cũng không bằng thể hiện bằng hành động cụ thể, càng khiến cô yên tâm hơn.


Trương Tư Ninh cũng không muốn xoay quanh đề tài này, vừa vặn thấy anh chuyển hướng, vì vậy phối hợp hỏi: “Anh muốn nói chuyện gì?”

Anh không nói luôn, mà nắm tay kéo cô đứng dậy khỏi sofa: “Về phòng rồi nói, chuyện tài sản.”

Đây là một chủ đề nhạy cảm, ban ngày cô đã nghĩ sẽ không nói về nó, không ngờ đến tối anh đã đề cập tới, Trương Tư Ninh cảm thấy nói rõ cũng tốt, vì thế ngoan ngoãn đi theo anh vào phòng ngủ.

Vệ Cẩm Huyên và cô sánh vai nhau ngồi tựa lưng giường, anh cũng không nói quanh co mà đi thẳng vào vấn đề: “Tư Ninh, trước khi kết hôn, anh định chuyển hết toàn bộ tài sản sang tên em.”

Chỉ một câu đơn giản, đã trực tiếp khiến Trương Tư Ninh trở nên ngây ngốc.

“Sang tên em? Là ý gì ạ?”

Vệ Cẩm Huyên thấy vẻ mặt cô vì quá khiếp sợ trở nên ngốc đần, khuôn mặt vừa rồi còn rất nghiêm túc của anh hiện lên một nụ cười yêu chiều: “Chính là ý của mặt chữ, là đem hết tất cả cổ phiếu, bất động sản, cửa hàng, chỉ trừ Bác Lãng ngoài ra năm công ty còn lại đều sang tên hết cho em, à, còn có tiền gửi ngân hàng.”

Trương Tư Ninh sờ trán anh: “Vệ Cẩm Huyên, anh không phát sốt đó chứ?!” Anh có biết mình đang nói gì không?! Trước khi kết hôn sao, anh nói là trước khi kết hôn, tài sản trước hôn nhân không được xem là tài sản đồng sở hữu vợ chồng! Cho dù hai người kết hôn xong rồi ly hôn, thì những thứ này hoàn toàn không có chút quan hệ gì với anh.

Vệ Cẩm Huyên nắm lấy tay cô, vuốt ve khuôn mặt cô rồi khẽ hôn lên khóe miệng, vẻ mặt quyến luyến không rời, anh nói: “Khi còn ở Pháp anh đã bắt đầu cân nhắc chuyện này, không dối gạt em, chuyện này khiến anh rất do dự, dù sao đây cũng là toàn bộ tài sản của anh, nó liên quan đến gia đình, tính mạng, không phải anh không tin tưởng em, nhưng thật sự rất phân vân.”

Trương Tư Ninh gật đầu: “Em hiểu chứ, chuyện này anh không cần giải thích đâu ạ, cho dù là em, bây giờ nếu bảo em chuyển hết toàn bộ tài sản cho anh, em cũng sẽ lo lắng băn khoăn.” Cô dừng lại một chút rồi bổ sung thêm: “Nếu chỉ chuyển một nửa thì không thành vấn đề.”

Vệ Cẩm Huyên véo chóp mũi cô một cái: “Có thể chia cho anh một nửa, anh đã rất mãn nguyện rồi.”

Trương Tư Ninh bĩu môi: “Anh nói cho em biết lý do phải làm vậy đi ạ.” Dù sao cũng không ai vô duyên vô cớ giao hết toàn bộ tài sản của mình cho người khác, cho dù là cha mẹ, anh chị em ruột, vợ chồng con cái cũng sẽ không yên tâm đó, những người bình thường một xu còn không rời nói gì đến những người giàu có, huống chi Vệ Cẩm Huyên còn là siêu cấp phú hào.

Vệ Cẩm Huyên cũng không giấu diếm, anh nói: “Trước đây, anh có nói với em, mọi chuyện bên Pháp xem như thuận lợi, thật ra đây chỉ là cách nói biến tướng mà thôi, di chúc ba anh để lại quá kín kẽ, muốn lấy lại được Bác Lãng là chuyện rất khó, nên trước mắt anh chỉ có hai con đường để lựa chọn, hoặc là tiếp tục ở lại làm cho tổng công ty đồng nghĩa với việc làm thuê cho anh trai cùng cha khác mẹ của mình, hoặc là rời khỏi Bác Lãng. Hai con đường này anh chỉ có thể chọn con đường thứ hai, nhưng bảo anh trực tiếp chắp tay nhường thành quả kinh doanh nhiều năm như vậy cho hắn ta là chuyện không bao giờ xảy ra, nên anh định ‘trộm rường thay cột, phá hủy cơ sở’* di dời toàn bộ tài sản của Bác Lãng, làm chuyện này nhất định phải chấp nhận mạo hiểm, nếu bị phát hiện, có thể sẽ bị kiện, vì để phòng ngừa vạn nhất có gì xảy ra, tài sản cá nhân của anh cũng phải chuyển đi, nếu sự việc bị lộ ra, tuy anh và em là vợ chồng nhưng sẽ không cần phải gánh chung nợ nần, luật hôn nhân mới có quy định, vợ chồng không có nghĩa vụ gánh nợ riêng của cá nhân. Đến lúc đó anh sẽ xin phá sản, Vệ Cẩm Thiệu đừng hy vọng vớt được xu nào từ tay anh.

(* ‘Trộm rường thay cột’ – ‘Thâu lương hoán trụ’: là một trong ba mươi sáu sách lược quân sự của Trung Quốc cổ đại – lúc trước anh nằm đọc đó.)


Lúc này, đầu óc Trương Tư Ninh khá hỗn loạn: “Anh nói, anh muốn bí mật di dời tài sản của Bác Lãng? Đây là vi phạm pháp luật đó?”

“Đừng lo lắng,” Anh vỗ vỗ vai cô trấn an: “Chuyện này anh đã tính toán rất cẩn thận, sẽ không để lại bất cứ chứng cớ gì, trừ khi cực kỳ xui xẻo, nếu không sẽ không thể nào phát hiện được, anh chuyển tài sản sang cho em, cũng là để ngừa vạn nhất có gì xảy ra, hơn nữa cho dù bị phát hiện, dính vào kiện tụng, thì đó là tranh chấp kinh tế, hiện tại anh có quốc tịch Trung Quốc, trong cùng điều kiện, pháp luật sẽ nghiêng về phía anh.”

“Tranh chấp kinh tế? Anh gạt ma đó hả, bên Pháp có thể trực tiếp kiện anh tội gian lận kinh tế đó!” Tuy cô không hiểu pháp luật, nhưng chuyện này rõ ràng không thể nào chỉ cần ra tòa là có thể giải quyết được, nếu bị phát hiện nói ra thì……. nếu bị thua kiện, nhất định sẽ bị ngồi tù.

Biểu hiện của Vệ Cẩm Huyên hết sức bình thản, vô cùng tự tin, tựa như anh đã nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay: “Ngoan, Vệ Cẩm Thiệu sẽ không tố cáo anh tội gian lận kinh tế, cùng lắm hắn ta chỉ nghĩ cách để đoạt lại những tổn thất của Bác Lãng mà thôi.”

Trương Tư Ninh hoài nghi nhìn anh: “Không phải anh nắm được điểm yếu gì của hắn ta chứ?”

Vệ Cẩm Huyên cúi người hôn lên môi cô: “Thông minh lắm! Chỉ cần hắn không muốn thân bại danh liệt, sẽ không dám làm gì anh. Cùng lắm là phải ra tòa, đến lúc đó trên danh nghĩa anh không có đồng nào, cho dù thắng, hắn cũng phí công.”

Dĩ nhiên, sự việc phức tạp hơn những gì anh nói rất nhiều, có dính dáng đến nhiều mặt lợi ích, có điều không cần thiết nói với cô những chuyện này, tránh làm cô lo sợ, anh chỉ cần đảm bảo chắc chắn cho dù bản thân có gặp chuyện không may cũng không ảnh hưởng gì đến cô là tốt rồi.

Trương Tư Ninh muốn hỏi anh rốt cuộc đã nắm được điểm yếu gì, nên mới vững tin đến thế, nhưng nghĩ lại, cảm thấy mình hỏi chuyện này có phần không thích hợp, dù sao đây cũng là chuyện của Vệ gia.

Vệ Cẩm Huyên lại chẳng chút đắn đo, thấy cô hiếu kỳ, anh liền nói: “Anh có ghi âm và video clip đồi bại của Vệ Cẩm Thiệu và Phương Y Chân.”

CPU của Trương Tư Ninh lập tức treo máy, hơn nửa ngày trời mới lắp ba lắp bắp hỏi: “Phương, Phương Y Chân hình như là mẹ kế của anh?”

Nét mặt Vệ Cẩm Huyên thản nhiên, anh khẳng định: “Bọn họ là mẹ con ruột.” Nếu như không phải bỏ ra rất nhiều tiền theo dõi suốt hơn mười năm qua, anh cũng không dám tin Phương Y Chân và Vệ Cẩm Thiệu lại kinh tởm đến vậy.

“Nhưng….Đây là loạn luân đó!” Trương Tư Ninh cảm thấy thế giới quan của cô đã bị sụp đổ.

Đây cũng là lý do vì sao anh không trực tiếp sử dụng cái này để uy hiếp Vệ Cẩm Thiệu giao Bác Lãng lại cho mình, trái lại phải mất công sức bí mật di dời tài sản để Bác Lãng chỉ còn cái vỏ rỗng, dù sao đây cũng không phải chuyện đùa, nếu sử dụng đúng thời điểm, nó sẽ là con át chủ bài lớn nhất anh dùng để đối phó với mẹ con Vệ Cẩm Thiệu, bây giờ mà để lộ ra thì thật sự rất đáng tiếc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui