Từ Bắc Kinh đến đường cao tốc phía nam thành phố phải đi qua một khu rừng ngô đồng dài.
Đầu mùa thu, lá ngô đồng khổng lồ đã có chút ngả vàng, những chiếc lá rừng che khuất bầu trời chỉ lộ ra những điểm sáng nho nhỏ.
Cảnh Thư Minh và Lưu Nham vừa rồi còn trò chuyện vui vẻ, Khương Tri Nghi vừa hỏi, hai người đồng loạt trầm mặc, nhìn phía sau gáy Giang Nhiên, chắc là không biết lời này có nên nói hay không.
Cuối cùng vẫn là Cảnh Thư Minh to gan, rầu rĩ tố cáo: "Chỉ có vài bài hát kia, cái gì mà "Biển yên tĩnh mùa hè năm đó", "Ngày nắng", "Sao sáng"..."
Tất cả đều là những bài hát mà anh từng nghe với Khương Tri Nghi.
Khương Tri Nghi hơi sửng sốt, nghe Cảnh Thư Minh tiếp tục tố cáo: "Từ lúc tôi quen cậu ta thì cậu ta đã nghe, đến bây giờ vẫn còn nghe, cũng không hiểu sao nghe mãi không hết."
Anh vò đầu bứt tai, nhưng cũng không nói ra, đó chính là lần đầu tiên anh nhận ra Giang Nhiên có người trong lòng, vì anh ta đã lặp đi lặp lại những bài hát này.
Anh còn nhớ rõ, lúc Giang Nhiên vừa tới, cực kì trầm mặc, nửa ngày không nói được một câu.
Đều là thiếu niên trẻ tuổi dồi dào sức sống, vừa từ bốn phương tám hướng đi tới nơi này, còn thô sơ và chưa thuần hóa.
Vào thời điểm đó, nhiều người không thích anh.
Gầy như thân cây, làn da lại trắng như một cô bé.
Vì thế mọi người đều cố ý làm khó anh.
Bí mật lấy quần áo của anh trong khi tắm, đặt một chậu nước trên cửa trước khi anh bước vào cửa.
Rất chật vật, nhưng tính tình anh cũng rất ghê gớm.
Không quan tâm là mình bắt ai đánh ai.
Anh chiến đấu một cách điên cuồng, không kỹ năng, chiến đấu bằng tất cả cảm xúc.
Khoa trương mà nói, giống như sát tinh chuyển thế, thà rằng tự tổn hại tám trăm, cũng phải đả thương người khác một ngàn.
Lần đó tất cả bọn họ đều bị xử phạt, viết kiểm điểm, rồi chạy vòng quanh sân huấn luyện hơn hai mươi mấy vòng.
Rất nhiều người đều chịu không nổi, ngã ngụy xuống, một mình anh vẫn kiên trì chạy không nhanh không chậm.
Nắng chói chang, quần áo của anh ướt đẫm, nhưng trên mặt không hề lộ ra vẻ sợ hãi.
Từ đó về sau, Cảnh Thư Minh bắt đầu trở thành người phục vụ nhỏ của anh.
Các chàng trai đều ngưỡng mộ, anh cảm thấy Giang Nhiên rất lợi hại, điên cuồng đi tìm anh, lại thấy anh ngồi một mình trên sân huấn luyện ngâm nga.
Trong miệng cắn một cọng cỏ đuôi chó, dưới ánh hoàng hôn, cả người anh thoạt nhìn có chút cảm giác cô đơn và bi thương.
Cảnh Thư Minh không đọc qua bao nhiêu sách, hai chữ cô đơn này vẫn vắt hết óc mới biết được.
Anh ấy đi qua và nghe những gì anh đang hát:
"Ngày xửa ngày xưa, có một người yêu em rất lâu
Nhưng hết lần này tới lần khác, gió dần dần
Thổi khoảng cách ra thật xa".
Rất xót.
Thật sự đau xót.
Anh không khỏi rùng mình, khoanh chân ngồi xuống bên cạnh Giang Nhiên, suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng tìm được đề tài, anh hỏi: "Cậu nhớ tới bạn gái à?"
Giang Nhiên nhẹ nhàng liếc anh một cái, không lên tiếng, có lẽ là cảm thấy anh phiền, liền đứng lên rời đi.
Cảnh Thư Minh nhìn bóng lưng anh, nhìn rất lâu.
Trí nhớ của anh không tốt lắm, nhưng không biết vì sao, bộ dạng Giang Nhiên ngày đó ngâm nga dưới ánh hoàng hôn lại ở trong đầu anh không thể xua đi được.
Tiếng hát của thiếu niên thanh tịch, cô đơn, bên trong giống như ẩn chứa tình yêu dài miên man cùng nỗi nhớ nhung dài đằng đẵng.
Cảm xúc quá mạnh liệt khiến người khác khó mà quên được.
Cảnh Thư Minh thay đổi tư thế ngồi, có lẽ nghĩ lại ký ức đó, trong cổ họng ngâm nga lên giai điệu quen thuộc kia.
Khương Tri Nghi ngồi có chút cứng ngắc, không ngờ lại nghe được đáp án như vậy.
Ngón tay cô vô thức lấy ba lô của mình xuống, trên túi bị hằn lên một dấu vết hình lưỡi trăng.
Không biết nên phản ứng thế nào, cô đành phải lấy điện thoại di động ra để giảm bớt sự xấu hổ của mình, không ngờ lại vừa đúng lúc nhận được wechat Phó Doanh gửi tới.
[Phó Doanh sư tỷ]: Đúng rồi, chị vừa mới chợt nhớ ra, hàng xóm của em, hình như lúc trước chị đã từng gặp cậu ta.
[Phó Doanh sư tỷ]: Chính là đêm em say rượu, sau khi chị đưa em vào trong phòng, rồi xuống lầu vứt rác, khi chị đi đến lối vào của hành lang, liền nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi bên cạnh bãi hoa đối diện hút thuốc.
[Phó Doanh sư tỷ]: Lúc ấy chị có chút sợ, nếu không phải khuôn mặt của cậu ta quá khó quên, thì thiếu điều chị cho đó là người kỳ quái.
[Phó Doanh sư tỷ]: Sau đó chị không phải đi công tác vào ngày hôm sau sao? Đặt chuyến bay sớm, 5 giờ sáng chị đã ra ngoài, chị thấy cậu ta vẫn ngồi đó.
Có một đống tàn thuốc ở bên cạnh, chị suy nghĩ một hồi: Làm sao một anh chàng đẹp trai như thế lại sa ngã như vậy được?
[Phó Doanh sư tỷ]: Aiya, chị cũng không nhớ rõ nữa, cũng có thể là chị nhận nhầm người.
Tin nhắn gửi lên liên tục, Khương Tri Nghi cúi đầu, nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Cũng may Phó Doanh rất nhanh chuyển đề tài, hỏi: Các em bây giờ đến đâu rồi?
Khương Tri Nghi trả lời: Còn chưa ra khỏi thành phố Bắc Kinh.
[Phó Doanh sư tỷ]: Ok, vậy các em đi đường cẩn thận nhé.
Khương Tri Nghi trả lời "Okee", rồi cất điện thoại.
Gần 9 giờ, cuối cùng họ đã đến trạm dừng chân đầu tiên.
Khi đó Khương Tri Nghi đã tựa vào chỗ ngồi ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại, cảnh ngoài cửa sổ xe hoàn toàn xa lạ.
Cảnh Thư Minh và Lưu Nham cùng nhau đi ăn cơm, Giang Nhiên hạ thấp ghế, tựa bên cạnh chơi điện thoại.
Nhìn thấy Khương Tri Nghi tỉnh lại, anh điều chỉnh lại ghế ngồi, hỏi: "Tỉnh rồi sao?"
Khương Tri Nghi "Ừ" một tiếng.
Trong xe chỉ có hai người bọn họ, bầu không khí có chút ngưng trệ, Khương Tri Nghi giữ tay nắm cửa xe nói: "Tôi đi vệ sinh."
Tới khi Cảnh Thư Minh và Lưu Nham trở về, thì chỉ thấy Giang Nhiên ngồi một mình bắt chéo chân dựa vào cửa xe hút thuốc.
Trạm dừng chân rất đông người, khắp nơi đều là tiếng nói chuyện ồn ào và khiến người ta không thể kiên nhẫn nổi.
Ánh đèn nửa sáng nửa tối chiếu lên người Giang Nhiên, như thể ngăn cách anh với cả thế giới.
Cảnh Thư Minh đi qua, hỏi: "Thất Nguyệt lão sư đâu?"
Giang Nhiên hất cằm chỉ qua phía khu dừng chân.
Cảnh Thư Minh đứng bên cạnh Giang Nhiên, cũng châm cho mình một điếu thuốc, hỏi: "Đội trưởng, nói thật đi, cậu thích Thất Nguyệt lão sư đúng không?"
Giang Nhiên ghé mắt nhìn anh, không nói gì.
Cảnh Thư Minh nói: "Tôi cảm thấy từ khi gặp Thất Nguyệt lão sư, cậu trở nên hèn nhát hơn."
Anh nói: "Lúc đó khi chúng ta còn huấn luyện ở Tây thành, ủy viên chính trị hỏi ai muốn đi Lê quốc, cậu là người đầu tiên giơ tay lên.
Sau đó ở Lê quốc hai năm, hàng ngàn quả mìn được xếp thành hàng, khi nào mà không nằm trên ranh giới của sự sống và cái chết.
Đã rất nhiều lần cậu đi đặt cọc ở Blue Line và bị lính canh từ các nước láng giềng nhìn chằm chằm, chĩa súng vào, lông mày cậu có nhíu lại chút nào không?"
Anh xoa mặt, nói: "Tôi chưa từng yêu, tôi không hiểu những người yêu đương như hai người đang nghĩ gì, tôi biết 6 năm nay mỗi ngày cậu đều nhìn ảnh của Thất Nguyệt lão sư mà ngủ, còn có mấy bài nhạc trong mp3 của cậu——"
Anh nói đến đây, bị Giang Nhiên trừng mắt nhìn.
Im một lúc rồi nói tiếp: "Dù sao tôi cũng chưa từng nhớ một người nhiều đến vậy.
Cho nên thật sự tôi không hiểu lắm, nếu cậu đã nhớ cô ấy như vậy, bây giờ gặp lại nhau rồi, sao cậu lại không thể chủ động một chút?"
Những người như họ, nói đến cái đẹp thì trong lòng họ luôn có niềm tự hào và nhiệt huyết với những gì họ làm, nhưng mặt khác, họ cũng biết rằng những anh hùng sẽ không bao giờ dễ dàng bị thu phục.
Hôm đó anh nói vụ bom xe và chuyện Giang Nhiên bị thương không phải là một lời nói suông.
Đội trưởng của bọn họ mới 24 tuổi, thật sự là sinh tử, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, chỉ mất vài năm ngắn ngủi để ngồi vào vị trí hiện tại.
Những người như họ mỗi ngày đều đi trong mưa gió, đối mặt với súng đạn,thật sự không dễ dàng gặp được người mình thích.
Cho nên, bất kể là cấp dưới hay là bằng hữu, anh đều thật lòng hy vọng Giang Nhiên có thể được hạnh phúc.
Đêm thu có trăng, gió mát vô biên.
Thuốc lá trong tay Giang Nhiên đã sắp lụi tàn, một chút ánh lửa tràn lên bất chợt chạm tới lòng bàn tay anh.
Anh hơi nhíu mày, khom lưng dập bỏ điếu thuốc, ném vào thùng rác bên kia.
"Cảnh Thư Minh." Anh bỗng nhiên gọi một tên của anh ấy, khẽ nghiêng đầu, trong mắt mang theo một chút ý cười có chút tự giễu, ngón tay luồn vào trong túi quần, lại một lần nữa móc cho mình một điếu thuốc, châm lên.
Một làn khói bao trùm khuôn mặt anh.
Anh ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn một chút ánh trăng ở phía xa, một lúc sau mới nói tiếp: "Khi tôi 6 tuổi, cha tôi qua đời, 7 tuổi, mẹ qua đời, 17 tuổi, ông nội qua đời."
"Sau đó nhập ngũ, Từ Minh Thịnh có quan hệ tốt nhất với tôi cũng bị rơi xuống vách đá khi làm nhiệm vụ, đến nay vẫn chưa thể tìm thấy hài cốt."
Giọng anh vô hồn, từng chữ đều rất bình tĩnh.
Cảnh Thư Minh ra vẻ đùa giỡn: "Đội trưởng, chúng ta không được mê tín dị đoan đâu nha, nên bị xử phạt."
Giọng điệu của anh buồn cười, Giang Nhiên không khỏi nhếch khóe miệng, nhớ lại năm đó sau khi tiếp cận anh, vô cớ bị giáo viên gọi lên văn phòng, bị bạn học chỉ trích, bị phó hiệu trưởng chửi bới lúc nửa đêm.
Đèn hoa sen nổi trên mặt nước rất đẹp, có ánh sáng mờ ảo trên biển, sáng sủa, ấm áp, hấp dẫn, nhưng lại không chịu nổi sự kỳ vọng quá mức của mọi người.
Khi gặp được người bạn thích, con người sẽ trở nên hèn nhát, mê tín và bất an.
Anh không muốn làm đảo lộn thế giới của cô một lần nữa.
Nhưng...
Cảnh Thư Minh có chút hiểu ý anh, nhưng lại thấy càng khó hiểu hơn.
Ngược lại Lưu Nham vẫn đứng ở bên kia không lên tiếng, anh nói: "Nhưng đội trưởng, những điều này đều là cậu nghĩ, Thất Nguyệt lão sư thì sao, cô ấy nghĩ gì?"
Hai người bọn họ hôm nay hạ quyết tâm muốn nói cho tiểu đội trưởng hiểu, sẵn sàng thuyết phục anh, ai ngờ vừa dứt lời, chợt nghe Giang Nhiên ở bên cạnh nhẹ nhàng gật đầu.
"Đúng vậy." Anh đột nhiên nói.
——Đèn hoa sen nổi trên mặt nước rất đẹp, có ánh sáng mờ ảo trên biển, sáng sủa, ấm áp, hấp dẫn, nhưng lại không chịu nổi sự kỳ vọng quá mức của mọi người.
Nhưng, anh chưa từng mong đợi.
Anh không bao giờ là người đặt kỳ vọng vào những chiếc đèn lồng trên sông.
Sóng cuộn lên, sóng lăn tăn, điều gì mà chiếc đèn lồng không gánh chịu được, anh đều có thể gánh chịu cho cô.
Lưu Nham sửng sốt, còn chưa nói được gì thêm, chỉ thấy Giang Nhiên chậm rãi đi tới mở cửa xe ở ghế sau.
Mở được một nửa, lại ngẩng đầu nói với bọn họ: "Lần này Lưu Nham lái xe đi, tôi ngủ một lát."
Suy nghĩ một chút, lại nói: "Cảnh Thư Minh, cậu ngồi ghế phụ."
Nói xong, liền chui đầu vào trong xe.
Chỉ để lại hai thuộc hạ sững sờ nhìn nhau.
"Đội trưởng có ý gì?"
"Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai?"
Giang Nhiên nhắm mắt dựa lưng vào ghế, vô thức gõ ngón tay lên ghế da.
Cái gì mà sợ hãi, cái gì là tốt cho cô, chẳng qua đều là lý do mà anh tìm cho mình.
Vậy nên để mọi người biết rằng không phải tôi không muốn ở bên cô ấy, tôi đã rất vất vả và cố gắng nhưng thực sự không thể làm được - dường như chỉ có như vậy tôi mới có thể đáp ứng tốt hơn những tiêu chuẩn tình cảm mà thế giới đã định ra, để rồi anh lại trông hèn nhát như vậy.
Đương nhiên, vất vả là thật, cố gắng cũng là thật.
Nhưng vừa giãy dụa vừa do dự, trong lòng anh cũng biết rất rõ, anh thật sự không thể buông tay Khương Tri Nghi.
Sáu năm trước không buông, sáu năm sau càng không thể buông.
Cả đời này anh mưa gió phiêu linh, Khương Tri Nghi là quê hương duy nhất của anh.
Cho dù chết, cô cũng chỉ có thể cùng anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...