Cái gì cô cũng không biết nữa, chỉ cảm thấy vô lực, toàn bộ đều dựa vào bản năng để đón hùa ý anh.
Răng môi mãnh liệt cắn mút nhau, Tương Linh quàng tay vào cổ anh, quần áo bị xốc lên, nội y căng chặt, tay anh lần mò theo.
Bàn tay dò xét đi lên, cởi trần trụi bộ ngực sữa, án theo đó, bàn tay đặt ở trên đầu ngực, như có như không cọ xát.
Tương Linh nghiêng môi đi, thở hổn hển: "Đau..."
Còn chưa kịp nói xong lại bị anh chặn môi lại. Lâm Thanh Khải hôn đến vội vàng, một tay khác dọc theo bờ mông đi xuống, lưu lại trên da cô một trận điện lưu.
Tương Linh bị anh giày vò đến ngứa, thắt lưng của anh nhích một cái ra phía trước, thứ côn th*t cứng nóng của anh liền đụng tới nơi mẫn cảm. Thân thể cô như muốn trốn chạy lại bị anh giữ chặt.
"Đau ở đâu?"
"Tay anh dùng sức nhẹ một chút." Tương Linh nhẹ giọng.
Ngón tay Lâm Thanh Khải càng dung sức mạnh hơn: "Ngực này không phải là để cho anh cầm sao?" Giọng anh trầm thấp: "Càng đau thì em mới càng sướng."
"Ưm..." Tương Linh cũng không rõ là đau, hay chỉ là ngứa nữa. Cô bám lấy cánh tay của Lâm Thanh Khải, vành tai bên phải bị anh ngậm chặt, lại bị liếm cắn.
Cô nhịn không được kêu một tiếng, nghiêng đầu trốn. Lâm Thanh Khải lại liếm mút vài cái, dọc theo cổ của cô trượt xuống. Thở một hơi mạnh đi xuống sau đó chiếu thẳng vào bộ ngực thịt.
Biết là đèn không sáng, anh hẳn không thấy được nơ đó, nhưng là vẫn có thể cảm nhận rõ ràng tầm mắt của anh ở trên bộ ngực đang run rẩy của cô.
:Lòng bàn tay của Tương Linh rịn ra mồ hôi: "Đừng nhìn như vậy..."
Lâm Thanh Khải cười: "Còn chỗ nào anh chưa nhìn đủ sao?" anh cúi đầu hôn lên ngực trá một cái: "Ngực em thật thơm."
Mặt Tương Linh nóng thật sự. Chỉ cảm thấy lần này anh chạm vào, cảm giác quen thuộc đến khoái cảm.
Cô cắn môi, nói gì đó rất nhỏ.
"Đang nghĩ gì?" Đầu lưỡi của Lâm Thanh Khải đang trượt đi trượt lại ở đằng kia nghe không rõ.
Chính là không bật đèn nên dục vọng bên dưới dày vò liền không kiêng kị gì mà ưỡn ngực, hướng ngực vào trong miệng anh mà đưa tới: "Muốn được anh bú mút..."
Hô hấp của Lâm Thanh Khải kị kiềm hãm: "Thực dâm đãng."
Tương Linh không tranh cãi, đầu v* bị anh ngậm vào ẩm nóng trong khoang miệng, cô run rẩy "A" ra tiếng.
Lâm Thanh Khải cắn nhũ thịt, đầu lưỡi liếm ngòi, tay đưa xuống bên dưới đẩy quần lót của cô ra, thuần thục chạm tới âm vât.
Tương Linh rất nhanh liền chịu không nổi.
"Ngứa sao?"
Đầu óc cô trống rỗng: "Hả?"
"Tiểu huyệt chảy nước..." Lâm Thanh Khải đặt ngón tay ở khe hở: "Có muốn anh liếm không?"
Mới hỏi một câu thôi mà đầu ngón tay anh đã nhanh chóng ướt đẫm, giọng nói của Tương Linh có vài phần khó chịu, Lâm Thanh Khải hạ thấp đầu xuống, vén váy cô lên, hôn vào nơi đó của cô.
Tương Linh lớn tiếng rên rỉ.
Lâm Thanh Khải ngậm chặt hai mảnh thịt non mịn, đầu lưỡi rà dọc theo mép âm vật, mút ra tiếng "chậc chậc"".
ngón tay Tương Linh trống rỗng muốn nắm lấy cái gì đó: "Không được rồi... a... anh đừng cắn... ngứa..."
Giọng cô mềm nhũn, Lâm Thanh Khải lại càng kích thích, đầu lưỡi chọc nhẹ vào bên trong rồi lại rút ra, động tác tựa như lúc ân ái.
có vài cái Tương Linh cảm giác được như đầu lưỡi của anh thật sự đi vào, giống như lần trước anh dùng ngón tay vậy, nhưng anh chỉ dừng lại nhục bích bên trong liếm qua lại như muốn tìm kiếm cái gì đó.
Cô cơ hồ bị loại khoái cảm này biến thành dở khóc dở cười Hai cái đùi không còn một chút khí lực nào, đứng không nổi rồi. Chỉ còn trông vào Lâm Thanh Khải đưa tay chống đỡ.
"Muốn ra rồi..." Cô nức nở: "Anh đừng..."
Giọng nói nhẹ xuống, thịt mềm bên trong gắt gao co bóp, nước bắn ra. Cô thậm chí nghe được âm thanh Lâm Thanh Khải nuốt ở phía dưỡi.
Tương Linh kích thích đến cực hạn, chân mềm nhũn, thân mình vô lực ngã xuống.
"Thích như vậy sao?" Lâm Thanh Khải kéo cô: "Nuốt hết nước vào miệng."
"ừm." Cô vùi đầu trong lòng anh, chóp mũi lại ngửi thấy mùi vị quen thuộc.
yết hầu Lâm Thanh Khải trượt lên xuống, anh bế bổng cô ném lên giường, tay cởi áo T-shirt, sau đó dùng chính thân mình đè trên người cô lại.
Chân tay Tương Linh vẫn còn vô lực, mỗi một tấc thịt đều vẫn còn tê dại, thân thể anh nóng bỏng phủ lên, cơ bắp săn chắc vô cùng.
Nhu cầu thèm khát từ bên trong cơ thể tràn ra, cô vươn tay đặt lên lưng anh, thật rắn chắc.
Lâm Thanh Khải nửa váy của cô, sau đó tự cởi khóa quần, dương v*t thô cứng từ lâu phóng ra ở chính giữa hai đùi cô.
"Muốn không?" Anh ở giữa chân cô ma sát vài cái: "Cứng rắn không chịu nổi rồi."
Tương Linh rất nhẹ nhàng, gật đầu.
Lâm Thanh Khải rên khẽ một tiếng, tay cầm lấy côn th*t ma sát giữa âm thần của miệng huyệt.
Thần kinh toàn thân Tương Linh dường như đều tập trung tại một điểm duy nhất, đỉnh đầu thật thô, có thể biết lợi hại ra sao rồi. Đột ngột một cái chọc lộng vào, cô không nhịn được kêu ra tiếng.
"Nóng quá."
Lâm Thanh Khải cúi đầu chạm vào trên môi cô, cổ họng khàn khàn: "Thao vào đi."
Ngón tay Tương Linh càng nắm chặt, thân thể ở trước mắt anh không còn chút khí ực chống đỡ. là vì vừa rồi cao trào còn chưa hoàn toàn kết thúc, nhục bích co rút.
Lâm Thanh Khải bị quấn chặt cúi đầu rên rỉ một tiếng: "Đừng cắn."
Anh không đi vào nhiều lắm, lại rút ra, thử thăm dò bên trong.
Bởi vì tối đen mà dây thần kinh trở nên phi thường mẫm cảm, chân cô đặt ở eo anh, có thể nhận ra rõ ràng sự xâm nhập của côn th*t, mỗi lần xâm nhập là một lần cơ thắt lưng co rút lại.
Cô khó nhịn hếch thắt lưng ra phía trước.
"Sốt ruột?" Lâm Thanh Khải vẫn có chút đè nén.
Tương Linh thở gấp: "Có thể rồi..."
Tay Lâm Thanh Khải đưa xuống dò xét một phen, cười: "Ga trải giuwogf đều ẩm ướt rồi."
Tương Linh biết lần đầu sẽ đau, nên đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi. Lâm Thanh Khải hôn cô, một tay kia khiêu khích âm vậ, lòng ngón tay se se một hồi lâu quanh chỗ đó, để chất lỏng ẩm ướt chảy ra nhiều hơn
Căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng thở của hai người.
Anh dùng sức, đi vào.
NGón tay Tương Linh siết chặt.
Sau một lúc, cơn đau bớt đi, Tương Linh theo bản năng chân hơi co quắp lại. côn th*t thô to lại nóng hổi ở trong thân thể, cảm giác thật dị thường. Nhắm mắt lại, cô thậm chí có thể tưởng tượng ra hình dáng của nó đang được nhục thịt bên trong buộc chặt quanh thân.
"Lại cắn."lòng ngón tay của Lâm Thanh Khải xoa âm vật: "Muốn anh bắn sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...