Tác giả: Đông Tầm Vấn Tửu
Dịch: Maccaoo
Cuối tháng Mười, Lâu Độ đi công tác ở hành tinh Y.
Anh đi được 2 ngày thì Trì Cảnh nhận được thông báo của bệnh viện là bạn đời của mình nhập viện.
Cậu lập tức xuất phát đến hành tinh Y.
Suốt đường đi, Trì Cảnh liên tục nhận được thông báo của bệnh viện và Ninh Chu, nói rằng sau khi họp xong tại phòng họp của Bộ Chính trị hành tinh Y, buổi trưa, trên đường về khách sạn, Lâu Độ đột ngột bất tỉnh.
Tất cả người đi cùng đều hốt hoảng, sợ Bộ trưởng Lâu gặp phải chuyện gì ở ngay trên địa bàn của họ, vội vã đưa anh đến bệnh viện.
Trì Cảnh mở cửa phòng bệnh.
Trong phòng có rất nhiều người mặc quần áo vest chỉnh tề, có vài người cậu biết, có vài người thì không.
Một đám người ồn ào nói chuyện với Lâu Độ.
Lâu Độ đứng ở cạnh cửa sổ, cũng mặc một bộ vest thẳng thớm, ánh nắng chiếu rọi sau lưng, khiến anh như đang phát sáng.
Sáng đến mức Trì Cảnh chói mắt.
Lâu Độ ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Trì Cảnh, lập tức cười rộ lên.
Anh đưa tay lên ra hiệu đám người kia yên lặng: "Còn chuyện gì thì để mai hẵng nói.
Mọi người về trước đi."
"Rõ, bộ trưởng." Mọi người đồng loạt cúi người, thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Lúc đi ngang qua Trì Cảnh, họ cũng cúi người chào cậu, bày tỏ sự kính trọng.
Phòng bệnh yên tĩnh trở lại, Trì Cảnh vẫn ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ.
Lâu Độ dang rộng vòng tay: "Tiểu Cảnh, lại đây nào em."
Trì Cảnh bất động.
Lâu Độ thở dài, chủ động lại gần.
Từng bước, từng bước một, mang theo ánh sáng lấp lánh cùng hương Tequila nồng đậm, chút caramen ngọt ngào, ôm trọn lấy Trì Cảnh.
"Vợ anh nhớ anh rồi hả?" Lâu Độ ôm lấy Trì Cảnh, nhẹ nhàng hỏi.
Trì Cảnh không nói gì, chỉ túm lấy góc áo của anh, vùi mặt vào vai anh.
Lâu Độ cảm nhận được người trong lòng mình run lên nhè nhẹ, đau lòng tưởng chừng như muốn chết đi được.
Hai tay anh dịu dàng xoa gáy và lưng của cậu, an ủi: "Anh về rồi, bảo bối à.
Không sao rồi."
Lâu Độ nhớ hết mọi thứ rồi.
Anh nhớ cả những chuyện xảy ra trong thời gian mình mất trí nhớ nữa.
Trì Cảnh không trả lời anh.
Cậu không muốn nói gì cả.
Lâu Độ khẽ thở dài, trái tim đau đớn không thôi.
Ánh mắt tràn đầy hối hận, nhưng anh vẫn dịu dàng hết mức có thể, dỗ Trì Cảnh: "Em ngẩng đầu lên, anh hôn em có được không nào?"
Dường như Trì Cảnh bị thuyết phục, chầm chậm ngẩng đầu lên.
Trái tim Lâu Độ đau đớn đến ngừng đập.
Người anh chiều chuộng, yêu thương hết mực, giờ đây gương mặt cậu toàn là nước mắt, mà anh chính là kẻ đầu sỏ gây chuyện.
"Không khóc, không khóc..."
Alpha chậm rãi tỏa pheromone ra để an ủi, cúi đầu hôn Omega của mình.
"Anh sai rồi, vợ ơi.
Em tha thứ cho anh nhé.
Sau này sẽ không như thế nữa đâu, anh hứa đấy."
Động tác dịu dàng của Alpha, những nụ hôn không chút thô bạo như khi phát tình, anh coi người trong lòng mình tựa món đồ trân quý dễ vỡ, nhẹ nhàng liếm đôi môi nhạt màu của Trì Cảnh.
Bên trên còn vương chút nước mắt, hơi mặn, khiến Alpha hối hận chết đi được.
Lâu Độ hôn dần lên trên, hôn lên đôi mắt đỏ hồng của Trì Cảnh, nói với bảo bối của anh đừng khóc, chỉ cần bảo bối của anh vui, muốn anh làm gì cũng được.
Lâu Độ đau lòng, không biết làm sao cho phải.
Nếu vẫn không được, anh nguyện quỳ trên cầu thang để chuộc tội.
Trì Cảnh được anh hôn mãi một lúc lâu mới dịu xuống.
Cậu đưa tay, ôm lấy vai anh.
Rõ ràng không khóc thành tiếng, nhưng giọng cậu lại khàn đặc: "Muốn anh bế."
Lâu Độ biết thế có nghĩa là cậu đã tha thứ rồi, thầm thở phào nhẹ nhõm, trộm nghĩ: Vợ mình dễ dỗ quá đi.
Anh hôn chụt một cái lên má Trì Cảnh, bế cả người lên.
Trì Cảnh phối hợp tách hai chân ra, quấn vào hai bên eo của anh.
Lâu Độ bế Trì Cảnh ngồi lên giường.
Ngón tay anh nhẹ nhàng xoa khóe mắt của cậu, bên dưới còn có quầng thâm mắt nhạt màu do trước lúc anh mất tích và mất trí nhớ, cậu thức khuya mà thành.
Mặc dù một tháng nay, anh cố gắng chăm sóc Trì Cảnh thật tốt, nhưng dấu vết ở nơi này mãi không biến mất hẳn.
"Mấy tháng này em mệt lắm đúng không?" Lâu Độ mất tích, Trì Cảnh tiếp nhận tất cả công việc của anh.
Vất vả lắm mới trở về thì anh lại mất trí nhớ, nên thời gian đầu, công việc vẫn do Trì Cảnh ôm đồm hết.
Công việc ở công ty Trì Cảnh đã không xuể, còn phải tất tả giúp anh xử lý Bộ Chính trị, loại trừ những tư tưởng ngu ngốc manh nha của đám người ngoài kia.
Không cần nghĩ cũng biết, e là khi đó Trì Cảnh đặt công việc của anh lên mức ưu tiên số một, nén thời gian của mình lại, không biết phải thức bao nhiêu đêm mới tiều tụy như thế, lâu vậy rồi vẫn chưa hồi lại.
Sao anh có thể ngu ngốc như thế! Lúc vừa trở về còn đối xử với Trì Cảnh không ra gì.
Mất trí nhớ thì cứ mất, sao chẳng quan tâm đến bà xã hơn chứ!
Trì Cảnh lắc đầu, tựa vào vai anh, không nói gì.
Lâu Độ cúi đầu, nhìn mái tóc mềm mại của Trì Cảnh, không kiềm lòng được, nghĩ: Vợ mình đáng yêu quá trời...!Anh dùng bàn tay mình, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể Trì Cảnh, cách một lớp quần áo, an ủi từng chút một.
Nhưng như vậy không đủ, thế nên sau khi sờ một vòng rồi, anh liền luồn tay vào áo Trì Cảnh.
Da thịt kề cận không khoảng cách, hơi ấm bàn tay anh truyền sang cho Trì Cảnh.
"Gầy quá." Lâu Độ xoa eo cậu.
Rõ là đã bầu 6 tháng, trên người không béo ra được chút nào, chỉ thấy bụng to lên, nhìn cực kỳ yếu ớt.
Lâu Độ vừa xoa, vừa hôn lên tai cậu không ngừng.
Giọng nói anh dịu dàng vô bờ, an ủi: "Không sao rồi, vợ à.
Không khóc nữa nhé, đều tại anh cả..."
Người mang thai không nên có dao động cảm xúc quá lớn.
Phận làm Alpha, đương nhiên phải chuẩn bị sẵn mọi thứ cần thiết để an ủi Omega.
Trì Cảnh không hay khóc, một khi cậu đã khóc, Lâu Độ muốn lấy mạng mình ra chuộc tội luôn.
Vuốt ve một lát, anh hỏi Trì Cảnh: "Có muốn không em?"
Trì Cảnh đang được Lâu Độ sờ rất thoải mái.
Đột nhiên nghe anh hỏi vậy, mấy giây sau mới phản ứng được.
Lần gần đây nhất hai người làm tình là vào kỳ phát tình.
Sau đó toàn "yêu đương trong sáng", chỉ dừng lại ở hôn và vuốt ve thôi.
Hiện tại gặp gỡ sau ít ngày xa cách còn mãnh liệt hơn tân hôn, bình thường Lâu Độ đã làm chết cậu rồi, nhưng hôm nay lại khác.
Lâu Độ cố gắng kiềm chế xúc động, ôm Trì Cảnh, hôn lên khắp cơ thể cậu một lượt.
Tấm rèm khẽ buông xuống.
Ánh sáng vàng sẫm chiếu lên làn da trắng trẻo, sạch sẽ của Trì Cảnh, dục vọng và sự thiêng liêng hòa trộn vào làm một.
Alpha say đắm người nằm bên dưới mình.
Anh yêu sự lạnh nhạt của cậu, yêu từng cái nhíu mày nhăn mặt, yêu cả những lúc hờn dỗi đáng yêu, yêu sự dịu dàng, dung túng cho anh của cậu nữa.
Tất cả mọi thứ thuộc về cậu, mọi mặt của cậu đều trói chặt anh, khiến anh đắm chìm vào đó, chẳng thế dứt ra được.
Vậy nên lúc này đây, Lâu Độ nhẫn nại, tình nguyện trao cho Trì Cảnh mọi điều, đợi người thương động tình.
May sao Trì Cảnh không để anh đợi quá lâu.
Chỉ cần vài nụ hôn, thậm chí chỉ cần một chút pheromone làm chất dẫn, Trì Cảnh đã cho anh mọi thứ rồi.
Lúc sắp tiến vào, Trì Cảnh đột nhiên mở lời, giọng hơi nghẹn ngào, rất ngoan ngoãn: "Cửa."
Động tác của Lâu Độ thoáng dừng lại, xém chút nữa tiến vào rồi.
Nhìn Trì Cảnh ngoan ngoãn khác thường nằm dưới thân mình, Lâu Độ không nhịn được hôn cậu thật mạnh, rồi mới cởi phắt cái quần tụt một nửa của mình, đi ra khóa cửa.
Cơ thể hai người đàn ông giao hòa với nhau.
Ánh mặt trời len lỏi qua khe rèm cửa, nhảy nhót trong căn phòng, hòng nhìn rõ bí cảnh khó cưỡng bên trong, nhưng lại chẳng thể nhìn tỏ.
Tiếng giường bệnh kêu cót két như muốn tố cáo sự cuồng loạn, say mê của họ.
*
Lần đầu tiên Lâu Độ thấm thía được câu "Omega nhà tui rất ỷ lại vào tui, ngày nào cũng đòi bám theo tui." Trì Cảnh cũng sẽ có lúc bám người, không chỉ trong kỳ phát tình mới có.
Đây là đặc ân gì đây?
"Bảo ơi."
"Hửm?"
"Hay em ra phòng khách đợi anh đi?"
Lâu Độ nhìn Trì Cảnh đang ngồi bệt trên đất trước cửa phòng bếp xem quang não, hỏi.
Trì Cảnh chỉ "Ờ" một tiếng qua loa, nhưng vẫn lướt màn hình, không để ý đến anh.
Lâu Độ vừa thấy buồn cười, vừa đau lòng.
Anh cúi người xuống, cọ mặt mình vào má cậu, bị người ta ghét bỏ, đẩy ra, mới chịu đứng dậy đi gọt hoa quả.
Sau khi xử lý xong xuôi chuyện ở hành tinh Y, Lâu Độ lập tức về nhà nghỉ mấy ngày.
Hầu hết công việc được Trì Cảnh phân cho cấp dưới.
Cậu có rất nhiều thời gian yên tâm ở nhà nghỉ ngơi.
Vậy nên hai người họ cả ngày dính lấy nhau.
Lâu Độ đi đâu, Trì Cảnh theo đó.
Không phải dính sát vào người để đi theo, chỉ là trong tầm mắt của anh, dường như cậu đều đang làm việc của mình, còn cực kỳ chăm chú là đằng khác.
Nhưng chỉ cần Lâu Độ hơi động đậy một chút, Trì Cảnh cũng dậm chân, đẩy ghế xoay, di chuyển theo.
Không một tiếng động, yên lặng, không phiền phức hay ồn ào, nhìn rất lạnh lùng, thực ra...
Đáng yêu quạ!
Buổi trưa, sau khi ăn trưa xong, Trì Cảnh bắt đầu làm biếng, ngồi trên ghế, bất mãn nhìn Lâu Độ đi tới đi lui dọn dẹp đồ.
"Bảo ơi, tối qua em không kiểm tra đường huyết, lát nữa mình đo nha."
"Ở đây có hai gói mì này! Để tối anh bảo dì nấu mì cho mình nhé!"
"Hầy, lâu lắm anh không được ăn mì em nấu rồi."
"Ủa bột gì đây? Sao lại để ở đây?"
"Bảo ơi, hôm nay em còn chưa uống thuốc Bắc đâu."
Trì Cảnh: "..."
"Hở?"
Lâu Độ cầm túi thuốc Bắc, nhìn Trì Cảnh.
Mặt Trì Cảnh lạnh tanh.
Ba giây sau, anh đặt túi thuốc xuống, chạy đến trước mặt Trì Cảnh, bế cậu lên.
"Sao thế sao thế em? Buồn ngủ rồi à?"
Trì Cảnh nghiêm túc hỏi anh: "Quản gia với dì giúp việc thất nghiệp rồi à?"
Lâu Độ tí nữa thì bật cười thành tiếng: "Đâu có, anh ở đây tiện quá còn gì.
Thôi được rồi, anh không làm nữa.
Anh đi ngủ với em nhé?"
Omega ôm lấy anh, nhắm mắt, vùi mặt vào lồng ngực anh.
Rèm cửa phòng ngủ để lộ một khe nhỏ, ánh sáng xuyên vào phòng, chiếu lên bắp chân cùng mắt cá chân đan vào nhau của hai người đàn ông.
Trong ánh sáng mờ mờ, Lâu Độ tỉ mỉ ngắm từng đường nét của người thương, đếm từng cọng lông mi, khẽ hôn lên gương mặt say ngủ của người.
*
Vở kịch nhỏ:
Trên một diễn đàn nào đó, gần đây hay có bài đăng với chủ đề: "Phong thủy hành tinh Y không tốt, khuyến khích không nên ở."
Người dân các hành tinh khác thảo luận sôi nổi.
Người dân hành tinh Y lôi hết lý lẽ, cố gắng tranh luận, khẳng định tất cả đều là lời lẽ vô căn cứ! Nhất định có kẻ vu cáo, nhân dân Liên Minh không được mê tín!
*Lưu ý: Trước đây Tiểu Cảnh đi công tác ở hành tinh Y, bị bỏ thuốc, gặp chuyện ở đó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...