Edit: Chuang
Beta: An Nhiên
Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức reo bốn năm lần, Tạ Phỉ vẫn không thể bò dậy khỏi giường. Nếu không phải Cố Phương Yến gọi điện thoại tới, có lẽ cậu sẽ ngủ hết cả buổi sáng.
Trận mưa sao băng mà hôm qua cậu được nhìn thấy lần đầu tiên từ khi sinh ra đến nay kích thích linh cảm ẩn nấp nhiều ngày nay của Tạ Phỉ bộc phát. Sau khi trở về từ sau núi, cậu lấy một tờ nhạc phổ trống ra bắt đầu viết nhạc, mãi đến rạng sáng 2 giờ mới dừng bút. Tính toán tỉ mỉ, từ lúc ngủ đến bây giờ, quá lắm chưa tới năm tiếng đồng hồ.
Giờ phút này, Cố Phương Yến đã giục Tạ Phỉ rời giường đến lần thứ ba, Tạ Phỉ rầm rì đáp lại một tiếng, ngắt điện thoại rồi nằm ỳ ra một lát mới lề mề bật dậy, chao đảo xuống giường.
Chốc nữa còn phải nhảy cao, Tạ Phỉ mắt nhắm mắt mở đứng đánh răng trước bồn rửa mặt, rất lo lắng có khi nào mình sẽ đột tử không.
Lúc cậu chưa tỉnh ngủ thì động tác khá chậm chạp, từ đánh răng đến rửa mặt phải dùng thời gian gấp đôi lúc bình thường, khi cậu rề rà đến trước tủ quần áo chọn đồ, cửa bỗng bị gõ từ bên ngoài.
Cốc cốc cốc.
Người đến gõ ba lần, tiếng gõ không lớn không nhỏ, nghe rất lễ phép.
“Ai đấy?” Tạ Phỉ mang dép lê đi đến bên cửa hỏi.
Người ngoài cửa đáp: “Giao đồ ăn.”
Âm điệu của người này hơi thấp, chất giọng lạnh lùng, giống như đá lạnh va vào nhau. Tạ Phỉ không nhận ra là ai mới lạ, nhưng cậu cố ý như không nhận ra, nói: “Tôi không đặt đồ ăn.”
“Người khác đặt cho cậu.” Người ngoài cửa nói.
“Ai tốt bụng thế?”
“Cô gái tên Nàng Tiên Ốc.”
Tạ Phỉ bật cười: “Vậy anh chờ chút, tôi thay đồ rồi ra ngay.”
Ban đầu khi thuê nhà, vì thuận tiện nên Tạ Phỉ chọn một căn hộ có kết cấu như phòng đơn nhưng rộng rãi hơn. Phòng khách và phòng ngủ trong này không có ngăn cách, bây giờ cậu đang mặc đồ ngủ, cho người vào rồi mới thay thì sẽ cực kỳ xấu hổ.
Nói xong, Tạ Phỉ xoay người đi đến trước tủ quần áo. Ngoài cửa có người đang đợi nên tốc độ của cậu nhanh hơn nhiều, nhanh chóng thay một bộ đồ thể thao, rồi đi ra mở cửa cho Nàng Tiên Ốc ở ngoài.
Nàng Tiên Ốc nào đó mặc đồ tương đối thoải mái, ở trên mặc một chiếc sơ mi trắng, đôi chân dài được bao phủ trong quần bò vừa người, hắn đứng trong hành lang ngập ánh nắng, cụp mắt chờ đợi Tạ Phỉ.
“Cảm ơn Nàng Tiên Ốc nhé.” Tạ Phỉ vươn tay về phía Cố Phương Yến.
Nàng Tiên Ốc của cậu đưa cái hộp trong tay cho cậu: “Bánh cuốn, thêm lạp xưởng với nấm kim châm.”
“Có cay không?” Tạ Phỉ tìm cho hắn đôi dép lê mới, xoay người nhường đường cho Cố Phương Yến vào.
“Một chút.” Cố Phương Yến thấp giọng nói.
Đây là lần đầu tiên Cố Phương Yến vào nhà, tối qua là lần đầu tiên đến nhà, không khỏi tò mò đánh giá trang trí và thiết kế của nơi này. Phong cách Âu Mỹ đơn giản, sắc độ nóng lạnh tương phản, nhìn khá sáng sủa. Kiểu dáng đồ gia dụng đểu rất đơn giản, sofa bằng vải, bàn trà thấp hình lưới tròn, giá sách kiểu treo, trước cửa sổ sát đất đặt một chiếc ghế lười.
Gần đây chỗ Cố Phương Yến cũng đặt thêm một chiếc ghế lười, Tạ Phỉ từng có một lần ghét bỏ ghế sofa dài trong phòng khách của hắn quá cứng. Có điều nhóc này không tới thường xuyên, dần dà ghế lười thành ổ mới cho mèo của Tạ Phỉ.
“Đây chắc là thứ duy nhất cậu tự sắm thêm nhỉ?” Cố Phương Yến nhìn ghế lười hỏi.
Tạ Phỉ đang mở hộp đồ ăn, nghe vậy thì nhìn theo ánh mắt của hắn, giật mình: “Cái này cũng nhìn ra được à?”
“Phong cách cá nhân quá rõ ràng.” Cố Phương Yến nói rồi dời bước đến trước giá sách.
Tạ Phỉ cảm khái “Ồ” một tiếng, bỏ nắp hộp đi, lấy đũa ra bắt đầu thưởng thức bánh cuốn.
Bánh cuốn trắng ngần được chan rất nhiều sốt, ớt băm rắc đều, mỗi một miếng đều phủ đầy gia vị, Tạ Phỉ ăn một lần hết một miếng. Đột nhiên cậu nghĩ đến gì đó, hỏi: “Cậu ăn chưa?”
Cố Phương Yến: “Ăn từ sớm rồi.”
Tạ Phỉ từ trong câu này nhận ra chút ý tứ khinh bỉ cậu thức quá muộn, ngúng nguẩy nhún vai.
Ăn một phần bánh cuốn không quá lâu, sau khi ăn xong Tạ Phỉ buộc gọn túi nilon lại, vứt vào thùng rác rồi xách bao rác ra ngoài, Cố Phương Yến nhận lấy rất tự nhiên, đi đằng trước Tạ Phỉ và mở cửa, vứt bao rác.
Sau đó là đến trường học, Tạ Phỉ đứng trước thang máy, thảnh thơi lắc lư móc chìa khóa, hờ hững nói với Cố Phương Yến: “Phải chăng tớ có thể trả phí giao đồ ăn hàng tháng cho cậu không?”
Tạ Phỉ trước giờ không thích nợ ai cái gì, người khác mời cậu ăn cơm, cậu luôn tìm cơ hội mời lại, đối với Cố Phương Yến cậu còn thẳng thừng hơn. Cậu ở trọ gần một tháng, mười bữa thì có tám chín bữa là Cố Phương Yến trả tiền ăn sáng, mỗi lần ăn xong, cậu không nói nhiều mà chuyển tiền vào Wechat của hắn.
Lần này cũng vậy, trong khi Cố Phương Yến thưởng thức giá sách, cậu đã chuyển tiền thanh toán xong xuôi.
Nhưng làm như vậy, thật sự có thể “Thanh toán” sạch sẽ tất cả sao?
Dường như không thể.
Cố Phương Yến đối xử với cậu quá tốt, giảng bài, tìm đề, tóm tắt điểm quan trọng, cho mèo ăn với cậu, giúp cậu nuôi mèo, còn dẫn cậu đi ngắm sao. Những việc này đều không thể đong đếm bằng tiền.
Tạ Phỉ than thở trong lòng, quyết định sau này tốt với Cố Phương Yến hơn một chút.
Suy nghĩ của cậu bay cao bay xa, nghĩ ngợi rất nhiều, nhưng cũng chỉ là từ lúc mở miệng cho đến dứt lời, rất nhanh Cố Phương Yến đã trả lời: “Hình như cũng có thể? Định đưa bao nhiêu?”
“Năm hào, không thể nhiều hơn.” Tạ Phỉ đưa một tay nâng cằm.
Cố Phương Yến làm bộ suy xét, đợi khi thang máy đến mới miễn cưỡng nói: “Thế cũng được, phần còn lại trợ cấp tớ cho cậu.”
“Thế thì ngại lắm đấy?” Tạ Phỉ nghiêng đầu nhìn hắn.
Khi hai người đến trường, có mấy hạng mục thi đấu đã bắt đầu.
Hạng mục nhảy cao của tổ Omega khối 11 diễn ra lúc 10 giờ, Tạ Phỉ có đủ thời gian để chuẩn bị. Thế nên cậu ngồi vào chỗ của lớp mình, vẻ mặt ung dung nghịch điện thoại.
Trước tiên lướt Weibo rồi đến lướt Bilibili, mở Wechat lên, nhìn thấy trong nhóm lớp có người đang thảo luận drama mới trong trường, Tạ Phỉ lại mò lên diễn đàn trường.
Không ngờ vừa bấm vào đã thấy bài viết viết tắt tên mình với Cố Phương Yến ở trang đầu, lòng hiếu kỳ kêu cậu bấm mở:
“Tạ Phỉ với Cố Phương Yến như này là yêu nhau rồi hả? Hàng ngày đi học chung tan học chung. Nghe nói tháng trước sinh nhật Tạ Phỉ, Cố Phương Yến tặng một bộ đề thi đấu và một chiếc nhẫn, mấy bạn nói xem tháng sau sinh nhật Cố Phương Yến, Tạ Phỉ sẽ tặng cái gì?”
Tạ Phỉ: “…”
Không có yêu nhau nhé, tui cảm ơn bạn.
Nhẫn vốn là tui tự mua đó, tui cảm ơn bạn.
Cậu lướt xuống dưới.
“Tặng một bộ năm năm đại học ba năm thi thử với một chiếc nhẫn ha? Như này thì khá là ăn khớp với nhau, hơn nữa Tạ Phỉ cũng là một học sinh giỏi, kiểu này mới phù hợp với tình yêu giữa học sinh giỏi với nhau.”
“Hotboy trường đâu cần năm năm đại học ba năm thi thử đâu, tui đoán có lẽ là tặng đề thi đấu vật lý bản nâng cấp.”
“Hoặc là tặng đề thi đấu hóa học?”
“Sao lại không phải toán chứ? Toán là môn học nền tảng mà!”
“Mỗi môn tặng một bộ nè!”
Tạ Phỉ: “…”
Cảm ơn mấy cậu giúp tui suy nghĩ tặng quà sinh nhật gì cho Cố Phương Yến nha, nhưng mấy thứ này là thứ Cố Phương Yến cần sao?
Đương nhiên không phải, Tạ Phỉ cảm thấy đề thi đấu trên thị trường đều không thể lọt vào mắt xanh của Cố Phương Yến, về mặt giải đề, tên khốn ấy còn bắt bẻ hơn cả lúc cậu ăn cơm mà gắp hành lá ra ngoài.
Tạ Phỉ không cảm xúc rời khỏi bài viết.
Nhưng bài viết này cho Tạ Phỉ một hồi chuông cảnh báo, khiến cậu đột nhiên ý thức được, sinh nhật của Cố Phương Yến đã ở tương lai không xa.
Lúc sinh nhật cậu, Cố Phương Yến tốt bụng thu nhận cậu say xỉn, còn mua hết bánh kem trong tiệm bánh lúc đó cho cậu, đại ân đại đức này phải trả lại đàng hoàng.
Nhưng Cố Phương Yến có vẻ không thiếu thứ gì, nếu nói thứ hắn thích, hình như cũng không đặc biệt thích cái gì.
Chung quy không thể làm như sinh nhật Hạ Lộ, tặng bút máy cho qua được, Tạ Phỉ bắt đầu rầu rĩ.
Bỗng nhiên, có người đẩy bả vai cậu: “Tạ, Tạ Phỉ, Tạ Tiểu Phỉ, nghĩ cái gì thế? Loa phát thanh kêu Omega tham gia nhảy cao của khối 11 đi qua điểm danh chuẩn bị kìa.”
“Hả?” Tạ Phỉ ngẩng đầu, tức thì phản ứng được lớp trưởng đang nói gì, lật đật đứng dậy: “Tớ đi ngay đây.”
Cậu chạy một mạch đến chỗ điểm danh, giữa đường gặp được Cố Phương Yến, nghĩ đến vẫn chưa suy nghĩ ra nên tặng gì vào sinh nhật hắn, não cậu chập chờn, lập tức vòng qua.
Để lại Cố Phương Yến đứng tại chỗ đầy chấm hỏi.
Tạ Phỉ đến sân thể dục, cùng căng cơ, vận động làm nóng người với các bạn học cùng tham gia hạng mục, đồng thời còn không quên tìm việc trợ trên Wechat.
Cậu bấm mở Wechat của Bùi Tinh Nguyên, hiếm khi được một lần mở miệng gọi “anh”: “Xin hỏi một vấn đề, tặng quà sinh nhật cho học sinh giỏi thì nên tặng cái gì?”
Bùi Tinh Nguyên trả lời: “Hộp quà Bá Vương.”
Tạ Phỉ: “???”
Bùi Tinh Nguyên ở đầu kia Wechat nói một cách thỏa đáng: “Người ta đã là học sinh giỏi rồi, chắc chắn học hành rất vất vả, thế thì chắc chắn cũng rụng tóc rất nhiều, đương nhiên là tặng đồ để bảo vệ mái tóc của họ rồi.”
Tạ Phỉ: “…”
Tạ Phỉ ngẩng đầu lên, lướt qua sân thể dục nhìn về phía bậc thang bên cạnh bục đại biểu. Đó là vị trí của lớp 1 khối 11, mặc dù không cách nào nhìn một cái là biết Cố Phương Yến ở đâu, nhưng trong đầu Tạ Phỉ đã hiện ra hình ảnh người này — đầu tóc khá là rậm rạp.
Căn bản không cần bảo vệ được chưa? Bá Vương sẽ gây hại cho chất tóc của người ta đó được chưa?
Cậu trợn mắt khinh bỉ với ảnh đại diện của Bùi Tinh Nguyên, là cậu bị khờ nên mới chạy đi hỏi tên này.
Sau khi cuộc thi bắt đầu, Tạ Phỉ ép mình quên đi mấy chuyện tầm phào này.
Mấy mức đầu tiên không khó, Tạ Phỉ dễ dàng nhảy qua. Khi độ khó dần nâng lên, một số người do sai sót hoặc không đủ năng lực nên bị loại, Tạ Phỉ vẫn trụ lại.
Nhảy cao là một môn thể thao phối hợp tất cả các bộ phận trên cơ thể, độ khó dần nâng cao từ thấp đến cao.
Tư thế của Tạ Phỉ rất đẹp, cậu luôn dùng kiểu nhảy lưng qua xà, lúc qua xà ngang, động tác uyển chuyển đẹp mắt, tựa như cánh chim bay lượn.
Người ở lại sân thi đấu càng lúc càng ít, thanh xà trước mặt càng lúc càng khó vượt qua, tỉ lệ sai sót có thể cho qua cũng vì thế mà càng thấp, hơi vô ý sẽ bị đụng phải xà ngang, thậm chí làm đổ xà.
Cũng không biết đã qua bao lâu, chỉ còn lại Tạ Phỉ và một Omega khác vẫn còn tư cách tham gia thi đấu.
Người vây xem rất đông, không ngừng có người hô cố lên, cho cậu và cho người kia, sự chú ý càng lúc càng tập trung, Tạ Phỉ chẳng nghe thấy gì nữa.
Nhưng bỗng nhiên, cậu nghĩ đến trận mưa sao băng đêm qua.
Nguyên do sao băng có thể được con người nhìn thấy, là vì sinh ra ma sát với khí quyển, chuyển hóa nhiệt năng thành quang năng.
Vậy hói đầu thì sao? Nguyên nhân hói đầu là gì?
Còn không phải do quá bận quá mệt ngủ quá muộn sao.
Tạ Phỉ chạy đà, trong khoảnh khắc nhảy lên, cậu chợt nảy ra ý tưởng.
Làm con người, sớm muộn gì cũng sẽ hói, nhưng hói muộn siêu sinh muộn, cậu có thể xuống tay từ một số thứ có thể khiến Cố Phương Yến hói đầu, giúp hắn bảo vệ mái tóc.
Nghĩ đến điều này, Tạ Phỉ thành công vượt qua xà ngang, rơi xuống đệm mềm.
Cậu thở phào một hơi thật dài, cuối cùng đã biết nên tặng quà sinh nhật gì cho Cố Phương Yến.
Tạ Phỉ là người chơi hệ hành động, nghĩ gì là phải làm lập tức ngay.
Suy nghĩ của cậu đã bay xa, về phần một người khác thì lúc nhảy qua không cẩn thận đụng rơi xà ngang. Việc cậu lần nữa giành được hạng nhất hạng mục thi đấu đã không còn là chuyện cậu chú ý, ngay cả hạng mục tập thể ngày hôm sau cậu cũng trích chút thời gian để tham gia.
Cuối cùng, đại hội thể thao mùa thu được tổ chức thành công, hiệu trưởng công bố kết quả điểm số trên bục đại biểu, lớp 10 khối 11 thành công từ hạng ba đếm ngược thăng cấp lên hạng ba đếm xuôi.
Tất cả mọi người trong lớp đều nhảy nhót hò reo, chỉ có Tạ Phỉ thở phào — Cuối cùng có thể rảnh rỗi để đi chuẩn bị quà cho Cố Phương Yến.
Cố Phương Yến này giải đề tương đối xoi mói, nào giờ luôn coi thường mấy đề đơn giản mang tính cơ bản. Tạ Phỉ từng nói với hắn cứ trực tiếp xé bỏ khỏi đọc mấy đề đó đi, ai ngờ Cố Phương Yến trả lời như vậy xấu lắm.
Nếu là người bình thường, có lẽ Tạ Phỉ sẽ giới thiệu cho hắn một quyển đề luyện tập nâng cao, hoặc là một tập đề thi độ khó cao, nhưng Cố Phương Yến đâu phải người bình thường. Cái hắn gọi là đề cơ bản, đối với nhiều người mà nói đã là độ khó biến thái rồi.
Tạ Phỉ có hiểu biết ở mức nhất định với Cố Phương Yến, cậu quyết định tự mình động tay, thay Cố Phương Yến cho ra đề thích hợp với hắn trong biển đề mênh mông, tổng hợp rồi đóng cuốn, giúp hắn bớt đi phiền não tìm đề.
Đương nhiên, nếu Cố Phương Yến vì không giải ra mà không ăn không uống không ngủ không nghỉ, từ đó bị hói đầu, thì không liên quan tới Tạ Phỉ.
Bởi thế, Tạ Phỉ trở nên bận rộn lạ thường. Dù là buổi trưa hay tối, chuông tan học vừa reo, cậu đã về thẳng nhà, ăn cơm toàn nhờ vào gọi đồ ăn ngoài, cũng chẳng thèm đi thăm Trung Thu, tất cả thời gian rảnh đều dùng để tìm đề.
Năng lực giải đề của cậu cũng nhờ vậy mà được rèn luyện và nâng cao, khi thi trắc nghiệm trong lớp thi đấu cuối tuần, cậu lần nữa đè được Cố Phương Yến.
Chênh lệch điểm số lớn hơn lần trước, tận 5 điểm.
“Không hổ là tớ.” Sau khi Tạ Phỉ nhận bài thi được giáo viên chấm điểm sửa bài thì xem xét một hồi, rồi tán thưởng thành tiếng.
Lại nghe bạn cùng bàn trong cuối tuần của cậu nặng nề nói: “Ra ngoài với tớ một lát.”
“Hử?” Tạ Phỉ không hiểu nên ngẩng đầu: “Sao thế?”
Cố Phương Yến mím môi dưới, chẳng nói chẳng rằng mà dứt khoát kéo người dậy, dẫn đến chỗ cầu thang.
Lúc này là cuối tuần, trong trường học chỉ có giáo viên và học sinh của đến lớp thi đấu, ở đâu cũng trống vắng. Vẫn đang là mùa thu, trong không khí có mùi hoa quế rất nhạt, có điều nhiệt độ không khí đã trở lạnh, tối qua có mưa, nhiệt độ cũng giảm xuống, nên Tạ Phỉ hiếm được lần mặc áo khoác.
Áo màu gạo, cậu không kéo khoác kéo, vạt áo trước mở rộng bị gió thổi bay lên xuống.
Lưng cậu dựa vào bức tường trắng lát gạch men, Cố Phương Yến ở trước mặt cậu, một tay chống bên sườn mặt cậu, ánh mắt rủ xuống, qua vài giây mới nói:
“Dạo này cậu đang trốn tớ phải không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Tạ:?
Tiểu Tạ: Cậu không thi đấu được hạng nhất thì không cho về nhà ăn cơm đâu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...