Edit: Chuang
Beta: An Nhiên
“Mưa sao băng? Cậu đừng có lừa tớ nhé.” Tạ Phỉ nằm yên không nhúc nhích, đến giọng nói cũng là miễn cưỡng, tốc độ nói thong thả, âm cuối kéo dài.
Cố Phương Yến có vẻ đã đoán được cậu không tin, nhẹ nhàng cười hừ một tiếng ở đầu kia điện thoại, nói: “Mở cửa, cho cậu xem bằng chứng.”
Tiếng nói truyền vào tai, Tạ Phỉ nhún trên ghế lười một phát, bật dậy như cá mắc cạn, kinh ngạc hỏi: “Người ngoài cửa nhà tớ là cậu?”
“Cậu tưởng là ai?” Cố Phương Yến hỏi ngược.
“Giao hàng đi nhầm chỗ.” Tạ Phỉ thấp giọng nói, ngọ nguậy đứng dậy đi mở cửa.
Ánh đèn sáng sủa trong hành lang trút xuống, chiếu sáng lối vào huyền quan lờ mờ không bật đèn ở sau cửa, trước đó Tạ Phỉ vẫn luôn làm ổ trên ghế lười nên tóc bị đè có hơi rối, trên đầu còn vểnh lên một cọng tóc, phối với biểu cảm hoảng hốt như gặp quỷ: “Sao cậu lại tới đây.”. Trông rất ngu ngơ.
Cố Phương Yến không nhịn được muốn giơ tay nựng cậu, nhưng khi chìa tay ra, trước khi hắn chạm vào tóc cậu, cậu đã lùi ra sau một bước. Tay Cố Phương Yến rơi vào khoảng không, đây còn là lần đầu tiên từ khi quen biết đến nay.
Tạ Phỉ cụp mắt, Cố Phương Yến nhìn chằm chằm cậu không dời mắt, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Ăn no quá.” Tạ Phỉ bĩu môi, lộ ra vẻ mặt hơi ghét bỏ: “Dạ dày không thoải mái cho lắm.”
“Ai bảo cậu tản bộ nửa đường đã đi lên nằm ườn ra.” Cố Phương Yến bật cười nói.
“Suy cho cùng là cậu hại đó.” Tạ Phỉ tặc lưỡi, nói một cách thờ ơ.
“Vậy tớ đền cho cậu nhé?” Cố Phương Yến hỏi.
Đây chẳng qua là cái cớ Tạ Phỉ tùy tiện lôi ra, dạ dày của cậu thật ra rất thoải mái, không căng không đau lại càng không xót. Cậu nói sang chuyện khác: “Bằng chứng có mưa sao băng đâu?”
Cố Phương Yến bấm mở trang web đã chuẩn bị trước lúc lên lầu, đưa màn hình điện thoại về hướng Tạ Phỉ, còn nói: “Chỗ thích hợp để ngắm gần chúng ta nhất là công viên Nam Sơn.”
Tạ Phỉ: “…”
Chuyện xảy ra ở công viên Nam Sơn vào tháng trước còn rõ ràng như trước mắt, Tạ Phỉ không hề muốn trở về chốn cũ tí nào. Cậu đọc lia lịa hết dự báo mưa sao băng của trang web, rồi đanh mặt nói với Cố Phương Yến: “Đừng đi.”
Trên mặt Cố Phương Yến hiện rõ mồn một vẻ thất vọng.
“Cậu muốn ngắm đến như vậy sao? Được rồi, tớ ngắm với cậu.” Tạ Phỉ thấy biểu cảm của Cố Phương Yến, ngữ khí thay đổi liên tục, hệt như lúc cậu dỗ mèo, dỗ xong thì ngờ vực: “Không ngờ cậu còn là một người mê thiên văn.”
Cậu lấy chìa khóa trên tủ giày, để vào túi quần chung với điện thoại, đá dép lê ra, đổi sang giày để ra ngoài: “Nhưng không đi Nam Sơn, tớ biết một chỗ, hiệu quả nhìn ngắm sẽ không thua kém, cách chúng ta cũng gần.”
Cố Phương Yến tránh ra khỏi cửa một chút, hỏi: “Là ở đâu?”
“Căn cứ bí mật của tớ.” Tạ Phỉ cong mắt đi ra ngoài, cười hết sức thần bí.
Xuống thang máy, đi thẳng ra hầm xe dưới đất, Tạ Phỉ dẫn đường, tài xế nhà họ Cố lái xe, tầm hơn nửa tiếng đồng hồ đã đến nơi.
Là một ngọn núi không hề nổi tiếng ở thành phố Lâm Giang, Tạ Phỉ gọi nói là “Sau núi”.
“Hồi tiểu học tớ học ở gần đây, có đôi khi tan học không muốn về nhà, lại không muốn bị người khác tìm thấy, tớ sẽ chạy tới nơi này nấp.” Trong quá trình lên núi, Tạ Phỉ đi phía trước dẫn đường, đường chỗ này không khó đi, nhưng không có đèn đường, cậu bật đèn pin điện thoại, ánh sáng chốc chốc lay động theo động tác.
Bụi cây bên đường bị chiếu lúc tỏ lúc mờ, trên đường gạch đóng một lớp lá rụng, giẫm lên kêu xào xạc, thỉnh thoảng còn gặp một con sâu đi qua.
Cố Phương Yến đi sau lưng vác thiết bị ngắm sao, nghe Tạ Phỉ nói như vậy, có hứng thú hỏi: “Vì sao không muốn về nhà?”
“Mỗi lần thi xong, đều phải mang bài thi về cho ba mẹ ký tên, trải nghiệm này khó chịu biết bao.” Giọng Tạ Phỉ thổn thức, sau đó hỏi: “Chẳng lẽ cậu chưa từng có lúc không có mặt mũi nào về nhà gặp mặt ba mẹ sao?”
Cố Phương Yến: “…”
Cố Phương Yến thật sự chưa từng có, nhưng vụ này khơi gợi một sự tò mò khác trong hắn, không khỏi hỏi: “Cậu thế mà sợ ba mẹ ký tên?”
Trong khoảnh khắc này, nụ cười của Tạ Phỉ rõ ràng hơi cứng lại, nhưng lập tức trở lại bình thường, giọng điệu thoải mái nói: “Dù là tớ thì lâu lâu cũng sẽ có lúc thi không tốt. Hơn nữa tớ với cậu không giống nhau, tớ biết khiêm nhường, ví dụ như cũng để cho người khác ngồi lên vị trí thứ nhất, cảm nhận niềm vui.”
Cố Phương Yến: “… Cậu đúng là biết suy nghĩ cho người khác.”
“Chứ sao nữa.” Tạ Phỉ cười nói.
Đi qua đoạn đường ban đầu, Tạ Phỉ rẽ sang một hướng, dẫn Cố Phương Yến đi qua bên đó. Vùng núi rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có, Tạ Phỉ không thích bầu không khí kiểu này, lắc điện thoại vài lần, nói với Cố Phương Yến:
“Ôi em trai Cố, tớ có nói với cậu chưa? Trên núi này có rất nhiều mộ. Ban nãy không phải cậu đá một cục đá sao? Vừa hay đụng trúng một bia mộ, bây giờ á, không chừng người ta theo cậu rồi.
Cố Phương Yến cạn lời một lúc rồi tăng thêm hiệu quả rùng rợn cho câu chuyện của Tạ Phỉ: “Thật ra núi này từng là một bãi tha ma, cục đá tôi vừa đá là một khúc xương người.”
“… Sức tưởng tượng của cậu cũng phong phú ghê ta?” Tạ Phỉ cảm thấy ngạc nhiên, dừng bước, quay đèn pin trong tay qua một hướng: “Nhưng mà em trai Cố, cậu nhìn nơi đó ——”
Chỉ thấy nơi ánh sáng trắng lạnh chiếu vào có một bao đất gồ lên, tấm bia đá phủ đầy rêu xanh và dơ bẩn đứng ở trên đó, nhánh cây bên cạnh còn treo phướn trắng.
“Ở đây thật sự có rất nhiều mộ.” Tạ Phỉ chậm rãi kéo dài giọng, nói xong lật điện thoại lại, nhắm ngay vào chính mình, chiếu sáng khuôn mặt từ dưới lên, làm mặt quỷ với Cố Phương Yến: “Không dối gạt cậu, thật ra từ trước tới nay tớ đều lừa cậu, thân phận thật của tớ là một quỷ…”
Trong hoàn cảnh âm trầm u ám như này, Tạ Phỉ đè giọng nói, bước chân liến thoắng đến gần Cố Phương Yến.
Gió xoay tròn quẩn quanh, dẫn đến tiếng vù vù trên không trung, bốn bề vắng vẻ, những bụi cây bị giam trong bóng đêm, Cố Phương Yến đứng yên tại chỗ nhìn Tạ Phỉ hai giây rồi thấp giọng hỏi cậu: “Cậu định nhào vào lòng tớ à?”
Hỏi xong, hắn giơ hai tay ra.
Tạ Phỉ: “…”
Màn kịch Tạ Phỉ định diễn tiêu tùng luôn, câm nín dừng bước chân. Cậu mở điện thoại lên, vô cảm nói với Cố Phương Yến: “Nào giờ tớ chưa từng thấy ai mặt dày vô liêm sỉ như cậu!”
Cố Phương Yến nhịn cười, giả vờ làm vẻ mặt xuất thần: “Thật ra tớ cũng sợ lắm, nói vậy vì muốn làm dịu bầu không khí một tí.”
“Hứ, chắc tớ tin cậu?” Tạ Phỉ dọa người không được lại bị người ta dọa ngược, khó chịu cười lạnh một tiếng, quay người đi tiếp.
Đi được gần mười lăm phút, một tòa tháp gỗ cũ nát đập vào mắt, Tạ Phỉ quen đường quen lối đẩy cửa ra, dẫn Cố Phương Yến đi vào.
Tất cả trong tháp đều hết sức cổ xưa, đến không khí cũng ngập tràn vẻ vắng lặng, nhưng không có bụi bặm bay lên, có lẽ là vì mất hôm trước mưa không ngừng nghĩ, khiến nơi đây trở nên ẩm ướt.
Họ men theo cầu thang xoắn đi lên, chốc chốc tạo ra tiếng kẽo kẹt.
“Đây chính là căn cứ bí mật của cậu?” Cố Phương Yến vẫn đi sau lưng Tạ Phỉ, hắn cũng bật đèn pin, quét quanh tứ phía, quan sát dáng vẻ nơi này.
“Ừ.” Tạ Phỉ gật đầu: “Cầu thang này nghe có vẻ hơi mục nát, nhưng đi lên vẫn tốt, cậu đừng lo. Bên trên có một đài quan sát — Đương nhiên, đó là tên tớ tự đặt. Đứng ở đó có thể nhìn thấy những nơi rất xa.”
Tạ Phỉ để lộ từng chút một quá khứ của mình, khiến Cố Phương Yến sinh ra rất nhiều tò mò, hắn ngước mắt nhìn người phía trước, hỏi: “Trước đây cậu đến đây làm những gì?”
“Đại đa số thời gian là ngủ, có lúc cũng sẽ… Luyện đàn.” Tạ Phỉ cụp mắt, ngón tay xuôi bên người nắm chặt.
Cố Phương Yến nhẹ nhàng đụng ngón tay của Tạ Phỉ, dịu dàng hỏi: “Vì sao bây giờ không luyện nữa?”
“…”
Tạ Phỉ rút tay ra, trả lời bằng sự im lặng.
Qua một lúc, cầu thang dẫn đến đỉnh, cậu thấp giọng nói: “Đến rồi.”
Tầng trên cùng này không có quá nhiều đồ đạc, xem ra là bị Tạ Phỉ lúc trước thu dọn từng chút, đến nay có vẻ rất rộng rãi. Một bên ở đây là cửa sổ, bên khác là cửa lớn, bên ngoài là ban công nho nhỏ, nhưng nhiều năm không được tu sửa, lan can đã gãy, nhìn có vẻ rất nguy hiểm.
Tạ Phỉ bật đèn led cỡ lớn họ mang tới lên, tắt đèn pin cầm tay, cùng trải thảm dã ngoại với Cố Phương Yến.
Bầu trời trong trẻo sạch sẽ, gần như không thấy bóng mây, sao trời rải rác khắp nơi, nhờ địa thế cao nên dường như rất gần. Tạ Phỉ đứng trên ban công được cậu gọi là “Đài quan sát”, kiễng chân thử “Đưa tay hái sao trời”, rồi bị Cố Phương Yến kéo về.
Tạ Phỉ chống đối vỗ vỗ tay, nói hồi nhỏ cậu không ngã xuống bao giờ, huống chi là bây giờ.
“Có tớ ở đây thì không được.” Cố Phương Yến nghiêm túc nói.
“Dạ dạ dạ, thầy Cố.” Tạ Phỉ gật đầu liên tục.
Hai người ngồi trên thảm dã ngoại, Tạ Phỉ xuyên qua khung cửa trống không nhìn ra bên ngoài, khẽ cười nói với Cố Phương Yến:
“Ngoại trừ mùa đông, thì mấy mùa còn lại ở đây rất thoải mái.”
“Vào mùa hè, ánh sao sẽ từ cánh cửa này tản vào, cùng với tiếng ve kêu, đến cả gió cũng mát lạnh. Vào mùa thu, cậu sẽ nhìn thấy ánh hoàng hôn dần thiêu đốt núi rừng, lá phong dưới đất không rõ là tự đỏ, hay là bị đốt đỏ lên. Mùa thu ấy à, thì được ngắm hoa, à, lúc thanh minh còn có thể thấy người lên núi tảo mộ nữa.”
“Cậu rất cố chấp với mồ mả ở đây nhỉ?” Cố Phương Yến đưa một chai nước cho Tạ Phỉ. Chuyến này ra ngoài, hắn không chỉ mang mấy thứ như thảm dã ngoại, đèn led, ống nhòm, mà còn mang đồ ăn với thức uống.
“Đâu có đâu, họ chôn ở đây, rõ ràng là phong thủy rất tốt.” Tạ Phỉ lắc đầu: “Lần nào thành tích của tớ không tốt, đến đây ngồi tí xíu là lần sau chắc chắn có thể thi tốt.”
Lời này chọc Cố Phương Yến bật cười.
Tạ Phỉ có qua có lại, nhét túi khoai tây chiên cho hắn, trịnh trọng nói: “Nói không chừng tháng sau thi giữa kỳ tớ có thể hơn điểm cậu.”
Cố Phương Yến: “Vậy tớ đợi xem.”
Leo một mạch từ chân núi lên đây, Tạ Phỉ thật sự có hơi đó, ăn đại chút gì đó, sau khi có chút cảm giác no bụng, cậu hỏi Cố Phương Yến: “Khi nào mới có mưa sao băng?”
“Nghe nói là 10 giờ 12 phút.”
Tạ Phỉ nhìn đồng hồ: “Thế phải chờ thêm chút nữa.” Nói rồi đứng dậy khỏi thảm dã ngoại, đi vào trong góc, từ trong một cái rương lấy ra một cái hộp nhỏ rồi quay lại.
Cố Phương Yến: “Đây là cái gì?”
“Cờ, lúc trước khi chưa có điện thoại với máy tính, tớ tự chơi với mình đấy.” Tạ Phỉ mở hộp ra, bên trong có hai hộp đựng cờ, cùng với một bàn cờ được in trên giấy nilon. Cậu lấy hết chúng ra, bày giữa mình và Cố Phương Yến: “Muốn chơi không?”
“Cách chơi thế nào?” Cố Phương Yến cùng cậu mở bàn cờ ra.
Tạ Phỉ: “Tớ không biết chơi cờ vây, con tốt ở đây chắc cũng không đủ, chơi cờ năm quân đi.”
Cả hai đánh cờ giết thời gian. Tạ Phỉ chơi trò này từ nhỏ, khá là thành thục, Cố Phương Yến cũng không kém, hai người tranh đấu qua lại.
Đến khi 10 giờ mới thu dọn chiến cục, ngẩng đầu ngắm sao.
Tạ Phỉ giơ ống nhòm tầm xa lên, đảo qua một vòng trên trời.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nghe nói mưa sao băng Orion này sẽ đến thành phố Lâm Giang vào lúc 10 giờ 12 phút đêm, nhưng đến 10 giờ 15 phút vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.
Có lẽ dự báo không chuẩn cho lắm, Tạ Phỉ quyết định chờ tiếp.
Lại qua mấy phút, Tạ Phỉ thả ống nhòm xuống, bật điện thoại lên nhìn thử rồi thụi cho người bên cạnh một phát: “Anh Cố, 10 giờ 20 rồi.”
Cố Phương Yến nói có lẽ vẫn phải chờ chút nữa.
Thế là Tạ Phỉ ngẩng đầu lên gục đầu xuống, giống như đang tập thể dục.
Lúc 10 giờ 23 phút, Tạ Phỉ hô lên một tiếng “Ông em ơi”. Nhưng ông em bên cạnh cậu trông rất chuyên chú và kiên nhẫn, Tạ Phỉ nghĩ đến tên nhóc này là “Người mê thiên văn” nên quyết định chờ tiếp.
Sau đó đợi đến 10 giờ rưỡi, Tạ Phỉ không nhịn được nằm ra thảm dã ngoại, nói: “Em trai Cố, mưa này có khi nào xịt rồi không.”
“Buồn ngủ rồi à?” Cố Phương Yến nghiêng đầu, cụp mắt thấp giọng hỏi.
Tạ Phỉ lắc đầu: “Cũng không có.”
Cố Phương Yến quay đầu trở lại nhìn lên trời, lại nhìn sang Tạ Phỉ, nói: “Đi về thôi, không đợi nữa.”
“Chẳng phải cậu rất mong đợi sao?” Tạ Phỉ đối mắt với hắn, lộ vẻ nghi hoặc: “Thời tiết hôm nay rất tốt, không có chuyện bị mây đen che khuất đâu, có lẽ sao băng đang trên đường tới thì bị kẹt xe, đợi thêm tí nữa chắc là sẽ đợi được.”
“Không sao.” Cố Phương Yến đứng dậy, đưa tay cho Tạ Phỉ.
Tạ Phỉ không nài nỉ Cố Phương Yến.
Họ đi theo đường cũ xuống núi, lần này Cố Phương Yến đi trước.
So với lúc lên núi, rừng núi dường như tĩnh mịch hơn, Tạ Phỉ đi sau lưng hắn, ngâm nga một bài ca Cố Phương Yến chưa từng nghe.
Ngâm nga xong một lần, Tạ Phỉ nói với Cố Phương Yến: “Bài này tên là Tuần Trăng Mật Ở Sao Chổi.”
Tạ Phỉ bắt đầu ngâm nga lần hai.
Gió trên núi khi thì xôn xao khi lại dịu dàng, bóng cây bên đường lay động, lúc đến phần điệp khúc lần nữa, Tạ Phỉ líu lo không ngừng.
“Em trai Cố!” Tạ Phỉ mở to mắt nhìn lên bầu trời, vươn ngón tay ra, chọt chọt lưng của Cố Phương Yến: “Sao của cậu đến rồi!”
Trong tầm mắt của cậu, một ngôi sao sáng như đang cháy bỏng từ nơi xa xôi kéo theo cái đuôi đến, vẽ một đường cong rực rỡ xinh đẹp lên màn trời thăm thẳm, hệt như một hòn lửa đang rơi xuống.
Tạ Phỉ chăm chú nhìn nó không chớp mắt, từ khi nó xuất hiện đến khi nó biến mất,
Nối tiếp đó xuất hiện ngôi sao thứ hai, thứ ba…
Thế giới yên tĩnh, sao trời rực sáng.
“Đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy sao băng thật sự.” Tạ Phỉ khẽ lẩm bẩm thành tiếng.
Cố Phương Yến nhìn Tạ Phỉ chăm chú, mưa sao băng ngập trời rơi vào mắt cậu, thắp sáng đôi mắt đen nhánh ấy, đẹp đẽ và rực rỡ.
“Sao này sẽ có rất nhiều lần nữa.” Cố Phương Yến giơ tay xoa đầu Tạ Phỉ, ngẩng đầu nhìn lên trời, thấp giọng nói.
Sao chổi Halley cứ mỗi 76 năm sẽ quay về Hệ Mặt Trời một lần, các mảnh vụn rải rác trên quỹ đạo của sao chổi thành mưa sao, rơi xuống từ năm này đến năm khác.
Tớ cũng sẽ luôn yêu cậu, từ năm này đến năm khác.
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Phỉ: độ hảo cảm với Cố Phương Yến +1, tổng độ hảo cảm hiện tại bằng: 1
Cố Phương Yến:?
Tạ Phỉ: Cái này khá phù hợp với thuộc tính của cậu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...