Câu “Đồng bệnh tương liên” này không được Cố Phương Yến đáp lại, Tạ Phỉ cũng đã quen với tính hắn như vậy. Rốt cuộc đấy không phải Giáo thảo của Nhất Trung sao, nổi tiếng là tảng băng tự chế hình người, người khác nói mỗi một câu đều đáp lại mới là không bình thường đó.
Nhưng đáy lòng cậu vẫn có chút nghi hoặc, liền hỏi: “Nhóm nhỏ cùng học tập này có cái gì đặc biệt ý không? Chủ nhiệm lớp bọn tớ không nói tỉ mỉ, nhưng tớ cảm thấy nhất định có tác dụng khá lớn, hơn nữa có thể thông qua hình thức nào đó thể hiện ra ngoài, trường học mới có thể mỗi học kỳ đều sắp xếp như vậy.”
Cố Phương Yến xoay bút một chút, mở ra bài thi viết xuống một đáp án, cùng lúc trả lời Tạ Phỉ: “Có một phần thường tiến bộ.”
“Thưởng cái gì?” Ánh mắt Tạ Phỉ sáng lên mấy phần.
“Giấy khen.”
“……”
Hứng thú trên mặt Tạ Phỉ tức khắc biến mất triệt để, thậm chí còn lộ ra một chút ghét bỏ.
Lúc này, Cố Phương Yến lại nói tiếp: “Và học bổng.”
Hắn nhìn cũng chưa nhìn Tạ Phỉ, lại có thể chuẩn xác đoán được biến hoá trên gương mặt người kia. Tạ Phỉ cảm thấy năng lực phán đoán của người này phán siêu mạnh, không khỏi kéo dài giọng bảo: “Bệ hạ của chúng ta cuối cùng cũng học được cách nói đùa rồi.”
Tiện đà chuyển đề tài, cười nói: “Vậy nếu cùng người thành tích đếm ngược chung một tổ, hỗ trợ kéo cậu ta một chút, chẳng phải đặc biệt chiếm ưu thế rồi sao?”
“Nhưng xác suất lật xe cũng rất lớn.” Người nói tiếp là Hạ Lộ, “Học kỳ trước đã có người làm như vậy, 50 nam sinh Omega hạng đầu lớp hợp nhóm với 50 Alpha hạng cuối lớp, kết quả học tới mức lệch chủ đề, bắt đầu tiến bộ ngược hướng.”
Tạ Phỉ phụt một tiếng cười phì.
Thời gian qua một chút, các bạn trong lớp bắt đầu lục đục nghỉ trưa. Tạ Phỉ đứng ở trước điều hòa phơi bài thi, không nói chuyện nữa. Nhưng bài thi ướt quá nhiều, gió của máy điều hòa không lớn, trong khoảng thời gian ngắn căn bản thổi không khô được. Tạ Phỉ giương mắt nhìn nhìn khắp mọi nơi, đem sự chú ý tới trên cửa sổ thuỷ tinh.
Theo bố cục phòng học ở Nhất Trung, hàng ghế cạnh cửa sổ đều không phải trực tiếp dựa vào cửa thuỷ tinh, bên hông lớp học mới có một cái cửa sổ trượt. Ở lớp của Tạ Phỉ đặt một bồn hoa phía trên, lớp 1 ở điểm này cũng không theo con đường khác biệt, đồng dạng cũng thả một bồn hoa. Chỉ là người khác đều là trồng hoa hải dụ, hoa vạn niên thanh những loại có tính thưởng thức cao, còn lớp bọn họ lại trồng bốn chậu xương rồng. Những cái gai vừa nhọn vừa mảnh ngạo nghễ tỏa ra, như sợ không đâm được người.
Giữa chậu hoa và chậu hoa có một không gian rất lớn, chất đầy các loại sách giáo khoa và sách bài tập. Tạ Phỉ đi về phía cửa sổ trượt, chen đến giữa điều hòa và lưng ghế của Cố Phương Yến.
“Làm gì vậy?” Cố Phương Yến nâng mí mắt.
“Tớ phơi bài thi.” Tạ Phỉ cầm bài thi vật lý rung rung, “Gió điều hoà không mạnh lắm, không bằng dán ở trên cửa sổ, hong dưới ánh mặt trời còn nhanh khô hơn.”
Cố Phương Yến liếc mắt ngoài cửa sổ: “Ngoài trời đang đầy mây.”
“Vậy cũng vẫn có tác dụng lớn hơn điều hoà.”
Tạ Phỉ nói xong bắt đầu hành động ngay, nhẹ nhàng chống tay trèo lên bục cửa sổ. Cong gối ngồi xuống, dán mỗi một tờ giấy thi lên.
Cậu mặc một cái áo thun trắng, vừa thanh thuần lại giản dị. Cái lưng thẳng tắp, bởi vì hai tay vươn cao làm vạt áo cũng bị nhấc lên một đoạn, eo phía sau hơi lộ ra. Làn da trắng như ngọc, hai bên eo như ẩn như hiện.
Độ cao của cửa sổ có chút vô nhân đạo, Cố Phương Yến mới hơi nghiêng đầu một chút đã liền đối diện với eo Tạ Phỉ. Hắn mặt không biểu tình quay đầu trở về, giây tiếp theo, người trên cửa sổ đã xoay người lại, đỡ lấy lưng ghế của Cố Phương Yến, trở lại mặt đất.
Trong nháy mắt đó, Cố Phương Yến ngửi thấy được một hương thơm nhàn nhạt, ngọt thanh lại mát lạnh, là hương vị của Tạ Phỉ.
Tạ Phỉ nhỏ giọng nói với hắn một câu “Về lớp nha~” liền rời đi.
Tạ Phỉ đi ra bằng cửa sau, khi ngang qua cầu thang, thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang từ dưới đi lên, lập tức bước vào trước cửa lớp 11/10.
Trên tay người đàn ông mang theo một cái túi giấy, Tạ Phỉ liếc mắt nhìn logo phía trên, nhận ra đó là một nhãn hiệu hơi bị xa xỉ.
Trực giác nói cho Tạ Phỉ, người này tới để mang quần áo cho Cố Phương Yến.
Khó trách trước đấy không cho mình đi mua quần áo. Nghĩ kỹ lại cũng phải, xung quanh trường học toàn bán mấy loại áo thun mấy chục mấy trăm đồng, sao có thể xứng với Cố đại thiếu gia được?
Đến gần cuối tiết thứ tư của buổi chiều, mây trên trời tích đọng cả ngày rốt cuộc cũng thả mưa xuống, đánh xôn xao vào mặt đất, làm tất cả mọi người đang có tiết thể dục trên sân vội vã chạy về lớp học.
Chờ đến khi tan học, cơn mưa này vẫn không dừng lại, rất nhiều người đều oán thán. Tạ Phỉ mặt không đổi sắc, lấy ra từ trong hộc bàn cái ô che nắng đã đầu tư 38 nguyên nhân dân tệ mua được, đi khỏi khu dạy học.
Vưu Sâm bị mưa to chặn ở cửa nhìn thấy Tạ Phỉ, không nói hai lời chạy đến chui vào dưới ô của cậu. Nhưng mưa thật sự rất lớn, không bao lâu bả vai và phía sau lưng hai người đều bị ướt nhẹp.
Hạt mưa từng giọt từng giọt rơi lộp độp trên mặt ô, động tĩnh cực kỳ lớn. Vưu Sâm lo lắng nhìn thoáng qua nói: “Cái ô này sẽ không bị mưa xuyên thủng đi?”
“Chắc là… không đâu?” Tạ Phỉ cũng không quá khẳng định.
“Chúng ta ăn gì đây?” Vưu Sâm hỏi một vấn đề triết học vô cùng thâm ảo.
“Quần áo bị ướt lạnh quá, vậy ăn mỳ gạo nồi đất* đi? Cái quán đối diện đường kia kìa.” Tạ Phỉ nói.
Vưu Sâm gật đầu liên tục: “Được được được.”
Nhưng hai người ngồi vào cửa hàng mỳ gạo không lâu, liền bắt đầu hối hận đã quyết định như vậy.
Bên ngoài trời mưa, đó là chuyện ở bên ngoài, độ ấm trong nhà không những giảm, còn giảm tới bức ngột ngạt. Cùng với một hàng bếp lò trước cửa hàng và làn khói trắng chậm rãi bốc lên từ nồi đất, quả thực làm say lòng người.
Vừa rồi hai người còn cảm thấy lạnh, miễn cưỡng ăn ra một thân mồ hôi.
Sau khi ăn xong mưa còn to hơn, bóng đêm cũng đã đổ xuống, liếc mắt nhìn ra ngoài, toàn bộ thế giới đều trở nên mờ ảo mông lung.
“Đờ mờ, này phảng phất như xuyên đến thế giới Steampunk*.” Tạ Phỉ đứng ở trước quán, nhìn đường cái và con phố đối diện, đáy mắt có vài phần chấn động.
(“Steampunk” thế giới khoa học viễn tưởng có sự xuất hiện của công nghệ hiện đại, nhưng tất cả đều vận hành chủ yếu bằng hơi nước)
“Đời này tớ chưa từng thấy qua mưa lớn như vậy.” Vưu Sâm có chút hoảng hốt.
Đúng lúc này, trên lối đi bộ cách không tới mười mét, có một người vui vẻ phấn chấn phất tay với Tạ Phỉ: “Á, tiểu Tạ, các cậu cũng tới chỗ này ăn cơm sao?”
Người nói chính là Hạ Lộ, Cố Phương Yến và Đoạn Nhất Minh đi ở bên cạnh. Trên tay cả ba Alpha này đều cầm ô, cán ô đen dài trông thật thanh tịnh, lại đều mặc sơ mi trắng, chỉnh chỉnh tề tề, phảng phất như đang đi đưa tang.
Tạ Phỉ bị chọc cười. Đột nhiên, cậu nhìn thấy cái gì, sắc mặt liền biến đổi: “Các cậu cẩn thận một chút ——”
Vừa dứt lời, liền thấy cái ô của Hạ Lộ bị thứ gì đó xuyên thủng. Đó là những viên hình tròn màu trắng, cách Hạ Lộ có mấy centimet, gần như sượt qua chóp mũi cậu ta mà rơi xuống đất.
Hạ Lộ ngay cả “đậu xanh” cũng chưa kịp kêu, sợ tới mức mặt trắng bệch, sững sờ ngay tại chỗ. Cố Phương Yến duỗi tay túm bả vai cậu ta, nhanh nhân kéo cậu đến dưới mái hiên quán ăn kia.
“Ôi đệt mưa đá kìa!”
“Mau tránh, mau tránh!”
Người trên đường sôi nổi tìm chỗ trú, không đến ba giây, dưới mái hiên của cả con đường chen đầy người. Tạ Phỉ vừa vặn đứng cũng một chỗ với Cố Phương Yến, cậu hơi dịch người sang bên kia một chút, để miễn khỏi chạm vào cánh tay người kia.
“Cậu không sao chứ?” Đoạn Nhất Minh hỏi Hạ Lộ.
“Thân thể không có việc gì, nhưng tâm lý thì có chuyện đó.” Hạ Lộ nhìn cái ô màu đen trên tay bị thủng một cái lỗ, vỗ vỗ ngực, lòng còn sợ hãi: “Mẹ ơi đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra tớ gặp phải chuyện này, nếu rơi lệch một tí, không chừng tớ phải vào bệnh viện luôn rồi.”
Tạ Phỉ an ủi cậu: “Đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời.”
“Mượn cát ngôn của cậu.” Hạ Lộ nói.
“Chúng ta làm thế nào trở về đây? Mười mấy phút nữa là vào học rồi, cơn mưa này mười phút có thể tạnh không vậy?” Vưu Sâm nhìn di động.
“Trời mới biết.” Đoạn Nhất Minh nói, “Dứt khoát đừng trở về nữa, gọi điện thoại xin phép thầy cô nghỉ học… nghỉ vì mưa đá ha ha ha ha!”
“Cho dù xin nghỉ được rồi, cũng chỉ có thể chôn chân ở chỗ này nhìn biểu diễn mưa đá, ngay cả quán net đối diện cũng không đi được.” Vưu Sâm buông tiếng thở dài, “Sớm biết sẽ như vậy đã không đến bên này ăn cơm… ”
Này hai người một người đứng bên trái, một người bên phải, cách ba người Tạ Phỉ, Cố Phương Yến còn có Hạ Lộ mà vẫn nói chuyện như không có chướng ngại vật.
Tạ Phỉ liếc nhìn Vưu Sâm một cái, im lặng không lên tiếng lui về phía sau một bước, tiếp theo duỗi tay túm Cố Phương Yến, cũng kéo người ta lùi lại. Hạ Là người cực kỳ có mắt nhìn, học theo hai người lui về phía sau. Vì thế năm người đang đứng thẳng tắp bỗng ở giữa lại bị lõm xuống. Giữa Vưu Sâm và Đoạn Nhất Minh không còn trở ngại.
“Cho dù cậu ăn cơm ở bên đó, mưa đá lớn như vậy cũng trở về không…” Đoạn Nhất Minh đang nói bỗng nhìn thoáng qua bên cạnh, tiếng nói đột nhiên im bặt.
Vưu Sâm cũng chú ý tới điểm này, khuôn mặt lộ ra vài phần mất tự nhiên. Cậu lùi lại cạnh Tạ Phỉ, cứng ngắc nói lảng sang chuyện khác: “Cậu tìm được đối tượng ‘giúp đỡ người nghèo’ chưa?”
“Không tìm.” Tạ Phỉ nghẹn cười.
“Vậy đến tiết hoạt động nhóm cậu phải làm sao bây giờ?” Vưu Sâm hỏi:
Nụ cười trên mặt Tạ Phỉ biến mất trong nháy mắt, khiếp sợ hỏi: “Đùa cái gì vậy hả?”
“Mỗi tuần đều có một buổi hoạt động nhóm, không phải ngày mai, không phải ngày kia, là vào thứ tư mỗi tuần, cũng chính là tối hôm nay đó.”
Vưu Sâm cười đầy thâm ý. Thấy Tạ Phỉ không vui, cậu sẽ vô cùng vui vẻ.
“Trương học này của các cậu bị cái gì vậy?” Tạ Phỉ chán không còn lời nào để nói.
Vưu Sâm: “Giáo viên của bọn này mỗi thứ tư phải tiến hành tập trung học tư tưởng chính trị, cho nên cứ đến mỗi thứ tư hàng tuần, tiết tự học buổi tối của các lớp đều sẽ được xếp đến khán phòng của trường, thống nhất để giáo viên giám sát của các lớp khác đi tuần tra quản lý.”
Tạ Phỉ: “……”
Khó trách tiết tự học buổi thứ tư tuần trước tối không có giáo viên tới.
“Anh Cố.” Tạ Phỉ quay đầu, “Cậu cũng không tìm được người đúng không?”
“Cậu ấy vẫn chỉ có một mình thôi!” Hạ Lộ cướp lời.
Trên mặt Cố Phương Yến nhìn không ra quá nhiều biểu cảm, đường cong sườn mặt lãnh ngạnh sắc bén, hắn thu mắt, thấy Tạ Phỉ nhìn qua, nhàn nhạt đáp “Ừ”.
“Nhìn xem, anh Cố đâu có sợ hãi chút nào đâu, cho nên tớ cũng sẽ không sợ.” Tạ Phỉ mở tay ra, không cho là đúng nhìn về phía Vưu Sâm. “Không phải chỉ là tự học ở khán phòng lớn thôi sao?”
Vưu Sâm cười gian một tiếng, không thèm nói nữa.
Trận mưa đá này tới nhanh mà đi cũng nhanh, nhưng mưa vẫn không tạnh.
Hết trận mưa đá mọi người lục tục tan đi, Hạ Lộ lấy cái cớ “Tớ muốn một mình che một cái ô để thoát khỏi bóng ma tâm lý”, cầm ô của Tạ Phỉ đi mất, thuận tiện đẩy Vưu Sâm không có ô sang cho Đoạn Nhất Minh. Ba người bọn họ cùng nhau đi về trường học, để lại hai người Tạ Phỉ và Cố Phương Yến phía dưới mái hiên.
Mưa bay đầy trời, màn đêm đen tối, gió thổi tới hương hoa tự nơi nào. Không biết tại sao, ở trong hoàn cảnh cùng một chỗ với Cố Phương Yến như thế này, Tạ Phỉ lại cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Mà biểu tình của Cố Phương Yến lại trước sau như một, căng ô ra, đứng giữa màn mưa và mái hiên nhìn về phía Tạ Phỉ.
Hắn đang đợi cậu đi qua.
Tạ Phỉ lập tức cong hai mắt, lộ ra một nụ cười tươi rói, chui vào phía dưới ô của Cố Phương Yến, “Cảm ơn anh Cố nhiều nha.”
Qua đường cái, đi thêm một đoạn nữa chính là trường học, học sinh đi cùng bọn họ rất nhiều. Hai người che chung một cái ô cũng nhiều, cái ô màu đen vừa to vừa rộng trên tay Cố Phương Yến đủ để che khuất hai người, bọn họ cứ như vậy biến mất giữa đám đông.
Rất mau đã đến tiết tự học buổi tối, lớp Tạ Phỉ bị xếp ở khán phòng số ba.
Trong tưởng tượng của Tạ Phỉ, chỗ ngồi trong khán phòng của trường học hẳn phải rộng như đại sảnh rạp chiếu phim Imax bình thường, xếp thành mỗi hàng dài mỗi hàng dài, trừ bỏ lối đi hai bên tường, ở giữa sẽ không bị ngăn cách. Bố cục kiểu này, ngồi một mình hay là ngồi chung cùng người khác sẽ không khác biệt nhiều lắm, mọi người đều sẽ không vì quá đột ngột mà cảm thấy xấu hổ.
Nhưng trên thực tế, Nhất Trung bày biện bàn ghế trong khán phòng giống như phòng tình lữ, mỗi hai cái ghế xếp chung một chỗ. Mệt mỏi nhất chính là, các vị trí đã bị chiếm gần hết, chỉ để lại hai dãy bàn đầu tiên là còn trống.
Có phải là đang xem phim điện ảnh đâu? Sợ ngồi hàng phía trước sẽ mỏi cổ chắc?
Tạ Phỉ cảm thấy thật sự hít thở không thông. Sắp xếp thành như vậy, bất luận cậu lựa chọn ngồi chỗ nào, đều sẽ bị thấy rõ cực điểm. Bạn học phía sau vừa ngẩng đầu là có thể thấy cậu, giáo viên tuần tra vừa vào cửa ngay lập tức sẽ đối diện cậu. Nói không chừng còn sẽ đi qua quan tâm hỏi han cậu xem vì sao không có bạn cùng nhóm.
Sớm biết rằng cái trường này nhiều “Hạng mục đặc sắc” như vậy, dù thế nào cậu cũng nhất quyết không chuyển tới!
Ngay khi Tạ Phỉ còn do dự rối rắm có nên dứt khoát về lớp luôn không thì phát hiện một tia hy vọng ở chỗ kế cửa sổ của hàng ghế trống kia.
—— bên cạnh Cố Phương Yến không có ai hết!
Tác giả có lời muốn nói: Đi đi! Mau đi qua!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...