-Mọi người cứ đi trước đi.
Leon trả lời lời đề nghị của Kai.
Có vẻ công việc quan trọng lắm, từ sáng đến giờ cứ thấy Leon cấm cúi vào máy tính, không thì lại đi kiếm tài liệu, không thấy ngơi tay.
Trong khi mấy người còn lại mặc dù bận nhưng còn nói chuyện với nhau vài ba câu làm không khí căn phòng không đến nỗi quá căng thẳng.
Hạ Băng đứng dậy định đi theo Kai nhưng có chút chần chừ, nhìn qua anh chàng bốn mắt đang bận rộn.
Dường như hiểu được, Kai nói:
-Đi thôi, em đừng lo.
Anh ấy là vậy đó, lát nữa đem cơm lên là được rồi.
Hạ Băng gật đầu đi theo ba người còn lại ra khỏi phòng.
Nhà ăn nhân viên là một khu riêng biệt, cách tòa chính một con đường nhỏ, nơi này đặc biệt khiến con người ta cảm thấy thoải mái.
-Cây nhiều ghê!
Hạ Băng nhìn hàng cây xanh mướt trước mắt mình không khỏi cảm thán.
Uri cười:
-Vừa có thêm oxi lại có chỗ để nghỉ ngơi nhỉ!
Hạ Băng gật đầu tán thành.
Thật đúng là ngưỡng mộ người đã nghĩ ra ý tưởng này.
Vừa định hỏi là ai, lời chưa ra khỏi miệng thì bên tai đã nghe tiếng:
-Này, lời đề nghị lúc sáng cô cân nhắc thử xem.
Hôm nào rảnh chúng ta đấu thử.
Nghe thôi đã biết ai rồi.
Hạ Băng dứt khoát:
-Tôi có quyền từ chối đúng chứ?
William xụ mặt, nhảy cẩn lên:
-Cô đang từ chối? Sao vậy? Sợ thua tôi à?
Hạ Băng thản nhiên đi theo Kai và Uri, cô nói:
-Anh đừng có dùng chiêu khiêu khích.Tôi sẽ không vì vậy mà đồng ý đâu.
-Nè nè, đấu một trận đi, nghe nói cô rất mạnh mà, tôi muốn xem thực lực của cô tới đâu.
William mặt dù lớn hơn Hạ Băng nhưng cũng chỉ có 1 tuổi, lời nói ra trong phút khẩn trương có hơi nhanh.
Câu nói vừa rồi chẳng phải là đang nghi ngờ về năng lực của cô hay sao? Mà Hạ Băng trước giờ luôn không thích điều này.
Cô lập tức dừng bước:
-Anh đây là có ý gì?
Không khí đột nhiên căng thẳng.
William hơi sững sờ trước thái độ này của Hạ Băng.
Không ngờ cô lại có phản ứng lớn như vậy.
ANh cũng biết mình cũng hơi quá lời rồi, nên im lặng.
Kai nhanh chóng gỡ rối:
-Hiểu lầm thôi.
Hạ Băng, em đừng giận nó nhé.
Tính tình nó còn bộp chộp, sơ ý thôi, William nó không có ác ý.
Hạ Băng cũng hiểu, nhưng việc năng lực của mình bị người khác nghi ngờ thì không dễ chịu chút nào.
-Em cũng phản ứng hơi quá rồi.
Em xin lỗi, làm mọi người không vui.
Cô biết phản ứng vừa rồi đã làm không khí thay đổi, về khoảng nóng tính hình như chưa cải thiện được.
Sau này phải cân nhắc lại.
-Được rồi, chúng ta đi thôi, đừng chậm trễ nữa, hình như ngày càng đông rồi.
Đi đi, anh muốn ăn sườn xào chua ngọt, không còn là tại mấy đứa đó.
Uri trách móc.
Ở nhà ăn này anh chỉ đam mê mỗi món đó thôi.
Nói xong ba chân bốn cẳng lôi Hạ Băng và William đi.
----
Ôi trời.
Nhà ăn đông kịt.
May mà vẫn xếp hàng đâu vào đấy.
Nhưng có một điều kì lạ là Bốn người vừa bước vào nhà ăn ồn ào lại trở nên tĩnh lặng như tờ, ánh mắt của mọi người đều hướng về họ, nhìn giống nhìn sinh vật lạ.
Ba người đàn ông cứ như vậy xảy bước đi vào, có vẻ như họ đã quen với việc này rồi.
Mặc dù không ngại khi bị nhìn vì khi thi đấu những trường hợp này là hiển nhiên.
Nhưng Hạ Băng phát hiện đa phần ánh mắt đều hướng về phía mình thì phải.
Đủ loại ánh mắt từ dò xét, đánh giá, mỉa mai, ngưỡng mộ loại nào cũng có.
Đi một lúc thì có tiếng xầm xì.
Rõ ràng đang bàn tán về cô.
Tính Hạ Băng không thích tof mò, lại chẳng để ý đến người khác nghĩ gì.
Cô tin chỉ cần cố gắng làm việc là được, làm đúng bổn phận của mình thì tội gì phải sợ ánh nhìn dò xét của họ.
Sợ thì chẳng làm được gì, lại chẳng thể đáp ứng được tất cả ý muốn của họ.
Ở môi trường này chín người mười ý, cô chẳng hơi đâu mà phải làm vừa lòng tất cả mọi người.
Cô là cô, làm tốt việc của mình trước đã.
Thấy Hạ Băng giống như hơi e dè Uri lúc nãy vừa thoắt đi đâu đó, hiện tại trên tay là hay khay đồ ăn đầy ú ụ.
Anh vui vẻ nói:
-Không cần để ý đến họ.
Không biết em thích ăn gì, anh lấy một phần giống anh luôn.
Món này ngon lắm đó, chúng ta kiếm chỗ đợi hai đứa kia đi.
Anh chàng này không nghĩ đến lại là người có tâm hồn ăn uống đến vậy, nhìn đồ ăn mà khuôn mặt rạng rỡ chưa kìa.
Hạ Băng không kén ăn:
-Em ăn gì cũng được.
Em cảm ơn!
-Ơn nghĩa gì chứ.
Có thể giới thiệu với em món ăn này là anh cảm thấy vui lắm rồi.
Không biết món này ngon đến cỡ nào mà người này lại năm lần bảy lượt giới thiệu nhỉ?
Hạ Băng và Uri tìm được một chỗ ngồi ở góc khá khuất, để không ai làm phiền chăng?
Khoảng 5 phút sau Kai và William mới bê đồ ăn đến.
William phàn nàn:
-Đông khủng khiếp.
Anh làm sao mà mua được nhanh vậy hả?
Câu hỏi đang hướng về khuôn mặt hạnh phúc ăn sườn xào chua ngọt kia.
Uri đáp lại cũng đủ thấy sức hút của món này:
-Vì có sườn xào chua ngọt.
Quá mất hình tượng rồi.
Hạ Băng có chút hiểu vì sao chọn nơi có góc khuất như thế này, chắc là để tránh mất hình tượng.
Ai mà ngờ được người đàn ông lịch lãm khiến bao nhiêu cô gái gào thét ngoài kia lại có bộ dạng này chỉ vì một ăn chứ.
Nhưng cũng chính vì vậy Hạ Băng cảm thấy mình dường như được công nhận vậy, Uri không ngại trước mặt cô chứng tỏ anh không xem cô là người ngoài.
Kai đặt khay ngồi kế bên Hạ Băng lắc đầu trước anh mình:
-Anh ấy trước giờ đều như vậy, em đừng để ý nhé.
-Không đâu ạ.
-Ăn giống hổ đói, mất hết hình tượng đi.
William vốn dĩ chẳng sợ ai, nhất là ông anh hai ngồi kế bên mình.
Vài phút sau, khay sườn xào chua ngọt đầy ắp đã được giải quyết xong.
Uri cười thỏa mãn trở về dáng vẻ lúc đầu.
NHìn mấy đứa em của mình đang ăn cơm.
Anh hướng về phía Hạ Băng hỏi:
-Em hình như chưa có tên tiếng anh phải không?
(Mọi người đoán xem Hạ Băng có tên tiếng anh là gì nhé!)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...