Như Ý đến ngay sau đó, tìm tên của Hạ Băng, cô cũng bất ngờ không kém.
Như Ý cố tình nói lớn thị uy trước Phương Tú Vi:
-Aiza, Băng à, cậu được nhận vào tập đoàn N của Ngô thị kìa.
Chắc có người nào đó chắc đang tức tối trong lòng lắm đây.
Phương Tú Vi nghiến răng, tay nắm lại, bộ dáng trở nên hung dữ hơn.
Cô ta quay ra nói với dáng vẻ khinh thường, giọng có phần lớn cố tình lôi kéo đám đông, cô ta nói:
-Ai mà chẳng biết N từ trước đến nay không nhận thực tập sinh.
Cô có chắc trường không in lộn chứ.
Thấy mọi người đang bàn tán sôi nổi thì Phương Tú Vi mới nói tiếp, lời nói càng khiến người ta khó chịu, nó giống như một con dao đang chĩa mũi nhọn về phía Hạ Băng.
Cố tỏ vẻ hốt hoảng như nghĩ ra được điều gì đó:
-A, nếu không thì...có khi lại được lãnh đạo nào đó để ý cũng nên.
Tôi nói có phải không? Sao vậy? Cô đang im lặng...hả! lẽ nào tôi nói là thật?
Đám người xung quanh hóng chuyện được dịp ồn ào:
-Đây là có ý nói Hạ Băng được bao nuôi sao?
-Tôi nói mà, cô ta làm sao có thể vào N thực tập được, ngoài lí do kia ra thì cũng chẳng còn lí do nào khác.
Tất nhiên có nhiều ý kiến trái chiều nhau:
-Tôi thấy không có khả năng đó đâu.
Hạ Băng cậu ấy rất tốt, còn giúp tôi vài lần nữa mà.
-Aiza, vậy là cô không hiểu rồi, vì quyền lợi con người ta có thể làm tất cả đó nha...!
-Thôi thôi, xem kịch đi, ở đó mà cãi lộn.
-...!
Hạ Băng vốn dĩ đã không còn nhiều kiên nhẫn từ nãy giờ rồi, nếu bây giờ cô không nói gì, để người ta ngồi trên đầu mình thì đây không phải là cô rồi.
Với lại, cây ngay không sợ chết đứng.
Phương Tú Vi tất nhiên không bỏ lỡ cơ hội rồi, không cần biết Hạ Băng định nói gì, cô ta liền đánh đòn phủ đầu:
-Cô không nói gì, chẳng lẽ lời tôi nói làm cô chột dạ rồi? Không giải thích gì sao?
-Cô nói liền mạch như vậy có để người ta nói sao? Mẹ tôi có dạy phải đợi người ta nói xong rồi mình hãy nói, nếu không sẽ rất bất lịch sự.
Còn nữa, mẹ tôi còn dạy không nên cướp lời của người khác nếu không ra đường người ta lại đánh giá nhân phẩm của mình.
Tôi đây là chỉ nghe theo lời mẹ dạy thôi, dù sao cũng được ăn học dạy dỗ đàng hoàng mà, một đứa nhóc 5 tuổi đã được học những điều này rồi.
Chẳng lẽ một chút đạo lý này thiên kim tiểu thư như cô đây lại không biết sao?
Bởi vậy mới nói đừng chọc vào phụ nữ, nhất là bộ ba An Thiên Như Ý và Hạ Băng, đều không có kết cục tốt đâu.
Lời Hạ Băng nói mặc dù rất bình thường nhưng nghe cũng đủ biết đang ám chỉ điều gì rồi.
Phương Tú Vi nghiến răng nghiến lợi.
Lời Hạ Băng đây là đang chửi xéo cô.
Nhưng người này đã cắn rồi vẫn chưa có ý định buông đây mà:
-Cô nói xem, tại sao bao nhiêu người ở đây chỉ có một mình cô được thực tập ở N?
Như Ý nắm được trọng điểm cười khinh bỉ:
-Có vậy mà cũng hỏi.
Làm ơn trước khi hỏi suy nghĩ dùm cái, cô xem lại bảng xếp hạng thành tích đi nhé.
Ở đó gây chuyện.
Phương Tú Vi nhất thời câm nín.
QUả thực không thể cãi lại.
Bởi vì Hạ Băng đứng thứ hai của chuyên ngành sau An Thiên, Như Ý xếp ba, còn cô ta thì xếp thứ tư.
Lại là ba cô gái của chúng ta ôm trọn nhất, nhì, ba.
Cũng bởi vì việc này mà Cô ta mới cảm thấy ghét cay ghét đắng mà luôn tìm cách kiếm chuyện, gây hấn với nhóm Hạ Băng suốt.
Lần này thật sự giống như tự vả vào mặt mình rồi.
Đám đông xung quanh bắt đầu đổi khuynh hướng thảo luận sang nói tốt cho Hạ Băng rồi.
Như vậy vẫn chưa là gì đâu.
Người xuất hiện sau cùng mới làm cho Phương Tú Vi hận không có chỗ trốn vì xấu hổ.
Chuyện là đang căng thẳng thì đám đông dạt ra, Trí Vĩ xuất hiện cùng với thư kí.
Anh thờ ơ nhìn Phương Tú Vi.
Ánh mắt cũng không quên nhìn qua chỗ Hạ Băng.
Trong lòng thầm đánh giá:
-Hôm nay là quần jean với áo phông sao? Lại chỉ dùng son thôi.
Cô nhóc này cũng thật là giản dị quá mức rồi.
Nhưng sao vẫn không hết đáng yêu vậy nhỉ?
Như Ý tìm được chỗ dựa, nếu không làm người đáng ghét kia mất hết mặt mũi thì cô không mang họ Cao rồi.
-Anh Trí Vĩ, anh là phó chủ tịch của N, hiện tại anh có thể nói rõ về việc tuyển thực tập không? Ở đây có người không phục với quyết định này.
Trí Vĩ liếc nhìn Phương Tú Vi, khiến cho cô ta sợ mất mật.
Anh nói, ngữ điệu lạnh như băng:
- Năm nay N phá lễ tuyển thực tập sinh, về việc chọn ai chúng tôi tin cậy vào quyết định của nhà trường.
Nếu có thắc mắc thì vừa hay tôi định gặp thầy hiệu trưởng đây, chúng ta có thể cùng hiệu trưởng đối chất rõ ràng.
Nói xong, Trí Vĩ rời đi, nhưng thư ký nghe theo chỉ thị của anh, di theo anh cũng học không ít khí thế áp bức.
Thư Kí nghiêm giọng nói:
-Không nói thì trong lòng mỗi một người ở đây chắc cũng biết rõ ai là người xứng đáng rồi.
Chúng tôi mong là việc nghi ngờ này sẽ không xảy ra một lần nào nữa, vì nếu làm lớn chuyện này ảnh hưởng đến N thì chúng tôi có thể gửi đơn kiện làm ảnh hưởng đến danh dự của công ty.
Xin chào!
Nói đến đây đám đông đã tản bớt, Chẳng ai muốn tự tìm rắc rối cho mình cả.
Như Ý được một phen hả hê nhìn vẻ mặt khó coi của Phương Tú Vi.
Hạ Băng nhìn đồng hồ nhắc nhở Như Ý:
-Tới giờ đến câu lạc bộ rồi, chúng ta đi thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...