Ngày Cuối Cùng Của Thế Giới


Thứ đầu tiên hắn thấy là một vùng đỏ nhuộm dọc đáy mắt, từ bộ não nhăn nhúm bị xẻ đôi lộ ra hình thù quái dị, tuỷ sống bị chặt ngang một cách hoàn mỹ như đã được căn đo đong đếm, đến các cơ quan nội tạng cùng một phần quả tim bị chẻ lệch vẫn còn đập vì kinh hãi.

Tâm thất tiếp tục co tống mấy đợt máu tràn ra ngoài vết rách, nóng hôi hổi, nhưng dần dần vơi bớt như sinh mạng của hắn ta.
Máu không bắn lên người Cẩm Mặc đứng gần nhất, nhưng Thiên Ân đứng cạnh đã hứng trọn.

Đáy mắt cô tràn ngập kinh hãi cùng không thể tin, tay chân không biết để đâu cho phải, dường như còn ngỡ ngàng vì sự việc xảy ra quá nhanh.
Tiếng hét thất thanh phát ra từ những người xung quanh và tại những điểm giáp ranh giới sống chết, như một công tắc khởi động lại cơ thể đã chết cứng.

Thiên Ân theo phản xạ giơ tay muốn đón lấy nửa cái xác, nhưng lại không biết để tay vào đâu để ôm trọn, sợ rằng chính bản thân sẽ kết liễu đi hơi thở cuối cùng của người yêu mình.
Cẩm Mặc quay đầu đi chỗ khác, ôm bụng bịt miệng.

Hắn cảm thấy đống táo chưa kịp tiêu hoá đột nhiên bừng lên như thiêu cháy lớp niêm mạc dạ dày, nuốt trọn lấy hắn từ trong ra ngoài, vô cùng khó chịu.
Tại sao Bạch Tứ lại chết ngay trước mắt hắn? Cậu ta chưa từng phạm luật mà?
Cẩm Mặc có suy đoán, hắn cố gắng từ trong dòng người hỗn loạn nhìn đến trên cầu thang sáng đèn ánh lên từ vũng máu.

Những cái xác không hoàn thiện đỏ chói, một kẻ vì đám đông xô đẩy chạy tán loạn mà bị đẩy lên cầu thang bộ.

Tức khắc, phần tay giơ ra muốn tiếp đất bị mài đi thành hỗn hợp máu thịt.

Có thể do Cẩm Mặc đang tập trung vào người đó, nên tiếng hét của hắn ta đặc biệt rõ ràng như muốn xuyên thủng màng nhĩ.

Đột nhiên có giọng nói khác đè lên:
"Ở yên trong sảnh! Không được phép bước chân ra ngoài!"
Nhưng cục diện thật sự rất hỗn loạn, Cẩm Mặc cuối cùng cũng không chịu được mà đưa tay lên bịt tai.

Thanh âm trở nên ù ù đặc đặc rồi dần lắng xuống, hắn mới có dịp tập trung vào Thiên Ân.
Cô gái nhỏ vẫn chưa hết bàng hoàng, đối diện trước thân xác còn chút hơi ấm, nước mắt vô thức chảy ra từ hốc mắt, tí tách chảy trên sàn nhà.

Cô gái mở miệng muốn nói, lại không thể thốt ra bất cứ ngôn từ nào.

Toàn thân đều bị tuyệt vọng bủa vây.
Cẩm Mặc lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này, không biết nói gì, chỉ trầm mặc đứng trong góc.
Quy tắc đã định ra chắc chắn Thần Vu sẽ không mong muốn phá vỡ nó.


Hắn chưa từng thấy ai dám giở trò trước mặt Thần Vu, hoặc là vì chưa được phép nhìn thấy; nên hắn chỉ có thể nghĩ tới việc chuyện này do tên kia bày ra.
Cẩm Mặc vô thức nhìn vào điện thoại.

Như chớp lấy thời cơ, thông báo đỏ đen đã vội vã hiện lên: [Xin người chơi chờ ở khách sạn Quý Tài một đêm.

8 giờ sáng hôm sau công bố nhiệm vụ ngày 1.

Chúc người chơi một buổi tối an lành.]
Cẩm Mặc chờ còn không kịp.

Trong lúc đám đông còn đang tiêu hoá tin tức mới nhận được trong đầu, hắn đã vội vã lách qua dòng người đi đến vị trí thang máy, tiến vào.
Những người xung quanh thấy hắn không có ảnh hưởng gì, nhưng vẫn chần chừ chưa dám cất bước.

Mở đầu đầy máu me, ai biết phía sau còn những thứ đáng sợ gì? Dưới sảnh lớn có khả năng tìm được đồng bạn, còn hơn phải mạo hiểm một mình.
Trước khi cửa thang máy đóng lại, Cẩm Mặc chú ý có một người đứng cách đó không xa cũng đang dõi mắt nhìn hắn, tuổi vẫn còn trẻ, nhưng ánh mắt lại sắc bén lạ thường.

Con ngươi ghìm chặt lấy hắn vào sâu thẳm đáy vực.
Cẩm Mặc bấm lên tầng 13, quay trở lại căn phòng tổng thống xa hoa của mình.

Hắn ném điện thoại lên giường, mở tủ quần áo ý đồ muốn đi tắm.

Tuy răng trên người không có lấy một vệt máu, nhưng dù sao cũng đứng gần như vậy, cùng với hơi người dồn dập trong sảnh lớn, Cẩm Mặc sắp bị bức bí tới chết.
Hắn giơ tay lên định lấy một bộ quần áo khác, đột nhiên để ý tới bàn tay trái vừa bị nắm.

Bạch Tứ vừa có ý đồ hợp tác lâu dài với hắn, nên muốn cả ba đều sống sót.

Vì vậy nhờ vào hình thể cao lớn của mình mà kiếm được một góc nhỏ, vội vàng kéo tay hắn đi vào, tính ra cũng là có ý tốt với hắn.

Cẩm Mặc suy nghĩ một hồi, cầm điện thoại lên gọi cho Thiên Ân.
Quả nhiên vẫn không bắt máy, Cẩm Mặc thở dài chẳng muốn quay lại sảnh lớn đầy ắp người, đành phải vào nhà tắm tắm qua một lượt giết thời gian.
Lúc ra ngoài điện thoại đã thông báo cuộc gọi nhỡ, Cẩm Mặc lười biếng vẫn quấn khăn tắm gọi lại.
Lần này không cần chờ lâu Thiên Ân đã bắt máy, nhưng chẳng nói gì.

Cẩm Mặc suy nghĩ một hồi, hỏi: "Cô tính như thế nào?"
Thiên Ân đương nhiên chẳng biết làm gì, giọng nói nghèn nghẹn vang lên, nghe thật sự như một người khác: "Tôi không biết,...tôi không biết phải làm gì nữa.

Anh giúp tôi được không? Giúp tôi xem tôi cần làm gì...Tôi..."
Cô gái không thể hiểu nổi tâm trí mình, cô im lặng, đầu dây bên kia cũng trầm lặng một hồi, âm thanh từ tính vang vào tai khe khẽ: "Những cái xác xung quanh còn rất nhiều, khách sạn chắc chắn sẽ đưa đi dọn dẹp.

Nhưng vì số lượng lớn và không được phép rời khỏi khách sạn nên chỉ còn cách hoả thiêu.

Cô có thể tìm thêm một cô gái nữa để ở chung, hoặc có thể lên phòng tôi.

Nhưng mọi chuyện tiếp theo trách nhiệm đều thuộc về cô."
Thiên Ân bị đả kích một chút, lí trí với tinh thần cứ quay mòng mòng sắp sụp đổ đến nơi: "Tôi...tôi không nỡ rời xa anh ấy.

Tôi không muốn anh ấy biến mất..."
"Vậy cô có thể hoả thiêu cùng anh ta, đảm bảo đó sẽ là sự lựa chọn ngu ngốc nhất cô làm."
Thiên Ân cảm thấy trong lòng đột nhiên bừng lên lửa giận, cô hét vào điện thoại như tuôn hết toàn bộ uất ức trong lòng: "Anh có còn là con người không vậy?!!" - Rồi cúp máy.
Cô nước mắt lã chã khóc ròng, nhìn người mình yêu đã mất đi sự sống nằm dưới đất.

Lí trí như sợi dây rối tung lên, cảm xúc vỡ oà đè nặng khiến trái tim trĩu xuống, tựa một màng ni lông mỏng đựng đầy nước đục, chực chờ vỡ toang.

Xung quanh người thì tò mò tiến tới nhìn, rồi ôm bụng chuồn mất, kẻ thì hờ hững lướt qua.

Có người tốt bụng thì lại gần hỏi thăm an ủi, nhưng Thiên Ân chẳng dám đáp lại, chỉ sợ mình mở miệng là sẽ oà khóc lên.
Trong khách sạn dường như chỉ cô độc một mình cô.
Bỗng một bóng người cao lớn lướt tới trước mặt Thiên Ân, hắn ta cúi xuống, thật tâm hỏi han cô gái: "Cô ổn chứ?"
Thiên Ân sau khi chửi tên kia xong lòng tức khắc nhẹ bẫng, có lẽ là có lí do để giận cá chém thớt.

Cô lắc lắc đầu: "Tôi có thể tự xử lí.

Cảm ơn anh."
Hắn ta cũng không nói gì thêm, đưa ra một danh thiếp trắng: "Nếu có vấn đề gì thì liên lạc với tôi.


Nghề nghiệp của tôi có thể sẽ giúp được cô." - Rồi vững chãi bước đi tới quầy tiếp tân.
Thiên Ân cũng nhận theo lễ phép, nhìn dòng chữ đen cách điệu in trên nền trắng ghi một cái tên: Thanh Dật.
Cô tò mò ngẩng đầu nhìn theo bóng người đàn ông nọ, khí chất thật sự rất ấn tượng.

Cô đã từng nghe qua cái tên này, Bạch Tứ đã từng dự định tới phòng khám của hắn, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa nên đã suy nghĩ lại.
Thanh Dật đi tới chỗ quầy tiếp tân, gõ gõ bàn gọi lễ tân đang trốn trong hốc bàn ra, mỉm cười nói: "Tôi muốn đặt phòng."
Lễ tân ló đầu ra, nhìn thấy trai đẹp cũng hơi hốt hoảng, vội vàng chỉnh trang lại bản thân: "Vâng ạ..." - Dường như lại quên mất thường ngày mình đáp tiếp như thế nào, có lẽ do kinh hãi vừa trải qua.
Thanh Dật cũng thông cảm cho cô gái, hắn cố gắng trấn tĩnh lại người trước mắt, lên tiếng dẫn dắt: "Tôi có thể chọn vị trí phòng mong muốn không?"
Lễ tân cũng đã đỡ bàng hoàng, tiếp tục thực hiện chức trách của mình: "Vâng ạ, đó là quyền lợi của anh mà.

Tôi sẽ đưa danh sách số phòng còn trống để anh lựa chọn."
Thanh Dật cũng không ngần ngại gì, nói ra mong muốn: "Tầng 13 còn phòng trống không?"
Lễ tân nghe xong, sửng sốt đáp lại: "Xin lỗi anh vì sự bất tiện này, nhưng khách sạn của chúng tôi không có tầng 13.

Nếu anh mong muốn tôi có thể giới thiệu thêm nhiều loại phòng khác để anh lựa chọn."
Thanh Dật ngược lại bị lời nói của cô làm sửng sốt, hắn nhớ rõ chàng trai kia đaz dừng thang máy ở tầng 13.
"Vậy làm phiền cô."
Cẩm Mặc nhìn chiếc điện thoại đột ngột tắt máy, khó hiểu nhíu mày, trong đầu bắt đầu bị câu nói cuối cùng kia dẫn dắt.
Hắn chần chừ một chút, cuối cùng vẫn mặc quần áo vào rồi đi xuống sảnh lớn.
Dòng người đã được nhân viên khách sạn ổn định lại, nhưng Cẩm Mặc thấy số lượng người thật sự rất lớn, có lẽ sẽ phải ở ghép phòng.
Cẩm Mặc lo một chút, nhưng chợt nhớ tới Thần Vu.

Tên kia chắc chắn không cho hắn có cơ hội đó.
Thang máy chật hẹp chỉ có mình hắn đi xuống, trong đây vậy mà có một chiếc gương lớn.

Cẩm Mặc nhìn vào bản thân mình trong gương, chợt nhớ tới rắn nhỏ không biết đã biến đi đâu, liếc ngang liếc dọc trong gương cũng không thấy nổi cái đuôi nào.
Đến khi thang máy mở ra, Cẩm Mặc ngạc nhiên nhìn người đàn ông quen thuộc.

Thanh Dật cũng thấy hắn, gật đầu coi như lời chào, mở miệng bắt chuyện: "Cô gái ngồi kia là bạn cậu à? Tôi vừa bắt chuyện với cô ấy, tôi cảm thấy cô ấy tâm lí hơi bất ổn, mong anh có thể quan tâm một chút."
Có lẽ thấy bản thân mình đang lo chuyện bao đồng, hắn ngại ngùng cười cười: "Xin lỗi vì đã quan tâm quá đáng.

Bệnh nghề nghiệp thôi."
Cẩm Mặc cũng không để ý lắm, cười xã giao đáp lại: "Cảm ơn anh đã quan tâm.

Trông anh có vẻ chuyên nghiệp nha, nghề nghiệp của anh là gì vậy?"
Thanh Dật cười rõ ràng đã đỡ ngại ngùng hơn, cũng thuận theo tán phét: "Bác sĩ chuyên khoa tâm lí thôi.

Nếu có chuyện gì anh có thể liên lạc với tôi, nhưng tôi nghĩ anh sẽ không mong muốn được gặp tôi lắm đâu."
Cẩm Mặc bị hắn chọc cười, vui vẻ tiếp nhận tấm danh thiếp được gửi tới.


Như vô tình hay cố ý, không biết là do ai, đôi bàn tay vẫn còn khí lạnh vì chạy vội tới khách sạn Quý Tài khẽ đụng nhẹ vào lớp da non mềm ấm áp, truyền nhiệt sang đối phương, gây nên tương phản mãnh liệt rồi bắt đầu nổi đóm.
Cửa thang máy khép lại đem hai luồng suy nghĩ ác ý ngăn chặn.

Ai cũng chẳng thể nhìn thấy mặt ai, chỉ là tâm trí vẫn luôn vờn quanh đối phương, tựa như hai đường thẳng chéo nhau.
Tấm danh thiếp đột ngột bốc cháy, tuy nhiên ngọn lửa không dám tổn thương mảy may đến Cẩm Mặc.

Thần Vu đương nhiên không thể để người yêu mình cầm đồ của một giống đực khác, giống cái cũng không được phép.
Cẩm Mặc nhíu mày nhìn ngọn lửa màu đen đang cháy trên tay, khó chịu với cách xử lí không màng mặt mũi của vị Tử Thần nọ.

Chẳng may hắn bị phát hiện có mấy thứ kì kì quái quái, kiểu gì cũng sẽ ảnh hưởng tới tình trạng thu thập thông tin của hắn.

Xem ra phải nghiêm khắc giáo dục lại.
Cẩm Mặc nhìn khắp sảnh lớn lác đác người, rất dễ thấy một bóng người đang hì hục dọn xác.
Hắn tới gần, trực tiếp mở lời chuộc tội: "Cô có muốn giữ người yêu nguyên vẹn bên mình không?"
Thiên Ân nghe thấy giọng nói quen thuộc, nội dung lại càng đáng ngạc nhiên.

Cô không biết đã kiếm đâu ra được một túi bóng đen lớn, khó khăn đem người yêu bỏ vào: "Đợi mọi chuyện kết thúc chính tay tôi sẽ cho anh ấy một mồ chôn đẹp nhất."
Cẩm Mặc trở tay giúp cô đặt bàn tay phải lạnh ngắt của cái xác vào túi bóng, thật sự cảm thấy mọi chuyện ngu ngốc không thể tả: "Cô định giữ cái xác như thế nào? Cho vào tủ lạnh? Ngâm fomalin? Ai cung cấp cho cô? Cô muốn để giòi bọ đục rữa anh ấy đến khi chỉ còn xương à? Vậy chẳng thà đem đi hoả thiêu còn hơn."
Thiên Ân lên tiếng phản bác: "Quả thật vừa rồi tôi có nặng lời với anh, nhưng anh đâu cần phải cay độc với một xác chết như thế? Còn nữa..."
Thiên Ân đột nhiên im bặt giây lát: "Chuyện vừa rồi tôi thật sự rất xin lỗi vì đã chửi mắng anh.

Cảm ơn anh đã quan tâm tới tôi...Nhưng anh nên xem lại cái thái độ quan tâm của anh đi nhé!"
Cẩm Mặc cũng thoải mái hơn, tiện tay cầm giúp cô cái túi bóng đen: "Tôi sẽ cân nhắc, vậy cô có để ý tới lời đề nghị của tôi không?"
"Anh làm như thế nào được chứ? Như anh nói muốn hoàn mĩ bảo quản cái xác cần tới bao nhiêu thứ, chưa kể người yêu tôi...thân thể của người yêu tôi không còn nguyên vẹn nữa."
"Cô cứ an tâm, cho tôi một đêm, đảm bảo sáng mai cô sẽ nhìn thấy một người yêu hoàn mĩ."
Thiên Ân cũng bất lực: "...Chẳng hiểu sao tôi lại tin tưởng anh.

Chắc do anh là người bắt chuyện với tôi đầu tiên nhỉ? Lần đầu tiên lúc nào cũng quan trọng thế à?"
Cẩm Mặc đột nhiên nhớ tới một từ, buột miệng nói ra: "In vết...tuy rằng không đúng, nhưng vẫn là lần đầu tiên.

Còn vị bác sĩ kia thì sao?" - Cẩm Mặc dò hỏi.
Thiên Ân sửng sốt trả lời: "Anh quen anh ta à? Anh ấy có hỏi thăm tôi đôi chút."
"Trước lạ sau quen thôi." - Hắn viện cớ, đột nhiên hỏi một chủ đề không liên quan: "Cô không tò mò tôi sẽ làm cách nào hả? Với cái xác của bạn trai cô."
Thiên Ân vốn cũng thắc mắc nhưng lại ngại dò, sợ rằng sẽ khiến người ta phiền chán, nhận được ám chỉ liền hỏi ngay: "Làm cách nào?"
"Khâu nó lại." - Cẩm Mặc cười cười.
Lời tác giả: Sắp Tết lịch học ổn áp hơn sẽ tăng tốc tay què nhe..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận