Ngày Chia Tay Hôm Ấy Trời Mưa Rất To

Kiều Dược Dược đi tới bên cạnh cô nhỏ giọng nói: "Haiz... Cậu mau chủ động một chút, đừng ngượng ngùng nữa. Cậu nhìn những bạn học nữ này ngày nào cũng tới tìm Từ Bất Châu nói chuyện phiếm. Có lẽ không qua bao lâu họ sẽ ở bên nhau. Cậu đừng bỏ lỡ cơ hội này."

Hạ Thiên không nói nửa lời, cô nhặt bóng rổ lên đập xuống vài cái khiến nó lăn ra một bên.

Cô nhịn không được nhìn người con gái kia một cái.

Cô ấy thật xinh đẹp, liếc mắt một cái cũng có thể thấy vẻ đẹp khó cưỡng trên gương mặt kia. Thân hình cũng vô cùng gợi cảm.

Cô nhìn lại bản thân mình, bình thường tới nỗi Từ Bất Châu không nhớ nổi tên.

Không phải cô bỏ lỡ cơ hội mà là cô không có cơ hội. Vậy nên cô cứ làm một người bình thường thôi.

"Tớ không theo đuổi cậu ta." Hạ Thiên nói.

"Cậu cứ giữ trạng thái yêu thầm như vậy thì chín mười phần là không có cơ hội rồi. Người theo đuổi Từ Bất Châu quá nhiều, cậu ta còn không kịp chọn lựa sao có thể chủ động với người khác chứ."


"Bình thường thôi. Cậu ta vừa đẹp trai, thành tích lại tốt nên người theo đuổi nhiều là bình thường."


"Cậu... Cậu thật là..."

Kiều Dược Dược hận không thể rèn sắt thành thép mà chọc chọc đầu cô. Sau đó cô ấy chạy ra sân gọi Từ Bất Châu đang ngồi trên khán đài nói: "Này, cậu vào đội bóng rổ không phải để chơi hay tới nói chuyện phiếm. Mau xuống dưới này chơi bóng."

Có lẽ tâm trạng của Từ Bất Châu cũng không tệ lắm. Cậu không so đo với Kiều Dược Dược mà đứng dậy đi xuống nhận bóng từ tay của cô ấy. Chàng trai xoay người một cái, cách rổ bóng ba bước, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng đưa bóng vào lưới.

Các nam sinh lập tức kêu gào: "Bóng đẹp!"

Ai cũng có thể thấy trình độ bóng rổ của Từ Bất Châu vô cùng cao. Bóng trong tay cậu như hoà làm một cùng chơi với nhau.
Ngay cả Kiều Dược Dược cũng phải ngưỡng mộ. Con người này thành tích tốt, giá trị nhan sắc cao, gia thế lại to lớn, trình độ bóng rổ cũng không phải dạng vừa... Khó trách con gái theo đuổi cậu ngày càng nhiều, người này từ bỏ thì đã có người khác đến thay.

Đừng nói đến Hạ Thiên, ngay cả người không hiểu phong tình, trái tim sắt đá như cô ấy cũng phải rung động.

Khụ khụ, không, so với đàn ông thì bạn thân vẫn là quan trọng nhất.

Kiều Dược Dược nhìn về phía Từ Bất Châu hô to: "Từ Bất Châu, tôi lấy danh đội trưởng phân cho cậu nhiệm vụ khó đây."

Từ Bất Châu đứng dậy vuốt vuốt tóc nói: "Nói."

"Kỹ thuật bóng của cậu tốt như vậy thì giúp người mới học tập chút đi."

Từ Bất Châu dừng động tác ném bóng lại, cậu nhìn theo hướng Kiều Dược Dược chỉ.

Hạ Thiên không động đậy đứng yên tại chỗ đập bóng. Cô cứng ngắc cầm quả bóng trong tay, đập nó mấy cái đã không bắt được mà khiến bóng lăn đi mất.
Có lẽ nhận ra được được Từ Bất Châu đang nhìn mình, cô cầm bóng rổ ôm ở trước ngực, chớp đôi mắt không biết làm sao cho phải.

...

Từ Bất Châu một tay cầm bóng rổ, cậu thong dong đi đến bên cạnh Hạ Thiên. Trên người cậu còn hơi mồ hôi và nhiệt độ tỏa ra vì vận động vừa nãy.


Hạ Thiên lập tức mặt đỏ.

Cũng may... Cô cũng vừa vận động nên dù đỏ mặt cũng không sợ.

"Cậu muốn học bóng rổ?"

"Ừ..."

Từ Bất Châu cũng không nói nhiều mà đi thẳng vào vấn đề: "Nếu cậu muốn học thì tôi sẽ dạy. Nếu không có hứng thú quá lớn thì tốt nhất đừng tiếp tục vì chỉ khiến cả hai lãng phí thời gian thôi."

Hạ Thiên biết tính tình của Từ Bất Châu. Cậu sẽ không bao giờ lãng phí thời gian vào chuyện vô ích. Đây là tác phong hành động từ trước tới giờ của cậu.

Cô do dự vài giây: "Được. tớ không học nữa. tớ thật sự không có thiên phú vận động."
Từ Bất Châu gật đầu, xoay người đi làm chuyện của mình.

Hạ Thiên không hề quấy rầy cậu mà quay người chuẩn bị rời đi.

Không phải cô không nắm chắc cơ hội, chỉ là cơ hội như vậy đối với cô mà nói... Thật sự không có ý nghĩa, cô càng cùng cậu tiếp xúc càng sẽ hiện ra sự yêu thích khó kìm hãm của mình với đối phương

Cô không thể tự kiềm chế.

Tới cuối cùng người khóc cũng chỉ có mình cô mà thôi.


Bỗng nhiên, Từ Bất Châu mở miệng hỏi: "Vì sao muốn mượn "Gió cát sao trời"?"

Hạ Thiên dừng lại, cô xoay người nhìn về phía cậu.

Sau khi đưa bóng vào rổ, hai chân cậu vững vàng tiếp đất, cậu nghiêng đầu hỏi: "Người con gái ở thư viện ngày hôm đó là cậu đúng không."

"Không phải cậu không nhận diện được khuôn mặt ư? Sao vẫn nhớ tớ?"

"Cậu thường xuất hiện trước mặt tôi. Muốn không nhớ rõ cũng không thể
Hạ Thiên bĩu môi: "Tớ cũng không phải cố ý."

Ai biết trùng hợp như vậy, mỗi lần tới đều gặp cậu.

Âm thanh của Từ Bất Châu thanh toát mà trầm thấp nói tiếp: "Trả lời tôi."

Cô cúi đầu nghĩ nghĩ: "Tớ cũng muốn làm phi công, làm nữ tiếp viên hàng không giống trong "Gió cát sao trời" mà tác giả miêu tả để xem bầu trời đầy sao."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui