Cụ Úc năm nay đã ngoài 90, trông có vẻ mạnh khỏe nhưng các chức năng của cơ thể đã hết sức suy mòn, cảm mạo thông thường cũng dễ thành bệnh nặng. Mấy năm gần đây, tổ y tế phụ trách sức khỏe của cụ gần như liên tục thực hiện các biện pháp chăm sóc và hồi sức, không tính hộ lý y tá, chỉ riêng bác sĩ chủ trì thì ngày nào cũng phải có mặt để kiểm tra.
Hôm nay đến lượt theo khám của bác sĩ Lý, hiện giờ đang có một vấn đề nghiêm trọng đặt ra trước mắt ông, đó là thủ trưởng ôm vò rượu, đòi – uống – một – ly!
Nếu là lúc bình thường, ha ha, ông sẽ quả quyết ngăn cản, nhưng tình huống hôm nay hơi đặc biệt, rượu là do đích thân thông gia của thủ trưởng ngâm, do chính tay cháu ngoại trai đem tới, được rồi, đó không phải trọng điểm. Mấu chốt ở chỗ, rượu này chắc hẳn có chỗ đặc biệt!
Ý tưởng lấy một chén đem đi xét nghiệm liên tục chớp nháy trong đầu bác sĩ Lý.
Đúng vậy, lần trước cụ Úc lấy ra loại quả đỏ rực đẹp đẽ như hàng thủ công mỹ nghệ, bác sĩ Lý cũng có mặt ở đó. Đối với một loại trái cây không rõ tên họ, dù có do cháu ngoại của thủ trưởng gửi tới, còn đựng trong hộp ngọc rõ xa xỉ, nhưng để đảm bảo an toàn, ông vẫn đề nghị thủ trưởng nên đem đi xét nghiệm thì hơn. Khụ, tuy rằng thủ trưởng chẳng thèm đếm xỉa tới lời đề nghị của ông.
Không ngờ ngày hôm sau thức dậy, đừng nói là cảm mạo, ngay cả di chứng của bệnh cũ lâu năm dường như cũng tốt hơn nhiều, xuống giường đi lại cũng chẳng cần chống gậy…
Càng khiến bác sĩ Lý không khép miệng được là, bọn họ phát hiện trong máu thủ trưởng tồn tại một loại hợp chất thực vật kỳ lạ. Đúng là loại hợp chất khó hiểu này đang không ngừng nâng cao khả năng đề kháng của cơ thể, cứ như có một năng lượng sống nào đó đang rót vào cơ thể khô kiệt của thủ trưởng ấy, lạ lùng gì đâu.
Mà trước sự chuyển biến phi khoa học của thủ trưởng, chỉ có một chuyện bất thường, đó là ăn một trái cây do cháu ngoại đưa tới.
Khi ý thức được điều này, bác sĩ Lý chỉ muốn đập đầu vào miếng đậu phụ thôi. Sao khi ấy ông không kiên trì hơn, xin một mảnh vỏ nhỏ xíu xiu cũng được! Ông tin rằng phàm là người đam mê y học, đều không muốn bỏ qua loại quả thần kỳ như thuốc tiên này đâu.
Tiếc rằng một bước sa chân hận thành muôn thuở, sau đó thủ trưởng bảo vệ hai trái còn dư vô cùng nghiêm ngặt, đừng nói là xin một ít đi thực nghiệm, đến giờ còn chưa nhìn thấy lần thứ hai luôn.
Vì thế, khi cháu ngoại của thủ trưởng tiếp tục mang đến rượu ngâm từ loại trái cây đó, ánh mắt của bác sĩ Lý tức thì lập lòe sắc xanh. Quả thì chẳng có mấy nhưng rượu là cả một vò, nếu mình quỳ xuống van xin thủ trưởng ban cho một chén đem đi kiểm tra thành phần, chắc sẽ đồng ý nhỉ? Nếu khoa học chứng minh rượu này quả thật có lợi đối với sức khỏe thì thi thoảng thủ trưởng lên cơn thèm rượu, bọn họ cũng chẳng phải cố cấn đóng vai ác làm gì.
Tuy nhiên, phàm là người có thể làm việc cho lãnh đạo, ắt không phải dạng đầu óc có vấn đề, trong lòng có sục sôi đến mấy, bác sĩ Lý cũng chẳng dại mà ngay trước mặt ông cháu nhà thủ trưởng đòi đem đồ đi kiểm tra, vở vẩn lại mắc tội châm ngòi ly gián như chơi.
Ví như con gái cả Úc Liên của thủ trưởng ấy, vừa mở mồm đã châm chọc người ta biếu đồ quê mùa, ơ hay, người ta đến thăm ông ngoại, mang đồ quê đến biếu thì có sao? Là một người ngoài, bác sĩ Lý thật muốn cười vào mặt bà cô này, không biết gì còn nói linh tinh khiến người chán ghét, năng lực kéo thù hận cứ phải gọi là số dzách. Có Úc Liên thời thời khắc khắc làm bia cảnh tỉnh cho tầm quan trọng của việc cẩn thận lời ăn tiếng nói, bác sĩ Lý cũng chẳng xoắn xuýt làm gì.
Cụ Trì dùng sáp ong và linh quả ngâm rượu, rượu rót vào chén sóng sánh ánh hồng, trong trẻo thơm nồng hương hoa quả.
Cụ Úc nâng chén rượu, một hơn cạn sạch.
Mọi người: …Bước đầu tiên chẳng phải nên nhấp một ngụm, rồi vừa nêm nếm vừa thẩm vị xem ngon ngọt thế nào hay sao? T^T
Cụ ông từ xưa đến nay ngàn chén chẳng say, giờ tuổi cao sức yếu, lúc nào cũng bị cấm đoán, nhạt miệng vô cùng. Khó khăn lắm cháu ngoại mới mang cho bình rượu thuốc, mà ngay cả bác sĩ Lý cũng chẳng thấy càm ràm, tội gì không uống luôn một hơi cho đã ghiền?
“Rượu ngon!”
Cụ Úc sung sướng rót thêm chén nữa.
Quả nhiên không nên tin vào câu “chỉ một chén” ╮(╯▽╰)╭
Lúc này bác sĩ Lý lấy chính hai bình rượu ra làm đề tài, bắt chuyện với cháu ngoại trai của thủ trưởng, ý đồ tìm hiểu lai lịch của loại trái cây có ảnh hưởng đặc biệt tới sức khỏe con người mà mình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm này. Không biết cây sinh trưởng trong môi trường như thế nào? Cây gốc còn sống không? Muốn mua thì phải làm thế nào? Có phải là một sản phẩm nghiên cứu trong phòng thí nghiệm hay không?
Về quá trình có được trái quý, bác sĩ Lý tưởng tượng trong đầu một bộ phim hành động hết sức gay cấn, đặc sắc, tiền tài trí tuệ, ta lừa ngươi gạt, minh tranh ám đoạt, mạo hiểm kích thích…
Nói đến trái cây, Trì Hử xách con mều trắng đương nằm ườn trên đùi mình lên, trả lời bác sĩ Lý, “Dao Quang bệ hạ tìm được đó.”
Bác sĩ Lý: … Tôi nghĩ lằm nghĩ lốn như thế mà cậu lại bảo nhân vật chính là một – con – mèo? Đừng nói qua nói quýt như vầy chứ!
Còn bình rượu mật rắn kia nữa, Trì Hử dựng con mều nhà mình lên lắc lắc lư lư trước mặt mọi người, “Con rắn kia cũng là do Dao Quang bệ hạ bắt được.”
Dao Quang bệ hạ bị cái đồ ấu trĩ Trì 8 Tuổi cố ý quấy rối không cho ngủ, bị xách lên không trung như cái xác héo: …
Trước khi mèo cưng nổi bão, Trì Hử nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu, cúi đầu hun hun cái mặt lông, lột một thanh chocolate rượu trữ sẵn trong túi dâng lên miệng quàng thượng.
“Meo meo!”
Con ngươi màu kim lục vẫn híp thành hình viên đạn, nhưng theo sự tan chảy của socola ngọt ngào mà tiếng meo meo hàm ý cảnh cáo trở nên mềm mại hơn nhiều.
Trì Hử gãi gãi cái cằm của mèo yêu, rồi ôm rồi hôn rồi xoa xoa bụng, một người một mèo lại bắt đầu tình thương mến thương.
Bác sĩ Lý: …Nói chuyện với cái đồ cuồng mèo, có một sự mệt mỏi không hề nhẹ =_=
Bác sĩ Lý đương nghẹn lòng, nhất thời không chú ý đến bên kia: cụ Úc lão và Úc Hạo, Úc Quân Nhu, ba ông cháu bắt đầu chén chú chén anh, gọi thêm đĩa đồ nhắm là nhậu đến tối cũng được.
Úc Liên bị mọi người cho ăn bánh bơ, thấy tâm trạng của ông cụ có vẻ tốt, nén giận mà rằng: “Ba, ba xem, mấy khi nhà mình náo nhiệt thế này, con gọi Bân Úc qua nhé, để anh chị em chúng nó chơi với nhau…”
“Đừng có mơ!”
Úc Hạo phản đối ngay tắp lự, người trong nhà có thể không hiểu, nhưng bản thân hắn đã tự mình nếm trải sự khủng bố của lực lượng ma quái vô hình đó, sao có thể để Tề Bân Úc đến hại Úc gia cho được? Lúc trước hắn đã phải dồn hết can đảm, không thèm nể mặt ông nội, mạo hiểm bị đuổi ra khỏi nhà mà đánh cho Tề Bân Úc một trận, như thế mới thành công đuổi người đi.
“Vấn đề của con bác chả nhẽ bác không biết? Cứ nhất quyết đòi ở lại Úc gia là có ý gì!”
Úc Liên nghe mà biến sắc, lập tức che mặt ngồi trên ghế salon, vừa khóc vừa mắng, “Úc Hạo, mày đúng là càng ngày càng mất dạy! Thái độ của mày với người lớn như thế mà được hả? Bảo sao người ta nói mày là đồ cậu ấm! Tao và anh mày thì làm sao, mẹ con tao có một số việc nên mới muốn về đây…”
“Vấn đề của Tề Bân Úc, Úc gia không giải quyết.” Trì Hử ôm mèo Dao Quang đi tới, nói toạc ý đồ của Úc Liên, “Muốn ở lại Úc gia, hòng mượn phúc nhà họ Úc giúp Tề Bân Úc tiêu tai giải nạn, không nói đến chuyện bị người rắp tâm hãm hại, bá để tay lên ngực tự hỏi xem Úc gia mấy năm nay đối xử với bá như thế nào? Ông ngoại lớn tuổi rồi, bá không sợ ông vì hai người mà có mệnh hệ gì à?”
Đã từng bị Trì Hử không hề nể tình thân mà xử lý một lần, lần thứ hai đối mặt với thằng cháu lạnh lùng từ trong xương có thể nhìn thấu tất thảy này, Úc Liên vẫn cảm thấy có chút e ngại, ít nhất là không thể mạnh mồm như khi nói chuyện với Úc Hạo, bà ta ngoài mạnh trong yếu mà trả treo: “Gì mà lợi dụng Úc gia tiêu tai giải nạn chứ. Bân Úc nhà tao chỉ muốn báo hiếu ông ngoại thôi, chúng mày đừng có nói bậy nói bạ.”
Úc Liên thà chết cũng không chịu nhận lại còn cắn ngược, khiến Úc Hạo tức điên, còn Trì Hử thì chẳng có cảm xúc gì, bình tĩnh trả lời bà ta: “Bá, con trai lớn của bá trở về rồi đấy, anh ta tên là Từ Quy Lai. Ngẫm lại, với ân oán giữa hai người, anh ta dù chết cũng không chịu tha cho bá đâu.”
“Mày nói hươu nói vượn gì đó!” Thanh âm Úc Liên trở nên the thé, “Trì Duyên Niên mày điên rồi có đúng không!? Con tao đã chết từ vài chục năm trước rồi, nó bị tai nạn chết rồi! Mày nhắc đến nó làm gì?”
Trì Hử chẳng hề lo lắng sẽ hù chết Úc Liên, không thèm đệm nhạc mà nói thẳng luôn: “Nhắc tới Từ Quy Lai là vì đã gặp anh ta mấy hôm trước. Từ Quy Lai bảo rằng vẫn nhớ như in mẹ ruột của mình ra tay độc ác như thế nào, sai người đánh bố anh ta trọng thương, rồi còn lái xe chở ba người họ xuống sông…”
Không chỉ Úc Liên mặt cắt không còn giọt máu, mà ngay cả Úc Hạo cũng phát hãi.
Mấy ngày trước hắn cũng điều tra Từ Quy Lai, tốn bao nhiêu công sức cũng không tra ra được gì, thế mà em họ mới đấy thôi đã đào lên được rồi. Càng choáng hơn là, Từ Quy Lai trông chỉ mới như hai mươi, lại là ông anh họ đã chết vài chục năm trước của hắn, là đứa cháu mà ngay cả ông nội cũng chẳng thể gặp lấy một lần! Thế giới này thật đáng cmn sợ!
Huyết áp của cụ Úc đột ngột tăng cao, run rẩy chỉ về phía Úc Liên, “Vụ tai nạn năm đó, thật sự, thật sự là do mày… Hổ dữ còn không ăn thịt con, sao mày có thể độc ác như thế? Mày là cái đồ súc sinh…”
Năm đó Úc Liên và Tề Thừa Chí bàn chuyện cưới xin, cụ Úc mới phát hiện bà ta vẫn luôn dối gạt về sự tồn tại của một anh chồng và hai đứa con ở dưới quê, khi cụ cho người đi đón bọn họ thì nghe tin cả ba gặp tai nạn trôi sông, chết mất xác trên đường tới kinh thành.
Lúc ấy không phải cụ Úc không hoài nghi Úc Liên, nhưng không có chứng cứ xác thực, làm một người cha, rất khó có thể nghĩ về con mình theo hướng tồi tệ nhất, bởi thế hoài nghi thì hoài nghi, nhưng không có bằng chứng cụ thể, nên dù không muốn gặp Úc Liên, thì tình cảm cha con vẫn còn đó.
Úc Liên cũng hết hồn, trước sự chỉ trích của cụ Úc, mồm nhanh hơn não, bắt đầu lên cơn thần kinh: “Nếu không phải tại ông bỏ mặc mẹ con con ở dưới quê bao nhiêu năm nay, con nào sẽ lớn lên như một con bé nhà quê, tí tuổi đầu đã phải lấy một ông chồng chân đất mắt toét như thế? Đại tiểu thư nhà người ta, 16, 17 tuổi còn đang ở nhà đọc sách học đàn học múa, như một đóa hoa trong lồng kính, còn con thì khác gì bụi cỏ nơi nhà tranh vách đất, hết làm việc nhà rồi lại sinh con, còn là mẹ của những 2 đứa!”
Sau đó bà ta quay sang Trì Hử, “Mày nói Úc gia đối xử tốt với tao? Nếu tao không cố sống cố chết tìm tới cửa, đến sự tồn tại của tao bọn họ cũng đ* biết! Bà ngoại mày nhìn tao như nhìn con chuột, các bác mày và cả mẹ mày nữa, cả năm cũng đ* tươi cười với tao được một lần! Ông ngoại mày thì bất công, mỗi lần trong nhà có mâu thuẫn, bề ngoài thì có vẻ bênh tao đấy, nhưng sau lưng thì đến bù cho người ta gấp trăm gấp ngàn lần! Trong cái nhà này, tao chỉ là kẻ thừa chen vào hạnh phúc gia đình họ mà thôi!
Khó khắn lắm tao mới thoát được cuộc sống lam lũ cơ cực, thế mà sau khi biết chuyện ông ngoại mày không chỉ không giúp tao, còn muốn mang cái lũ chân đất mắt toét đấy tới sống cùng tao! Ổng muốn tao chết nhục với mấy vị phụ nhân tiểu thư khác phải không? Ổng không giúp tao thì tao tự tìm cách, này có gì sai? Mày nói Úc gia không bạc đãi tao, nhầm, tao có ngày hôm nay là do chính mình cố gắng!”
Thực tế lại một lần nữa chứng minh, đối với Úc Liên, thì nên hành động như Trì Hử, đơn giản thô bạo quẳng người đi chỗ khác, thế là xong, ngồi nói lý với bà ta, thì chỉ có mệt.
Trước khi bản thân hộc máu té xỉu, cụ Úc dù run rẩy như lá thu trong gió, cũng cố gắng kiên cường gọi cảnh vệ tới lôi Úc Liên ra ngoài, “Từ rày về sau, tuyệt đối không cho nó bước vào nhà họ Úc nửa bước, đời này tao không quen không biết cái loại súc sinh như nó!”
Được lệnh của lãnh đạo, lực lượng cảnh vệ không còn e ngại bà cô suốt ngày la lối om sòm này nữa, khóa tay bà ta dẫn ra ngoài.
“Sau khi trở về, khuyên bá nên dành thời gian suy nghĩ về chuyện con trai Từ Quy Lai của mình đi thì hơn. Nếu không tin, bá có thể sai người đi điều tra, xem xem nhóm người ra tay với ba người bọn họ năm đó, còn ai sống sót trên đời này nữa không? Đúng rồi, ông lão giúp Tề Bân Úc ấy, chắc cũng có liên quan với Từ Quy Lai đấy. Trước khi nháo loạn với nhà họ Úc, bá nên tự ngẫm xem bản thân còn có thể sống được bao lâu.”
Úc Liên nghe Trì Hử không nhanh không chậm nói một tràng mà phát run, càng nghĩ càng hãi, ý định phải làm rùm beng bằng bất cứ giá nào cũng nhanh chóng chìm nghỉm.
Úc nhị thiếu cũng giật mình, từ khi biết Từ Quy Lai rất nguy hiểm, em họ không để hắn điều tra nữa, giờ lại nhắc tới thân phận của Từ Quy Lai ngay trước mặt ông nội và Úc Liên, thứ nhất là để ông cụ tự mình mở miệng đuổi người đi, miễn cho bà ta cắn mãi nhà họ Úc không chịu nhả, tạo cơ hội cho người hãm hại. Thứ hai là khiến các thành viên trong gia đình chú ý tới cái người tên Từ Quy Lai này, để mọi người biết mà đề phòng. Thứ ba… để Úc Liên đi đối phó với Từ Quy Lai trước, thử xem khả năng của anh ta nông sâu thế nào? Em họ nhà mình muốn giúp bả tìm chết nhanh hơn hả?
Úc Hạo: Sinh vật mang tên em trai, đúng là không thể chọc vào!
Chờ lúc bác cả Úc Tái Chu về nhà sớm vì hôm nay có cháu trai tới chơi, cụ Úc sau một hồi bình tâm mới gọi con trai, cháu nội cháu ngoại cùng tới phòng sách, nghe Trì Hử thuật lại chuyện về Từ Quy Lai một lần nữa.
Năm ấy nếu anh ta không chết thì cũng phải hơn 50 rồi, sao giờ vẫn còn trẻ như vậy?
Không chỉ thế, thủ đoạn của người thanh niên này quyết đoán mà tàn nhẫn, vô cùng khó lường, thậm chí còn âm mưu một kế hoạch rất lớn!
Nghe Úc Hạo kể lại trải nghiệm của bản thân cùng một số phỏng đoán của hắn và Thích Cẩm Ninh, bla blo lược bỏ 7749 chữ.
Tuy rằng trong quan niệm của cụ Úc, chỉ cần tư tưởng của mình kiên định, thì yêu ma quỷ quái cũng chả là cái thá gì. Tuy nhiên, ông cụ sinh ở thời loạn, có rất nhiều chuyện cổ quái dù ông chưa trải qua nhưng cũng nghe người khác kể lại không ít. Bởi vậy, đối với câu chuyện đảo điên tam quan thế này, mức độ tiếp thu của ông cụ Úc… ít nhất là nghe hết được đến cuối.
Còn đồng chí Úc Tái Chu được giáo dục theo khoa học một cách bài bản, biểu tình lúc này có chút vụn vỡ. Nếu không phải cha và cháu đang ở đây, ông thật muốn tát Úc Hạo vài phát cho tỉnh.
Úc Hạo bị đánh không ít lần, vừa thấy biểu cảm trên mặt ông bố nhà mình là biết ngay bản thân sắp gặp chuyện bất hạnh, lập tức gửi tín hiệu cầu cứu tới thằng em họ.
Trì Hử tự hỏi một chút, sau đó ôm lấy pi sà đang gật gà gật gù, thương lượng một cách nghiêm túc: “Dao Quang bệ hạ, hay là ngài thành tinh cho mọi người nhìn một cái đi?”
Ba thế hệ nhà họ Úc và biểu cảm như bị sét đánh: …
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...