Ngày Bình Thường (Bình Phàm Đích Nhật Tử)

Nửa đêm Lưu Ngạn tỉnh giấc, mới đầu còn tưởng là bị bóng đè. Hiện giờ thời tiết ngày càng nóng, buổi tối ngủ anh chỉ mặc áo ba lỗ với quần đùi, nếu có lạnh thì cũng chỉ đắp cái chăn mỏng ngang bụng, để lộ hai cái đùi. Đột nhiên anh phát hiện có thứ gì đó nong nóng chạy trên đùi mình, Lưu Ngạn lạnh gáy, cả người nổi hết da gà.

Đầu tiên anh nghĩ có trộm vào nhà, vừa định la lên thì thấy người bên trên lên tiếng: “A Ngạn, tỉnh rồi à? Đừng sợ, là anh đây.”

Người lên tiếng không phải là Lăng Vân Đoan ngày ngày nhõng nhẽo qua điện thoại kia thì còn là ai vào đây nữa. Lưu Ngạn vừa thấy yên tâm, thì phát hiện bàn tay đặt trên đùi anh lại ngọ nguậy, thiếu chút nữa thì anh bật dậy: “Anh, anh làm gì đấy, bỏ tay ra!”

Lăng Vân Đoan không những không buông mà còn kề sát miệng vào tai anh thì thầm, hơi thở nóng hổi làm Lưu Ngạn vừa sợ vừa ngứa.

“A Ngạn, em nói nhỏ thôi, con còn ngủ bên cạnh đấy.”

Lúc này Lưu Ngạn mới nhớ ra Lăng Tiểu Lưu còn nằm ở bên cạnh, anh cố rướn cổ lên nhìn, thấy bé con vẫn đang ngủ ngon, dưới ánh sáng mờ mờ còn có thể nhìn được cái ngực nhỏ phập phồng theo nhịp thở. Anh đành hạ giọng nói: “Anh mau buông tay ra, đừng lộn xộn, đánh thức Tiểu Lưu bây giờ.”

“Không được, A Ngạn, anh nhớ em.” – Nói xong cả người y áp lên người Lưu Ngạn, một tay đè trên người anh, tay kia ở dưới sờ loạn.

Nếu Lưu Ngạn là mèo thì giờ phút này khẳng định là đã xù lông lên rồi, anh bắt lấy tay y: “Anh đừng —-”

“Xuỵt! A Ngạn, nói bé thôi, đừng đánh thức con.” [anh bỉ vô cùng, nhưng ta mong ngày này lâu lắm rùi   ] 

Người đang quấy rối lại còn có mặt mũi nói ra câu như vậy, Lưu Ngạn tức đến muốn thổ huyết, cũng không dám nói to hơn, chỉ có thể quẫn bách nói: “Anh buông tay ra, đừng lộn xộn nữa!”

Lăng Vân Đoan vô tội nói: “Anh không lộn xộn mà. A Ngạn, thực sự anh rất nhớ em, em để anh chạm vào em đi.”


Vừa nói, tay y vừa cố gắng rút ra khỏi tay Lưu Ngạn, không khách khí với vào trong quần áo y, thăm dò.

Lưu Ngạn giật mình, cảm giác như muốn nổ tung, cả người đều nóng, không chỉ mặt, mà có lẽ cả người cũng đỏ hết rồi.

Cái tên lưu manh không biết xấu hổ kia còn tỏ vẻ kinh ngạc trêu đùa: “A Ngạn, người em nóng quá.” – Sau đó lại cúi đầu để hai cái trán chạm nhau – “Cả mặt cũng nóng nữa. A Ngạn, em đỏ mặt vì xấu hổ sao?”  

Có người nào vô duyên vô cớ bị vuốt ve thân thể lại không xấu hổ chứ? Trên thế giới này không phải ai cũng có da mặt dày như anh, người bình thường sao có thể làm ra loại chuyện này?

“Anh... anh... anh rốt cuộc là làm sao vậy, mau, nhanh đi ngủ đi!”

Lưu manh chậm rãi nói: “Ừ, buồn ngủ rồi, chờ anh sờ xong rồi ngủ tiếp.”

Bàn tay y đã leo từ bụng lên đến ngực Lưu Ngạn, đụng vào điểm nhỏ trước ngực, còn dùng đầu ngón tay khẽ gãi nhẹ.

Cả người Lưu Ngạn run lên, thiếu chút nữa phải hét lên vì sợ. Một tay anh đè lại bàn tay đang sờ loạn trên ngực mình, một tay che miệng nhìn Lăng Vân Đoan, vừa kinh sợ vừa nhỏ giọng cầu xin: “Anh đừng sờ nữa, nhanh đi ngủ đi có được không?”

Lăng Vân Đoan nhẹ nhàng tránh bàn tay Lưu Ngạn, bướng bỉnh nói: “Không được, anh sờ xong thì ngủ.”

Lưu Ngạn thật muốn khóc, chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy, anh ấy muốn làm gì? Trúng tà chắc?

Lăng Vân Đoan tựa hộ đã nhận ra Lưu Ngạn đang sợ hãi, nhẹ nhàng an ủi: “A Ngạn, đừng sợ. Chỉ sờ một chút thôi mà, anh cũng không ăn em, em cũng không mất gì, vậy thì có gì mà phải sợ chứ, đúng không?”


Lưu Ngạn tình nguyện để y cắn một miếng thịt chứ cũng không muốn tiếp tục loại chuyện này.

“A Ngạn, em ngoan ngoãn nằm yên đi, anh chỉ sờ một chút thôi mà. Em mà cản anh thì cả hai chúng ta sẽ mất ngủ đấy.”

Đây là đạo lý gì vậy, không dưng muốn người ta làm thịt bò ngoan ngoãn nằm trên thớt để cho người chặt chém à?

Lưu Ngạn vừa xấu hổ vừa tức giận, quên cả sợ. Sờ sờ sờ, đều là đàn ông, một bó tuổi rồi chứ trẻ trung gì nữa, có gì tốt mà sờ. Muốn sờ thì đi tìm mĩ nữ trẻ trung mà sờ!

Anh cố xoay người sang một bên, quay lưng về phía Lăng Vân Đoan, không sờ soạng gì hết!

Quả nhiên Lăng Vân Đoan thu tay về, Lưu Ngạn vểnh tai nghe ngóng, không bao lâu thì thấy bên giường có âm thanh sột soạt, sau đó cả cái giường lõm xuống, vì một người nữa đè mạnh lên.

Lưu Ngạn xoay người lại, chỉnh lại gối: “Về phòng anh đi.”

Lăng Vân Đoan chọn một tư thế thoải mái, nhích lại gần Lưu Ngạn, nói: “Đây là phòng anh.”

“….Vậy em ra ngoài ngủ.”

Lăng Vân Đoan vội kéo anh lại, ôm vào trong ngực, nói: “A Ngạn, muộn thế này rồi chúng ta cũng đừng giằng co nữa, em ngoan ngoãn nằm xuống đi.”


Lưu Ngạn mặc kệ: “Anh cũng biết muộn rồi cơ à, vậy còn cứ ép bức em.”

“Được rồi được rồi, anh không sờ em nữa, được chưa?”

“Thật chứ?” – Lưu Ngạn nghi ngờ.

“Thật, thật một trăm phần trăm, em mau nằm lại đi, đừng làm con thức giấc.”

Lưu Ngạn nhìn y một hồi, quyết định tin tưởng, chậm chạp nằm lại.

Anh vừa nằm xuống, Lăng Vân Đoan lập tức lao về, vòng tay qua ôm chặt eo anh.

Cả người Lưu Ngạn cứng đờ: “Anh nói dối!”

“Thật mà, A Ngạn, anh chỉ ôm em thôi, đâu có sờ.”

Một lúc sau, tay y vẫn nghiêm chỉnh đặt trên eo Lưu Ngạn, lúc này ánh mắt cảnh giác của anh mới dịu đi phần nào, bắt đầu thiu thiu ngủ.

Tay Lăng Vân Đoan vừa động đậy, anh lập tức tỉnh lại: “Anh làm gì thế?”

Lăng Vân Đoan bất đắc dĩ nói: “Anh không bắt ép em, nhưng mà anh không thoải mái, em chạm vào anh được không?” [giờ mới thấy lưu manh đùa giỡn trai nhà lành là ntn]

Lưu Ngạn cứ nghĩ là y đau đầu hay làm sao, muốn đứng dậy bật đèn lên nhìn cho rõ, lại không ngờ Lăng Vân Đoan ôm chặt không cho anh dậy, còn cầm một bàn tay anh luồn vào trong chăn: “A Ngạn, chỗ này không thoải mái, em chạm vào nó đi.”


Cảm giác đầu tiên của Lưu Ngạn là một cây gậy nóng hừng hực, anh khựng lại hai giây, nhận ra được thứ trong tay mình là thứ gì, đầu anh như muốn nổ tung, không suy nghĩ được gì.

Lưu manh vô liêm sỉ còn nói: “A Ngạn, vuốt ve nó đi, nó cũng muốn em mà.”

“Anh… Anh, anh điên rồi!” – Lưu Ngạn đột nhiên bừng tỉnh, cảm giác như đầu lưỡi cũng không còn là của mình, anh muốn buông tay ra nhưng lại bị Lăng Vân Đoan giữ chặt. Anh vừa vội vừa giận, xấu hổ đến mức mặt bốc hơi nước. Cái thứ kia, ngay của chính bản thân mình anh cũng chưa từng chạm qua như vậy, hiện giờ trong tay lại cầm của người khác, chỉ nghĩ thôi cũng khiến Lưu Ngạn muốn bốc hơi rồi.

“Xuỵt…. Nói nhỏ thôi em. Anh không điên đâu. Nó vừa thấy em đã muốn chào hỏi em rồi. Nhưng mà em lại chẳng để ý gì tới nó cả. A Ngạn, em an ủi nó được không?”

Trời trời trời ạ….. Những lời như thế sao y có thể nói ra được chứ? Lưu Ngạn nghe xong chỉ muốn nhảy xuống cái hố nào đó quách đi cho rồi, vậy mà y còn thản nhiên bảo anh phải…vuốt ve…của y…..

“A Ngạn, anh khó chịu lắm. Em vuốt ve nó được không, xong rồi chúng ta ngủ, nếu không làm con thức giấc bây giờ.”

Lưu Ngạn sống chết cũng không thể làm chuyện này, loại chuyện thế này……

Lăng Vân Đoan cầm tay Lưu Ngạn, từng bước hướng dẫn: “A Ngạn, cứ chuyển động như thế này, được không?”

Lưu Ngạn cảm giác lòng bàn tay mình càng lúc càng nóng bỏng, vật kia còn nảy lên, dường như còn to lên nữa, giống như quái thú ăn thịt người vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra cắn người.

Anh ngây ngốc không biết phải làm sao, để mặc cho Lăng Vân Đoan dẫn dắt, tiếng thở dốc cùng hơi thở nóng bỏng phả vào tai làm cho thân thể anh cũng nóng dần lên.

Lăng Vân Đoan kề sát vào tai anh, cúi đầu cười nói: “A Ngạn, muốn anh giúp em không?”

Lúc y cầm lấy nơi đó của mình, Lưu Ngạn bật khóc. [thui rùi a đã chính thức rơi vào tay giặc rùi, chấp nhận số phận đi thui]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui