Lưu Ngạn bị dọa sợ, chạy trốn.
Từ hôm đó tới nay đã là bảy tám ngày Lăng Vân Đoan không gặp được Lưu Ngạn. Tuy rằng y không quá lo lắng, nhưng cảm giác không gặp được người nào đó cũng không mấy tốt đẹp. Y lại không thể đến tận nhà người ta tìm, sợ người khác hoài nghi, lại khiến Lưu Ngạn thêm mâu thuẫn, đành phải ở trấn ôm cây đợi thỏ.
Sau hơn mười ngày quan sát diễn biến dịch SARS, thấy cũng không còn gì đáng lo ngại, người dân cũng bắt đầu cuộc sống bình thường. Vài quán ăn vặt, quán ăn sáng hồi trước đóng cửa đã lục tục mở cửa lại, duy chỉ có quán của Lưu ngạn vẫn đóng chặt cửa.
Lăng Vân Đoan chống cằm suy nghĩ tìm đối sách, không biết nên làm thế nào để gặp được Lưu Ngạn. Ngày đó hành động của y có vẻ càn rỡ, nhưng y không hối hận.[ăn được đậu hủ rùi thì có ai mà hối hận đâu, chỉ tiết ko thể ăn thêm thui]. Y biết bản thân không thể cứ mãi dậm chân tại chỗ, như thế chỉ làm cho Lưu Ngạn càng thêm mơ hồ mà thôi, cho dù là sau này có hiểu được, Lưu Ngạn cũng sẽ chui vào vỏ ốc không chịu ra. Cho nên có thể nói nguyên nhân của nụ hôn hôm đó một phần là do không khí, một phần cũng là do kế hoạch tấn công của y.
Hiện tại vấn đề quan trọng nhất cần giải quyết chính là, làm sao để gặp Lưu Ngạn.
Ông trời nói chung vẫn không bạc đãi Lăng Vân Đoan, y không phiền não được bao lâu thì đã nhìn thấy cơ hội.
Lưu Ngạn ở nhà trốn tránh mấy ngày, hôm nay nhận được điện thoại của Lưu Tư Bách gọi về cửa hàng tạp hóa trong thôn, nói rằng cuối tháng trường học cho nghỉ bình thường, thế nên Lưu Ngạn phải lên trấn đón con trai.
Anh đã cố gắng chuẩn bị tâm lý cho mọi loại tình huống. Trấn Bình Giang tuy không lớn, nhưng cũng không nhỏ, sẽ không tình cờ gặp phải Lăng Vân Đoan đâu. Hơn nữa, đã nhiều ngày như vậy, có lẽ anh ta cũng đã về thành phố rồi. Tự trấn an bản thân một hồi anh mới xuất phát, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác lo lắng.
Dọc đường đi đến khi đón con trai về, hai bố con đều không gặp người kia. Nếu hai người cứ thế về nhà thì tốt rồi, nhưng Lưu Ngạn lại muốn ghé qua quán ăn xem thế nào, kết quả là ngay cửa quán thì gặp người.
Lưu Ngạn hoảng sợ muốn bỏ chạy, nhưng Lăng Vân Đoan nhanh hơn anh, chỉ thấy y nhanh chóng bước tới trước mặt hai bố con, cũng không chào Lưu Ngạn, mà vỗ vai Lưu Tư Bách, cười cười hỏi thăm: “Lâu rồi không gặp, Tiểu Bách cũng lớn nhanh quá nhỉ, có còn nhớ chú không?”
Lưu Tư Bách gật đầu, vui vẻ nói: “Nhớ chứ ạ. Chú là chú Lăng mà!”
Lăng Vân Đoan khen: “Trí nhớ tốt lắm, khó trách có thể thi được vào lớp chọn. Cháu giỏi hơn cả chú hồi đó rồi.”
Cậu nhóc nghe vậy nhưng vẫn khiêm tốn, chỉ cúi đầu đỏ mặt cười.
Lăng Vân Đoan lại vỗ vỗ vai cậu nhóc, lúc này mới quay sang Lưu Ngạn đang bất an, bày ra nụ cười ôn hòa như bình thường: “A Ngạn, mấy hôm nay em thế nào? Không có em một mình anh cũng không vui. Em lại không mở quán, anh cũng không biết nên đi đâu ăn cơm.”
Lưu Ngạn không nghĩ là y hỏi chuyện mình, khẩn trương vặn vẹo ngón tay, lắp bắp nói: “Tôi…Nhà tôi có chút việc…”
“Vậy à.” – Lăng Vân Đoan gật đầu, tỏ vẻ tin tưởng – “Vậy khi nào em mới mở cửa? Các quán ăn khác đều mở cửa hết rồi.”
Lưu Ngạn trả lời ngay: “Chờ vài hôm nữa đã.”
Anh vốn nghĩ là vài ngày không gặp sẽ làm Lăng Vân Đoan từ bỏ ý định, y sẽ mất mặt mà quay về thành phố. Không ngờ Lăng Vân Đoan lại cao hứng nói tiếp: “Vậy thì may quá, anh biết mấy hôm tới trường học cho nghỉ, mà hôm trước vô tình anh xem quảng cáo, thấy gần đây có mở công viên trò chơi, anh lên kế hoạch rủ em với Tiểu Bách cùng tới đó, em có đồng ý không?”
Lưu Ngạn sao có thể đồng ý, nhưng Lưu Tư Bách vừa nghe thấy mấy chữ công viên trò chơi thì hai mắt sáng lên. Cậu nhóc đi học trên huyện, bạn học trong lớp phần lớn đều là người ở đó, gia cảnh đương nhiên là cũng hơn hẳn. Hơn nữa ở lứa tuổi này, bọn nhỏ thường thích khoe khoang. Đứa thì nhà có phòng riêng, có bao nhiêu đồ chơi, hay quần áo giày dép trên người là được ai mua cho, ở trong nước có tiền cũng không mua được. Nhất là khi công viên trò trơi mới mở, có vài đứa được cha mẹ dẫn đi chơi, sau đó lên lớp ba hoa đủ kiểu, khiến cả lớp hâm mộ.
Lưu Tư Bách tuy rằng không mấy để ý, nhưng trẻ con mà, làm gì có đứa nào không ham chơi chứ, thế nên những gì cậu bạn kia kể như thuyền hải tặc, vòng đu quay vân vân cậu nhóc đều nhớ kĩ. Nhưng từ nhỏ Tiểu Bách đã rất nhu thuận, cậu nhóc không dám nói với Lưu Ngạn muốn đi đây đi kia, càng không được tiếp xúc, thì khát vọng càng nhiều.
Lời cự tuyệt của Lưu Ngạn chưa ra khỏi miệng, nhìn thấy trong mắt của con trai tràn ngập kích động lẫn chờ mong, anh cũng muốn tự dối lòng mình là không nhìn thấy, nhưng nghĩ tới con trai thất vọng, anh lại mềm lòng, do dự mãi mới hỏi lại: “Khi nào thế?”
Lăng Vân Đoan nói: “Lúc nào cũng được, ngay ngày mai được không? Em thấy thế nào?”
Lưu Ngạn cúi đầu nhìn con trai, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Tư Bách tràn ngập ánh sáng vui mừng, anh gật đầu: “Được, vậy sáng mai tôi và Tiểu Bách đến tìm anh, tám giờ được không?”
Lăng Vân Đoan trong lòng mừng rỡ: “Được, cứ thế nhé.”
Ba người chia tay, dọc đường về nhà, Lưu Tư Bách vừa đi vừa nhảy. Lưu Ngạn nhìn cậu nhóc vui vẻ như vậy, cũng bị cuốn hút theo, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
Anh chọc chọc vào má cậu nhóc: “Xấu hổ chưa kìa, lớn vậy rồi còn ham chơi.”
Lưu Tư Bách đang cao hứng nên không so đo, cười hì hì nói: “Con vẫn còn là trẻ con mà! Thầy giáo con bảo dưới 14 tuổi thì vẫn là nhi đồng, con vẫn được quà Tết Thiếu nhi đấy!”
Lưu Ngạn cũng cười: “Đúng rồi, vẫn còn khóc nhè thì vẫn là trẻ con.”
Lưu Tư Bách nhăn mặt quệt miệng: “Lâu lắm rồi con không khóc nhè.”
Lưu Ngạn làm bộ không tin: “Thật không vậy?”
“Con nói thật!”
Lưu Ngạn cười: “Ừ, con nói thật.”
“Bố không tin con!”
“Bố tin con mà, con nhìn mặt bố xem, rất chân thành đúng không?”
“Con không chơi với bố nữa!”
…..
Tối hôm trước còn nói là không thèm chơi với bố, sáng sớm hôm sau mới năm giờ, cậu nhóc đã ngồi xổm bên cạnh Lưu Ngạn, hai tay chống cằm, đôi mắt long lanh chờ mong. Lưu Ngạn vừa mở mắt, nhìn thấy một bóng đen lù lù bên cạnh, Lưu Tư Bách vội vàng nói: “Bố ơi, mau dậy thôi, đến giờ rồi.”
Lưu Ngạn bật đèn, nhìn đồng hồ thấy còn chưa đến sáu giờ, bên ngoài trời vẫn còn khá tối, anh bất đắc dĩ nói: “Còn sớm mà, chúng ta hẹn chú Lăng lúc tám giờ, đi sớm quá lại quấy rầy người ta.”
Lưu Tư Bách bĩu môi, mất hứng nói: “Vậy phải chờ đến khi nào?”
Lưu Ngạn sờ sờ mặt cậu nhóc, dỗ dành: “Con cứ lên giường ngủ tiếp đi, khi nào đi thì bố gọi, nhất định sẽ không đến muộn, được chưa?”
Anh dỗ dành con trai về phòng xong quay về giường, đến đúng sáu giờ thì dậy.
Đổ một bát tô nước vào, lại phủ thêm một lớp vải sạch lên trên lồng hấp, gạo đã được ngâm kỹ rải lên trên, đậy vung nồi, đốt bếp, thế là xong. Ở bếp nhỏ bên cạnh anh cho một chút dầu vào chảo, bỏ nấm hương, măng tươi, mộc nhĩ, thịt thái sợi vào xào, khi thịt chín thì cho thêm chút nước, dậy vung lại, chờ sôi. Trong lúc chờ đợi anh lấy khoai lang nghiền ra thành bột, chờ nước trong nồi sôi thì thả vào, khuấy đều, lại đun thêm một lát nữa, thêm một chút gia vị, thế là đã hoàn thành một nồi canh.
Xôi nếp vẫn chưa chín, anh lên lầu gọi con trai dậy, quét qua sân một lượt, rồi đi lấy nước, đổ đầy thùng lớn trong bếp. Làm xong tất cả thì Lưu Tư Bách cũng vệ sinh cá nhân xong, vừa lúc ăn sáng.
Hai người ăn xong, Lưu Ngạn do dự một lát, cuối cùng vẫn lôi cái cạp lồng đã lâu không dùng ra, đổ đầy canh, lại lấy một cái túi gói thực phẩm bọc một ít xôi nếp lại, bên ngoài còn cẩn thận gói thêm một lớp khăn mặt, cuối cùng mới cho vào cặp sách của Lưu Tư Bách, sau đó hai người lên đường.
Tới nhà Lăng Vân Đoan, vẫn còn sớm, Lưu Ngạn do dự không biết có nên lên trên nhà không, thì từ cửa sổ lầu hai, Lăng Vân Đoan thò đầu ra nói to: “Tôi xuống ngay đây.”
Lưu Ngạn vội nói: “Anh cứ từ từ, để chúng tôi lên.”
Hai bố con lên lầu, vào nhà, Lưu ngạn đứng cạnh bàn hỏi y: “Anh ăn sáng chưa?”
“Chưa ăn, hai người ăn chưa?”
Lưu Ngạn lấy bọc xôi và canh trong túi ra, nói: “Vậy anh ăn trước đi, tôi nấu xôi nếp, anh có có ăn không?”
Lăng Vân Đoan nhìn anh cười: “Đương nhiên là có.”
Từ trên trấn ra đến khu vui chơi mất hai tiếng. Ba người đi từ lúc tám giờ, gần mười giờ thì đến nơi.
Hôm nay không phải chủ nhật nên không đông lắm, Lăng Vân Đoan bảo Lưu Ngạn và Lưu Tư Bách chờ, y nhanh chóng chạy đi mua vé vào cổng.
Lưu Tư Bách vào công viên trò chơi thì như chim xổ lồng, hết chạy bên này đến bên kia, chỗ này nhòm chỗ kia ngó, cái gì cũng phải thử một lần làm Lưu Ngạn phải liên tục chạy theo cậu nhóc. Thuyền hải tặc, đu quay gì gì đó Lưu Ngạn đều chơi cùng con trai, nhưng mà đến khi nhìn thấy đoàn tàu nhỏ trước mặt, những đường ray uốn lượn cùng với những tiếng gào thét của mọi người, tất cả đều đả kích dũng khí của anh.
Lưu Tư Bách không biết nỗi băn khoăn của bố mình, hưng phấn kéo tay Lưu Ngạn: “Bố ơi, nhanh lên nào! Chúng ta đi xếp hàng!”
Lưu Ngạn cau mày để cậu nhóc lôi đi, tràn đầy không vui, nhưng để con trai chơi một mình thì anh lại càng không yên tâm, nghĩ đi nghĩ lại, anh đành miễn cưỡng ra xếp hàng.
Lăng Vân Đoan luôn ở bên cạnh xem hai bố con chơi đùa, liền bước đến nắm tay Lưu Tư Bách, nói: “Bố cháu mệt rồi, để bố nghỉ tí nhá, chú chơi cùng cháu được không?”
Lưu Tư Bách nhìn qua nhìn lại hai người, sảng khoái nói: “Vâng ạ, bố ngồi yên một chỗ nhá, đừng có đi lung tung, con với chú sẽ nhanh về thôi.”
Lưu Ngạn còn chần chừ thì Lăng Vân Đoan đã nói: “Em yên tâm đi, để anh trông thằng bé cho, không có việc gì đâu.”
Lưu Ngạn nghĩ nghĩ, chỉ có thể gật đầu: “Vậy cũng được, tôi ở dưới kia chờ hai chú cháu.”
Trò tàu lượn này người thích thì có thể chơi đến nghiện, nhưng người không thích thì chỉ ngồi một lần sẽ không bao giờ nghĩ đến lần thứ hai nữa.
Lăng Vân Đoan tuy rằng không đến mức cả đời khó quên, nhưng khi xuống đến nơi thì mặt mũi trắng bệch, chỉ có Lưu Tư Bách hưng phấn chạy đến chỗ vòng quay ngựa gỗ. Đến lúc này thì cả hai người lớn đều không còn sức đi chơi cùng cậu, chỉ đành đứng ngoài nhìn.
Lưu Ngạn nhìn sắc mặt Lăng Vân Đoan, giọng điệu xin lỗi nói: “Anh có khỏe không?”
Lăng Vân Đoan dựa vào lan can cười: “Không sao, để em chê cười rồi.”
Lưu Ngạn nhíu mày, nói: “Anh biết là không thể chơi được, sao phải cố cậy mạnh chứ?”
Lăng Vân Đoan không cho là thế: “Khó lắm mới có cơ hội đi chơi, đương nhiên là phải để Tiểu Bách vui vẻ rồi. Hơn nữa những đứa trẻ khác đều có cha mẹ đi cùng, chẳng lẽ em định để Tiểu Bách đi một mình?”
Lưu Ngạn cau mày không nói gì, Lăng Vân Đoan nhìn anh, còn nói: “A Ngạn, vươn tay ra.”
“Làm gì?”
“Mau đưa tay đây.”
Lưu Ngạn chần chừ, bàn tay mới đi được một nửa đã bị tay Lăng Vân Đoan bắt lấy, khuôn mặt vừa rồi tái nhợt giờ tràn đầy đắc ý
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...