Tầm một tháng sau khi nàng nói chia tay, thỉnh thoảng em vẫn cố gắng nói chuyện với nàng nhưng không thành công, thậm chí nàng còn cáu với em. Buồn lắm, không biết tại sao nữa, đời đang đẹp bỗng dưng đâm đầu vào ngõ cụt góc tối. Cả ngày em cứ suy nghĩ vẩn vơ suốt, kết quả học thì sa sút trông thấy, lúc nào cũng như người mất hồn ý.
Rồi một lần, đang đi học về, vừa đi vừa nghĩ viển vông, buồn cho cái số chó của mình thì có mấy thằng đi xe máy từ đằng sau vọt lên táng nguyên cái gậy vào lưng em, đang éo hiểu chuyện gì xảy ra thì chúng nó ép đầu xe em táp vào vỉa hè, tí ngã. Xong 2 đứa nó nhảy vào đấm đá em, em chỉ ôm đầu cúi xuống đỡ đòn, cơ mà bọn nó đánh không hết sức, em chỉ choáng thôi chứ không đau mấy, xong chúng nó xách cổ áo em lên dí vào tường. Một thằng khác mặc áo đồng phục trường nhảy vào lên gối em một cái, tí nữa éo thở được, em nhân ra thằng này là một trong những thằng thích nàng ngày xưa, hình như bây giờ nó vẫn thích thì phải. Rồi nó chỉ tay vào mặt em bảo:
- Tao cảnh cáo mày, cái Trang nó đã bỏ mày thì tránh xa nó ra, đừng có làm phiền nó.
Rồi mỗi thằng một đạp nữa, xong chúng nó té. Lúc đấy bọn bạn đi cùng em xô vào xem em có bị làm sao không, chỉ bị tím một ít ở tay với đùi. Loạng choạng dựng xe rồi về, vừa đi vừa nghĩ chắc Trang không biết chuyện này, và sẽ không giờ có chuyện Trang bảo nó đánh em đâu. Rồi em quặt ngược lại về phía nhà thầy Khánh.
- Em chào thầy ạ!
- Vừa bị thằng nào đánh à, sao nhìn mày tã thế.
- Em vừa bị mấy thằng nó chặn đánh ngoài kia.
- Bao nhiêu thằng.
- 3 thằng ạ! Một thằng em biết, còn 2 thằng kia chỉ nhớ mặt chứ không biết tên.
- Bị lâu chưa? Sao không chạy ra đây?
- Em vừa bị thôi, xong em ra đây luôn đây.
- Ừ được rồi, để xe ở đây rồi đi với thầy tìm bọn nó.
Xong ổng Alo cho ông bạn, đưa cả máy cho em nói chuyện để tả mấy thằng kia, rồi 2 thầy trò lên xe máy đi tìm bọn kia (đường vào trường chỉ có 2 nhánh nên tất cả học sinh đều phải đi qua 2 nhánh đường này, 2 thầy trò đi một đường, ông anh kia đi một đường nữa thì khả năng thấy chúng nó là rất cao). Đúng như em dự tính luôn, chúng nó chưa đi được xa, 2 thằng xe máy vẫn rong theo thằng kia nói chuyện, có vẻ thích thú lắm. Thầy Khánh vượt lên rồi đạp cái xe máy của bọn kia 1 cái, may chúng nó kịp chống chân với lại đang đi chậm nên không bị ngã. Xong quay sang nhìn thì mặt chúng nó đã thốn ra.
- Ơ anh Khánh...
- Thầy éo nói gì xuống xe đạp tới tấp vào 2 thằng kia, éo thấy chúng nó chống cự, cứ rối rít : "Em biết lỗi rồi, em xin lỗi,...". Thằng kia thì sợ quá té mẹ từ lúc nào không biết. Rồi thầy chỉ vào em bảo:
- Thằng này là em họ tao, chúng mày động vào nó thì đừng có trách tao.
Xong 2 đứa kia khúm núm ra chỗ em xin lỗi:
- Cho anh xin lỗi nhé, bọn anh không biết em là em anh Khánh.
Em chả nói gì, nhìn bọn nó bằng ánh mắt khinh bỉ, rồi quay ra bảo với thầy:
- Thôi tha cho bọn nó đi anh ( tại lúc nãy ổng kêu mình là em nên xưng thế cho phải).
Xong thầy điện thoại cho anh kia bảo không cần phải tìm nữa, giải quyết xong rồi. 2 thầy trò lên xe về, thầy cứ giữ em lại ăn cơm nhưng em xin phép bác đang đợi cơm ở nhà, rồi phóng xe một mạch về nha, lúc đó quá 12 rười rồi. Về đến nhà lại bị bác hỏi sao về muộn thế, dành ậm ừ bảo cháu bị thủng săm phải vá. Chuyện của nàng đã chán lắm rồi, giờ lại thêm cái thằng trr trâu kia nữa, điên đầu mất.
Sáng hôm sau thấy thằng cu kia lóc cóc lên lớp em xin lỗi, tính em hiền nên chả muốn động vào người nó, chỉ bảo: Chuyện tình cảm của tao mày đừng có xen vào, xong quay đi éo thèm nhìn mặt nó nữa. Có lẽ giờ này nàng cũng biết chuyện em bị đánh rồi nên em cung không muốn làm to chuyện
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...