10. Như muốn tìm được một tia hy vọng từ những hàng chữ kia, Giang Trì tỉ mỉ xem sổ khám bênh kia mấy lần, xem đến gần như anh không biết đọc mấy chữ này.
Tô Lê bị bệnh sao?
Cô ấy bị bệnh?
Cô ấy có thai?
Là chuyện khi nào?
Sao cô ấy không nói?
“Tôi đúng là thứ…”
Giang Trì ngồi trước cửa bệnh viện, hồng mắt dẫm tắt một cái tàn thuốc, suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được từ nào hình dung chính mình.
Anh thấy được tên bác sĩ ở cuối sổ khám bệnh, chạy đến bệnh viện tìm người.
“Anh và bệnh nhân có quan hệ gì?”
Bác sĩ tên là An Nhiên, tuổi còn trẻ nhưng bộ dáng khi nói chuyện như đã quá quen với chuyện sinh tử.
“Tôi là bạn trai cô ấy.”
“Bạn trai không phải người nhà. Chuyện liên quan đến sự riêng tư của bệnh nhân tôi không thể nói cho anh biết.”
“Bác sĩ An, cầu xin chị… Tôi hiện tại tìm không thấy cô ấy…” Giang Trì hoang mang lo sợ, trước mắt chỉ còn bác sĩ An là một cọng rơm cứu mạng.
“Tôi không thể nói.”
“Ngày ấy cô ấy…”
“Bệnh nhân không nói tôi cũng không thể nói.”
An Nhiên mặt vô biểu tình nhìn người đàn ông lôi thôi trước mặt. Người đàn ông hai mắt đỏ hồng, nhưng cô không thương hại, chỉ cảm thấy buồn cười.
Nếu là một người đàn ông tốt, lúc Tô Lê đến đây cũng sẽ không nói mình chỉ có một mình.
“Cô ấy sẽ đi đâu thì anh phải rõ hơn tôi.” An Nhiên ấn xuống cuộc gọi nội bộ, “Anh Giang đừng làm chậm trễ thời gian chữa bệnh của người khác.”
Giang Trì mờ mịt ngồi trước cổng bệnh viện.
Xe cộ rộn ràng, người qua lại vội vàng.
Mọi người bước đi nhanh như gió, vội vàng đến mức ốc không mang nổi hình ốc.
Mọi người đều có nơi mình muốn đi, nhưng anh lại không biết mình muốn đi đâu.
Anh thấy được thời gian chẩn đoán trên sổ khám bệnh.
Chiều hôm ấy, Tô Lê ở bệnh viện đồng thời biết được hai tin tức có tâm trạng thế nào đây?
Cô ấy nhát gan, có thể sợ hãi không?
Cô ấy thích khóc như vậy, có phải đã khóc một mình thật lâu không?
Giang Trì không biết.
Anh hẳn là nên ở bên cạnh cô.
Lúc ấy anh đang làm gì? Hình như là đang đi xã giao, Khương Lâm mời anh một chén rượu, lại dùng nước trái cây kính anh. Anh ngửa đầu uống hết ly rượu.
Khi thấy Lâm Khương mặc váy hai dây, Giang Trì thừa nhận trong lòng mình cũng không quang minh lỗi lạc.
Sau đó anh liền gọi cuộc gọi kia, nói với cô rằng việc kết hôn hoãn lại đi.
Là anh cự tuyệt cô trước.
Cho nên cô không nói gì cả.
Tô Lê là người như vậy, một khi bị từ chối sẽ không bao giờ nói gì nữa.
Đại khái là bởi vì trải qua tuổi thơ như vậy nên Tô Lê là một người rất nhảy cảm. Đối với việc yêu cũng nhạy cảm, không yêu cũng nhạy cảm.
Giống như hồi trước cô muốn nuôi mèo, nhưng lúc đó anh đã nói thế nào.
“Bây giờ không phù hợp để chúng ta nuôi đâu.”
Tô Lê thật ra còn biết rõ điều đó hơn anh, cho nên mỗi lần đi qua chỉ sờ sờ đầu chú méo một chút rồi thôi.
Hoặc là đứng trước cửa kính cửa hàng thú cưng chọc chọc móng vuốt của mấy chú mèo.
Cô ấy rõ ràng rất muốn, nhưng vẫn lôi kéo bản thân rời đi.
Đáng lẽ nên mua cho cô ấy.
Kinh tế cũng có dư dả. Chỉ là một con mèo mà thôi, nói mua thì mua.
Cũng như việc kết hôn này.
Thật ra nói kết hôn thì kết hôn, còn lại vấn đề cuộc đời 50 năm sau thì chậm rãi nghĩ.
Chỉ là anh cảm thấy, hai người đã hoạn nạn nâng đỡ nhau tám năm. Tám năm này đã dung nhập vào sinh hoạt của đối phương, kết hôn hay không cũng như nhau.
Anh thật là một kẻ tệ bạc, chỉ là một tờ giấy đăng ký kết hôn mà thôi.
Cũng bủn xỉn không cho cô.
11. “Cậu xem tài khoản hành trình của cô ấy xem cô ấy đi khách sạn nào, mua vé xe ở đâu đi.”
Trương Dương nhắc nhở anh.
Cô ấy đến một huyện thành nhỏ, tiếp tục gọi xe, đơn đặt xe hiển thị điểm đến ở một siêu thị trong thôn.
Dưới chân núi có một siêu thị nhỏ, nửa ngày mới có một chuyến xe buýt đi qua.
Giang Trì không biết vì sao cô muốn tới nơi này.
Nhưng cũng may người trong thôn không nhiều cho nên hỏi hành tung của một người tha hương cũng đơn giản.
Giang Trì đưa ảnh chụp cho chủ siêu thị xem.
“Mấy ngày trước hình như cô gái này có tới.”
“Không biết đã gặp phải chuyện gì, ngồi ở kia cả buổi trưa, không nói lời nào cũng không để ý tới ai.” Bà chủ còn bồi thêm một câu, “Sau đó lại chờ xe buýt rồi đi.”
“Cô ấy ngồi ở đâu?”
“Phía sau núi kia.” Bà chủ bĩu môi, “Mặt sau đó có mồ mả tổ tiên, đã nhiều năm trước rồi.”
Nói là núi, chẳng qua chỉ là một gò đất, đi vài bước là lên tới nơi.
Giang Trì lấy tiền đưa cho bà chủ, bà chủ dẫn anh đi.
“Đây, ngồi ở đây này.”
Một ngôi mộ lùn lùn, không có tên, chỉ còn sót một chút tro giấy.
Tô Lê không có người thân, chỉ có một người bà nuôi đã mất khi học trung học.
Tô Lê nói sau khi hai người có giấy chứng nhận thì dẫn anh đi cho bà xem.
“Hiện tại không được sao?”
“Không được, lỡ chúng ta chia tay thì sao?” Biểu tình của Tô Lê rất nghiêm túc, “Bà em đối với em rất tốt, không thể tùy tiện mang người đến cho bà xem.”
“Anh khẳng định là sẽ đối tốt với em, đến lúc đó bà em sẽ mắng em, sao không mang cháu rể tới cho bà xem sớm hơn.”
“Ha, Giang Trì anh nằm mơ đi.”
“Tô Lê em hỏi lương tâm đi, anh đối với em không tốt à?”
Đúng là đã đối xử với cô không tốt.
Một người thân cô cũng không có, nên mới muốn đến chỗ bà đi.
Cô đã ngồi đây cả một buổi chiều, đã suy nghĩ cái gì?
Là mách bà, hay một chữ cũng không nhắc tới anh?
Giang Trì không biết.
Anh không biết rõ quá khứ của Tô Lê, chỉ biết cô ấy không nhiều lời, nhắc tới người nhà sẽ đỏ hốc mắt.
Nhớ khi mới bắt đầu cũng người nhà quyết liệt, hai người họ ăn rất nhiều khổ.
Anh vì muốn có thêm vài khách hàng mà phải chạy đuổi theo tài điện ngầm rồi té ngã, đầu gối trầy da, chỗ da xước dính vào quần, đến tối cởi quần ra mà đau đến nhe răng trợn mắt.
Lê Lê ngồi bên cạnh giúp anh bôi thuốc, trách anh không cẩn thận.
Lúc ấy anh nói thế nào. Thật ra anh cũng không đau lắm, bảo cô không phải mắng, thật phiền.
Sau đó cô bôi thuốc rất mạnh tay, povidone ấn ở miệng viết thương của anh, anh khoa trương kêu đau.
Rõ ràng mình là người bị đau nhưng nước mắt cô chảy xuống.
“Ôi, đừng khóc mà, anh lừa em thôi, thật sự không đau.”
Tô Lê vẫn khóc, anh không biết sao một người nhỏ bé như vậy lại có nhiều nước mắt đến thế.
Cô khó khăn lắm mới lau khô nước mắt, ngẩng đầu, đôi mắt hồng hồng nhìn anh:
“Giang Trì, anh có nhà, anh về nhà đi, đừng cùng em làm loạn nữa.”
“Nào có cha mẹ nào thật sự không yêu thương con mình, chẳng qua là lời nói lúc tức giận thôi.”
Có cha mẹ như thế, cô ấy biết chứ.
“Không được, họ không cần em, anh cũng không cần họ.” Tự ra vẻ tức giận, “Em lại đuổi anh đi, anh sẽ tức giận thật đấy.”
Cô bỗng ngẩn người, bật cười.
Cô gái trước mắt này sao khóc và cười lại nhanh chóng đến vậy? Có đôi khi chính anh cũng nghĩ không ra.
Nhưng đối với cái dáng vẻ đôi mắt còn hồng mà cười thật tươi của cô lại thấy rất đáng yêu.
Sau đó là sáu năm tuổi trẻ tràn đầy, không có một lần nào quay lại nhà.
Sau này, công ty cuối cùng cũng ổn định.
“Anh mua quà về nhà, nói xin lỗi với bác gái đi, bà ấy hẳn là rất nhớ anh.”
Tô Lê khuyên anh như vậy.
Cô ấy không được trải nghiệm sự ấm áp của cha mẹ, chỉ là mềm lòng, rất dễ tha thứ cho người khác, dù cho mẹ anh đã nói những lời khó nghe như vậy.
Cô ấy nói làm mẹ không dễ dàng gì, mười tháng mang thai vất vả lại nuôi lớn anh, đừng khiến bà đau lòng.
Không đợi anh cảm động, cô lại phình má thêm một câu:
“Nhưng em sẽ không gặp bà ấy.”
Được rồi, còn rất ghi thù đấy.
Tháng mười vào thu, gió đêm và hồi ức như những lưỡi dao sắc bén, từng nhát cứa vào tim.
Trước mắt Giang Trì bỗng nổi lên một tầng sương mù.
Anh run run châm thuốc, nhưng phát hiện làm thế nào cũng không nhìn rõ.
Yết hầu cũng giống như bị chặn bởi một quả cân thật nặng.
Nuối không trôi, nôn không ra, khiến anh không thở nổi.
Anh đã làm ra cái việc hỗn đản gì vậy.
Chờ đến khi anh tìm được cô, lập tức đi mua cho cô một con mèo.
Sau đó mặc kệ cô có nguyện ý hay không đều khiêng cô chạy đến Cục Dân chính.
Sau này không bao giờ để cô rửa bát, không cùng cô chơi bao búa kéo ai thua phải nấu cơm, anh sẽ làm tất cả.
“Bà ơi, rất xin lỗi, cháu không đối xử tốt với Tô Lê, Tô Lê giận cháu rồi.”
“Cháu không biết cô ấy còn chịu tha thứ cho cháu không.”
“Bà phù hộ cho cháu tìm được cô ấy được không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...