Ngày 77 Xung Hỉ Cho Anh


Tạ tiểu Dương từ nhỏ thiếu thốn tình thương đối với sự ôn nhu săn sóc của bất cứ ai đều sẽ không nhịn được mà vui vẻ như trẻ được kẹo.

Từ đó đối với họ ân một trả mười, nhớ mãi không quên.

Chính là tiểu nhút nhát thành thật chọc người thương tiếc như vậy.
Nhưng cậu vừa mới ngồi không bao lâu thì bên ngoài hành lang đã xuất hiện vài ông lão tóc muối tiêu.

Đi ở đầu còn có một ông tiên râu tóc bạc phơ...!Khụ, đây chính là đánh giá trong mắt Tạ Dương từ cái nhìn đầu tiên.

Bởi vì cậu chưa từng thấy một ông lão nào lông tóc đều trắng toát một màu như vậy.

Cho nên cậu không nhịn được nhìn nhiều hơn vài cái.

Có điều thời điểm ông ấy nhìn tới cậu lại giống như bị điện giật nhảy dựng lên khỏi ghế ngồi, soạt một phát trốn thẳng đến phía sau xe lăn của Mặc Thâm.

Như vậy vẫn chưa đủ, cậu còn nép người lại một con thật nhỏ, đến đỉnh đầu đều không để lộ ra.
"..."
Tất cả người có mặt tại đó đều bị một loạt hành động bất ngờ của cậu chọc cho cứng đờ ra, nhất thời ai không phản ứng chút nào.

Không khí trong phòng bất giác lặng ngắt như tờ.
Mặc Thâm vốn đang một bộ khó gần chuẩn bị đối phó với người đều không giữ được biểu tình, nổi bất lực không giấu được trên khuôn mặt hắn.

Nhưng nó cũng đồng thời khiến cho ngũ quan lạnh lùng của hắn giãn ra, trong sinh động chân thật khiến người bất ngờ.
Hắn chịu.

Vẻ thâm trầm gì đó đều không thể giữ được khi mà khả năng chọc phá của tiểu thê tử quá dữ.

Nhưng hắn không định kéo cậu ra.


Hắn cảm thấy để vậy có khi lại tốt...
Không khí vốn là đang có xu hướng căng thẳng lên khi mấy công lão bên nhà tổ xuất hiện cứ thế bị cậu đổi thành ngượng ngập xấu hổ.

Đại công...!Chính là ông lão tóc bạc phơ kia đều là một bộ tôi đáng sợ như vậy sao quay qua không tiếng động nhìn đám công lão phía sau dò hỏi.

Nhưng không biết tại sao, biểu tình của ông lại khiến bọn họ đều không nhịn được kéo kéo khóe miệng.

Trong lúc nhất thời không khí trở nên mắc cười khó hiểu.
"Cái đó...!Mặc Thâm và tiểu thê tử ra mắt Đại công cùng mấy vị công lão."
Mặc Thâm vẫn còn có chuyện cần làm, không muốn tiếp tục dây dưa nên trước nhất lên tiếng phá vỡ cục diện kỳ quái do tiểu thê tử của hắn mang đến này.
Hắn không biết, âm thanh của hắn chưa biết có làm được gì không nhưng trước tiên đã trấn an được tiểu thê tử nhút nhát của mình.

Dù cậu vẫn không ra nhưng một bàn tay nhỏ lại từ phía sau lưng Mặc Thâm lặng lẽ thò tới, nắm lấy vạt áo của hắn như nắm một cọng rơm cứu mạng.

Mười phần dựa dẫm cùng ỷ lại chọc người thương tiếc như vậy.
Mặc Thâm đương nhiên là phát hiện ra động tác nhỏ của cậu nhưng trong mắt chỉ có nhiều hơn bất đắc dĩ cùng một chút ý cười ôn nhu không kiềm chế được để lộ ra.

Dù chỉ là một khoảng khắc không đến một cái chớp mắt nhưng biểu tình này của hắn vẫn là lọt vào ánh nhìn của đám công lão vẫn luôn quan sát hắn.

Ai nấy ngoài mặt không nói nhưng trong lòng lại đại động lên.

Có điều lại không có ai đối với việc hắn ngồi làm lễ có sự khiển trách nào.

Cho dù hiện tại khí sắc của hắn đã tốt hơn nhưng họ đều biết hắn bệnh hoạn nhiều năm.

Mặc kệ xung hỉ có mang đến may mắn nào không thì thời gian còn ngắn, đương nhiên không thể lập tức tốt lên được.

Chưa kể...
Nhưng không thể không nói, nhờ hắn lên tiếng mà không khí nơi này nhất thời trở lại bình thường.


Đám công lão đằng hắng vài tiếng rồi kéo nhau đi vào trong phòng, theo thứ tự ngồi vào vị trí.
Vốn Đại công còn muốn nhìn tiểu nhút nhát nào đó sau khi ngồi xuống thông qua lỗ hỏng dưới tay vịn của chiếc ghế bên cạnh xe lăn của Mặc Thâm.

Chính là cái Tạ Dương mới ngồi lúc nãy.

Nhưng ai biết tiểu nhút nhát nào đó không rõ từ lúc nào theo sự chuyển động của họ đã luồng đến bên kia, còn được Hà thúc chắn lấy, đến một sợi tóc đều không để lộ cho ông thấy.
"..."
Ông tức rồi nha.

Ông có đáng sợ vậy ư? Cớ gì hết chủ rồi tớ hùa nhau che chắn cho tiểu nhút nhát kia!!!
Hà thúc nếu biết ông nghĩ như vậy thì nhất định sẽ hô lên oan uổng.

Chính ông đều là vô thức làm đến hành động này chứ không hề cố ý gì hết.

Chỉ có thể nói bởi vì tiểu nhút nhát nào đó thái độ quá mức chọc người thương tiếc, không thể không làm ra hành động bảo vệ đối với cậu.

Chịu thôi, ông làm tôi tớ phải săn sóc chủ tử trong nhà chứ sao.

Ông lại còn không ưa gì đám người họ Mặc này, sao phải hướng cùi trỏ ra ngoài chứ.
Cứ thế, Tạ Dương được hai người che chở đến thật là kín kẽ.

Một lúc sau cậu đã không còn sợ nữa, còn sẽ lâu lâu ló cặp mắt trắng đen rõ ràng to tròn ra, xuyên qua khe hở dưới nách của anh chồng cẩn thận quan sát những người trong phòng.
Tứ công may mắn ngồi ở cuối cùng nên lâu lâu nhìn được động thái nhỏ của cậu.

Trong lòng không rõ mà nghĩ, bọn họ chọn trúng đứa nhỏ thế nào thế này.


Dù có vẻ rất tốt nhưng quá ư là nhút nhát.

Có điều nhút nhát không phải là điểm xấu dùng để đánh giá một người chứ chưa kể mục đích của họ là...!Tứ công nhìn đến nam nhân dù bệnh hoạn vẫn mi mục tuấn lãng, trong lòng không phải mới lần đầu sinh ra hoài nghi với chỉ dẫn của tổ tiên cách đây không lâu.
Đúng vậy, đừng nhìn họ chịu cưới một nam thê cho Mặc Thâm mà cho rằng tư tưởng của họ rộng mở thoáng đạt đến vậy.

Càng là đại gia tộc càng coi trọng điều giáo lễ tiết xưa cũ chứ chẳng nói nơi này còn gần như phong bế.

Đối với việc cưới về một nam thê cho cháu trưởng có khả năng lên làm gia chủ một tộc, đó là chuyện nghe sao vẫn thật hoang đường dù hiện tại hắn có lẽ không làm được nữa.

Nhưng bởi vì sự tồn vong của gia tộc, họ lại không thể làm thế.

Mặc kệ họ có tin hay không, thì vẫn có câu thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
"Khụ, Trầm nhi hôm nay đến đây là có chuyện gì sao?"
Đại công cố nén lại suy nghĩ muốn đích thân đi đem đứa bé bọn họ dày công chọn lựa, không phải như người ngoài đã nghĩ họ chỉ là làm cho có kia lôi ra ngoài nhìn cho kỹ mà chuyển sự chú ý của mình lên người Mặc Thâm.

Biểu tình ông hiền hòa nhưng không thiếu uy nghiêm của một công lão đứng đầu, mặc kệ trong lòng nghĩ gì, lại có cái nhìn thế nào đối với Mặc Thâm thì ông lúc này vẫn đầy đủ bày tỏ sự bao dung, còn phải trước sau như một đối với hắn.

Mở miệng là thân thiết gọi tên tự của hắn.

Mặc Thâm, tự là Tử Trầm.

Tên tự chỉ có trưởng tử dòng chính mới được lấy.

Mặc kệ vừa sinh ra hắn đã khắc chết mẹ mình thì đó là quy tắc bất thành văn của Mặc gia.

Nhưng đã rất lâu rồi cho dù là Hà thúc đều không lại gọi nó nữa.

Ông cảm thấy cái tên này không may mắn.
Phải thôi, vì nó mà bao nhiêu người đánh chủ ý lên thân thiếu gia nhà ông, sao có thể may mắn.

Mà vì Mặc Thâm đã không còn thân nhân huyết mạch tương liên cho nên cái tên này vẫn không nên gọi thì hơn.

Đối với việc Đại công vẫn gọi nó, nếu có người nghe thấy đảm bảo sẽ cho rằng đây là ý tứ của bên nhà tổ, rằng họ chưa từng từ bỏ Mặc Thâm vì người thừa kế.


Đến lúc đó Mặc gia nhất định dậy sóng.

Nhưng rốt cuộc mục đích của nhà tổ là gì đâu?
"Hôm nay cháu mang thê tử đến là muốn xem gia phả đã ghi tên em ấy lên chưa.

Nếu chưa thì sẵn tiện cho em ấy có một cái thân phận chính thức.

Dù sao em ấy vẫn là thê tử cưới hỏi đàng hoàng của cháu."
Lời này của hắn nói được nhẹ nhàng, bình thản, đúng tình hợp lý nhưng lại khiến đám công lão trong phòng không khỏi kinh ngạc.
Nhưng sau khi hoàn hồn thì họ vẫn hiểu được vì sao hắn lại nghĩ như vậy.

Trước đó họ kinh ngạc là vì hắn tán thành hôn sự vốn không được thương lượng trước này, còn chủ động đưa ra yêu cầu được nhập gia phả cho tiểu nam thê mới cưới về kia.

Đúng vậy, tuy rằng thời đại này vẫn còn cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, đặc biệt là các đại gia tộc đều coi trọng môn đăng hộ đối, địa vị ngang hàng chứ chưa nói Mặc Thâm lại còn là đối tượng chỉ định thừa kế gia tộc thì việc dàn xếp mà không nói tiếng nào, còn vội vội vàng vàng như vậy là không đúng.

Cho nên Mặc Thâm có nghĩ họ không coi trọng hôn sự này của hắn vẫn là trong khả năng có thể lý giải được.
Đối với việc hôn lễ chớp nhoáng lại còn không bình thường như vậy thật ra họ đều không muốn.

Nhưng họ vẫn có cố kỵ, có mục đích không thể nói trong chuyện này cho nên chỉ có thể khiến người chê cười như thế.

Mặc Thâm cũng không biết, bởi vì mục đích kia mà họ dù không muốn vẫn phải ghi tên Tạ Dương vào gia phả một cách đàng hoàng nhất, để cho tên của cậu, tương lai sau này của cậu hoàn hoàn chỉnh chỉnh buộc chặt bên cạnh hai chữ Mặc Thâm kia.

Là kiềm chế, bồi thường, trấn an hay là trấn áp họ không biết.

Họ chỉ biết nghe theo sự sắp đặt của tổ tiên mặc kệ rằng có thể sau này họ nhận ra tất cả mọi thứ họ làm hôm nay không hề tạo ra bất cứ kết quả nào.
Ngẫm lại tình cảnh hôm đó lư hương trong từ đường bốc cháy, đám lão già đã muốn gần đất xa trời bọn họ đều là bị dọa sợ đến mất hồn.

Rốt cuộc đêm đó bọn họ một đám người ăn không ngon ngủ không yên lại mơ thấy cùng một sự việc, cùng với hai chữ không sai một nét.

Họ mơ thấy tổ tiên Mặc gia hiện về, trong miệng không ngừng lập đi lập lại hai chữ "xung hỉ", càng nói đến cuối khuôn mặt càng là đẫm máu, dọa người vô cùng.

Cứ như vậy dọa họ ngay trong đêm phải mở cuộc họp tại chính từ đường của Mặc gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận