Ngẫu
Cô mặc bản thân mình kiệt sức mà làm tròn bổn phận 'con rể' của mình. Đặt chén cháo lên bàn, cô thẩn thờ nhìn ông cất giọng nhẹ tênh vô hồn...
"Con gái cha giết con của con rồi... Con gái cha cùng thằng Lâm giết chết con của con..."
Ông trợn tròn mắt ú ớ cố gắng nói một câu hoàn chỉnh nhưng chẳng thể, ông bất lực rơi lệ...
"Cha yên tâm Con thương con gái cha lắm... Con không làm gì tổn hại cô ấy đâu. Bữa nay lại đến hẹn châm cứu lát thầy châm cứu đến, con về thay đồ để tiếp người ta. Con xin phép"
Bước vào phòng mớ hỗn độn đêm qua vẫn còn đó. Trân Ni cũng vừa thấy cô lập tức quỳ lên lết lại níu lấy chân cô cầu xin...
"Xin Tú tin em được không... Em thật sự không muốn giết con chúng ta..."
Cơn giận vẫn còn âm ỉ đó, từ 'con' từ miệng Trân Ni phát ra như mồi lên lửa giận trong cô, nhớ lại kiếp trước tuyệt vọng cầu xin em giữ lại đứa nó... Tuyệt tình Trí Tú hất chân làm em văng ra trán vô tình đập vào cạnh ghế tét một đường, uất hận trong lòng bùng phát chẳng biết giữ kẽ mà nói hết... nói cho thoả lòng mình...
"Cô xin tôi? Vậy lúc trước tôi quỳ gối dập đầu tét cả trán để cầu xin cô giữ lại đứa nhỏ, tôi cầu xin cô sinh nó ra rồi tôi cùng nó rời đi... Cô thì sao? Cô đối xử với nó và tôi như thế nào? Trước mặt tôi cô thẳng tay cầm chén thuốc phá thai đó ực một hơi..."
Trân Ni nghe những lời này cơ thể vô lực, hồi tưởng lại những việc mình đã làm... phải chính em đã tuyệt tình tước đi sinh linh nhỏ bé chưa hình nhân... em đã tuyệt tình với cô như vậy thì lí gì cô phải đối với lời cầu xin kia mà đáp ứng...
Trí Tú lúc này ý thức được lời nói của mình thì bình tĩnh hơn. Cô nhìn vào đôi mắt vô hồn rỗng tếch của em, bản thân như chết trân... người mình thương cả đời này vì mình mà xơ xác... Chợt cô khựng người nhận ra, Kim Trân Ni tự bao giờ trở nên yếu đuối như vậy, chẳng còn khí phách cao ngạo kiếp trước... tự bao giờ mà phụ thuộc vào cô đến đáng thương... Một khắc lòng cô lại tin tưởng những lời em nói đêm qua... vô thức đứng lên khom người ôm em lên giường, định xoay người đi thì cánh tay bị em níu lại...
"Đến cuối cùng Tú vẫn không tin em sao... Dù chỉ là một lần duy nhất..."
"Đã cố gắng tin em rất nhiều lần... Lần này tôi chẳng phải Trí Tú ngày trước giả ngốc mà thương em nữa..." Dứt lời cô gọi lớn.
"Mận mày dô coi lo cho cô hai. Cậu đi tiếp thầy chăm cứu cho ông"
Trân Ni thất thần nhìn bóng lưng người em thương khuất dần... Chẳng còn ngờ ngợ gì ý tứ trong lời nói kia. Em nào dám trách gì cô, bởi lẽ kiếp trước cô đã giả ngốc mà tin em quá nhiều... đến kiếp này cô chẳng thể tiếp tục đặt lòng tin vào em nữa. Phải từ đêm qua và những lời uất hận lúc nãy... em đã biết cô cũng giống mình, một lần nữa sống lại...
...
Chỉ nữa tuần trăng, ông hội đồng Ngô cha của tên Lâm kia vì cái tin con trai ông ta giết chết cháu của ông hội Kim tức giận đến đột tử, rồi đứa con bị ông ruồng bỏ Ngô Hưng lên nắm mọi quyền hành... Vì điều này mà tên Lâm như phát điên, căm thù Trí Tú đến tột cùng. Hắn đinh ninh bi kịch đời hắn là do cô gây ra...
...
"Cha từ từ để con đỡ..." Trí Tú ân cần đỡ ông hội ngồi dậy.
"Tú... Nhà họ Kim này nợ con..."
Nhờ những lần châm cứu mà giờ đây ông đã ngồi được, đã nói chuyện được... Ông hội rưng rưng nhìn cô, gia đình ông nợ cô quá nhiều rồi... Cô nghe rõ từng chữ của ông nhưng không đáp chỉ tiến đến bàn tròn rót cho ông chung trà...
"Má con Kim Ngọc cuối đời của bả sống có hạnh phúc không con..."
Tay cô cầm ấm trà khựng lại, cô xoay người lại nhìn ông.
"Sao cha biết tên má con..."
"Nhìn con lớn lên giỏi giang như vậy cha mừng lắm..." Ông đưa tay kéo ngăn tủ dưới giường mình lấy ra chiếc hộp gỗ nhỏ rồi ngoắc cô lại khẽ cầm dây truyền trên cổ cô mân mê vài cái rồi dúi hộp gỗ vào tay cô.
"Con giữ nó đi... Đến lúc thích hợp con hãy mở ra... Một cho con... Một cho Trân Ni"
Nhìn loạt hành động của ông cô dường như ngộ ra, khẽ khàng nói.
"Có lẽ tâm nguyện má con đã thành rồi..."
"Cha nhớ Trân Ni quá... Dù giận nó nhưng nó cũng do một tay cha nuôi lớn... Con gọi nó sang đây dùm cha nha Tú" ông khẽ cười nói.
Lúc trước đã thương biết ông là người má mình muốn tìm lại càng thương ông hơn. Cô nỡ lòng nào mà không toại cho ông được...
Cô cầm lấy chìa khoá tra vào ổ, cánh cửa mở ra, ánh sáng cứ vậy đổ vào cả căn phòng làm Trân Ni thích ứng không kịp nhà nhăn mặt.
"Cha gọi em sang gặp, ông nói nhớ em..."
Nghe giọng cô hôm nay nhẹ nhàng với mình khiến em có chút giật mình. Cô nhẹ nhàng đi đến chổ em, khom người bồng em đến bàn trang điểm, tỉ mỉ lau mặt, kẽ mày... chãi tóc cho em... Cái việc quen thuộc nhưng đã rất lâu rồi cô mới làm...
"Mình ơi..."
Cảm nhật cái ngọt ngào em mong ước bao lâu, đôi môi vô thức bật ra tiếng gọi quen thuộc... rồi em mới giật mình biết mình lỡ lời nên cúi gầm mặt.
"Ơi... Tui nghe..."
Cô run giọng mà đáp, em nghe mà run cả người. Cái tiếng 'ơi' này đã bao lâu rồi em chưa được nghe...
"Mình ơi..."
"Mình gọi tui..."
"Em ước thời gian sẽ dừng mãi ở khắc này..." Em yếu ớt nắm lấy tay cô bày tỏ.
Cô im lặng không nói chỉ chăm chú sửa soạn cho em để em đi gặp ông hội...
"Cha..." Trân Ni nhìn ông một lúc lâu mới dám cất tiếng gọi ông.
"Sao mấy tháng nay con không sang thăm cha"
"Con... Con thẹn..." Em nói rồi oà khóc nức nỡ.
Ông lặng người nhìn đứa nhỏ mà ông nuôi lớn, giờ đây lại xanh xao, ốm yếu, trên trán còn có vài vết thương chưa kịp lành. Ông xót lắm... Nhưng con ông làm quấy... nhà ông lại nợ Trí Tú thì ông lấy gì mà trách cô đây...
"Tú nó bạc đãi con như vậy... Con có giận nó không?"
"Lỗi là do con... con làm sao dám giận..."
...
Em bước vào phòng đã thấy cô ngồi đó trên bàn còn có một tờ giấy, càng đến gần cơ thể em càng run rẫy, tưởng chừng như sấp ngã đến nơi.
"Mình ngồi đi"
Tiếng 'mình' em luôn khao khát nghe hôm nay sao nó chua chát đến vậy...
"Ni này... Chúng ta hoà ly đi"
Trân Ni lúc này mới ngỡ thì ra cái ngọt ngào của cô hôm nay là ân huệ cuối cùng của cô dành cho mình. Làm sao đây... Em đã thương cô đến độ đánh mất chính mình, vứt bỏ cả tự tôn mà quỳ xuống nắm lấy tay cô không ngừng cầu xin...
"Em xin mình... Em xin Tú... Dù đánh đập mắng nhiếc em thế nào cũng được... Xin mình đừng bỏ em... Em mất mình một lần là đủ rồi. Em xin mình..."
"Em đứng lên đi..."
Cô nhìn người con gái mù quáng trước mặt mình mà đau lòng không thôi... Nhưng đây là cách để giải thoát cho cả hai. Cô thương em thương rất nhiều là đằng khác... Nhưng càng thương cô lại càng hận đến độ chẳng khống chế được bản thân mà tổn thương em...
Tâm nguyện mẹ cô cũng thành... Cô cũng chẳng còn lí do gì để lưu mình ở đây nữa...
"Em là người con gái cả đời này tôi thương... Nhưng càng thương em, tôi lại càng hận em... Tôi không thể kiềm chế mình mà tổn thương em được nữa. Thôi thì mình giải thoát cho nhau nhen em..."
Nói rồi cô nặng nề bước đi để lại em đứng đó như trời trồng ngóng theo bóng lưng cô...
Có vẻ đây là cái quả mà em phải trả cho cái nghiệp mà mình đã gây ra... Phải thôi... Người như em thì làm sao xứng đáng được hưởng hạnh phúc. Càng nghĩ đầu óc em càng rối mù, vô thức đưa tay vỗ mạnh đầu mình... Vò mái tóc xuông mượt ngày kia đến rối tung lên...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...