Ánh trăng của canh tư, le lói phả lên một gốc mặt Trí Tú đang ngồi trước hiên, cả bầu không khí ảm đạm chỉ nghe tiếng ếch ọp nghe lạnh lẽo vô cùng. Có vẻ cái ấm áp duy nhất là điếu thuốc được hút nữa vời của cô. Trí Tú nhắm mắt cảm nhận cái làn khói nồng đến cay xè đến đỏ hoen cả vành mắt. Tâm tư cô rối bời như đống tơ vò, rồi lại bật cười trong vô thức.
Cô ngẫm sao số mình lại khổ tưởng chừng lần sống lại này mọi chuyện sẽ khác, ông trời đang là bù đắp cho cô. Nhưng không, nó dường như là một vòng lặp. Trách bản thân mình nặng tình với người phụ nữ độc ác kia... Tưởng chừng như họ ở kiếp này sẽ toàn tâm toàn ý với mình... Nhưng sao mà xa vời quá, dù là không gian nào thì cô vẫn là con rối trong tay họ thôi.
Cô dần không tin vào cái gì gọi là số trời sắp xếp nữa... Càng nghĩ đôi mắt cô càng đỏ ngầu, mệt mỏi quăng điếu thuốc xuống đất đứng dậy dùng chân dày vò nó như cái cách dòng đời nó dày vò cô.
...
Đi đến phòng của mình và em, thấy bản thân chẳng thể ngủ tiếp đành xuống bếp đun nước để pha trà, để em tắm, công việc này cô làm cũng đã một năm hơn rồi riếc thì thành quen.
Trân Ni trở mình bàn tay đưa ra ý muốn ôm cô nhưng đáp lại em là một khoảng trống lạnh lẽo. Tình trạng này đã kéo hơn một tháng kể từ ngày cưới cả hai... Dù vậy em vẫn mang trong người nỗi lo vô hình, mặc kệ cơn đau từ thân dưới xỏ nhanh chiếc guốc chạy nhanh xuống bếp. Nhìn thấy bóng lưng lụi cụi của cô, Trân Ni ào đến ôm lấy.
"Sao lúc nào mình cũng dậy sớm... Em thức mà không thấy mình, em lo lắm biết không?"
"Tui đi nấu nước để chăm cho mình, chứ có chạy đi đâu đâu mà mình lo"
Lòng có nhói đau bao nhiêu, cô vẫn ôn nhu xoay người hôn lên trán em.
"Nữa để mấy đứa hầu nó làm. Giờ mình là cậu Hai của em rồi, thiết gì phải làm mấy chuyện này"
"Bộ mình quên tui cũng từng làm hầu sao?"
Sau câu hỏi của cô, đầu em như tỉnh táo hẳn lên. Em nhìn nụ cười gượng gạo kia thì đã biết mình đã nói quấy, liền hấp tấp hôn lên môi cô dỗ dành.
"Em vì lo mình thức khuya dậy sớm... Em sợ mình cực... Mình đừng nghĩ xấu cho em... Em không có ý gì hết"
"Tui có nghĩ gì đâu, mình lo cho tui thì tui mừng còn không hết. Nước sôi rồi, mình vào phòng lấy đồ đi tui đi pha nước rồi mình ra tắm"
Trân Ni nhìn cô khỏi cực vì mình, lòng em lại thương cô nhiều hơn. Vậy mà kiếp trước em lại lầm lỗi với cô. Chẳng biết thể hiện làm sao em đành nhón người mà hôn khắp mặt cô.
"Em thương mình quá"
Cô nhìn bóng lưng em khuất dần đôi mắt cũng cụp xuống. Những nói, cử chỉ yêu thương kia sao mà nó thật đến đau lòng thế này...
...
Hôm nay cả đi về miệt Vĩnh Long coi đồn điền sắp làm ăn chung. Được chút thời gian rảnh cô dắt tay em ra chợ dạo vừa đến đầu chợ đã thấy cảnh tượng hết sức đau lòng... Một cậu trai trẻ bán mình chôn mẹ mình... Trí Tú nhớ đến kiếp trước cũng gặp cậu trai này nhưng lúc đấy cô chẳng có lấy một đồng... Nhưng giờ thì đã khác không nghĩ nhiều đi đến đem hết số tiền trong túi mình dúi vào tay cậu trai kia.
"Cầm lấy mà lo cho mẹ cậu, cái này tôi cho cậu"
Cậu trai ốm tong teo, bờ môi tái nhợt vì chịu đói chịu khác mấy ngày nay, vét chút sức lực cuối cùng dập đầu cảm ơn cô. Cậu ta đứng lên đem khom người định vác chiếc chiếu bao bọc thân thể mẹ cậu lên thì kiệt sức mà đổ rạp xuống đất.
"Mận với thằng Hợi coi đưa cô Hai về. Còn thằng Tí qua đây phụ cậu"
Trân Ni thấy Trí Tú muốn làm cũng không dám cản... Nếu kiếp trước có vẻ em sẽ hằn hộc với cô mất rồi... Rồi mọi chuyện cũng được giải quyết, cậu trai kia cũng vì mang ơn cô mà xin theo hầu cho cô...
...
Trí Tú ngắm nhìn em ngồi trước bàn trang điểm lau đi những lớn son phấn sau buổi kỷ niệm nữa năm ngày cưới. Đến giờ cô vẫn không tin được cả hai đã cùng chăn gối với nhau... Mọi chuyện cứ ngỡ như hôm qua. Càng nhìn em lòng càng nặng hơn, cái cảm giác vừa thương vừa sợ này nó như rút cạn sinh lực cô từng ngày. Gượng người đi đến cạnh Trân Ni, ôm lấy bờ vai nhỏ kia gục mặt lên đó thì thầm.
"Tui thương mình... Thương mình lắm. Dù trước đây hay bây giờ tui vẫn thương mình... Tui chẳng mưu cầu gì cao sang, tui mong mình thật lòng với tui... đừng giấu diếm gì tui được không..."
Trân Ni xoay người nhìn sau vào mắt cô. Đây là những lần hiếm hoi cái người khô cằn này thổ lộ với em. Nó khiến em vui mừng khôn siết, chẳng nghĩ gì nhiều mà kéo mặt cô đến gần hôn lên môi cô một cái thật sâu.
"Em thương mình đến độ muốn đem cả ruột gan ra cho mình xem... Thì em sao nỡ giấu mình chuyện chi."
Nghe được lời khẳng định này lòng cô cũng an ổn phần nào. Nhưng đâu đó một chút lí trí nhỏ nhoi kéo cô lại như không muốn cô lập lại sai lầm một lần nữa...
...
Cuộc sống cả hai cứ vậy mà bình đảm an nhiên với nhau, mọi chuyện dường như bị quên lãng... Một lần nữa mối nguy hại kia lại xuất hiện...
Trân Ni ngồi trước phản đợi cô và cha mình đi thăm ruộng. Trời cũng sập tối mà chẳng thấy hai người đâu, lòng em như lửa đốt.
"Cô hai... Cậu Lâm lại tìm cô... Ở chổ cũ á cô"
Em nghe tới tên hắn ta cơn bực bội dâng lên cao. Từ hôm đám cưới vì mãi hạnh phúc cùng cô mà em quên đi mối nguy này. Lần này em phải rạch rồi với hắn, chỉ có vậy em và Trí Tú mới an ổi với nhau được.
"Trân Ni... Anh nhớ em quá... Cả nữa năm nay rồi..." Hắn vừa thấy em là đã ôm chầm lấy, em ra sức đẩy ra nhưng cái ôm quá chặt khiến em bực bội mà buông xuôi. Mãi một lúc hắn cũng buông ra.
"Hay em bỏ thằng chồng hờ của em được không? Gia sản nhà anh có thua gì nhà em đâu... Anh giao cho em hết... Anh... Mỗi ngày nghe người trong làng họ cứ khen em với nó... Anh chịu không nổi"
Sau lời khẩu cầu kia không gian lặng như tờ, chỉ còn tiếng gió thổi lá khô xào xạc, chỉ còn cái bóng đen thất thiểu rời đi...
Mặc kệ hắn ta khổ sở ra sao, em vẫn lạnh tanh mà buông lời.
"Tôi và cậu đã chấm dứt từ hôm ngày cưới của tôi rồi. Trước đây hiện tại hay sau này, tôi chỉ thương mỗi mình Kim Trí Tú. Cậu đừng viễn vong mơ tưởng nữa. Cậu Lâm tốt nhất đừng làm phiền đến gia đình tôi. Cậu hiểu rõ tôi là người như thế nào mà"
Nói xong em cũng nhanh chóng vào nhà, đi đến phòng mình đã thấy cô thẩn thơ ngồi ở bàn trà, cửa phòng cũng chẳng buồn đóng. Nghĩ là cô mệt, em xót vó đi đến vươn tay định sờ lên mặt cô nhưng cô nhanh tay hơn chặn lại... Chẳng cho em cơ hội chạm vào mình.
"Mình đi đâu mà tui về lại không thấy?"
"À... Em... xuống bếp chuẩn bị mấy món đợi mình về..."
"Mình đi đâu..."
Cô vẫn lặp lại câu hỏi kia, nghĩ cô đang mệt còn mình trả lời lấp bấp khiến cô nghe không rõ...
"Em xuống bếp..."
"Vậy sao... Tôi đi tắm đã... Cha đợi cơm hai đứa mình"
Dứt lời Trí Tú cầm quần áo đi thẳng ra ngoài, em lo lắng nhìn theo bóng lưng cô... Chẳng để ý ấm trà trên bàn nó ngun ngút khói tự lúc nào...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...